“Cạn ly! !” Vitas nhìn Đường Khả Hinh, mỉm cười nói: “Bài học thứ nhất của cô đã xong!”
Nước mắt Đường Khả Hinh rơi xuống.
Vitas nhìn Đường Khả Hinh rơi nước mắt, nói: “Khóc đi.”
Đường Khả Hinh nghi ngờ nhìn ông.
“Hoặc lau khô nước mắt !” Vitas nói nhanh!
Đường Khả Hinh không hiểu.
Vitas nhìn Đường Khả Hinh mỉm cười nói: “Nếu như cô xem mình là một Ảo Thuật Gia, sẽ phải che giấu mình, nếu như cô xem mình là một Nghệ Thuật Gia, sẽ phải phát huy mình! Cô muốn lựa chọn loại nào?”
Đường Khả Hinh cúi đầu xuống suy nghĩ một chút, mới ngẩng đầu lên, nhìn Vitas, hỏi: “Chuyên gia hầu rượu là Ảo Thuật Gia hay Nghệ Thuật Gia?”
Vitas thờ ơ cười nói: “Đều được!”
“Vậy ngài là. . . . . .” Đường Khả Hinh nhìn ông, nhẹ nhàng hỏi.
Vitas nhìn Đường Khả Hinh thật sâu, suy nghĩ một chút, nói: “Nghệ Thuật Gia!”
Đường Khả Hinh nghe lời này, đột nhiên mỉm cười, dịu dàng nói: “Vậy tôi . . . . . làm Ảo Thuật Gia thôi. . . . . .”
Vitas chớp mắt, nhìn cô chăm chú.
Đường Khả Hinh lại vô thức lộ ra nụ cười ngọt ngào, cho dù trong mắt có lệ.
“Tốt! Cô là thứ hai, lúc tôi dạy học lại muốn làm Ảo Thuật Gia, chúc mừng cô!” Vitas mỉm cười nâng ly, nói.
Đường Khả Hinh cũng khẽ mỉm cười, nâng ly, hỏi: “Người thứ nhất là người nào?”
“Hạo Nhiên!” Hai mắt Vitas rét lạnh, nói.
Đường Khả Hinh sửng sốt ngẩng đầu nhìn Vitas. . . . . .
Vitas lại giơ tay lên, nhìn cô, nhanh chóng chỉ nói: “Quên mới vừa dạy dỗ? Buông lỏng chính mình!”
Đường Khả Hinh sững sờ, lúc trước tâm trạng vẫn kích động, nhưng bởi vì nhìn thấy ánh sáng sắc bén trong mắt Vitas, để cho tâm trạng của mình tận lực bình tĩnh, không ngờ sau đó, phát hiện bên trong thân thể, sinh ra một loại biến hóa về chất, dâng lên một cảm giác yên tĩnh, thật yên tĩnh, thật yên tĩnh, thậm chí cô có thể cảm thấy trong cơ thể chứa đựng một mặt biển rộng yên tĩnh, thật sâu thật sâu. . . . . .
Cô có chút vui mừng ngẩng đầu lên nhìn Vitas. . . . . .
“Có cảm giác. . . . . . Bên trong thân thể sinh ra ma pháp hay không?” Hai mắt Vitas chợt lóe, nhìn cô, lộ ra nụ cười hỏi.
Đường Khả Hinh nhìn ông, đột nhiên mỉm cười, có chút cảm động nói: “Giống như. . . . . . Che giấu lực lượng thật lớn. . . . . .”
“Đây chính là sau khi cô dũng cảm quyết định, Thượng Đế ban thưởng cho cô!” Vitas lại nâng ly, nhìn Đường Khả Hinh, nói: “Cạn ly đi, giải rượu cũng sắp qua. . . . . .”
“Cạn ly. . . . . .” Đường Khả Hinh chậm rãi giơ ly, cô cũng không biết, trong tròng mắt mình đã chứa đựng vẻ khác lạ.
Hai người cụng ly với nhau, đinh một tiếng.
Hai người đồng thời xoay tròn 360 độ, sau đó theo bản năng cúi xuống, ngửi một cái, trong đó tản ra mùi hoa quýt, hoa Đinh Hương, thậm chí có mùi hoa phấn, lại xoay tròn một vòng nữa, chờ đón mùi hoa hồng, hoa hồng đỏ, rồi đến hoa hồng xanh. . . . . . Cô có chút vui vẻ nở nụ cười, cùng Vitas cúi đầu, nhẹ ngửi mùi vị tiếp theo ẩn nấp trong đó. . . . . .
“Bình tĩnh!” Vitas ra lệnh cho cô!
Đường Khả Hinh khẽ gật đầu, lại bình ổn cảm xúc, cùng Thầy giáo uống một ngụm rượu, trước hết để cho rượu đỏ ngủ say trăm năm, chảy vào mỗi nơi trong khoang miệng, cảm giác mùi chocolate, than gỗ, từ trong khoang miệng mãnh liệt lan ra, sắp xông vào đầu của cô, cô lập tức nhắm hai mắt, khẽ mở đôi môi, hít hơi, nhất thời cảm giác có mùi vị muối biển trùng trùng điệp điệp lao thẳng tới, làm cho cô lập tức chống đỡ không được, phụt một tiếng, phun dịch rượu ra lao thẳng trên người của Vitas. . . . . .
Vitas bất đắc dĩ nhìn cô.
“Khụ. . . . . . Khụ. . . . . . Khụ khụ khụ. . . . . .” Đường Khả Hinh cầm ly rượu, đứng ở một bên, bị sặc không thở nổi! !
“Đồ vô dụng!” Vitas lập tức xoay người, nhanh chóng đi ra kho rượu.
“Vitas, tôi không phải cố ý!” Đường Khả Hinh mới vừa muốn theo đuổi! !
Vitas lại xoay người, nhanh chóng ném cho cô bình giải rượu đựng rượu đỏ trăm năm!
“A! !” Đường Khả Hinh lập tức nhận lấy, ôm chai rượu đỏ, tim gan run sợ nhìn ông! !
“Cầm nó, đi tìm người trong lòng của cô, vui vẻ uống hết đi. . . . . .” Tiếng của Vitas từ đầu kia truyền đến.
“Tìm. . . . . . Tìm ai ?” Đường Khả Hinh đột nhiên sững sờ, nhìn ông kêu to!
“Tùy tiện!” Tiếng Vitas hoàn toàn biến mất rồi.
“Đây chính là rượu đỏ 120 năm . . . . . .” Đường Khả Hinh kêu to, mới muốn đi ra ngoài, không ngờ cửa đã đóng lại, cô liều mạng vỗ, kêu to: “Này! ! Mở cửa ! ! Mở cửa !”
Không lâu.
Phòng làm việc của Laurence, có người gõ nhẹ cửa.
Ông ngẩng đầu lên, đã thấy Đường Khả Hinh tay cầm một chai rượu đỏ, đi tới, cười có chút ngượng ngùng nhìn ông.
Laurence cũng nhìn cô một cái, khẽ mỉm cười.
Hai cái ly uống rượu, đặt ở trước bàn làm việc, Đường Khả Hinh vừa rót rượu đỏ, vừa có chút ngượng ngùng cười nói: “Vitas tiên sinh nói, tôi mang chai rượu này đi tìm một người, cùng người đó vui vẻ uống hết, tôi không nghĩ tới người nào, không thể làm gì khác hơn là tìm ngài rồi. . . . . . Ngượng ngùng. . . . . .”
Laurence lấy mắt kính xuống, nhìn Đường Khả Hinh vẫn hết sức cẩn thận rót rượu, chỉ ngửi mùi rượu kia một cái, liền cười nói: “Cô phải tin tưởng, Vitas tiên sinh là một người yêu rượu.”
“Vâng!” Đường Khả Hinh lại rót một ly rượu khác.
“Cho nên ông ấy sẽ không cầm một chai Conti 120 năm nói đùa với cô. . . . . .”
“Vậy . . . . .” Đường Khả Hinh dừng lại, sững sờ nhìn Laurence, thân thể nhất thời nhẹ nhàng!
“Cái này. . . . . . Chỉ là một chai Laffey Cabernet Sauvignon gần tám năm bị thất bại. . . . . . Ông ấy thu mua 120 bình, lừa được 119 học trò, chỉ có Tổng Giám đốc Trang phát hiện ra . . . . . .” Laurence cười nói.
“. . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh chớp mắt, nhanh trí nói: “Khó trách mới vừa rồi tôi cảm thấy kì lạ, luôn có mùi chao. . . . . .”
Laurence không nói nhìn đứa bé này, nói: “Phải hiểu được nhận thua. . . . . .” .
Vẻ mặt Đường Khả Hinh đau khổ, giơ rượu đỏ trong tay, đột nhiên bật khóc ô ô nói: “Lừa gạt! !”
“Ha ha ha. . . . . .” Laurence ngửa mặt nở nụ cười.
Đường Khả Hinh lập tức nâng ly rượu uống một hơi cạn sạch, cuối cùng thở một hơi, kêu to a a a ! !
Lúc hoàng hôn.
Đường Khả Hinh vẫn ôm bình giải rượu giống như rượu đỏ trăm năm, vẻ mặt ảo não đi trở về đại sảnh Á Châu, lúc này, mới nhìn thấy vô số đồng nghiệp ở phía đối diện cô chỉ chỉ chõ chõ, cô sững sờ, mới nhớ tới hôm nay ồn ào với Tưởng Thiên Lỗi, đoán chừng mọi người đều biết, lòng của cô căng thẳng, hai mắt chợt lóe, nhất thời phát hiện mình đã rơi vào tin nhảm, trái tim có chút yếu ớt. . . . . .
Hai tay nắm chặt bình giải rượu trong tay, nhớ tới Vitas nói: Ảo Thuật Gia hay Nghệ Thuật Gia?
“Tôi . . . . . Muốn làm Ảo Thuật Gia! !” Đường Khả Hinh ngẩng mặt lên, từng bước từng bước đi về trước, ném tất cả mọi chuyện sau ót.
Xin tin tưởng, thành công thật phải trải qua rất nhiều khảo nghiệm! !
Đường Khả Hinh mới vừa muốn đi về phía thang máy, cũng đã nghe được có người nói, cô chính là kẻ thứ ba của Tổng Giám đốc Tưởng. . . . . .
Trong đầu nổ tung!
Cảm xúc rốt cuộc vào lúc này bộc phát vô số tin đồn!
Sắc mặt của cô trắng bệch, hai mắt nhanh chóng xoay tròn, đi qua đám người, tất cả bọn họ đều đang nhìn về phía mình, chỉ chỉ chõ chõ, thậm chí có tân khách và các danh viện nhìn cô, nói khẽ: “Hôm nay ở trên tin tức thấy được, cô ấy chính là người thừa dịp vợ chưa cưới của người ta ra khỏi nước, quyến rũ chồng chưa cưới của người ta . . . . . .”
“Nghe nói người vợ chưa cưới đã trở lại. . . . . .”
Sắc mặt của Đường Khả Hinh lạnh lẽo, nghe lời này, vẫn tiếp tục đi về phía trước!
“Đường Khả Hinh! !” Có người ở giữa đại sảnh, lạnh lùng gọi cô.
Cô nhanh chóng dừng thân, quay đầu. . . . . .
Nhậm Tử Hiền mặc váy dài cúp ngực màu đỏ, bên ngoài khoác lông thú trắng tinh, tóc trên trán vén lên thật cao, búi tóc thật cao, đeo vòng bạc cực lớn, nắm chặt túi xách Chanel, tức giận đi về phía Đường Khả Hinh, nhanh chóng đi tới trước mặt cô, vung tay lên, chat một tiếng, tát mạnh một bạt tai trên mặt cô, kêu to: “Dám yêu đàn ông của tôi! !”
Đường Khả Hinh lệch mặt, trong chớp mắt, hai mắt lóe lên, lập tức cắn răng, vung tay lên tát mạnh trên mặt của Nhậm Tử Hiền! ! !
Chát! ! Một âm thanh vang lên! ! Khiếp sợ cả đại sảnh! !