Chương 917: ĐI THEO TÔI
Một chiếc xe thương vụ màu đen không ngừng lao đi ở trong thành phố ! !
Uyển Thanh ngồi ở bên trong buồng xe, đang cầm laptop, ngón tay không ngừng gõ ở trên bàn phím, trong đầu của cô chợt nhớ tới mình và Lãnh Mặc Hàn cùng điều tra chuyện liên quan đến Đường Khả Hinh trúng dao sau lưng, đã từng vô số lần xem lại sự kiện đêm đó thì bóng dáng trong bóng tối biến mất giống như bóng ma, mà Lãnh Mặc Hàn cũng nhiều lần bí mật thăm viếng tài liệu của từng bác sĩ, cùng với công việc, nơi chốn, cùng với tình hình hành động của bọn họ ngày hôm đó, cũng không có điều tra được gì khả nghi, chỉ có bóng đen trong đêm tối tăm đó, vẫn trải qua nhiều tầng xử lý, mới cho ra kết quả.
Từ đó có thời gian, hai người thường trắng đêm không ngủ, một người ở nước Mĩ, một người ở trong nước, mỗi ngày đều phân tích hình ảnh đêm đó cameras đã chụp lại, phân tích hơn hai ngàn bản thông tin chi tiết, rốt cuộc bị cô phát hiện, một bản ngay phía trước một cánh cửa sổ bệnh viện, phát ra một ảnh ánh sáng không tầm thường, đây quả thực là hình ảnh mắt thường không cách nào phân tích ra, cô dựa vào trực giác chuyên nghiệp, lập tức phác họa ra ảnh thật sự gần như trong suốt tại cửa sổ, trải qua xử lý máy vi tính, không ngừng mở rộng và phóng đại cửa sổ thủy tinh lên nhiều lần, sau đó thông qua phân tích hình ảnh bên trong kính thủy tinh và phân tích hình ảnh bên ngoài , rốt cuộc vẽ ra được chân dung cái bóng kia, quả nhiên chính là khuôn mặt một người!
Cô giống như phát hiện vùng đất mới, lập tức điều tra hình ảnh người này, đối chiếu góc cạnh khuôn mặt, lại đưa vào tất cả số liệu của bệnh viện và bệnh nhân đêm đó, kiểm tra đối chiếu với nó, trải qua ba giờ chờ đợi khá dài, rốt cuộc cho ra kết quả cuối cùng, người trong bóng tối lại là viện trưởng của bệnh viện! ! Phát hiện ra bộ mặt thật của người này cũng đã là lúc cô trở về nước, cô và Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng máy vi tính mô phỏng tình hình chi tiết đêm đó, sau đó từng điểm từng điểm di động người và vật đến vị trí trước bệnh viện đêm đó, quả nhiên ở trước bụi cây, chỗ bóng đen kia đứng, vừa đúng góc độ cửa sổ chỗ chiếu xuống! ! Nói cách khác, viện trưởng chính là người đêm đó muốn sát hại Đường Khả Hinh, như vậy, sự kiện rượu đỏ lúc ấy cũng không có vạch trần, ý đồ của viện trưởng muốn giết Đường Khả Hinh là cái gì?
Nghĩ đến đây! !
Uyển Thanh ngồi ở bên trong buồng xe, ngón tay không ngừng hoạt động, quan sát chiếc xe viện trưởng ngồi, đang chạy vòng qua đường lớn phía đông, cô trực tiếp căn dặn tài xế nói: “Phía trước một km có một đèn giao thông, bây giờ chúng ta ở đường lớn Tây Hoàn, sắp chạy ngược hướng với xe hơi của viện trưởng ngồi, sau đó anh quẹo trái đầu đường thứ nhất, giống như cách một con đường chạy tới xe của ông ta, không được bám quá gần! ! Ông ta có thể là một trong dạ hành nhân, cho nên ở bệnh viện đêm đó, ông ta có thể lặng lẽ biến mất không tăm hơi! !”
“Vâng! !” Tài xế nói xong, lại nhanh chóng lái xe đi phía trước.
Uyển Thanh ngồi tại chỗ, nhíu mày suy nghĩ chuyện Khả Hinh trúng dao, cô tiếp tục suy nghĩ đêm đó Như Mạt cũng phát bệnh tim rất trùng hợp, cô không thể tin nổi, chẳng lẽ Như Mạt cố ý tiêm vào chất thuốc nào đó, làm cho phát bệnh tim đúng lúc, sau đó để Khả Hinh đổi trái tim cho cô? Chẳng lẽ trước đây, viện trưởng đã biết trái tim của Khả Hinh và trái tim của Như Mạt tương xứng? Không đúng sao? Quá điên cuồng? Cô muốn lấy tính mạng ra đánh cược?
Ánh mắt của cô lập tức sáng lên, dựa vào mình là chuyên gia phân tích tâm lý, suy nghĩ nếu như chuyện này Như Mạt thật sự là chủ mưu, như vậy cô cũng đã phát hiện Tổng Giám đốc Tưởng đã không còn yêu cô, nếu khi đó cô được trái tim của Đường Khả Hinh, Tưởng Thiên Lỗi vì trái tim kia, cũng không thể nào vứt bỏ cô nữa, bởi vì trái tim đó là của Đường Khả Hinh! ! !
Trong lòng cảm thấy lạnh lẽo! !
Hai mắt Uyển Thanh nhanh chóng xoay tròn, trên trán rịn mồ hôi, mặc dù chuyện của Như Mạt, mình không thể thu gom chứng cứ, nhưng nếu đây là sự thực, người phụ nữ kia quá đáng sợ! ! Quả thật là lòng dạ rắn rết! !
“Ầm . . . . . . . ”
Nổ vang! ! !
Buồng xe chợt lắc lư một cái, laptop bộp một tiếng nện trên mặt sàn! !
Uyển Thanh lập tức ngẩng đầu lên, nắm chặt tay ghế, nhìn tài xế, hỏi nhanh: “Có chuyện gì?”
Một chiếc xe thể thao Mercedes-Benz màu bạc lại ầm một tiếng, đụng vào phía sau xe thương vụ! !
Tài xế lập tức nhìn bên trong xe kính, thấy một chiếc xe thể thao màu bạc, giống như sớm có chuẩn bị, lại xông đến, anh lập tức dậm chân ga, cho xe dọc theo đường phố náo nhiệt và giữa dòng xe cộ đông đúc ồn ào hỗn loạn đang lui tới ! !
Lại một chiếc BMW màu vàng như mũi tên, nhanh chóng chạy theo chiếc xe thương vụ, đạp mạnh cửa, đụng lên lên!
Tài xế lập tức quay đầu xe, né tránh chiếc xe BMW màu đen bên ngoài, chiếc xe Mercedes màu bạc, lập tức tránh BMW màu đen, lại cấp tốc tông vào đuôi xe! !
Uyển Thanh lập tức ở buồng xe kêu to: “Phái người tới đây đi theo cô ta, chúng ta hất cô ta ra, theo sát viện trưởng quan trọng hơn! !”
“Vâng! ! !” Tài xế vừa lái xe cực nhanh, né tránh cameras trên đường thành phố, ngẩng đầu nhìn một tấm biển quảng cáo cửa hàng vàng bạc đá quý, anh lập tức nâng súng, nhắm ngay giữa kính chiếu hậu chiếc Mercedes màu bạc nhanh chóng lái tới, chiếc xe của mình lập tức chạy qua, anh nhắm biển quảng cáo bắn một phát súng, rầm một tiếng, biển quảng cáo nện thẳng xuống hiện trường, sắp nện trên thân xe Mercedes màu bạc! !
Trên xe thể thao, ánh mắt sắc bén của cô gái chợt lóe, lập tức lưu loát quay tay lái, để cho xe chuyển một cái cực nhanh, tránh được biển quảng cáo nện xuống, lập tức đạp mạnh chân ga, lao tới phía trước tiếp cận xe thương vụ! !
Tiếng còi xe cảnh sát truyền đến! !
Xe thương vụ khéo léo tránh khỏi tuyến đường chính chủ yếu, nương theo cái hẻm nhỏ bên phải, nhanh chóng đụng mấy quầy trái cây, vòng đường lớn hướng đông nhanh chóng chạy tới, mới vừa lái ra cái hẻm nhỏ, rầm một tiếng, chiếc Mercedes chặn ngang tông thẳng vào ! ! !
Cả người Uyển Thanh theo sườn xe, nện mạnh ở trước cửa xe, hai tròng mắt của cô lập tức giận dữ, từ sau eo lập tức rút súng lục ra, crắc một tiếng lên đạn, muốn đi ra xe thương vụ! !
“Đừng! !” Tài xế bị thương, nói xong, lại lập tức quay tay lái, quét ngang trước cửa hàng nhỏ trên đường phố náo nhiệt, trước khi xe cảnh sát đến, lại như mũi tên lao đi! !
Cô gái cầm tay lái trên chiếc Mercedes, cười lạnh một tiếng, lại đạp mạnh chân ga vọt theo! !
Hai chiếc xe giống như mũi tên điên cuồng trong quang cảnh tươi đẹp dưới bầu trời nắng chói, tránh né từng chiếc xe, vượt qua vô số đèn đỏ, cuối cùng lái về phía ven bờ hồ phía Tây, cô gái nắm chặt tay lái trên chiếc Mercedes, ánh mắt sắc bén nhìn xe thương vụ dừng dưới cây dương liễu nào đó, cô cũng lập tức dậm thắng xe, dừng ở phía trước! !
Toàn bộ xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, gió nhẹ thổi lơ thơ, dương liễu khẽ đong đưa.
Cánh cửa xe thương vụ lập tức mở ra, Uyển Thanh mặc bộ quần áo liên thể màu trắng, áo khoác màu vàng, chải tóc đuôi ngựa thật cao, chậm rãi bước ra ngoài. . . . . .
Cô gái trên chiếc Mercedes cũng khẽ mỉm cười, ném mắt kính trong tay, mặc váy ngắn màu trắng bó sát người, khoác áo chẽn màu xám tro, cũng chậm rãi bước xuống, nhìn Uyển Thanh, giống như thấy mồi săn, không chút che giấu sự kích động, tài xế đã bị thương choáng váng ở bên xe, người của hai bên có lẽ chỉ cần mười lăm phút sẽ tới! !
“Cô có chuyện tìm tôi?” Uyển Thanh mỉm cười nhìn cô gái đối diện vẻ mặt hết sức dịu dàng, tươi đẹp, lạnh nhạt như gió, hỏi.
“Đúng!” Cô ngọt ngào cười nói.
“Cô có bản lãnh dẫn tôi đi sao?” Uyển Thanh lại khẽ mỉm cười, tay chống nhẹ sườn xe, nhìn cô gái đối diện, hỏi.
Cô tên gọi Lâm Đình, ánh mắt sắc bén sâu kín nhìn Uyển Thanh, hơi nở nụ cười như đã tính trước, lạnh nhạt nói: “Tôi chỉ sợ khi đó, bản thân cô không kịp chờ đợi đi theo tôi.”
“Hả? Có nắm chắc như vậy?” Uyển Thanh bật cười nhìn cô.
Lâm Đình không nói gì thêm, chỉ thở dài một hơi, khẽ cúi xuống, sắc mặt hơi thu lại. . . . . .
Uyển Thanh chỉ nhàn nhạt nhìn cô, hai ngón tay rũ xuống nhẹ nhàng cử động. . . . . .
Một cơn gió thổi qua.
Hai tay Lâm Đình trong nháy mắt xuất hiện khẩu súng ngắn, giống như tia chớp, mau chóng, hung ác, chính xác nhắm Uyển Thanh nổ súng, tay của Uyển Thanh chống sườn xe lập tức phóng người lên, thuận tiện dùng sức vặn bung mui xe trước, đạn lập tức bắn trúng mui xe trước, một ống hơi nước lập tức bắn ra vô hạn sương mù màu trắng, Uyển Thanh rơi xuống đất ở một sườn xe khác thì cô đã rút ra khẩu súng, nhắm ngay cô gái kia, rầm một tiếng, chuẩn bị nả một phát súng ngay giữa cánh tay cô ta! !
Hai chân Lâm Đình lập tức nhẹ nhàng nhảy lên, trên không trung xoay tròn 360 độ, tránh né đạn Uyển Thanh bắn tới tiếp, mặc cho máu tươi chảy ướt đẫm, thân thể nằm trên mặt đất, hướng gầm xe bắn một phát vào hai chân Uyển Thanh, chân Uyển Thanh lập tức trúng đạn, mặt của cô đau đớn căng cứng, một tay chống mạnh mặt đất tung người lên, mới vừa muốn nhảy lên mui xe thì bị một bóng dáng màu trắng đã sớm chuẩn bị đứng ở mui xe, đạp mạnh vào bụng của mình, cô cảm giác khổ sở đập mạnh xuống đất! !
Lâm Đình mạnh mẽ tung người xuống, quát lên một tiếng, vung dao sắc bén, muốn cắm thẳng vào nơi bả vai của cô, Uyển Thanh xoay người một cái, đôi tay nắm chặt cổ tay của cô ta, muốn giơ chân lên đạp cô ta, Lâm Đình lập tức xoay người, vừa xoay tròn thân thể, cũng đã rất độc ác, đôi tay giống như rắn nắm chặt hai cổ tay của Uyển Thanh, vặn ngược người cô, chỉ nghe tiếng xương gảy rắc rắc rắc vang lên, Uyển Thanh chưa từng chịu đựng khổ sở lớn như vậy, ngẩng mặt quát to một tiếng! !
“Chỉ bằng vào cô dám đấu với tôi! ?” Lâm Đình lập tức vung dao sắc bén, thừa dịp hai tay Uyển Thanh không còn hơi sức lại muốn cắm xuống vị trí khớp vai cho cô tê liệt toàn thân, Uyển Thanh kêu một tiếng, thân thể vô cùng thống khổ, xoay người giơ hai chân kẹp chặt cổ của Lâm Đình, lập tức vặn! !
Thân thể Lâm Đình theo cô hai chân mạnh mẽ xoay tròn, đầu đập mạnh xuống đất, dao sắc bén rơi ở một bên.
Uyển Thanh thở dốc, đem hết toàn lực muốn kẹp chặt cổ của Lâm Đình, giơ tay trái còn dư sức, đầu ngón tay xuyên qua bùn đất, muốn nắm con dao sắc bén kia. . . . . .
Lâm Đình thấy thế, hai mắt sắc bén chợt lóe, giận dữ kêu to một tiếng, đôi tay lập tức nắm chặt một đầu chân dài của Uyển Thanh, vặn ngược phương hướng, rắc một tiếng vặn gảy! !
“A! !” Uyển Thanh nặng nề nằm trên mặt đất, đau đến thấu tim phổi.
Lâm Đình lập tức đứng dậy, tức giận vung hai móc câu, lập tức đâm vào xương hai bả vai sau lưng Uyển Thanh, móc chính xác vào xương, lôi kéo mạnh, máu tươi bắn ra! !
“A . . . . . .” Uyển Thanh lại cảm giác khổ sở ngẩng đầu kêu to! !
“Tôi nói rồi! !” Lâm Đình tàn nhẫn kéo mạnh dây thép, lạnh lùng nói: “Tôi nói rồi! ! Đến lúc đó cô phải ngoan ngoãn đi theo tôi thôi !”
Cô nói xong, lại lập tức kéo mạnh ! !
Uyển Thanh lại cảm giác khổ sở, ngạt cổ, thở hổn hển, cuối cùng ngất xỉu ở mặt đất đỏ thẫm! !