Chương 1017: VA VÀO
Sáng sớm hôm sau.
Đường Khả Hinh rời giường thật sớm, mặc T-shirt màu đen tay ngắn, quấn đầu tóc, dùng một cây bút máy cuốn lấy, để chân trần ngồi ở trước bàn đọc sách, mở từng phần tài liệu, hết sức bình tĩnh nhìn xem mọi thứ, tất cả sách bao gồm lịch sử phát triển rượu đỏ gần vạn năm trước, sách đánh giá rượu vang và lợi thế địa lý phát triển rượu đỏ ở các nước, còn có vườn nho lớn trăm năm và hầm rượu trăm năm xuất sắc trên thế giới! Yên lặng xem, ánh mắt hết sức kiên định và nghiêm túc, bên cạnh để một quả cầu gai, gai nổi lên từng cây kim bén nhọn, thỉnh thoảng cô thấy mệt mỏi, đưa ra ngón tay ngọc thon dài, đặt nhẹ xuống trước mặt!
“Ôi chao!” Cô đột nhiên ghim mạnh, ngay lập tức mất hồn, mặt lộ ra đau đớn, nhắc tới ngón tay, bỏ vào trong miệng mút nhẹ.
Tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi!” Đường Khả Hinh không tiếp tục để ý tới ngón tay đau đớn, lại hết sức chăm chú cúi đầu, lật xem từng phần tài liệu, thỉnh thoảng còn có thể cầm bút ghi chép, thường xuyên nhớ lời của thầy giáo, đọc tất cả mọi thứ cũng không phải là điều kiện tiên quyết làm cơ sở chính xác để thi đấu, nếu như vậy, thi đấu cũng không có chút ý nghĩa nào! Từ trước đến giờ, Vitas đối với yêu cầu cách thức sinh tồn, tiêu chuẩn và cách sống của Trung Quốc, hết sức không dám tuỳ tiện, hơn nữa khi ông phát hiện, đề toán học của học sinh tiểu học Trung Quốc chính là đề toán khó của học sinh trung học nước bọn họ, vẫn không thể tưởng tượng nổi, thường hỏi Khả Hinh: rốt cuộc tuổi còn rất nhỏ, cố gắng học tập nhiều như vậy, là vì cái gì? !
Đường Khả Hinh rất chắc chắn nói với thầy giáo: vì tương lai tổ quốc phát triển tốt hơn! !
Vitas nghe xong, trên mặt không biết bày nét mặt gì, tóm lại có chút lúng túng.
Thơ Ngữ đang bưng thuốc bắc Lâm Bạch Bạch đã sắc xong theo lời dặn của Bác Phúc, còn có ngọt kẹo đặc chế bỏ vào thuốc Diệp Mạn Nghi sai người đưa tới, thật cẩn thận đi tới, nhìn Đường Khả Hinh căng thẳng ngồi ở trước bàn đọc sách, hết sức nghiêm túc lật xem tất cả tài liệu, còn cẩn thận khoanh tròn làm ghi chú, điều này thầy giáo vẫn không thích, cảm thấy như vậy sẽ hư hại tâm trạng của người đọc sách kế tiếp, bởi vì chỗ cô cho là quan trọng, người khác không nhất định sẽ quan tâm!
“Đường tiểu thư! Đến giờ uống thuốc rồi!” Thơ Ngữ mỉm cười bưng chén thuốc, đưa đến trước bàn đọc sách, dịu dàng nhìn cô nói: “Cô uống trước rồi xem?”
Đường Khả Hinh cũng không có ngẩn đầu lên, chỉ vừa bưng chén lên, vừa nhìn kỹ nội dung trên tài liệu, ừng ực ừng ực uống hết thuốc đắng vào, uống đến không thừa một chút nước thuốc nào!
Thơ Ngữ nhìn thấy cũng khó chịu thay cô, vẻ mặt mình không khỏi nhăn lại, hỏi: “Cô không đắng à?”
“Không đắng! ! Vừa lúc kích thích tinh thần mình một chút!” Đường Khả Hinh nói xong, cũng đã nhanh chóng cầm bút máy, bắt đầu ghi chép nội dung tài liệu có liên quan trong sách, quả thật cảm thấy kể từ sau khi đi theo thầy giáo học tập, đối mặt với rượu, càng có thể nắm giữ tinh túy. Phải biết Vitas là cố vấn mấy chục năm ở trường rượu đỏ quốc tế, càng là hiệu trưởng của mấy ngàn người, năm nay sau khi ông hết nhiệm kỳ, sẽ trở về nước Pháp tiếp tục nhận chức vị hiệu trưởng, cho nên ông khoanh vùng đề mục và chọn lựa đề tài, đều hết sức cụ thể, cho nên Đường Khả Hinh quả thật có một thầy giáo tuyệt vời!
Thơ Ngữ đang bưng khay, dịu dàng mỉm cười nhìn dáng vẻ Đường Khả Hinh rất nghiêm túc, an ủi cười cười, mới im lặng xoay người đi khỏi, nhưng lúc sắp xoay người, lại cảm thấy có chút phân vân do dự một lát, mới quay đầu lại nhìn Đường Khả Hinh, thật cẩn thận nói: “Đúng rồi, Đường tiểu thư, ngượng ngùng quấy rầy cô, bất quá tôi nghĩ, vẫn phải nói một tiếng với cô, xin cô. . . . . . đi xem Nhã Tuệ tiểu thư một chút, cô ấy giống như có chút không bình thường. . . . . .”
Đường Khả Hinh chậm rãi ngẩng đầu lên, có chút kinh ngạc nhìn Thơ Ngữ, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Cô đi xem một chút. . . . . .” Thơ Ngữ hơi nở nụ cười khổ nhìn cô, có chút bất đắc dĩ nói.
“. . . . . . . . .” Đường Khả Hinh nghi ngờ một lát, ngẩng đầu lên nhìn Thơ Ngữ bất đắc dĩ cười khổ như vậy, hai mắt lóe lên trong chốc lát, liền ngạc nhiên đứng lên, im lặng đi ra ngoài, sau đó chân trần nhanh chóng đi xuống lầu, lập tức nhìn thấy Tiên Nhi và Lạp Lạp, còn có Lâm Bạch Bạch cùng nhau núp ở cửa cầu thang, có chút kỳ ngạc nhiên, rúc ở một bên, lén lén lút lút nhìn về phía trước, cô liền ngạc nhiên hỏi: “Các người đang làm gì thế?”
Lạp Lạp và Tiên Nhi giật mình, vội vàng đỏ mặt đứng lên, trốn ở một bên, Lâm Bạch Bạch đứng lên, nhìn Đường Khả Hinh hết sức ngạc nhiên kỳ quái nói: “Cô mau nhìn xem chị Nhã Tuệ! ! Chị ấy cầm khăn lau, lau chùi sàn nhà, lau cửa sổ, lau bàn, lau hơn ba giờ rồi !”
“À?” Đường Khả Hinh nghe xong lời này, lập tức nhanh chóng chân trần đi xuống lầu, nhất thời phát hiện sàn nhà đá cẩm thạch trắng, bị lau đến trơn bóng, mát lạnh, mùa thu đến, cửa sổ màu trắng giống như đánh sáp, lau đến khi sáng bóng, rèm cửa sổ màu trắng không biết ở đâu, nhưng cô sững sờ nhìn vật dụng màu trắng trong nhà đến đồ làm bếp ở bên trong phòng ăn, toàn bộ cũng được lau đến khi sạch trơn sáng bóng. . . . . .
Cô cau mày mới vừa muốn nói chuyện, cũng đã thấy Nhã Tuệ mặc quần áo thể thao màu đỏ thẫm, buộc tóc dài đến eo, trên trán xốc xếch rũ xuống vài sợi tóc, đã mặt không vẻ gì, cầm khăn lau đi ra, trong tay cầm một chai xịt thuốc, bước nhanh đến bên ghế sa lon, vừa phun vừa cầm khăn lau, liều mạng lau ghế sa lon, vừa lau hai mắt vừa lộ ta vài tia rối rắm và buồn bực!
“Nhã. . . . . . Nhã Tuệ!” Đường Khả Hinh ngạc nhiên đứng ở bên thang lầu, nhìn Nhã Tuệ ngạc nhiên hỏi: “Chị. . . . . . Chị. . . . . . Chị có chuyện gì vậy?”
Nhã Tuệ giống như trong mộng mới vừa tỉnh, vừa thở hổn hển lau sàn nhà, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy Đường Khả Hinh, lập tức thật dịu dàng, mệt mỏi, cười nói: “Cô đã thức rồi hả? Tôi đột nhiên cảm thấy trong nhà có một chút dơ, thừa dịp lên ca buổi chiều, liền lau một chút, thu dọn một chút, tâm trạng cũng sẽ khá hơn một chút!”
Nói xong lời này. . . . . .
Thơ Ngữ liền vươn tay, ra sức gõ đầu Lạp Lạp và Tiên Nhi !
“Ôi chao!” Tiên Nhi và Lạp Lạp đau đến nhăn mặt, oan uổng kêu lên: “Mỗi ngày chúng tôi đều có lau chùi sàn nhà và dọn dẹp nhà mà. . . . . .”
“Không liên quan đến các cô ấy!” Nhã Tuệ lập tức cười nhìn Thơ Ngữ, dịu dàng nói: “Bình thường tôi quen làm những việc nặng này, chợt có người phục vụ, ngược lại cảm thấy không thoải mái. Tự tay làm, làm hết công việc, trong lòng của mình cũng thoải mái một chút!”
Đường Khả Hinh trợn to hai mắt, nghi ngờ nhìn Nhã Tuệ, nói: “Nhã Tuệ, chị làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì, đúng không? Bình thường em và chị vừa có chuyện, cũng thích lau dọn nhà, càng lau càng sạch sẽ, càng lau trong lòng càng phiền!”
Nhã Tuệ cũng ngẩng đầu lên, vẻ mặt thản nhiên nhìn Đường Khả Hinh mỉm cười nói: “Không có! Không có chuyện gì! Tôi và Lâm Sở Nhai chia tay!”
“À?” Đường Khả Hinh kinh ngạc nhìn Nhã Tuệ, mất hồn hỏi: “Chia tay? Tại sao chia tay? Đang êm đẹp, tại sao phải chia tay?”
“Không có lý do gì. . . . . .” Nhã Tuệ mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh, thật lòng nói: “Đây đều là nguyên nhân của bản thân tôi, giống như có chút không tin tưởng, ngược lại anh ấy đối với tôi rất tốt, nhưng hai người quả thật không thích hợp! Liền chia tay thôi !”
Cô nói xong, nét mặt cũng không lộ vẻ gì, càng không ngừng liều mạng lau ghế sa lon, không muốn nói gì thêm!
“. . . . . . .” Đường Khả Hinh kinh ngạc nhìn cô, vẫn ngạc nhiên kỳ quái suy nghĩ: làm sao có thể chia tay?.
Nhã Tuệ không để ý đến suy nghĩ của mọi người, mà nhanh chóng lau xong ghế sa lon, lại nhắc cổ tay, nhìn thời gian, gần 10 giờ 30 phút rồi, cô liền kêu lên một tiếng, nói: “Tôi đi làm trước hai giờ, hiện tại phải bắt đầu chuẩn bị! ! Khả Hinh, cô ngoan ngoãn ở nhà cố gắng thật tốt, ngày mai đã là ngày thi đấu, khách sạn còn có đống lớn chuyện bận rộn! ! Hôm nay tôi dùng cơm trưa ở khách sạn!”
Cô nói xong, người lập tức buông khăn lau xuống, đi vào phòng ăn rửa tay, ngay lập tức mặt không lộ vẻ gì, bước nhanh lên lầu. . . . . .
“. . . . . . .” Vẻ mặt Đường Khả Hinh vẫn kinh ngạc nhìn bóng lưng cô im lặng lên lầu, trong lòng của mình không khỏi chua xót, bởi vì cô biết Nhã Tuệ quả thật thích Lâm Sở Nhai, lúc ấy trái tim vẫn còn là một thiếu nữ, cùng Lâm Sở Nhai ở bên nhau, người bạn thân này cũng sẽ đỏ mặt, thường xuyên bị anh chọc cười, đêm hôm đó về nhà cũng sẽ rất vui vẻ, huống chi, lúc đầu bởi vì mình khôi phục lại gương mặt, trốn tránh ở biệt thự của Tô Thụy Kỳ ba tháng, vẫn luôn là Lâm Sở Nhai chăm sóc cô. . . . . .
Không đến bao lâu, Nhã Tuệ cũng đã mặc một sơ mi kẻ ô màu xanh đen, kết hợp một cái váy dài màu đen bó sát người, xõa tóc dài đến eo, vẻ mặt chỉ là lộ ra nhàn nhạt bi thương, trên bả vai đeo một túi xách nhỏ màu đen, nhanh chóng đi xuống lầu, vừa đi xuống, vừa mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh, nói: “Tôi đi trước. . . . . .”
Cô nói xong, người đã nhanh chóng đi ra phòng khách, kéo cửa ra, đón ánh mặt trời yếu ớt ngày thu, đi vào trong sân nhỏ, không đến bao lâu, bóng dáng cô đã sắp nhanh chóng biến mất ở trước mắt mọi người. . . . . .
Đường Khả Hinh sửng sốt ngây ngô đứng ở một bên, nhìn bóng lưng Nhã Tuệ, trong lòng của cô vẫn cảm thấy hồ đồ suy nghĩ: “Tại sao lại chia tay? Xảy ra chuyện gì sao?”
<p style=”text-align: center;”>***</p>
Vào buổi trưa!
Trang Hạo Nhiên mặc tây trang màu trắng, rất ít phối áo sơ mi màu xanh nhạt, trước cổ áo cài hoa cài áo thời thượng màu đỏ tươi chói mắt, ngồi ở trên ghế sa lon nhung đen bên cửa sổ sát đất phòng ăn VIP Nhã Các, cả người phát ra sức hấp dẫn mê hoặc chết người, nhắc cùi chỏ tựa nhẹ vào bên ghế sa lon, nét mặt lộ ra cười như không cười, híp mắt nhìn người trước mặt. . . . . .
Vẻ mặt Lâm Sở Nhai hốc hác, tức giận ngồi ở trên ghế sa lon đối diện, cầm dao nĩa đang không ngừng cắt lấy tảng thịt bò bít tết thành sáu miếng, từng miếng từng miếng hung tợn đưa vào trong miệng nhai, không nói một câu nào ! !
Tô Lạc Hoành, Tào Anh Kiệt, Lãnh Mặc Hàn, ba người cùng nhau im lặng nhìn anh.
Một nữ Tổ trưởng nở nụ cười dịu dàng, dẫn ba nhân viên phục vụ, thật cẩn thận đặt xuống chai Pinot Noir Romanee conti 2000 và ly thủy tinh, thậm chí cô tự mình đặt một ly thủy tinh chân cao tới trước mặt Trang Hạo Nhiên, khẽ liếc anh một cái, rồi mọi người cùng nhau đứng ở trước mặt của anh, hơi khom người, mới im lặng lui ra, vừa lui ra ngoài, vừa lập tức lẩm bẩm nói nhỏ: nghe nói đêm qua Tổng Giám đốc Trang thừa nhận anh ấy có vợ hứa hôn!
“Đúng vậy, đúng vậy! Không biết là vị thiên kim tiểu thư nào, tôi thật sự rất hâm mộ !.
Từng nhân viên phòng ăn Nhã Các nhìn thấy Trang Hạo Nhiên tới, tất cả đều rối rít đứng chung một chỗ, thì thào bàn chuyện tối hôm qua Tổng Giám đốc vì vợ hứa hôn khảy đàn Piano thật lãng mạn, thậm chí có người còn nói nghe bài hát đó, nghe xong rơi lệ. . . . . .
Trang Hạo Nhiên im lặng ngồi ở một bên, không có thời gian để ý đến đám người bàn tán ầm ĩ, chỉ bất đắc dĩ ngẩng đầu lên nhìn Lâm Sở Nhai hỏi: “Tối hôm qua cậu. . . . . . Cùng Đông Anh anh đi đâu?”
“Trở về phòng lên giường!” Lâm Sở Nhai tức giận nói.
Trang Hạo Nhiên nhíu chặt mày, theo bản năng muốn đưa chân đạp anh, lạnh nhạt nói: “Cậu muốn đánh đòn đúng không? Chính cậu tai tiếng xấu xa, đừng liên lụy Đông Anh người ta! Đông Anh cũng không phải là phụ nữ tùy tiện, cậu cho rằng giống như cậu sao?”
“Tôi làm gì?” Lâm Sở Nhai tức giận ngẩng đầu lên, bộp một tiếng, hai tay nện dao nĩa xuống, nhìn Trang Hạo Nhiên, vẻ mặt giận dữ nói: “Tôi làm sai chuyện sao? Hiện tại tôi còn ngủ sớm hơn anh! Chỉ lo cô vợ trong sáng như vậy, cô ấy biết sẽ không thoải mái! Anh nói cô ấy bắt gian tại giường, tôi còn nhận! Tôi làm sai chuyện gì? Anh phải cho tôi một lý do chia tay đi! Còn mang chuyện ăn chơi trước kia chận miệng tôi! Tôi nên làm cái gì? Vô duyên vô cớ nói không thích hợp! Buồn cười!”
Anh nói xong, vẻ mặt hung tợn cầm nĩa lên, lại bắt đầu giống như cắt thịt người, cắt beefsteak, tức giận, từng khối từng khối bỏ vào trong miệng!
Lãnh Mặc Hàn ngồi ở một bên, quen lạnh nhạt nhìn anh, cũng mở miệng yếu ớt nói: “Ở trên giang hồ có đôi câu, chính là đi ra ngoài lăn lộn sớm muộn phải trả giá. Đang chơi đánh cuộc mà chơi bẩn, đều phải tự chặt đôi tay! Cậu rong chơi bụi hoa nhiều năm như vậy, không biết phải bị thiến bao nhiêu lần, mới đủ trả nợ.”
“Anh. . . . . .” Lâm Sở Nhai nhất thời tức giận ngẩng đầu lên, nhìn Lãnh Mặc Hàn, cắn răng nghiến lợi nói: “Anh có phải anh em hay không, nói tôi như vậy? Trong quá khứ cuộc đời ai không có mấy người phụ nữ? Trừ anh ra, cái tên xã hội đen lăn lộn đáng chém ngàn đao, không có thời gian! !”
Trang Hạo Nhiên nghe xong lời này, ngay lập tức cứng rắn ngẩng mặt, tức giận nói: “Trừ anh ra, cái tên xã hội đen lăn lộn đáng chém ngàn đao, các người hết người này tới người kia làm mất mặt tôi còn chưa đủ sao! ! Mỗi lần đi họp, Thiên Lỗi đều muốn ở trước mặt của tôi, dạy dỗ các người là thứ không có mặt mũi, nói các người phong lưu thành tính, đều là tôi dạy hư đấy! Mặt cũng bị các người vứt sạch rồi! Không biết xấu hổ còn nói nữa! ? Cậu cũng thiệt là, cho dù hai người gây gổ, cũng không thể đóng kín cửa gây gổ sao? Cần gì phải cho thiên hạ đều biết, còn muốn mang phụ nữ đi theo, lại còn mang Đông Anh đi! Cậu nói xem tại sao cậu không tiến bộ như vậy, hành động bừa bãi như vậy chứ? Cô ấy ghen, căng thẳng và không có cảm giác an toàn, không phải bởi vì yêu cậu sao! ?”
“Đúng vậy!” Tô Lạc Hoành cũng đồng ý, nhìn Lâm Sở Nhai nói: “Trước kia hai chúng ta chơi đùa, cô ấy đã nhìn ở trong mắt, trong lòng có chút không thoải mái, không có cảm giác an toàn, đây là chuyện bình thường! Một người dày dặn như anh không thể dụ dỗ một chút sao? Giống như trước kia hai chúng ta dụ dỗ minh tinh! Ôm ném lên giường không được sao…?”
“Cô ấy phải cho tôi ôm mới được!” Lâm Sở Nhai cũng hơi to tiếng nhìn Tô Lạc Hoành, tức giận nói: “Cô ấy cứ đến, nói hai chúng tôi không thích hợp, không có lý do gì! ! Người nào chia tay không có lý do? Mẹ nó, tuyên án cũng phải có bản án chứ! Cô ấy chỉ nói một câu không tin tưởng tôi, tôi không phục!”
“Cho dù anh không phục thế nào cũng không nên mang phụ nữ đi! ! Còn không mau suy nghĩ cách dụ dỗ người trở lại? Thật muốn không có vợ à?” Tào Anh Kiệt quan tâm nhất là chuyện này! Trong mắt anh, vợ là số một!
“Tôi mới không dụ dỗ! ! Chia tay thì chia tay, có gì hay chứ! ! Phụ nữ muốn đi chung với tôi bó lớn, cần gì phải muốn cô ấy! ? Tôi cũng có tôn nghiêm được không?” Lâm Sở Nhai nói xong, vẻ mặt cũng đã nguội lạnh ném khăn ăn, đứng lên nhanh chóng đi ra ngoài!
“Cậu trở lại cho tôi!” Trang Hạo Nhiên xoay người quát anh! !
Lâm Sở Nhai vừa nhắc tới hai chữ chia tay này, trái tim liền cảm giác nóng bỏng đau nhức, sắc mặt cũng thay đổi, lời nói của người nào cũng không nghe vào được, liền nhanh chóng đi ra ngoài. . . . . .
“Mặc cậu ấy đi!” Lãnh Mặc Hàn ngồi ở một bên, lạnh nhạt nói: “Cá tính của cậu ấy chính là như vậy, nếu như tức giận, ai nói cũng không nghe, từ từ sẽ tự mình điều chỉnh tốt thôi. Anh giúp một chuyện, nắm chặt Trần Tuấn Nam là được!”
Tô Lạc Hoành vừa cầm cái nĩa ăn beefsteak của Lâm Sở Nhai, vừa hơi ngẩng đầu lên, cười như không cười nhìn Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên liếc anh một cái, trên mặt hiện lên mấy phần suy nghĩ đoán không ra, trực tiếp ném khăn ăn, lạnh lùng đứng lên nói: “Tôi cũng không phải là bảo mẫu của mọi người, mỗi ngày phiền não vì chuyện tình cảm của mọi người! Tôi có cấp dưới phục vụ cấp trên như vậy sao?”
Anh nói xong, liền im lặng xoay người đi khỏi, Tào Anh Kiệt lập tức vứt bỏ dao nĩa đứng lên, đi theo phía sau anh, cười đi khỏi. . . . . .
Tô Lạc Hoành cảm thấy beefsteak cũng ăn no, cũng để dao nĩa xuống, bưng ly uống một hớp, cũng trực tiếp đứng lên, chuẩn bị đi khỏi. . . . . .
“Đi đâu?” Lãnh Mặc Hàn nhàn nhạt hỏi anh.
Tô Lạc Hoành nghe nói như vậy, dừng lại, ngạc nhiên nhìn anh, bật cười nói: “Ăn uống no đủ, còn không đi, ở lại chỗ này làm gì?”
Lãnh Mặc Hàn chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn anh, hai mắt sắc bén chợt lóe, nói: “Mấy ngày trước tôi cùng lão đại trở về khách sạn Duy Hi Thịnh lấy tài liệu, hai cảnh sát này không chịu cho chúng tôi tài liệu vụ án phóng hỏa năm đó! Cậu giúp tôi một chút! Tôi muốn gấp !”
Tô Lạc Hoành hơi đứng thẳng người, nhìn Lãnh Mặc Hàn, liền giật mình nói: “Tài liệu kia rất quan trọng sao? Hack hệ thống Cục cảnh sát cũng không phải là chuyện đùa!”
“Ừm!” Lãnh Mặc Hàn nói rất chắc chắn.
Tô Lạc Hoành dừng lại, hai mắt xoay tròn, suy nghĩ một chút, liền ngồi xuống, mở laptop mang theo người, nhanh chóng mở phần mềm thế giới lộng lẫy của mình, đôi tay chậm rãi đặt trên bàn phím, ngón tay bắt đầu hoạt động không ngừng, số liệu trong màn hình máy vi tính theo mũi tên đỏ tươi không ngừng lao thẳng tới phía trước, bắt đầu từ cửa chính hệ thống máy tính của cảnh sát, không ngừng phá giải, vừa nhanh chóng đưa vào số liệu, vừa cứng rắn hỏi: “Vụ án phóng hỏa năm nào!”
Lãnh Mặc Hàn vừa nghiêng người cầm ly Pinot Noir, hơi uống một hớp, cảm giác mình không thích mùi vị đó, từ tốn nói ra năm đó, còn có tài liệu lúc ấy cảnh sát Chu cầm đến, anh liếc tới số thứ tự trên tài liệu, cũng thuận tiện nói ra số thứ tự!
Tô Lạc Hoành đáp lời, hai mắt lại loé lên ánh sáng mãnh liệt, đôi tay nhanh chóng hoạt động ở trên bàn phím, động tác rất nhanh chóng, thế giới không có bao nhiêu người có thể đụng, chỉ thấy trước trán của anh đã khẽ rịn mồ hôi, đôi tay vẫn nhanh chóng hoạt động, nhìn đầu mũi tên màu đỏ từng tầng từng tầng mở ra cửa chính tài liệu của cục cảnh sát, từng bước từng bước thăm dò vào trong, chỉ chốc lát nữa là phải xâm nhập vào cơ sở dữ liệu từng năm của cục cảnh sát. . . . . .
Lãnh Mặc Hàn cũng hơi căng thẳng ngẩng đầu, nhìn anh.
Lúc này, bởi vì có chuyện khẩn cấp, Lâm Bạch Bạch đột nhiên xông vào phòng ăn Nhã Các, liếc mắt liền nhìn thấy Lãnh Mặc Hàn và Tô Lạc Hoành, hai người đang ngồi ở vị trí gần cửa sổ, cô lập tức căng chạy thẳng tới . . . . . .
Chỉ chốc lát nữa là Tô Lạc Hoành đã giải mã số thứ tự vụ án phóng hỏa, chuẩn bị trích xuất thong tin ra. . . . . .
“Lãnh Phó tổng! !” Lâm Bạch Bạch gọi xong, người đã nhanh chóng đi tới trước mặt, bất ngờ va phải một nữ phục vụ bên cạnh, nữ nhân viên phục vụ kia ah một tiếng, cả người ngã chúi tới phía trước, kinh hoảng cầm cái ly bộp một tiếng, tay đập vào trong máy vi tính, một tiếng phá hủy chợt vang lên, Tô Lạc Hoành lập tức buông đôi tay, giật mình, chờ anh lấy lại tinh thần, liền chợt đứng lên, nhìn chằm chằm Lâm Bạch Bạch tức giận quát to: “Này. . . . . . ”
Lãnh Mặc Hàn cũng lập tức đứng lên, nóng mắt nhìn Lâm Bạch Bạch! !