Chương 962: TƯƠNG LAI
Sáng sớm, mưa lất phất, rối rít bay trên cỏ non xanh xanh, đóa hoa nhỏ nở rộ, hợp thành một bức tranh ngọt ngào ấm áp. . . . . .
Bệnh viện, tòa nhà màu trắng đứng ở trong mưa, có vẻ rất yên lặng.
Một cơn gió thổi qua! !
Rất nhiều xe thương vụ màu đen chậm rãi lái tới, trên xe nam nữ rối rít ngồi tại chỗ, đeo kính đen, ngẩng mặt nhìn tòa nhà bệnh viện màu trắng phía trước, hai đàn ông cầm đầu, vẻ mặt cứng rắn như sắt, đã từng cùng đôi song sinh cùng tham gia giải thi đấu tại trường quân đội thế giới, đôi song sinh có chuyện tạm thời rút khỏi cuộc thi đấu, bọn họ tiếp tục dự thi, cùng đạt được giải quán quân đồng hạng tại Mĩ! !
“Crắc!” Bên trong khẩu súng, đạn nhanh chóng chuyển động !
Đỗ Uy lập tức ngưng mặt lạnh lùng giơ súng lục lên, nhắm ngay ngoài cửa xe, veo veo veo, nhanh chóng nổ súng, anh bóp cò một phút, một trăm cái, đứng hàng thứ ba trên thế giới! !
Khương Vĩ ngồi ở ghế chính, trong đầu nhớ lại hôm nay mình bị thu hồi quân chức, nhận lấy mật lệnh, trong lúc Đường Khả Hinh thi đấu rượu đỏ, cần phải bảo đảm an toàn cho cô, nếu phát hiện người đáng nghi, giết không cần hỏi! ! Anh đặt nhẹ tai trái, nhanh chóng tiếp thu được người của tổ chức Lãnh Mặc Hàn mới vừa từ nước Mĩ trở về, lập tức chuẩn bị tiếp nhận mệnh lệnh, đến diệt trừ Từ Văn Huyền, người đứng đầu dạ hành nhân, hai mắt anh rất lạnh lùng, sau đó sâu kín căn dặn người phía sau, phải nhanh chóng tìm được Như Mạt!
Bên trong buồng xe, mười cô gái cũng vừa bị thu hồi quân chức, đồng thời gật đầu! !
Đoàn xe lập tức dừng ở trước bệnh viện!
Khương Vĩ cùng Đỗ Uy mặc tây trang màu đen, đeo mắt kính đen, đội mưa lạnh, nhanh chóng cất bước đi lên bậc thang, trong ánh mắt kinh ngạc của đám bác sĩ và y tá, bọn họ lộ ra vóc người vạm vỡ, cất bước đi về phía trước, nhìn thấy Tô Thụy Kỳ mặc áo blouse trắng, cầm bệnh án đi ra ngoài, bọn họ cung kính gật đầu trước với anh một cái. . . . . .
Tô Thụy Kỳ dừng bước lại, ngẩng đầu lên nhìn hai người một cái, bởi vì quanh năm ở trong gia đình chính trị, tự nhiên biết những người này là ai, liền gật đầu một cái.
Khương Vĩ và Đỗ Uy lập tức lách mình đi về phía phòng bệnh VIP.
Tô Thụy Kỳ dừng bước lại, suy nghĩ một lúc, có lẽ thật sự đã bắt đầu cuộc chiến tranh, chuyện tra hỏi Tần Vĩ Nghiệp vẫn tiến hành như dầu sôi lửa bỏng, nhưng ông nội vẫn rất bình tĩnh tiếp tục ôm bệnh, ở trong nhà nghỉ ngơi, từ trước đến giờ Ủy viên Trương là nhân vật thần bí không ra mặt, hai ngày nay hoạt động cũng quá lớn, mặc dù ông ấy và ông nội của mình thỉnh thoảng có ý kiến trái ngược nhau, nhưng luôn cùng chí hướng. . . . . .
Mưa phùn vẫn bay bay! !
Hai người y tá đang trò chuyện vui vẻ từ phòng bệnh VIP đi ra, đang muốn đi tới hành lang thật dài phía trước, lại nhìn thấy đến bọn Đỗ Uy giống như thần chết cất bước đi tới, bọn họ hơi giật mình, đôi song sinh canh giữ trắng đêm ở trong tòa nhà màu trắng, cũng chưa chợp mắt, lúc Tịnh Kỳ mạnh mẽ ra lệnh, nếu như Đường Khả Hinh có chuyện, bọn họ để lại cái mạng, đây là quân lệnh! ! Thật ra. . . . . . Mặc kệ xảy ra bất cứ chuyện gì, trong khoảng thời gian làm bạn bè bên Đường Khả Hinh cũng đủ để cho các cô có thể vứt bỏ sống chết! !
Tiểu Vi lập tức xoay người, đã thấy Đỗ Uy đi tới trước mặt, cô lạnh băng ngăn lại, nói: “Đường tiểu thư đang nghỉ ngơi! Cho dù bất cứ ai không thể quấy nhiễu! Mặc kệ các người là ai?”
Khương Vĩ, một chiến lược gia quân sự, lạnh lùng tháo kính mát xuống, nhìn đôi song sinh, khuôn lạnh lẽo, nói: “Chúng tôi vâng lệnh tới bảo vệ Đường tiểu thư!”
“Tôi biết rõ! !” Tiểu Hà nhanh chóng nhìn bọn họ, nói: “Tôi nói, Đường tiểu thư đang nghỉ ngơi! Cho dù bất cứ ai không thể quấy nhiễu!”
“Nhưng mười giờ cô ấy phải trở về Khách sạn Á Châu tham gia lễ khai mạc cuộc thi đấu rượu đỏ! !” Khương Vĩ và Đỗ Uy lạnh nhạt nói.
“Tôi biết rõ!” Tiểu Vi nói dứt lời, liền nhắc cổ tay nhìn thời gian, mới tám giờ bốn mươi phút, cô bất mãn cau mày ngẩng đầu lên nhìn bọn họ nói: “Mọi người tới quá sớm! Đường tiểu thư ở bên trong bệnh viện rất an toàn, chúng tôi tự nhiên sẽ bảo vệ tốt, nhưng bác sĩ căn dặn, cô ấy nhất định phải nghỉ ngơi đầy đủ thời gian! ! !”
“. . . . . . .” Khương Vĩ và Đỗ Uy, hai người đồng thời im lặng nhìn cô, không lên tiếng.
Bên trong phòng bệnh! !
Một mảnh yên tĩnh, rèm cửa sổ kéo thật kín, từng đóa hoa hồng trắng nơi phòng khách vẫn thuần khiết diễm lệ, thêm một chút sương mù trắng ẩm ướt, đang nhẹ nhàng đong đưa, hoa hồng màu đỏ thẫm ở giữa bày ra hình trái tim, vẫn vô cùng xinh đẹp, hộp nhung màu xanh đen lăn xuống ở đầu kia, vị trí không có đổi, một hơi thở mập mờ từ bên trong phòng bệnh vẫn chậm rãi bay ra, trên mặt sàn rơi một cái áo sơ mi nam, một cái váy dài màu xanh nhạt thật mềm mại hấp dẫn, cuốn chung ở trên sàn. . . . . .
Một cái quần lót ren khêu gợi cũng nhẹ nhàng rơi ở một bên.
Trên giường, hai người vẫn chưa tỉnh, chăn màu trắng quấn chặt hai người, cũng trở nên nhàu nát và mập mờ liên miên, thậm chí có thể nhìn thấy rõ hình dáng một cái đùi đẹp thon dài, lộ trên mặt ga giường.
Thân thể Đường Khả Hinh trần truồng, tóc rũ xuống ở một bên, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn lộ ra ửng hồng, cánh tay trắng tinh bên ngoài giường đơn, bộ ngực che ở trong chăn, như ẩn như hiện, cô nghe được tiếng động thật nhỏ ngoài phòng bệnh, cô lim dim chớp đôi mắt dịu dàng mơ mộng, lập tức nhìn thấy khuôn mặt kiên nghị của Trang Hạo Nhiên tựa vào trên gối đầu trắng như tuyết, hai mắt nhắm chặt, tóc ngắn rũ xuống nơi mí mắt anh, lỗ mũi đàn ông cao thẳng, vô cùng hấp dẫn, đôi môi mỏng mím chặt, cũng đủ cảm thấy cá tính kiên cường ngang bướng của anh, lộ ra nửa bả vai kiên cố, da thịt màu đồng hấp dẫn, lồng ngực liên tục phập phồng, cũng rất mạnh mẽ. . . . . .
Mặt của cô lập tức đỏ lên, hai mắt sáng lấp lánh, nhớ tới đêm qua cùng anh triền miên thật sâu, lúc này mặt của mình còn tựa vào trên cánh tay cứng rắn của anh, một cái tay khác của anh còn khoác lên trên eo nhỏ của mình ở bên trong chăn, cảm thấy năm ngón tay anh dịu dàng. . . . . . Trái timm của cô nhảy thình thịch, không nhịn được nở nụ cười rất ngọt ngào, lại rất tinh nghịch và lặng lẽ hơi di động thân thể đến gần lồng ngực của anh một chút, hơi ngẩng khuôn mặt lim dim mông lung, cọ nhẹ vào khuôn mặt anh, thậm chí dùng chóp mũi nho nhỏ của mình khẽ cọ lên chóp mũi cao của anh, mở to mắt nhìn xem lông mi thật dài của anh. . . . . .
Chồng hứa hôn. . . . . .
Ba chữ này không khỏi nhảy vào trong đầu của mình!
Trái tim của Đường Khả Hinh đập thình thịch, nhìn nửa khuôn mặt của người đàn ông này vẫn còn đang ngủ mê, nghĩ tới anh trí tuệ khí phách ở trong phòng họp, lúc anh đang chăm chú làm việc, ở trước mặt mọi người nghiêm nghị phong độ, không ngờ trong một đêm trở thành chồng hứa hôn của mình, cô cúi đầu nở nụ cười, rất thẹn thùng, rất hấp dẫn đưa hai tay ra, che lại khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn của mình, cười thật hạnh phúc và vui vẻ. . . . . .
Chiếc nhẫn trên áp út ngón, rất dịu dàng chiếu lấp lánh.
Trang Hạo Nhiên hơi nhíu mày, rốt cuộc bị tiếng động nhỏ thức tỉnh, hơi mở hai mắt lim dim. . . .
Đường Khả Hinh lập tức nhắm mắt, tựa vào trên cánh tay của anh, làm bộ ngủ!
“. . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên hơi lộ ra một chút mê mông và mệt mỏi, thật dịu dàng nhìn cô muốn giả bộ ngủ, nhưng hai mí mắt không ngừng di động, lồng ngực phập phồng quá mạnh, anh không nhịn được cười, lập tức nắm nhẹ tay phải của cô, rất hấp dẫn cúi xuống, nhẹ nhàng hôn vào chiếc nhẫn ở ngón giữa của cô, mới lập tức xoay người, dùng lồng ngực rắn chắc, nóng bỏng ép nhẹ trên người cô gái dịu dàng, nghiêng mặt hôn nhẹ vành tai của cô, cổ của cô, mới dùng lời nói mãnh liệt nỉ non như tình nhân, rất hấp dẫn mập mờ nói: “Nếu như giả bộ ngủ, anh anh sẽ ăn em ngay. . . . .”
Đường Khả Hinh không nhịn được mở đôi mắt dịu dàng, nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai hoàn mỹ của Trang Hạo Nhiên, cúi nhìn mình, hai tròng mắt rất nóng bỏng, trái tim của cô khẽ nhảy lên. . . . . .
“Tối hôm qua có làm đau em hay không. . . . . . Vẫn không ngừng muốn. . . . . .” Anh nói xong, liền cúi mặt hôn nhẹ lên môi cô, tay cách chăn, xoa nhẹ bộ ngực cô, hưởng thụ rất co dãn. . . . . .
“Không có. . . . . . Em rất thích. . . . . .” Đường Khả Hinh nhắm mắt lại, nuốt nhẹ cổ họng, hưởng thụ anh vuốt ve.
Trang Hạo Nhiên nóng bỏng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của Đường Khả Hinh, đôi mắt vẫn lộ ra mông lung ngáy ngủ, chỗ nào cũng hấp dẫn, anh đột nhiên lập tức ra lệnh: “Khả Hinh! ! Hôn anh đi !”.
“À?” Đường Khả Hinh đột nhiên mở mắt, sững sờ nhìn anh.
“Hôn anh đi ! !” Trang Hạo Nhiên nhìn cô, mãnh liệt ra lệnh.
“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh im lặng nhìn anh một lúc lâu, rốt cuộc không nhịn được đưa hai tay ra, ôm nhẹ cổ của anh, để mặc cho chăn chảy xuống, lộ ra bộ ngực khêu gợi và vòng eo vô cùng hấp dẫn của cô, nghiêng mặt đưa lên môi ngọt của mình, hôn người đàn ông nóng bỏng, khát vọng! !
Trang Hạo Nhiên lập tức ôm chặt Đường Khả Hinh, ngồi dậy ôm vòng eo mảnh khảnh của cô, xoa da thịt trơn mềm của cô, cúi xuống, cuồng nhiệt hôn môi ngọt của cô, nhớ tới đêm qua hai người kết hợp thật chặt, linh hồn và linh hồn giống như muốn quấn lấy nhau, anh thở hổn hển, hơi quay đầu khẽ nhếch miệng, dây dưa cùng với cô hôn thật sâu, thậm chí mút mạnh cánh môi ngọt của cô. . . . . .
“Ưmh. . . . . .” Đường Khả Hinh bị kích thích kêu lên, lại nhiệt tình hôn môi của anh, khát vọng mình lại dung nhập vào trong thân thể của anh! !
“Khả Hinh. . . . . .” Trang Hạo Nhiên phát hiện mình hôn cô 1000 lần, mười ngàn lần cũng không đủ, lại muốn hơi ngồi dậy, đè cô ở trên giường, nghe chiếc giường kêu lên ken két, anh lại muốn cuồng nhiệt cúi đầu hôn cô gái này. . . . . .
Rốt cuộc tiếng gõ cửa vang lên.
Giọng nói ngọt ngào của Thơ Ngữ từ bên ngoài truyền đến: “Đường tiểu thư, Trang Tổng, lễ khai mạc thi đấu rượu đỏ sắp bắt đầu, Vitas đã gọi điện thoại tới ba lần rồi, hi vọng cô có thể tới sớm!”
Bên trong phòng!
Hai người ngừng lại, Trang Hạo Nhiên có chút dịu dàng cúi nhìn Đường Khả Hinh. . . . . .
Đường Khả Hinh lại hơi lộ ra chút thất vọng nhìn Trang Hạo Nhiên, khẽ cắn môi dưới. . . . . .
Trang Hạo Nhiên hiểu rõ, nhưng vẫn cúi xuống hôn nhẹ cánh môi của cô, thậm chí cắn nhẹ truyền đạt mãnh liệt say mê và khát vọng của mình, nói: “Ngoan, tối nay anh sẽ yêu em thật nhiều, hả?”
Đường Khả Hinh vẫn chớp hai mắt mông lung, dịu dàng nhìn anh. . . . . .
Trang Hạo Nhiên cười, lại cúi xuống, hôn môi ngọt của cô, nói: “Nghe lời. . . . . . Tối nay lại muốn em muôn ngàn lần. . . . . .”
“Không phải ý đó. . . . . .” Mặt của Đường Khả Hinh đỏ bừng, đẩy nhẹ anh ra, hơi xoay người, nằm nghiêng, lại nở nụ cười có chút ngọt ngào.
“Vậy là ý gì?” Trang Hạo Nhiên nằm nghiêng ở phía sau của cô, ôm cô, hôn nhẹ cổ của cô, thậm chí liếm nhẹ, phát hiện bên trong thân thể của cô tỏa ra một mùi cực thơm, bàn tay lơ đãng phủ nhẹ cánh tay trắng nõn của cô, muốn duỗi tới trước ngực của cô. . . . . .
“Em và anh ở chung với nhau. . . . . . Sợ. . . . . .” Đường Khả Hinh hơi giật mình. . . . . .
“Đứa ngốc, không có việc gì!” Trang Hạo Nhiên nhanh chóng nói xong, liền ôm nhẹ Đường Khả Hinh, tựa vào trước giường, kéo chăn che kín lẫn nhau, anh mới xoay người hướng về phía cửa phòng đóng chặt, gọi: “Vào đi!”
“Ôi ! !” Đường Khả Hinh xấu hổ dựa sát vào trong ngực anh, nói nhỏ với anh: “Quần áo. . . . . . Quần áo không có mặc đó? Trên sàn vẫn lung tung như thế, anh. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên đưa cánh tay to lớn, nửa ôm cô xấu hổ co rúm trong ngực mình, mỉm cười một tay nắm cằm của cô, nâng nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của cô, lại mạnh mẽ mút môi ngọt của cô, ý thức được cô xấu hổ, vô cùng hấp dẫn, cười nói: “Em là phụ nữ của Trang Hạo Nhiên anh! Vợ tương lai của Tổng Giám đốc Hoàn Cầu, phải quen như vậy. . . . . .”
Đường Khả Hinh hơi giật mình ngẩng đầu, hé mở cánh môi bị hôn đỏ tươi, hai mắt mê ly nhìn người đàn ông trước mặt.
Cửa chợt mở ra, Thơ Ngữ mặc đồng phục váy đen, khuôn mặt mỉm cười dẫn cả đám người giúp việc do nhà họ Tưởng và nhà họ Trang phái tới, mọi người tay bưng váy ngắn mộng mơ của Đường Khả Hinh chút nữa tham gia họp báo, 12 bộ trang sức, kim cương, ngọc bích, kẹp tóc mười hai bộ, mười lăm chiếc túi xách nhãn hiệu quốc tế kiểu dáng khác nhau, mười hai đôi giầy các loại. . . . . . rất muôn màu rực rỡ, vô cùng mộng mơ bưng vào. . .