Chương 870: NHẮM NGAY
Nhã Tuệ gần như mệt mỏi ngồi bệch trên cỏ ở trước lầu phụ, nghe được phía trước có người thông báo, cô liền cầm máy điện đàm, vặn băng tần vội nói: “Giám đốc! ! Chủ tịch tập đoàn Hàn thị dẫn con gái nhà họ Hàn năm phút nữa đến Khách sạn Á Châu!”
Hoắc Minh đeo tai nghe, nghe thông báo như thế, lập tức im lặng mỉm cười đi tới trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên, hơi khom người xuống, nói khẽ: “Hai vị Tổng Giám đốc, Chủ tịch Hàn cùng Hi Văn tiểu thư đến!”
Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên đồng thời ngẩng đầu lên, hơi lộ ra một chút vui mừng, im lặng gật đầu một cái, lập tức đứng dậy, cài cúc áo tây trang xong, mới mỉm cười chào Thủ tướng cùng mọi người: “Xin lỗi, Thủ tướng, tiệc từ thiện tối nay, ngoại trừ Thủ tướng nhận lời, còn có một vị khách quý khác, Chủ tịch tập đoàn Hàn thị cùng Hi Văn tiểu thư tham gia biểu diễn bữa tiệc từ thiện tối nay của chúng ta! Cho nên chúng tôi phải đi khỏi một chút.”
“Hả?” Thủ tướng nghe nói như vậy, liền hơi ngẩng đầu lên, nhìn hai người mỉm cười gật đầu, nói: “Tôi nghe nói Chủ tịch Hàn cũng là một người hàng năm tận sức cho sự nghiệp từ thiện, khó được ông ta tối nay nể mặt, đi đi.”
“Vâng!” Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên, hai người đồng thời hơi gật đầu, sau đó xoay người đi khỏi.
Tô Linh cũng ngồi ở trên ghế, mỉm cười ngẩng đầu lên, nhìn biển hoa mẫu đơn lay động ở trước mặt, còn có đèn lồng hoa bằng sứ thanh hoa chậm rãi xoay tròn, lúc này đã bố trí cho 12 diễn viên múa, đặt mình trong lồng đèn hoa xoay tròn di chuyển điệu múa tiêu hồn, cô lập tức hiểu ý nghĩa trong đó, mỉm cười gật đầu nói: “Tiệc tối này thật không hổ là bữa tiệc Bách Hoa! Khí phách ưu nhã, sắc hoa mẫu đơn nghiêng nước nghiêng thành, thược dược vô cùng xinh đẹp, thần khí trầm tĩnh như Kiếm Lan. . . . . . Tất cả các loài hoa, thu vào hết tầm mắt, hình dạng, ý nghĩa đều có!”
Tô Thụy Kỳ nghe nói như vậy, liền mỉm cười nhìn chị, nói: “Chị, chị nói hình dạng em có thể hiểu. . . . . . nhưng ý nghĩa là thế nào?”
“Ý ở hồn hoa. . . . . .” Tô Linh mỉm cười nhìn em trai một cái, mới dẫn dắt mọi người nhìn về phía từng lồng đèn hoa bằng sứ thanh hoa xoay tròn, dáng vẻ tiêu hồn, ở bên trong hoặc ưu nhã, hoặc uyển chuyển, hoặc tiêu hồn nhẹ phẩy ống tay áo, điệu múa nhẹ nhàng, cô mỉm cười nói: “Sở dĩ hoa đẹp, là ở hình dáng và thần thái. Hình dáng để cho người thưởng thức, thần thái để cho người ta nhận biết, một đóa hoa quyến rũ xinh đẹp, để cho người ta nhìn tinh thần sảng khoái, mang theo vô hạn tưởng tượng và tốt đẹp, đây chính là bản thân hồn hoa phát huy tác dụng, tối nay chúng ta gửi thân vào trong biển hoa, còn để cho chúng ta thưởng thức điệu múa của hồn hoa ẩn trong sứ thanh hoa, thật sự làm cho người ta vô cùng cảm động, muốn làm quen một chút với người phụ trách chính tổ chức bữa tiệc tối, tôi muốn biết sáng kiến này, cô ấy làm sao nghĩ ra . . . . . .”
Giám đốc nghe nói như vậy, lập tức mỉm cười cung kính nói: “Người phụ trách chính bữa tiệc bách hoa tối nay, là Lưu Nhã Tuệ, quản lý bộ phận tổ chức tiệc của chúng tôi, mới vừa thăng chức. Là người hết sức dịu dàng và khéo hiểu lòng người, chăm sóc cấp dưới, thành tích kiểm tra luôn luôn đạt điểm max, là nhân tài hiếm có của khách sạn chúng tôi.”
Tô Linh nghe nói như vậy, lập tức lộ ra mấy phần hứng thú, vui vẻ cười nói: “Tôi có thể gặp vị quản lý này không?”
“Xin chờ một chút!” Hoắc Minh mỉm cười xoay người, đi về phía sau hiện trường bữa tiệc, không tới một lúc, Nhã Tuệ đã thay một váy dài ren cúp ngự màu trắng, buộc búi tóc trang nhã, trang điểm thanh nhã, nhấc nhẹ đuôi váy, mỉm cười theo Giám đốc, đi tới trước mặt của Tô Linh, cung kính gọi: “Tô tiểu thư!”
Tô Thụy Kỳ chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn thấy Nhã Tuệ, không khỏi nở nụ cười vui mừng, mỉm cười gọi: “Nhã Tuệ?”
Nhã Tuệ cũng cung kính nhìn Tô Thụy Kỳ mỉm cười gật đầu, gọi nhỏ: “Cậu chủ Tô?”
“Mọi người biết nhau ?” Tô Linh quay đầu nhìn em trai, vui vẻ cười hỏi.
“Cô ấy là chị em tốt của Khả Hinh. . . . . .” Tô Thụy Kỳ nở nụ cười nói.
“Hả?” Tô Linh không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt Nhã Tuệ tao nhã động lòng người như vậy, trong thuần khiết lộ ra dịu dàng, giống như U Lan, phong cách phi phàm, cô hết sức thưởng thức cười nói: “Không ngờ, Á Châu người khách sạn có nhiều người tài và quản lý trẻ tuổi như vậy, có thể lo liệu một bữa tiệc lớn hình dáng sắc thái như thế. Thật ra bữa tiệc không nặng nề ở tính qui mô lớn, nặng nề ở chỗ tự mình có sáng tạo và phát huy chủ đề hay không. Hai điểm này cô đều làm được! Nhất là điệu múa ở trong lồng đèn hoa. . . . . . Làm cho chúng tôi hiểu ngoài thức ăn ngon, còn phải chú tâm hưởng thụ.”
Nhã Tuệ lập tức mỉm cười gật đầu, dịu dàng nói: “Cám ơn Tô tiểu thư khen ngợi, chỉ là chủ đề tiệc Bách Hoa này cũng không phải do một mình tôi có thể tưởng tượng ra được, là tất cả đồng nghiệp Khách sạn Á Châu chúng tôi cùng cố gắng, hi vọng trong bữa tiệc, cô có thể dùng cơm vui vẻ. Chúng tôi sẽ đem hết toàn lực, dụng tâm phục vụ.”
“Tốt. . . . . .” Tô Linh mỉm cười gật đầu.
“Đúng rồi, Khả Hinh đâu? Sao lại không thấy?” Tô Thụy Kỳ nhìn một vòng toàn trường một cái, biết cô là quản lý bộ phận kinh doanh rượu, sẽ phải đến.
“Cô ấy đang bận rộn ở phía sau, đoán chừng chút nữa thay đổi trang phục sẽ ra ngoài.” Nhã Tuệ mỉm cười nói.
“Ừ. . . . . .” Tô Thụy Kỳ nghe nói như vậy, không nhịn được nhìn lầu phụ bên cạnh.
“Quản lý Lưu! Tới đây ngồi. . . . . .” Trần Tuấn Nam cùng một đám Phó Tổng, còn có mấy lãnh đạo cấp cao của Khách sạn Á Châu ngồi chung một chỗ, bên cạnh anh còn một chỗ trống.
“Vâng. . . . . .” Nhã Tuệ hơi lộ ra một chút ngượng ngùng kéo nhẹ đuôi váy, cất bước đi tới chỗ ngồi bên cạnh Trần Tuấn Nam, thật cẩn thận ngồi xuống.
Trần Tuấn Nam phát hiện có mấy giọt mồ hôi chảy xuống trước trán của cô, lập tức cầm khăn giấy bay mùi hương Lavender, săn sóc đưa cho cô.
“Cám ơn. . . . . .” Nhã Tuệ mỉm cười, đôi tay nhận lấy khăn giấy, hơi cúi đầu, lau nhẹ mồ hôi chảy xuống trên mặt.
Trần Tuấn Nam yên lặng hơi mỉm cười nhìn cô.
Tại một cái bàn khác ! !
Lúc nảy Lâm Sở Nhai vẫn nhìn chầm chằm Nhã Tuệ đi ra, mới giật mình cảm thán, cô thay một bộ váy dài trắng , lại nhìn vô cùng xinh đẹp như thế, không ngờ cô cũng không nhìn lấy mình một cái đã ngồi vào bên kia, thậm chí tên Trần Tuấn Nam đó còn lộ ra ánh mắt mập mờ với cô, quả thật chính là nhìn chằm chằm, anh nện cái thìa xuống, bộp một tiếng, trực tiếp nói: “Tôi không ăn! !”
Tô Lạc Hoành đang nếm món cá tươi hoa hồng do đầu bếp Quách làm, đang ăn hăng say, nghe bộp một tiếng, liền ngạc nhiên hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Cô ấy thật không xem tôi ra gì !” Lâm Sở Nhai cảm thấy tức giận nhìn tới trước nói.
Tào Anh Kiệt và Tô Lạc Hoành nghe nói như vậy, nhất thời ngạc nhiên ngẩng đầu lên, theo ánh mắt của anh, cũng nhìn sang, đúng lúc thấy Nhã Tuệ đang ở bên cạnh Trần Tuấn Nam trò chuyện đang vui vẻ, thỉnh thoảng còn xấu hổ cúi đầu, đỏ mặt mỉm cười, Trần Tuấn Nam rất có cảm tình, nhìn Nhã Tuệ cười, mình cũng cười.
“Ôi chao!” Tô Lạc Hoành cảm thấy chuyện này thú vị, không nhịn được bật cười nói: “Trần Tuấn Nam này là người duy nhất sống có một chút tính người trong một đống núi băng Phó tổng của Tổng Giám đốc Tưởng ! ! Không giống tên Thẩm Quân Dụ, tôi vừa nhìn thấy anh ta, tôi chỉ nghĩ đến một con chó to béo Hạo Nhiên nuôi ở trong tòa biệt thự nước Anh! ! Nhìn thế nào cũng thấy ghê tởm? Có lần anh ta và Mặc Hàn ở trong cùng một thang máy, tôi đứng ở phía trước, thiếu chút nữa cũng bị lạnh chết!”
“Có thể tán gẫu chuyện khác hay không! ! ? Tán gẫu Thẩm Quân Dụ cái gì? Hiện tại Trần Tuấn Nam muốn động phụ nữ của tôi!” Lâm Sở Nhai tức giận nói! !
“Ý của tôi là. . . . . .” Mặc dù Tô Lạc Hoành không muốn bỏ đá xuống giếng, nhưng vẫn không nhịn được bật cười, nhìn Lâm Sở Nhai nói: “Những người khác còn dễ làm, nhưng danh tiếng của Trần Tuấn Nam ở Á Châu người khách sạn rất cao, không ít danh viện cũng theo đuổi anh ta! Nhưng người này rất nghiêm túc, vô cùng chín chắn kín kẽ, lại hài hước vui tính !”
“Chậc! !” Tào Anh Kiệt không chịu nổi, gắp một miếng cá tươi, bỏ vào trong miệng nhai mấy cái, không cho là đúng, liền nói: “Lúc tôi bị lưu đày nơi này, bị anh ta chọc giận không ít đâu!”
“Vậy làm thế nào?” Lâm Sở Nhai lập tức nhìn bọn họ hỏi.
“Cái gì làm thế nào? Chỉ ăn một bữa cơm, anh căng thẳng như vậy?” Tô Lạc Hoành không nhịn được cười nói.
“Phi! ! Ăn một bữa cơm, anh mập mờ nhìn vợ tôi như vậy?” Lâm Sở Nhai căng thẳng nói: “Anh ta hoàn toàn không xem tôi ra gì! !”.
“Được rồi ! Người ta không biết Nhã Tuệ là vợ của anh? Chỉ ăn một bữa cơm, anh căng thẳng cái gì? Quản lý Lưu là ai, anh lại không thể không biết!” Tô Lạc Hoành cau mày nhìn Lâm Sở Nhai không nhịn được cười nói.
Hiện tại Lâm Sở Nhai nghe không vào được bất kỳ câu nào, chỉ rất căng thẳng nhìn phía trước.
Lúc này Nhã Tuệ cũng vui vẻ nói chuyện với Trần Tuấn Nam, cũng có nhìn sang Lâm Sở Nhai một cái, giống như không sao cả, quay đầu lại, mỉm cười tiếp tục nói chuyện với Trần Tuấn Nam.
Trái tim bị người đập mạnh một búa! !
Lâm Sở Nhai hoàn toàn bị thương, ngũ tạng lục phủ cùng nhau vỡ nát, nhìn Nhã Tuệ, đau lòng tức giận khẽ gọi: “Lưu! Nhã! Tuệ!”
***
Đêm khuya, có mưa, gió hơi lạnh! !
Mười mấy chiếc xe hơi màu đen, chậm rãi chạy theo một chiếc Rolls-Royce màu bạc phiên bản dài, cuối cùng dừng ở trước thảm đỏ.
Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên đồng thời mỉm cười bước lên trước, lấy thân phận của chủ nhà, đứng trước thảm đỏ, vẻ mặt trang trọng, lễ độ nhìn vào bóng tối, theo ánh sáng phản chiếu trong kính xe, tưởng tượng ra được chủ tịch Hàn đã từng hô mưa gọi gió, một người tràn đầy khí thế như thế, ở trong giới bất động sản tại Trung Quốc, ông tạo sự nghiệp huy hoàng, đến nay vẫn là câu chuyện đầu đề của giới trẻ! !
15 chiếc xe bảo vệ màu đen, cửa xe đồng thời nhanh chóng mở ra!
Mười mấy vệ sĩ mặc tây trang màu đen, đeo tai nghe, bảo vệ chặt chẽ ở khắp nơi, Hứa Mặc và Nhậm Phong cùng Tả An Na, nhanh chóng đi tới trước chiếc xe Rolls-Royce, hết sức cung kính lễ phép mở cửa xe, mỉm cười khom người gọi nhỏ: “Chủ tịch, Tôn tiểu thư!”
“Ừ. . . . . .” Một âm thanh trầm thấp truyền ra.
Không đến bao lâu, bên trong rốt cuộc một người đàn ông trung niên tuổi trên năm mươi đi xuống, mặc tây trang màu đen, cả người nghiêm nghị, phong độ giống như vương giả, lộ ra khí thế không thể phá vở, chậm rãi đón gió biển khổng lồ đi ra xe, trên khuôn mặt lạnh lùng không thể nắm bắt, hơi quay sang, hai tròng mắt sắc bén sáng ngời, chăm chú nhìn Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi, mang theo vẻ mặt uy vọng ở trên cao. . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên nhanh chóng tiến lên, mỉm cười hướng về Hàn Trung Trí cung kính gọi: “Hàn chủ tịch, Hoan nghênh ghé thăm Khách sạn Á Châu.”
“. . . . . . . . . . . .” Hàn Trung Trí chỉ nhàn nhạt nhìn bọn họ, hai tròng mắt sắc bén sáng ngời trở nên thâm thúy, giống như tràn ngập mưu tính và đang suy nghĩ chuyện gì.
Tả An Na từ bên trong một cửa xe khác, nghênh đón cô bé Hi Văn, mỉm cười nói: “Tôn tiểu thư, xin mời!”
Tối nay Hi Văn mặc chiếc áo khoác màu trắng cổ nhỏ do nhà thiết kế nổi tiếng Pháp may đo cho cô, kết hợp váy bồng dài màu đen, lại phối giày ý màu đen, chải búi tóc nhỏ xinh đẹp, trên đầu đội chiếc mũ dạ màu bạc, phong cách ăn mặc hết sức vừa vặn đáng yêu, khẽ nhếch nụ cười nhìn mọi người.
Trong bóng tối một khẩu súng trường bắn tỉa thật dài, lập tức nhắm ngay khuôn mặt nhỏ nhắn đang vui vẻ của Hi Văn, trầm ngâm nhìn chặt ! !