Chương 544: ANH MUỐN LÀM MỘT CHUYỆN
Buổi tối hôm đó, Trang Hạo Nhiên cũng không có quấy rầy Đường Khả Hinh nữa, bởi vì biết hiện đang là thời điểm tranh tài quan trọng nhất của cô, vì vậy tùy tiện tìm một khách sạn ở gần đấy, thoải mái nằm ở trên giường nói chuyện phiếm với Khả Hinh thật lâu, mới dần dần ngủ say.
Sáng sớm hôm sau.
Ánh nắng mặt trời chói lóa, rực rỡ diễm lệ, từng đóa hoa nhỏ, chuồn chuồn, bươm bướm rối rít vỗ cánh bay lượn.
Rốt cuộc Trang Hạo Nhiên ở trong ba tháng mệt mỏi, tới đây nghỉ ngơi, mặc áo sơ mi trắng, quần tây màu xanh nhạt đi ra ban công, vừa vặn ở vị trí này, xuyên qua một bụi cỏ xanh biếc và cây liễu nhìn thấy phòng ăn Bách Hợp đang ở phía trước, anh ngẩng mặt mỉm cười.
Lúc này Đường Khả Hinh cũng dậy thật sớm, hôm nay nhiệt độ lên cao, mặc bộ áo sơ mi màu trắng, buộc tóc đuôi ngựa thật cao, quần jean màu xanh nhạt, mang giày thể thao màu trắng, mới vừa đi ra phòng ăn Bách Hợp không xa lắm, liền nhìn thấy Trang Hạo Nhiên quần áo mát mẻ, đeo kính đen, đẹp trai tựa vào một đại thụ trăm năm, đá nhẹ cây ngô đồng trên đất, cô vui vẻ kêu to: “Trang Hạo Nhiên?”
Trang Hạo Nhiên chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Đường Khả Hinh hôm nay quần áo rất mát mẻ thuần khiết, giống như đóa hoa Bách Hợp, xinh đẹp quyến rũ, anh chậm rãi mỉm cười, duỗi tay về phía cô.
Đường Khả Hinh do dự một lát, rốt cuộc đi qua, đặt tay vào trong lòng bàn tay của anh, mới hỏi: “Chúng ta sẽ đi nơi nào?”
Trang Hạo Nhiên bước qua cây ngô đồng bên đường, mỉm cười kéo cô đi về phía trước, vừa đi vừa cười nói: “Thừa dịp, buổi trưa phòng ăn của em mới bắt đầu buôn bán, chúng ta đi Cambridge một chút, dẫn em đi tất cả học viện một chút, chúng nó mới là linh hồn của Cambridge . . . . . .”
Đường Khả Hinh nghe vậy, đột nhiên nở nụ cười cảm động cười nói: “Làm sao anh biết, em chưa từng đi những nơi đó ?”
“Cô nhóc của anh là một cô gái rất cần mẫn.” Trang Hạo Nhiên nói, nắm bàn tay nhỏ bé của cô, mười ngón tay đan chặt nhau, nở nụ cười đi về phía trước.
Đường Khả Hinh nghe lời này, trong trong lòng ấm áp, cúi đầu, nhìn tay Trang Hạo Nhiên cầm tay của mình, ngón tay anh hết sức thon dài đẹp mắt, trắng hơn nhiều so với một người đàn ông thích động vận, nhưng nó là một đôi tay của người đàn ông hết sức gợi cảm, cô không khỏi nghĩ tới, tay của anh đeo lên chiếc nhẫn, nhất định rất đẹp mắt. . . . . . Không khỏi, thiếu chút nữa cô quên mất chiếc nhẫn Phong Tín Tử trên ngón út của mình, bởi vì làm việc ở phòng ăn không thể đeo nhẫn, liền tháo ra cất . . . . . .
Nghĩ tới đây, hai tròng mắt của cô lóe lên, không nói lời nào, sợi dây chuyền ở cổ nhẹ nhàng đong đưa.
Hai người cùng nhau vừa nói vừa cười đi đến ngày tiệm bánh mì hôm qua, hai người chọn một phần bánh mì tình lữ thật lớn, còn có hai ly cola thật lớn, dọc theo con đường một trong ba học viện, vừa ăn, vừa đi về phía trước, thỉnh thoảng Trang Hạo Nhiên xé chân giò hun khói ăn thật ngon, liền đưa đến trước mặt của Đường Khả Hinh . . . . . .
Đường Khả Hinh há miệng ra vừa định ăn.
Trang Hạo Nhiên nhịn cười, đưa bánh mì vào trong miệng của mình!
“Ôi! Anh lại dùng chiêu cũ !” Đường Khả Hinh rất tức giận đứng ở sau lưng anh kêu to!
Trang Hạo Nhiên đứng ở phía trước, cất giọng cười to, tiếp tục nhai bánh mì, đi về phía trước.
Đường Khả Hinh dậm chân, liền cầm cola đi về phía trước, hai người cùng đi xem học viện Trinity nổi tiếng khắp thế giới ở Cambridge vào đầu xuân, đi xem một số kiến trúc thời Trung Cổ, thuận tiện tiến vào thánh viện Trinity, giảng giải cho cô lịch sử huy hoàng của học viện Trinity, bao gồm những bậc vĩ nhân ở chỗ này như Newton, Byron. . . . . .
“Mau tới đây. . . . . .” Đường Khả Hinh đã chạy đến một cua quẹo bên cạnh kiến trúc cổ xưa, ôm một gốc cây lùn lùn, lại nhẹ nhàng kéo cành lá cây táo ra, vui vẻ cười nói: “Gốc cây táo này chính là cây táo lúc ấy rơi xuống quả táo nện vào Newton sao?”
Trang Hạo Nhiên mỉm cười đứng ở đầu này, nhìn Đường Khả Hinh giống như một đứa bé đứng ở dưới cây táo, bộ dáng hài lòng vui vẻ, liền gật đầu nói: “Có nhiều truyền thuyết, một trong những truyền thuyết đó nói như vậy, còn nói. . . . . .”
“Em nghĩ truyền thuyết này.” Đường Khả Hinh nhanh chóng căn dặn Trang Hạo Nhiên, cười gọi: “Mau! ! Cầm điện thoại chụp hình cho em !”
Trang Hạo Nhiên nghe vậy, không có cách nào, liền lấy điện thoại di động của mình, đến gần cây táo, hướng về phía Đường Khả Hinh nhìn ống kính làm dấu yeah chụp hình, anh nhìn thấy liền muốn cười nói: “Tư thế này của em, mẹ của anh nhất định thích em.”
“Tại sao?” Đường Khả Hinh ôm cây táo ngạc nhiên cười hỏi.
“Bởi vì mẹ của anh rất ưa thích làm dấu tay, bà ấy cảm thấy cô gái làm dấu tay thật đáng yêu, đáng tiếc từ lúc hai tuổi trở về sau, chị của anh không chịu giơ tay, nói quá ngây thơ !” Trang Hạo Nhiên nói xong, liền muốn cười.
Sắc mặt của Đường Khả Hinh thu lại, tức giận nhìn anh, nói: “Anh đang vòng vo mắng em?”
“Không có, anh đang khen em!” Trang Hạo Nhiên không nhịn được cười nói.
“Anh mau tới đây! Chúng ta chụp chung! Cùng nhau làm dấu tay, gửi tấm hình qua cho dì ! Nhanh lên một chút!” Đường Khả Hinh vươn tay ngoắc anh.
“Không muốn! Rất ngây thơ !” Trang Hạo Nhiên lập tức xoay người muốn đi!
“Nhanh lên một chút! ! !” Đường Khả Hinh đứng ở nơi đó dậm chân, kêu to nói: “Nếu như dì nhìn thấy chúng ta như vậy, dì nhất định sẽ rất vui vẻ! ! Nhanh lên một chút! !”
“Không muốn!” Trang Hạo Nhiên muốn đi tới giáo đường ! !
“Em không thích anh á! ! !” Đường Khả Hinh đột nhiên tức giận kêu to!
Trang Hạo Nhiên sửng sốt quay đầu, nhìn cô. . . . . .
“Tới đây!” Đường Khả Hinh bướng bỉnh cố chấp, vươn tay ngoắc anh! !
Trang Hạo Nhiên đứng tại chỗ, thở dài, đành bất đắc dĩ xoay người, đi tới dưới cây táo. . . . . .
Đường Khả Hinh lập tức chạy đến phía trước, nhờ du khách mới vừa vào tới giúp chụp một tấm hình cho mình và Trang Hạo Nhiên, du khách đồng ý, cô lại thật vui vẻ chạy trở về, đi tới bên cạnh Trang Hạo Nhiên, một tay lập tức cất vào trong cánh tay anh, theo thói quen dựa vào bờ vai của anh, lại nâng một cái tay khác, làm dấu yeah, cười to: “Cà!”.
Trang Hạo Nhiên nhất thời bị cô chọc cười, liền cùng cô, lúng túng vươn tay, làm dấu yeah, cười nhìn ống kính.
Du khách cũng bị lây nhiễm không khí của bọn họ, liền cầm điện thoại di động, hướng về phía bọn họ, đè nhè xuống nút chụp.
“Cám ơn!” Đường Khả Hinh thật vui vẻ chạy tới, nhận lấy điện thoại di động, lại đến bên cạnh Trang Hạo Nhiên, điều chỉnh ống kính nói: “! Chúng ta cùng nhau chụp hình !”
“Không muốn!” Trang Hạo Nhiên thật muốn đi!
“Nhanh lên một chút! !” Đường Khả Hinh lập tức kéo Trang Hạo Nhiên. . . . . .
“Em thấp như vậy làm sao chụp ?” Trang Hạo Nhiên tức giận nhìn cô một cái, lại muốn xoay người đi khỏi.
“Ghét! ! Em biết rõ Giai Giai của anh cao!” Đường Khả Hinh đứng ở một bên, tức giận làm nũng nói!
Trang Hạo Nhiên im lặng xoay người, nhìn Đường Khả Hinh tức giận đứng ở nơi đó, cúi đầu, anh lại thở dài một hơi, chỉ phải quay lại, sau đó nhẹ nhàng ngồi ở dưới cây táo, vươn tay nói với cô: “Tới đây !”
Đường Khả Hinh liếc về phía anh.
“Tới đây !” Trang Hạo Nhiên nhịn cười, lại đưa tay gọi cô.
Hai mắt Đường Khả Hinh chợt lóe, nhìn bộ dáng anh nghiêm túc, lập tức đi tới, mới vừa vươn tay. . . . . .
Trang Hạo Nhiên lập tức nắm bàn tay nhỏ bé của cô, kéo cô ngã ngồi trong ngực mình, ôm cô, cười nói: “Như vậy em cũng không lùn, em cao hơn anh rồi !”
Đường Khả Hinh ngồi ở trên đùi Trang Hạo Nhiên, nở nụ cười nhìn anh.
“Nào.” Trang Hạo Nhiên cầm điện thoại di động lên, làm bộ như ho khan một tiếng, giơ cao, Đường Khả Hinh lập tức ghé gần Trang Hạo Nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn ghé sát khuôn mặt đẹp trai kiên nghị của anh, nở nụ cười rất ngọt, thật hạnh phúc thậm chí có chút căng thẳng . . . . .
“Chụp đây !” Trang Hạo Nhiên lại giơ máy chụp hình, mới vừa dứt lời, liền đè xuống nút chụp, ở trên mặt cô hôn một cái, đèn flash sáng lên!
Đường Khả Hinh khiếp sợ quay đầu, nhìn Trang Hạo Nhiên kêu to: “Này !”
“Ha ha ha. . . . . .” Trang Hạo Nhiên đẩy Đường Khả Hinh ra, cầm điện thoại di động bước đi.
“Trang Hạo Nhiên! ! Anh xấu xa! !” Đường Khả Hinh lập tức nhào tới, muốn đánh anh!
Nhưng sau khi cất tiếng cười, trước mặt cũng không thấy người.
Đường Khả Hinh ngạc nhiên đi xuyên qua hành lang học viện Trinity tầng tầng kiến trúc cổ, đi qua vô số gốc cây không biết tên, cây đước, cây hoàng, sau đó đi qua giáo đường học viện Trinity, đứng ở giáo đường, nhìn sân cỏ xanh biếc rộng lớn, vẫn không thấy người, liền nhanh chóng bước đi về phía trước. . . . . . Đang lúc trải qua hành lang thật dài kiến trúc cổ hình vòm thì cô hét to một tiếng: “Trang Hạo Nhiên! !”
Đột nhiên có người từ phía sau nhanh chóng ôm mình.
“A . . . . . .” Cô hoảng sợ đến sắc mặt tái nhợt, thét to một tiếng.
Trang Hạo Nhiên lại bật cười, bế ngang thân thể cô, đi tới phía trước nói: “Ở Đại học Cambridge, Học viện Trinity có khoảng sân và kiến trúc đẹp nhất, từ từ đi thôi, sau đó đi học viện hoàng hậu dạo một chút, sau đó tới cây cầu Sighs (cầu than thở) dạo một chút, nghe một bài thơ của Từ Chí Ma . . . . . .”
“Em biết rồi !” Đường Khả Hinh mỉm cười ôm cổ Trang Hạo Nhiên, đắc ý nói.
“Em biết?” Trang Hạo Nhiên dịu dàng ôm Đường Khả Hinh đi ra gác chuông, mỉm cười nói: “Đọc nghe một chút?”
“Thong thả tôi quay bước đi,
Cũng nhẹ nhàng giống như khi tôi đến,
Ung dung tôi vẫy vẫy tay,
Chia biệt áng mây đỏ trời chiều”
“Có đúng không?” Đường Khả Hinh rất đắc ý cười hỏi.
“Đúng!” Trang Hạo Nhiên bật cười nói: “Mà anh thích, không phải bài đó.”
“Còn có một bài khác ?” Đường Khả Hinh nhìn anh, ngạc nhiên hỏi.
“Đọc nghe một chút?” Đường Khả Hinh lập tức nói ! !
Trang Hạo Nhiên nở nụ cười ôm Đường Khả Hinh đi ra Thánh Viện Trinity, sau đó ở dưới ánh mặt trời tràn đầy ấm áp, đặt Đường Khả Hinh ngồi ở trên cỏ, mình lại nằm xuống, đón gió trời ngọt ngào, nhắm mắt lại. . . . . .
“Không muốn đọc thơ cho em sao?” Đường Khả Hinh cũng nằm ở trên cỏ xanh xanh, đầu hướng về phía Trang Hạo Nhiên, hai tay chắp sau ót, mỉm cười nhìn trời xanh mây trắng. . . . . .
Trang Hạo Nhiên chậm rãi mở mắt, vừa lúc nhìn thấy một đám mây giống như đóa hoa Phong Tín Tử bay qua, anh đột nhiên xoay người, ngẩng mặt, ở khoảng cách thật gần cúi đầu nhìn Đường Khả Hinh, hai mắt hấp dẫn khẽ lóe lên, hơi thở đàn ông từ trong áo sơ mi nhào ra. . . . . .
Đường Khả Hinh ngược phương hướng, trợn to hai mắt nhìn anh, có chút không hiểu.
Trang Hạo Nhiên nhìn chằm chằm khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn ửng hồng của cô, đột nhiên mỉm cười xúc động đọc: “Khang kiều, tạm biệt thôi. . . . . . Tâm trạng của tôi đầy cảm xúc biệt ly, mi là tri kỷ hiếm có của tôi, năm đó tôi từ biệt quê cha đất mẹ, vượt qua Thái Bình Dương, tính ra đã một Thu, hai thu, đã qua bốn mùa Xuân Thu, dấu vết ở hải ngoại, đất nước châu Âu xinh đẹp, sắc thu ở Phù Tang, phong cảnh núi đàn hương, cỏ thơm, sóng biển bao la, cởi mở suy nghĩ trong lòng ta, hôm nay cũng biến thành núi sông trong mộng. . . . . . mỗi khi tôi nghĩ đến cuộc sống bao nhiêu bôn ba khổ cực, bao nhiêu hy sinh, cũng chỉ uổng phí vô bổ, tôi bôn ba bốn năm, mang tên là cầu học, dù sao trên con đường tri thức, hái được vài cành hoa cỏ, ở trong núi chân lý, leo lên mấy ngọn núi. . . . . . Tôi tự mình lao nhanh đến văn minh, chưa từng bôi đen tâm hồn mình, hôm nay tôi đối với màu sắc cổ xưa, cây cầu phủ rong rêu, vẫn có thể thản nhiên gặp gỡ, bình tĩnh chia tay. . . . . .”
Hai mắt Đường Khả Hinh chợt đỏ bừng, lộ ra mấy phần kích động và buồn bã nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên cúi mặt xuống thật sâu nhìn hai mắt mộng mơ của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, môi nhỏ như cánh hoa anh đào, trong lòng của anh đột nhiên tràn đầy xúc động, hai mắt mãnh liệt lóe lên một cái, thở dốc một tiếng, sâu kín nói: “Đường Khả Hinh. . . . . . Anh muốn làm một chuyện. . . . . .”
“À?” Đường Khả Hinh không hiểu đáp nhẹ một tiếng, nước mắt chợt lóe lên, mới sâu kín ứng: “Cái gì?”
Trang Hạo Nhiên nuốt cổ họng một cái, cảm tính nói: hôn em. . . . . . Liền cúi mặt xuống, ngược hướng hôn nhẹ trên môi cô gái.
Đường Khả Hinh trợn mắt, thân thể cứng ngắc ở trên thảm cỏ, đôi môi hoảng sợ đến hé mở.
Trang Hạo Nhiên không nói gì thêm, chỉ cúi đầu môi mỏng hấp dẫn dùng của mình, mút nhẹ cánh môi như hoa anh đào, thậm chí không do dự thoát ra đầu lưỡi, cuồng nhiệt xông vào trong môi của cô, cùng với đầu lưỡi cô quấn lấy nhau, bởi vì căng thẳng mà tản ra hơi thở nóng hấp dẫn, nhào về phía đối phương, từ lúc bắt đầu triền miên, đến cuối cùng nhắm mắt lại, xúc động ôm hôn . . .