Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 982: RƯỢU TRÁI CÂY

“Chị Uyển Thanh! !” Mỹ Linh và Thanh Bình cảm thấy Uyển Thanh khác thường, vội vã đi vào phòng săn sóc đặc biệt, đi tới bên cạnh cô, nhìn dáng vẻ cô đột nhiên kích động thở hổn hển, đau lòng tay chống tại trước giường bệnh, nhìn cô căng thẳng kêu lên, bởi vì nhịp tim nhảy lên quá nhiều, tự động kết nối đến chỗ bác sĩ và y tá. Sau khi chờ một lúc, Tô Thụy Kỳ và bác sĩ cũng đã nhanh chóng đã chạy tới, thấy Uyển Thanh quả thật bắt đầu thở hổn hển, thậm chí thân thể giống như có hiện tượng co quắp, mặt ngước lên, chụp dưỡng khí bắt đầu lộ ra từng luồng khí trắng! !

Bác sĩ lập tức căng thẳng đi tới bên cạnh cô, bắt đầu khẩn trương cầm ống nghe bệnh, chẩn đoán bệnh, Tô Thụy Kỳ đã đi tới bên giường bệnh, từ trong túi áo blouse lấy ra đèn pin nhỏ, bắt đầu chiếu vào mắt cô, hai y tá nhanh chóng đẩy Mỹ Linh và Thanh Bình đi ra ngoài, nói: “Mọi người không thể ở bên trong! ! Sẽ ảnh hưởng công việc của chúng tôi !”

“Chúng tôi . . . . .” Bọn Thanh Bình lập tức đứng lên, mới vừa muốn căng thẳng giải thích, nhưng nhìn y tá kiên quyết như vậy, liền không thể làm gì khác hơn là đứng lên. . . . . .

Một bàn tay run rẩy nắm nhẹ ngón tay Mỹ Linh, bởi vì gân tay đau, cho nên cô cầm không còn hơi sức. . . . . .

Mỹ Linh dừng ở tại chỗ, ngạc nhiên quay đầu, nhìn Uyển Thanh vẫn kích động, còn có mí mắt cô đang di động, gọi nhỏ: “Chị Uyển Thanh?”

Tô Thụy Kỳ và bác sĩ dừng lại động tác, cũng nghi ngờ nhìn Uyển Thanh.

Máy đo điện tim bắt đầu yên ổn, chậm rãi nhảy theo quy luật, bác sĩ đứng ở một bên, quay đầu nhìn này máy đo điện tim nhảy lên, sau khi kiểm tra, khắp mọi mặt đều không có vấn đề, liền đưa ra sự nghi ngờ của mình, nói: “Có phải cô ấy có lời muốn nói không?”

Tô Thụy Kỳ cũng đứng ở một bên, hơi cau mày cẩn thận nhìn Uyển Thanh.

Mỹ Linh lập tức cầm ngược tay Uyển Thanh, căng thẳng khom người xuống, nhìn hai mắt cô đóng chặt, nhưng mí mắt di động, trên mặt luôn có loại gấp gáp không nói ra được, cô liền vội vàng gấp gáp hỏi: “Chị Uyển Thanh, có phải chị có lời muốn nói với chúng tôi hay không?”

Uyển Thanh nằm ngang ở trên giường bệnh, nặng nề thở gấp, tay bởi vì không còn hơi sức rũ xuống, lại chậm rãi gật đầu một cái.

Tô Thụy Kỳ nhìn tình huống này, trầm mặt do dự một lúc, mới ngẩng đầu lên nhìn bác sĩ nói: “Bác sĩ Lưu vất vả rồi, chỉ là bệnh nhân đã có chuyện phải nói, hãy để cho cô ấy ở một mình với đồng nghiệp một lát.”

“Tốt!” Bác sĩ dẫn hai người y tá đi khỏi.

Tô Thụy Kỳ nhìn bác sĩ đi khỏi, anh lập tức tiến lên kéo nhẹ chụp dưỡng khí của Uyển Thanh xuống, cúi người xuống, ở trước mặt của Uyển Thanh, nghiêm túc cẩn thận nói: “Cô khỏe chứ, Uyển Thanh, tôi là Tô Thụy Kỳ, cháu trai của Thủ tướng, cô có chuyện gì gấp, muốn nói thì cứ việc nói với chúng tôi đi!”

Mỹ Linh và Thanh Bình nghe nói như vậy, cũng thật vội vàng nhìn Uyển Thanh! !

Uyển Thanh người vẫn còn đang nặng nề hôn mê, cùng nặng nề thở gấp, hai mí mắt của cô kịch liệt di động, giống như có muôn ngàn lời muốn nói lại không nói ra được, đôi môi muốn muốn động, nhưng bởi vì mỗi ngày phẫu thuật khác nhau, châm cứu, thuốc mê, thân thể đã tạo thành cực đại khổ sở, cũng không cách nào mở miệng nói chuyện, nhưng ngón tay phải khẽ nhúc nhích, ở trên giường run rẩy hoạt động. . . . . . Thanh Bình cúi đầu, ý thức được Uyển Thanh muốn viết chữ, liền cau mày đứng ở trước mặt cô, cầm tay của cô, đặt ở trong lòng bàn tay của mình, mới nói: “Chị Uyển Thanh, chị muốn viết chữ gì thì viết trên tay tôi đi! !”

Mí mắt của Uyển Thanh lại kích động di động, biểu hiện trên mặt bắt đầu có chút thay đổi, ngón tay tiếp tục run run di động ở trong lòng bàn tay Thanh, viết một chữ đầu tiên. . . . . .

Thanh Bình và Mỹ Linh cùng Tô Thụy Kỳ đồng thời im lặng nhìn.

Ngón tay quấn băng gạc màu trắng, càng không ngừng di động.

Thanh Bình theo ngón tay cô di động, không nhịn được kêu lên: “Xương! ?”

Uyển Thanh khẽ gật đầu.

Thanh Bình chớp mạnh hai mắt, gật đầu, nói: “Chúng tôi biết, chị viết tiếp!”

Uyển Thanh tiếp tục lướt ngón tay, ở trong lòng bàn tay của cô khẽ nhúc nhích hoa động. . . . . .

Mỹ Linh cau mày đọc lên chữ: “Truyền?”

Uyển Thanh lại gật đầu.

Tô Thụy Kỳ cau mày phân tích hai chữ này là có ý nghĩ gì, thở dốc một cái, tiếp tục nhìn. . . . . .

Ngón tay tiếp tục hoạt động trong lòng bàn tay, một chữ cuối cùng.

“Dẫn?” Mỹ Linh đọc tới chữ này, kinh ngạc nghĩ: “Đây là ý gì ?”

“Dẫn truyền xương! !” Tô Thụy Kỳ trực tiếp ngẩng đầu lên, nhìn hai người giải thích nói: “Theo dân gian có một chút giải thích, âm thanh luôn luôn thông qua xương sọ, xương hàm truyền đến thần kinh thính giác, đưa tới thính giác. Giống như khoa học giải thích, chính là cách truyền loại âm thanh này gọi là dẫn truyền xương. Một số người mất đi thính giác có thể lợi dụng dẫn truyền xương để nghe âm thanh! ! Nói cách khác, nếu anh ta là một người câm điếc, trải qua tăng cường huấn luyện mấy năm, cũng có thể nghe được âm thanh con người!”.

“Điều này. . . .có ý nghĩa gì?” Thanh Bình lại cau mày không hiểu hỏi, cô đã quên lời của y tá rồi.

Tô Thụy Kỳ mỉm cười nhìn hai người giải thích: “Theo dân gian có một chút giải thích, chính là tại sao mọi người bưng kín lỗ tai, nhưng vẫn có thể nghe được âm thanh của mình? Nguyên nhân bởi vì dẫn truyền xương ! Đây là một loại lực cộng hưởng từ tất cả vật chất đưa đến!”

Mỹ Linh lập tức nhớ lại y tá đó nói đến người huấn luyện thú, ánh mắt của cô sáng lên, lập tức cúi người xuống, nhìn Uyển Thanh căng thẳng nói: “Ý của chị là, có một người câm điếc, đang lợi dụng dẫn truyền xương hiểu được suy nghĩ của người ta, còn có suy nghĩ của động vật, có đúng không? Bởi vì nếu tỉ mỉ nghiên cứu động vật, cũng có thể thông qua những ngôn ngữ không tiếng động để giao tiếp và trao đổi!”

Uyển Thanh dừng lại gật đầu.

“Chị biết anh ta là ai?” Mỹ Linh nhìn Uyển Thanh gấp gáp, căng thẳng hỏi.

Mí mắt Uyển Thanh di động cực nhanh, khẽ gật đầu.

“Người nào?” Thanh Bình lại căng thẳng hỏi.

Uyển Thanh vẫn muốn di động trên ngón tay, nhưng bởi vì cứng rắn liều sức, hoạt động gân cốt, thân thể của cô lập tức nổi lên phản ứng mãnh liệt, hai mí mắt càng không ngừng di động, hơi thở càng ngày càng nặng nề. . . .

Tô Thụy Kỳ lập tức tiến lên, vừa nhanh chóng nghe bệnh cho cô, sau khi chẩn đoán xong, hai mắt anh lập tức chợt lóe, căng thẳng nói: “Không được! ! Chỉ số tim của cô ấy đập quá nhanh, mọi người đi ra ngoài trước, chúng tôi phải cấp cứu!”

“A! ! ?” Mỹ Linh và Thanh Bình đồng thời ngẩng đầu lên, căng thẳng nhìn anh.

“Mau! ! Đi ra ngoài! !” Tô Thụy Kỳ là một bác sĩ, nhất định phải xác định bệnh nhân an toàn, anh nhanh chóng nhấn chuông cấp cứu, không đến bao lâu, y tá đã tới, lập tức nhanh chóng đẩy Thanh Bình cùng Mỹ Linh đi ra, hai người không có cách nào, quả thật cũng lo lắng vấn đề an toàn cho Uyển Thanh, đành phải lui ra, hai người đứng ở bên ngoài phòng cấp cứu, rối rít căng thẳng suy nghĩ tới ba chữ Uyển Thanh mới vừa để lại, thật căng thẳng suy nghĩ, rốt cuộc người câm điếc kia là ai ? Chị Uyển Thanh căng thẳng như vậy, chẳng lẽ người này đang ở bên cạnh chúng ta, hoặc gần đây?

Hai người đứng ở một bên, thật sự căng thẳng nghĩ mãi không thông! !

“Người huấn luyện thú! !” Mỹ Linh tựa vào tường thủy tinh, ôm vai, cau mày nghĩ ngợi: “Người huấn luyện thú bình thường sẽ xuất hiện ở địa phương nào?”

“Vườn thú !” Thanh Bình mỉm cười nói.

“Trừ vườn thú?” Mỹ Linh quay đầu, nhìn Thanh Bình hỏi.

“Trừ vườn thú, vẫn là vườn thú!” Thanh Bình tức giận nói: “Chẳng lẽ, ai lại mang rồng, hổ, báo, cá mập … Nuôi dưỡng ở trong nhà mình, hoặc hồ cá. . . . . ”

Cô ngẩn ra! !

Hai mắt Mỹ Linh lập tức trợn to, nhìn Thanh Bình, hai người đồng thời kinh ngạc kêu to: “Khách sạn Á Châu! ! !”

***

Khách sạn Á Châu, bữa tiệc! !

Cựu thành viên giới rượu đỏ tiếng tăm lừng lẫy thế giới, cùng với tất cả nhà bình luận món ngon ưu tú, bao gồm một số thiên kim danh viện được mời, cùng những công tử sang quý, rối rít nâng ly nở nụ cười trò chuyện với nhau, tất cả nhân viên phục vụ mỉm cười bưng khay, bưng rượu, hoặc điểm tâm di chuyển giữa mọi người, Tưởng Thiên Lỗi cùng Hội trưởng Hiệp hội rượu đỏ thế giới và thành viên, còn có đám người Vitas, Jackson, Laurence ngồi cùng bàn, nói đến chuyện có thể tổ chức thuận lợi bữa tiệc rượu đỏ, cũng cực kỳ cảm thán.

Ly rượu Champagne cao hơn một mét, để từng bó hoa hồng trắng hình cầu, lóe lên hết sức chói mắt.

Rượu trái cây đặt xuống ở bàn bữa tiệc, ở giữa ngọn tháp trái cây đầy màu sắc xếp chồng lên bắt đầu chậm rãi tràn ra dịch rượu vàng óng, khí phách mạnh mẽ, dịch rượu trong suốt lướt qua quả tháp, mùi thơm lập tức chinh phục tất cả mọi người tại chỗ, giống như khắp thế giới, đều là mùi hoa rực rỡ mê người, cảm giác ngọt ngào, thậm chí làm một số người mong đợi tình yêu, nuốt mạnh cổ họng, Lâm Tử Linh mặc váy dài cúp ngực màu đen, vấn búi tóc ôn nhu xinh đẹp của cô gái Nhật Bản, bước chân tao nhã và khêu gợi, lộ ra khuôn mặt mê người của cô, hai tròng mắt quyến rũ hơi mở ra, nhìn chất lỏng lộ ra khí lạnh, càng không ngừng lấy một loại cảm giác mạnh mẽ và kích thích nhào về phía mình, cô không nhịn được ngẩng mặt mỉm cười.

Nhân viên phục vụ mỉm cười cầm muỗng lên, ở phía dưới thịt quả trong mâm thủy tinh, múc một ly rượu trái cây, đưa đến trước mặt của Lâm Tử Linh.

Lâm Tử Linh mới vừa mỉm cười nhận lấy, lại nhìn thấy Đường Khả Hinh mặc váy yếm dài cột dây màu xanh dương đậm, bước chân linh động nhanh chóng đi tới, đuôi váy bồng bềnh phất lên, lộ ra chân dài hấp dẫn, nở nụ cười căn dặn nhân viên phục vụ nói: “Cho tôi một ly rượu trái cây!”

“Vâng!” Nhân viên phục vụ lập tức mỉm cười múc lên một ly rượu trái cây, đưa đến trước mặt cô.

Đường Khả Hinh mới vừa nhận lấy rượu trái cây, mới chú ý tới Lâm Tử Linh, ánh mắt của cô hơi ngưng, hai mắt chiếu ra một chút ánh sáng dò xét, lại nở nụ cười nhàn nhạt nhìn Lâm Tử Linh. . . .

“Đường tiểu thư cũng yêu thích rượu trái cây?” Lâm Tử Linh lại dùng tiếng trung lưu loát, nhìn cô mỉm cười nói.

“Có thể thưởng thức loại rượu khác lạ là may mắn của tôi, tôi không có quá ưa chuộng, nhưng đối với bọn chúng đều hết sức mong đợi. . . . . .” Đường Khả Hinh mỉm cười nâng ly, đang muốn cúi đầu mút nhẹ uống ly rượu đỏ, Khương Vĩ lập tức xuất hiện, đầu tiên cung kính khẽ gật đầu đối với Đường Khả Hinh, sau đó theo quy củ vẫn nhanh chóng kiểm tra ly rượu trái cây của cô một chút, thậm chí cắm một cây kim nhỏ vào bên trong, rút dịch rượu ra, đưa phần dịch rượu thông qua ống kim truyền khí, lập tức phân tử rượu truyền đến phòng quan sát, do nhân viên chuyên chức xác định dịch rượu không có vấn đề, thông qua máy điện đàm nói rõ tình huống với Đỗ Uy, Đỗ Uy mới cung kính nói Đường Khả Hinh: “Đường tiểu thư! Cô có thể uống!”

“. . . . . . .” Lâm Tử Linh hết sức kinh ngạc và bối rối, thậm chí mang theo một chút buồn cười nhìn Đường Khả Hinh.

Vẻ mặt Đường Khả Hinh cũng lộ ra một chút bất đắc dĩ, nhận lấy ly, nhìn về phía gió biển vù vù, khẽ nhấm một hớp rượu trái cây, thậm chí nuốt nhẹ cổ họng, cảm giác thể rượu này quả nhiên vô cùng thơm ngon. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi vừa cùng Hội trưởng Hiệp hội rượu đỏ nói chuyện phiếm, hai mắt lại không khỏi di động đến bóng dáng mê người của Đường Khả Hinh, có rất nhiều nữ tân khách chỉ đi một mình, dáng người tự nhiên, váy dài bồng bềnh, nhớ tới mới vừa rồi cùng với cô tay trong tay đi đoạn đường kia, tình yêu đối với cô bị kích thích khó hiểu, còn có sự xung động muốn ôm cô.

Một nữ nhân viên phục vụ, hai mắt hiện lên ánh sáng giống như rắn, nhìn Đường Khả Hinh uống rượu trái cây, khẽ mỉm cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK