Chương 93: Mềm lòng
“Thật xin lỗi, là lỗi của tôi, xin cô tha thứ. ” Đông Anh hết sức ngượng ngùng, cúi đầu.
Tử Hiền yên lặng nhìn bộ dáng Đông Anh ẩn nhẫn và kín đáo, lộ ra vô cùng trung thành, cô đột nhiên mỉm cười nói: “Trung thành là chuyện tốt, chỉ là làm người không nên quá đơn giản, phải lo trước tính sau.”
Sắc mặt của Đông Anh khẽ tái nhợt, khom người nói: “Vâng. Cám ơn Nhâm tiểu thư nhắc nhở.”
“Tha thứ cho tôi..tôi là một người cầu toàn, cho nên có lúc không thể chịu được người bên cạnh có tỳ vết, nhất là thư ký thân cận của Thiên Lỗi. Tôi và anh ấy đều đánh giá cô rất cao.” Nhậm Tử Hiền cười nói hết lời liền nhẹ nhàng xoay người đi vào thang máy, để cho thư ký Lệ Na đóng cửa lại cho mình.
Tất cả mọi người cũng không lên tiếng, đứng ở ngoài cửa khom người cúi chào.
“Chậc chậc chậc.” Trần Mạn Hồng đứng ở đầu kia lắc đầu, cười nói: “Nhìn đi? Đây chính là người phụ nữ lái chiếc Lamborghini 380 triệu, phải có thái độ không chút nào thỏa hiệp, ngay cả đàn ông cũng không thỏa hiệp. Có câu, thái độ của một người phụ nữ, quyết định tất cả.”
“Nhưng. . . . . .” Nhã Tuệ nhớ tới hình ảnh ở trong mưa ba năm trước đây, Như Mạt tựa vào trong ngực Tưởng Thiên Lỗi, dịu dàng như nước, cô tiếp tục sâu kín nói: “Nhưng đối mặt với người đàn ông này, cô ấy rất nghe lời chứ? Mới vừa rồi tôi có cảm giác dáng vẻ cô ấy như chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào.”
“Tôi thích dáng vẻ chiến đấu của cô ấy. Nếu như một người phụ nữ không chiến đấu, chứng tỏ cô ấy đã thỏa hiệp cái xấu và bị ném bỏ.” Trần Mạn Hồng nhún nhún vai, đặt suy nghĩ của mình vào suy nghĩ của người vợ chưa cưới cao quý.
Nhã Tuệ và Khả Hinh cùng nhau quay đầu nhìn cô.
“Nhìn tôi làm gì?” Trần Mạn Hồng lập tức nhìn Nhã Tuệ và Khả Hinh nói: “Các người cảm thấy tôi nói có gì không đúng sao? Giống như các người luôn mặc áo T-shirt, quần jean, làm sao hiểu loại người như chúng tôi, lúc mặc vào trên người bộ quần áo GUCCI sẽ sinh ra cảm giác xinh đẹp và kiêu ngạo? Tôi thật sự vô cùng đánh giá cao nữ chủ nhân tương lai của Tập đoàn Á Châu chúng ta. Cô ấy đến nơi nào, nhất định nơi đó phát ra cảm giác lãng mạn và cao quý.”
Nhã Tuệ a một tiếng, bật cười, có chút khó hiểu chỉ về phía thang máy kia, cười khổ nói: “Ý của cô là. . . . . . Mới vừa rồi cô ấy đem lỗi của chồng chưa cưới không muốn gặp cô ấy, đỗ cho Thư kí Lưu, đó là bởi vì khí chất cao quý của cô ấy?”
“Đó là đương nhiên.” Ánh mắt Trần Mạn Hồng lập tức sáng lên, nhìn Nhã Tuệ sảng khoái nói: “Đây vốn chính là lỗi của thư kí. Điều này sao có thể là lỗi của Tổng Giám đốc? Tổng Giám đốc một ngày kiếm tỷ bạc, làm sao nhớ những chuyện này? Không phải thư ký nên nhắc nhở cần phải làm gì sao?”
Đường Khả Hinh có chút kinh ngạc há to mồm nhìn Trần Mạn Hồng, đem chuyện không có lý nói thành có lý, tại sao không biết xấu hổ như vậy?
“Thân ái, cô có thể làm bạn bè với tôi, thật là vinh hạnh cho tôi” Nhã Tuệ Không còn hơi sức cười nói.
“Đó là đương nhiên.” Trần Mạn Hồng nhẹ nhàng sửa sang lại búi tóc, không ngờ vừa mới dứt lời, bộ đàm trong túi đồng phục vang lên, cô tiện tay cầm lên, điều chỉnh âm thanh nói: “Ừ. Nói đi.”
“Quản lý.” Giọng nói có chút căng thẳng của Văn Chi truyền đến: “Mới vừa rồi quản lý ‘phòng tổng thống’ bạch kim gọi điện thoại đến phòng ăn, nói muốn chúng ta đưa lên một chai rượu tuyết lợi “Tôn vương”, bởi vì Nhâm tiểu thư muốn uống rượu tuyết lợi cho dễ ngủ, thuận tiện điều chỉnh chênh lệch múi giờ.
“Cái gì?” Trần Mạn Hồng hoảng sợ đến nhảy dựng, cầm bộ đàm, nói: “Tôi lập tức tới ngay.”
Trần Mạn Hồng cầm bộ đàm, nhanh chóng bước về phía nhà hàng, Khả Hinh cũng muốn xoay người đi lên lầu, không ngờ bị Nhã Tuệ nắm lại, cô ngạc nhiên quay đầu nhìn Nhã Tuệ hỏi: “Thế nào?”
“Khả Hinh.” Dường như Nhã Tuệ dự cảm được cái gì, lôi cô đến chỗ tối, cẩn thận dặn dò nói: “Tôi nói với cô, cô có thể vào Khách sạn Á Châu, thật sự là ngày hôm đó đầu của Tổng Giám đốc bị sét đánh.”
Đường Khả Hinh có chút ngạc nhiên nhìn Nhã Tuệ, không nhịn được bật cười một tiếng.
“Cô đừng cười.” Nhã Tuệ gấp gáp nắm tay của Khả Hinh nói: “Tôi mặc kệ là lúc nào, anh ấy mở lòng từ bi như thế nào, tôi cũng sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ, lúc cô xảy ra chuyện, tôi gọi điện thoại cho anh ấy, anh ấy rất vô tình nói tất cả đều không liên quan gì đến cô, còn có lúc phát hiện cô té xỉu ở trong mưa, tôi cầu xin anh ấy đưa cô đi một đoạn đường, anh ấy tàn nhẫn không nhúc nhích. Đối với người đàn ông này tôi không có lòng tin, tôi không biết tại sao anh ấy muốn chứa chấp cô, nhưng tôi hi vọng anh ấy có thể nhanh chóng quên chuyện này. Quên chuyện cô ở khách sạn này. Cho nên, mặc kệ cô là một người có tài năng như thế nào, hãy thu hồi tài năng của cô! Được không? Ngàn vạn lần đừng xen vào chuyện không liên quan, hoặc đứng ra giúp đỡ ai. Xem như tôi như ích kỷ cũng tốt, vô tình cũng tốt. Hiện tại tôi chỉ muốn bảo vệ chu đáo. Tôi không muốn cô trở về nơi u tối, đi làm nơi u tối. Làm ơn.”
Đường Khả Hinh nhìn bạn thân, nhìn vẻ mặt quan tâm gấp gáp của cô, miễn cưỡng cười nói: “Ở trong mắt của cô, tôi hiền lành như vậy sao? Không có chuyện gì, tôi hứa với cô. . . . . . Tôi sẽ cẩn thận tự bảo vệ tốt cho mình, chuyện không liên quan tới mình, tôi cũng không sẽ quan tâm.”
“Cô thề đi.” Nhã Tuệ căng thẳng nói. (aiz, thề cái rắm, cô này là túi gây chuyện)
“Được rồi. . . . . . Tôi thề. . . . . .” Khả Hinh nhìn bạn thân bật cười nói: “Tôi sẽ không xen vào việc của người khác, không quan tâm đến chuyện không liên quan tới mình, tôi thề.”
Nhã Tuệ có chút yên lòng nhìn Đường Khả Hinh, nói: “Vậy thì tốt, cô đi làm đi. Cẩn thận một chút. Tối nay về sớm chút, tôi ngủ dậy làm món cá sốt cà cho cô ăn.”
“Ừ. . . . . .” Đường Khả Hinh nhìn bạn thân, cười nói: “Tôi biết rồi…, không cần lo lắng. Mau đi đi.”
Nhã Tuệ suy nghĩ một chút chỉ đành phải gật đầu, xoay người đi khỏi, Khả Hinh cũng mỉm cười xoay người đi vào thang máy, đè xuống tầng lầu, cửa thang máy đóng lại chặt kín, liền nhớ tới bộ dáng xinh đẹp động lòng người của Nhậm Tử Hiền lúc nảy, kiêu ngạo dứt khoát, còn nghĩ đến bộ dáng lạnh lùng vô tình của Tưởng Thiên Lỗi, cô cúi đầu bất đắc dĩ cười một tiếng, cửa thang máy mở ra, cô mới vừa đi ra cũng đã nhìn thấy Trần Mạn Hồng một phát bắt được gáy của Tiểu Nhu, xách cả người giống như xách một con Gà đi vào nhà hàng.
Khả Hinh ngạc nhiên suy nghĩ một chút liền đi theo vào nhà hàng, thấy Trần Mạn Hồng vẫn xách Tiểu Nhu nức nở muốn khóc, ném vào hầm rượu, vẻ mặt Tào Anh Kiệt cũng nghiêm túc đi vào hầm rượu, cô nghi ngờ suy nghĩ một chút cũng tò mò theo sát vào hầm rượu, thấy Trần Mạn Hồng đứng ở trước mặt của Tiểu Nhu, chỉ vào tất cả rượu tuyết lợi “Tôn vương” ở trên kệ rượu, nói: “Chọn mau! Hôm nay vợ tương lai của Tổng Giám đốc chúng ta, tâm trạng có chút không tốt, hơn nữa còn ngồi máy bay đường dài, khẩu vị nhất định rất nhạt, cô thử chọn một bình.”
Vẻ mặt Tiểu Nhu đau khổ cúi đầu, thật căng thẳng và sợ hãi nói: “Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi không biết. . . . . .” .
“Không biết? ?” Mạn Hồng tức giận nhìn Tiểu Nhu nói: “Cô nói với tôi không biết? Lần trước ở bữa tiệc của Thủ tướng, không phải cô biểu hiện rất tốt sao? Hơn nữa Laurence tiên sinh còn đặc biệt khen cô. .”
Lần này Tiểu Nhu thật sự giống như ăn phải hoàng liên, có khổ mà không nói được, ánh mắt cô chợt lóe, ngay lập tức cầu cứu nhìn về phía Khả Hinh đang đi tới.
Khả Hinh không còn hơi sức nhìn Tiểu Nhu, vừa muốn tiến lên nhưng nghĩ đến lời nói của Nhã Tuệ, cô lại do dự cúi đầu, khẽ thở dài.
Tiểu Nhu thấy Khả Hinh như vậy, càng thêm muốn khóc, nức nở nói: “Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi chỉ hiểu một chút. Tôi làm sao dám. . . . . . Làm sao dám chọn rượu cho Nhâm tiểu thư? Như vậy sẽ chết người, quản lý. . . . . .”
“Nếu cô không chọn, chúng ta mới chết đấy.” Trần Mạn Hồng tức giận nhìn Tiểu Nhu nói: “Hiện tại cả khách sạn cũng biết phòng ăn ngự tôn chúng ta xuất hiện một nhân tài hiểu rượu đỏ, còn được Laurence tiên sinh chuẩn bị phái đi west để học tập, nếu bây giờ ngay cả một bình rượu, cô cũng không chọn được, mặt mũi của tôi đặt ở đâu?”
“Được rồi, cô đừng làm khó cô ấy. Có thể cô ấy cũng chỉ hiểu một chút thôi, nếu cô ấy thật sự lợi hại như vậy, đâu còn ở phòng ăn của chúng ta lâu như vậy, ngây ngốc lâu như vậy?” Tào Anh Kiệt vươn tay, khẽ vuốt đầu Tiểu Nhu, bảo vệ cô nói: “Hiện tại việc gấp rút của chúng ta là vợ của Tổng Giám đốc nói muốn uống rượu tuyết lợi, phải chọn bình nào?”
“Tôi biết, còn tìm cô ấy sao?” Trần Mạn Hồng tức giận nói: “Mặc dù tôi không có gặp qua vợ của Tổng Giám đốc nhưng lần trước tôi nghe Nhã Tuệ nói có lần cô ấy đến phòng ăn nhà khách Đại Dương dùng cơm, thiếu chút nữa nếm hết ba mươi mấy bình rượu đỏ của nhà hàng bọn họ, nhưng không có một bình nào để cho cô ấy hài lòng, mở bình ra ngửi một cái liền lấy đi, thậm chí bởi vì chuyện này, tra hỏi ba người quản lý, hai chuyên gia hầu rượu, nói bọn họ ngay cả thức ăn và rượu đỏ cơ bản nhất cũng không hiểu. Nhắc tới chuyện này, cho đến bây giờ Nhã Tuệ vẫn còn run sợ, cô ấy may mắn trực ca đêm tối qua, hôm nay không cần đương đầu với họng súng. Hôm nay thật là không nên khen cô ấy, khen cô ấy là tự bê đá đập chân mình rồi.”
Đường Khả Hinh im lặng lắng nghe, vừa nghe vừa từ từ di chuyển người, trong đầu nghĩ đến dặn dò của Nhã Tuệ, nhưng trái tim bởi vì Tiểu Nhu luống cuống mà mềm lòng, cô khẽ thở dài, im lặng đeo lên bao tay trắng, đi tới trên kệ rượu “Tôn vương”, chậm rãi nhìn rượu tuyết lợi phía trên kệ. . . . . .
“Vậy làm sao bây giờ?” Tiểu Nhu có chút căng thẳng nhìn quản lý hỏi.
“Cô hỏi tôi, tôi hỏi ai?” Trần Mạn Hồng trách móc nhìn Tiểu Nhu một cái, mới nghiêm nghị nói: “Tiểu Nhu, cho mình một chút lòng tin đi, mang ra bản lãnh chọn vài bình. Mau lên! Nếu cô biểu hiện tốt, tôi nhất định sẽ báo cáo giám đốc sẽ dìu dắt cô! Để cho cô sớm thông qua cuộc thi west!”
Tiểu Nhu lập tức ôm mặt khóc, cả người hoang mang lo sợ ngẩng đầu vừa vặn nhìn thấy Đường Khả Hinh im lặng đi tới một chai rượu tuyết lợi ở trước mặt, lặng lẽ cầm lên, nhẹ nhàng lau phía trên thân bình, rồi đặt trở về, sau đó yên lặng tránh ra, sắc mặt của cô thu lại, lập tức có chút vui mừng đi tới cầm lên chai rượu tuyết lợi Khả Hinh mới vừa lau xong, nhìn số năm một chút, rượu tuyết lợi “Tôn vương” năm 1997, cô lập tức rất tự tin nâng bình rượu lên, hơi vui mừng nói: “Bình này!”