Chương 500: TRƯỞNG THÀNH
“Luân Đôn là nước Anh sao?” Đường Khả Hinh cầm vé máy bay, kinh ngạc nhìn Vitas, hỏi.
Vitas ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh, cau mày nói: “Chẳng lẽ ở trên thế giới này còn có Luân Đôn khác?”
Đường Khả Hinh thật sự hết sức hết sức kinh ngạc nhìn ông, nói: “Trời ạ, chuyện này. . . . . . Chuyện này thực sự quá ngoài ý muốn, tôi căn bản cũng không hiểu tiếng Anh, ngài phái tôi đi Luân Đôn nước Anh? Đây không phải là. . . . . . Đây không phải là giày vò chết tôi sao?”
Vitas để bút máy xuống, im lặng không lên tiếng đứng lên, đi về phía tủ rượu, cầm một trong những chai rượu đỏ cũng không có bất kỳ nhãn hiệu, rót hai ly rượu, sau đó đưa cho Đường Khả Hinh, nói: “Cô xem ly rượu trong tay cô một chút.”
Đường Khả Hinh nghi ngờ nhận lấy ly rượu đỏ Vitas đưa tới, giơ nó lên, đặt ở ánh đèn nhẹ xoay tròn, cảm giác màu rượu đỏ thẫm, giống như viên hồng ngọc chiếu sáng rực rỡ, cô im lặng giơ nó, cúi xuống, đưa lên mũi ngửi nhẹ một cái, cảm nhận nhiệt độ của rượu, khẳng định ở bên trong có một chút Cabernet Sauvignon, Cabernet Franc, mới biểu hiện xuất sắc như vậy. . . . .
Cô ngẩng đầu lên, nhìn Vitas, không hiểu hỏi: “Tôi xem rồi, thế nào?”
Hai mắt Vitas lóe lên ánh sáng kiên định, nhìn Đường Khả Hinh, nói: “Cô có thể dùng ngôn ngữ nói một lần mùi vị mỗi người trên thế giới nếm ra được không?”
Không thể nào!
Đường Khả Hinh bất đắc dĩ nhìn Vitas, nói: “Làm sao có thể? Tôi lại không biết ý nghĩ của bọn họ. . . . . .”
Vitas kiên định nhìn Đường Khả Hinh, nói: “Cho nên, rượu đỏ thật sự, nó không có ngôn ngữ, sức cảm thụ của cô mới là ngôn ngữ thật sự của nó, cảnh giới tối cao của chuyên gia hầu rượu là không tiếng động thắng được có tiếng.”
Đường Khả Hinh không nhịn được nhớ tới lúc ấy ở phòng ăn ngự tôn gặp phải chuyên gia hầu rượu, không nói một câu nào, lại có thể hầu rượu rất tốt.
“Phái một mình cô đến đất nước xa lạ, là để cho cô buông bỏ ngôn ngữ hiện tại của cô, một lần nữa học tập lại thế giới rượu đỏ ở bên ngoài là như thế nào!” Vitas kiên định nhìn Đường Khả Hinh, nói: “Cô có dũng khí tiếp nhận khiêu chiến không? Chấp nhận chọn một đất nước yên tĩnh thử thách mình không?”
Trong lòng của Đường Khả Hinh cảm giác lo sợ, vẻ mặt hơi đau khổ, nhìn Vitas nói: “Nhưng. . . . . . Tôi thật sự thực không hiểu tiếng anh, tôi đi tới đó, tôi có thể. . . . . .”
“Nếu như cô có thể làm một chút chuyện người bình thường có thể làm được, cô dựa vào cái gì để thành công?” Vitas nhìn Đường Khả Hinh, cứng rắn hỏi.
Đường Khả Hinh nghe lời này, khẽ cắn môi dưới.
Vitas nhìn thái độ cô vẫn lo sợ, liền trực tiếp nói: “Cô có thể từ chối sắp xếp của tôi, cũng có thể nói lên ý kiến của mình, nhưng tôi muốn nói cho cô biết, ở có một số quốc gia, rượu đỏ không phải là đồ uống cao quý, nó có ở trong gia đình của tất cả mọi người, rượu chỉ giống như nước bình thường, cho nên, cô có thể tiếp nhận nó chỉ là nước, mà không phải là rượu đỏ cao quý hay không? Nếu như cô không tiếp nhận nổi, cô nên từ chối sắp xếp của tôi.”
“. . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh lại cắn chặt môi dưới, híp mắt suy nghĩ.
Vitas cũng cau mày nhìn cô một cái, xác định cô vẫn lui bước, liền trực tiếp thu lại tài liệu phục vụ phòng ăn. . . . . .
“Ầm! !” Tay của Đường Khả Hinh lập tức vỗ vào tài liệu, hai mắt trợn to, nhìn Vitas! !
Vitas bình tĩnh nhìn Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh nhìn Vitas, hai mắt lại xoay tròn, cuối cùng ngưng tụ ánh sáng, thở ra một hơi, nói: “Tôi đi! !”
Hai mắt Vitas hiện lên một chút nụ cười.
“Tôi đi! ! Tôi đi! !” Đường Khả Hinh lập tức nắm tài liệu phòng ăn của mình, còn có bản đồ, bao gồm vé máy bay, thu lại hết, vừa thu vừa ngẩng đầu lên, nhìn Vitas, lầu bầu nói: “Chỉ những thứ này thôi sao?”
“Cô còn muốn cái gì?” Vitas cau mày hỏi.
“Tôi đi nước Anh, chuyện ăn uống, người nào, người nào chịu trách nhiệm ?” Đường Khả Hinh sợ mình không đủ tiền, liền liếc về phía Vitas.
Vitas lại cau mày nhìn cô nói: “Có muốn cho cô một triệu bảng anh, sau đó thuê người thông dịch, rồi kêu hai người giúp việc, đi chung với cô hay không?”
“. . . . . . . . .” Đường Khả Hinh cúi đầu, mếu máo.
“Cô đi hầu rượu phòng ăn, cũng chính là đi làm việc, quản lý sẽ căn cứ theo qui định của cuộc so tài trả tiền lương cho cô và tiền trợ cấp chi tiêu hằng ngày tương đương với 20% mức lương.” Vitas lại nói rất chắc chắn.
“Ồ. . . . . .” Mặc dù Đường Khả Hinh vẫn có chút lo sợ, bởi vì cô nghe nói mức chi tiêu ở nước ngoài rất cao, nhưng cô vẫn ngẩng đầu lên, nhìn Vitas ngây ngốc cười nói: “Dù sao ngày ngày tôi sống ở phòng ăn, cũng không cần ra cửa! !”
Vitas không muốn để ý đến lời nói của cô, mà xoay người đi về phía bàn làm việc, muốn làm việc.
“Thầy. . . . . .” Mặc dù Đường Khả Hinh cảm thấy có một chút chuyện trùng hợp không dám hỏi, nhưng vẫn hỏi. . . . . .”Tại sao trùng hợp như thế, là Luân Đôn à? Không phải là Tổng Giám đốc. . . . . . Anh ấy. . . . . .”
Vitas lập tức ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Đường Khả Hinh, sắc bén nói: “Cô đừng đem cuộc so tài thần thánh và trí tuệ của tôi xen lẫn vào trong cuộc sống lộn xộn lung tung của cô!”
“Ôi! Tôi nói đùa mà!” Đường Khả Hinh nghe như vậy, lập tức thở ra một hơi, liền vội vàng cười giải thích nói: “Chẳng qua cảm thấy có chút trùng hợp!”
“Đi ra ngoài!” Vitas không muốn nói chuyện với cô nữa.
“Vâng. . . . . .” Đường Khả Hinh cầm tài liệu, sững sờ xoay người, mới vừa muốn đi khỏi, nhưng lại sững sờ quay lại, nhìn Vitas nói: “Vậy. . . . . . Khi nào thì đi ?”
“Tại sao không nhìn thời gian trên vé máy bay?” Vitas bị cô trêu chọc, không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn cô, lạnh lùng nói.
“Không phải tôi xem tiếng anh không hiểu sao?” Đường Khả Hinh khổ sở nhăn mặt nhìn ông.
Vitas lườm cô một cái, mới tiếp tục cúi đầu xem tài liệu, nói: “Ba ngày sau!”
“Nhanh như vậy?” Đường Khả Hinh kinh ngạc kêu lên!
Vitas lại nhịn không được, ngẩng đầu nhìn Đường Khả Hinh, nói: “Nếu như cô cảm thấy nhanh, có thể đợi sau khi cuộc so tài kết thúc, rồi cô đi. Dù sao nơi đó cần nhân viên.”
“Không! Tôi lập tức thu dọn đồ đạc! Dù sao tôi đã có hộ chiếu rồi !” Đường Khả Hinh lại cười, liền nhanh chóng đi ra ngoài, đóng cửa lại!
Lúc này, Vitas mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn cánh cửa đóng chặt, hai mắt lộ ra một chút lo lắng và quan tâm, nhưng bởi vì biết cô luôn muốn đi ra ngoài học tập kinh nghiệm, liền cứng rắn quyết tâm, cúi xuống tiếp tục xem tài liệu.
Phòng ăn nhân viên!
“Luân Đôn?” Trần Mạn Hồng cầm đôi đũa, sững sờ ngẩng đầu nhìn Đường Khả Hinh, kinh ngạc nói: “Không phải đâu? Cuộc đời cô không có quen thuộc nơi đó, đi Luân Đôn? Cô biết tiếng anh sao? Cô làm sao thuyết phục người khác uống rượu đỏ của cô?”
Đường Khả Hinh cầm muỗng đang ăn cơm, trong lòng cũng thấp thỏm không yên.
Lúc này, Nhã Tuệ cũng lo lắng hoảng sợ, ngẩng đầu lên nhìn cô nói: “Khả Hinh, Vitas tiên sinh có biết tiếng anh của cô không tốt hay không? Hơn nữa một mình cô gái như cô, làm sao có thể sống ở nước ngoài? Chuyện này quá đáng sợ! Không được! Cô nói ông ấy đổi lại phòng ăn cho cô ! Được không?”
Đường Khả Hinh bất đắc dĩ ngẩng đầu lên nhìn Nhã Tuệ, cười nói: “Chị nói cái gì vậy? Vitas tiên sinh là loại người có thể đổi phòng ăn cho em sao?”
Nhã Tuệ nghe vậy thì càng lo âu, nói: “Vậy làm sao bây giờ? Tôi thật sự thật sự không yên lòng, từ nhỏ đến lớn, cô cũng chưa có đi khỏi tôi . . . . .”
“Chậc, chậc, chậc!” Trần Mạn Hồng cau mày nhìn Nhã Tuệ, bất đắc dĩ cười nói: “Cô ấy cũng không phải là đứa trẻ ba tuổi, cô cũng không phải là mẹ của cô ấy, cái gì mà từ nhỏ đến lớn không hề đi khỏi cô? Mặc dù đi ra ngoài có chút nguy hiểm, nhưng cô không có lòng tin với cô ấy sao! Cô ấy cũng phải lớn lên chứ? Chẳng lẽ cô trông chừng cô ấy cả đời à?”.
“Đúng vậy!” Đường Khả Hinh nhìn Nhã Tuệ, an ủi cười nói: “Yên tâm đi! Chị nghĩ xem, mười mấy tuổi em đã đi làm, rất thông minh, không có việc gì.”
Nhã Tuệ vẫn rất không yên lòng, suy nghĩ một chút, nói: “Tôi đưa cô đi! ?”
“Được!” Trần Mạn Hồng nhìn Nhã Tuệ cười nói: “Cô thật coi Khách sạn Á Châu là nơi muốn tới thì tới, đi thì đi sao? Cô không dễ dàng phục chức mất đi, uổng công Tổng Giám đốc chúng ta coi trọng cô!”
“Không cần!” Đường Khả Hinh cười nói.
Từ đầu đến giờ, Tiểu Nhu vẫn không nói lời nào, chỉ cầm muỗng, càng không ngừng ăn cơm, ăn rất ngon!
Trần Mạn Hồng quay đầu, vẻ mặt ghét bỏ nhìn Tiểu Nhu, nhạo báng nói: “Bạn tốt! Thật sự là bạn tốt à! Khả Hinh sắp đi nước Anh, cô cũng không nói một tiếng sao?”
Khả Hinh và Nhã Tuệ bất đắc dĩ nở nụ cười nhìn cô.
Tiểu Nhu vội nuốt cơm, vừa ăn vừa ngẩng đầu lên, lầu bầu nói: “Tôi muốn ăn nhanh về nhà, lấy một cái túi thật lớn, bỏ một chút khoai sọ, khoai tây, bắp cải trắng, còn có long nhãn cho Khả Hinh mang đi nước Anh, nơi đó không ăn được món ngon của chúng ta nơi này! Đến lúc đó cô ấy nhớ tới, thì làm thế nào?”
“. . . . . . . . . .” Ba người phụ nữ không nói nên lời, nhìn cô.
“Chuyện gì vui vẻ như vậy?” Tiêu Đồng mỉm cười cầm khay đi tới, cùng các cô ngồi chung một chỗ, vui vẻ hỏi.
Nhã Tuệ nhìn Tiêu Đồng, gấp gáp nói: “Khả Hinh muốn đi Luân Đôn nước Anh, cô ấy phục vụ phòng ăn ở nơi đó!”
“À?” Tiêu Đồng kinh ngạc nhìn cô bật cười, thật vui vẻ nói: “Trời ạ! Trùng hợp như thế! Tôi phải nhanh đưa địa chỉ nhà của lão đại ở nước Anh, còn có khu cư xá và khách sạn ở Luân Đôn anh ấy thường ở, điện thoại cá nhân và điện thoại nhà cho cô! Lúc cô đi đến nơi đó, tìm anh ấy trước! từ trước đến giờ Vitas tiên sinh làm việc ngoài dự đoán mọi người, cho nên tôi đoán chừng lão đại cũng không biết quyết định lần này! Cô lập tức gọi điện thoại cho anh ấy!”
“Đúng vậy! !” Nhã Tuệ thiếu chút nữa đã quên người này, nhìn Khả Hinh vui vẻ cười nói: “Khả Hinh! ! Đi tới đó, lập tức tìm Tổng Giám đốc Trang, tôi tin tưởng cho dù xảy ra chuyện gì, anh ấy cũng nhất định sẽ giúp cho cô !”
Trần Mạn Hồng cũng cười gật đầu, nói: “Đúng vậy!”
Đường Khả Hinh bình tĩnh nhìn mọi người quan tâm, cô đột nhiên mỉm cười, nói: “Không cần.”
“À?” Mọi người cùng nhau kinh ngạc nhìn cô, ngay cả Tiểu Nhu cũng cảm thấy cô thật ngốc, nói: “Không cần?”
Đường Khả Hinh khẽ mỉm cười, đến nay vẫn nhớ lúc ấy Trang Hạo Nhiên thất vọng lúc đi khỏi, nói xong lời này, cô cầm muỗng lên, nhàn nhạt ăn cơm, vừa ăn vừa nói: “Rốt cuộc tôi không thể lệ thuộc vào anh ấy cả đời, hiện tại anh ấy cũng sắp kết hôn, giữa nam nữ phải kiêng dè, hơn nữa có một số việc, tôi muốn một mình đối mặt.”
“Khả Hinh. . . . . .” Nhã Tuệ bất đắc dĩ nhìn cô.
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn mọi người, cũng cười nói: “Tôi biết rõ mọi người quan tâm tôi, nhưng tôi thật sự muốn một mình đi làm chuyện mơ ước, tôi hiểu rất rõ, chỉ có bản thân kiên cường, sẽ là lời động viên tốt đẹp nhất cho cuộc sống tương lai của tôi,. Cuộc sống luôn luôn tự mình trải nghiệm vui buồn yêu ghét, mình mới có thể hiểu được cái tốt đẹp trong đó. Trải qua một chút mưa gió, mới chính thức hiểu rõ, trưởng thành thật sự phải dựa vào chính mình.”
“. . . . . . . . . . . .” Tất cả mọi người im lặng không nói lời nào.
Hai mắt Đường Khả Hinh rưng rưng, đưa hai tay ra, nắm tay mọi người, nghẹn ngào cười nói: “Tôi sẽ. . . . . . Rất cố gắng rất cố gắng, yên tâm.”
“Nhưng. . . . . .” Tiêu Đồng nhìn Khả Hinh.
“Tôi phục vụ phòng ăn, theo quy định cuộc so tài này, không thể tiết lộ tư liệu và địa chỉ phòng ăn, cho nên tôi sẽ không nói cho mọi người.” Đường Khả Hinh nắm nhẹ tay Tiêu Đồng, hai mắt kiên định nói: “Tiêu Đồng, mặc kệ Tổng Giám đốc là có gấp hay không, nhưng. . . . . . Xin chị tôn trọng ý kiến của tôi, giữ bí mật đối với chuyến đi Luân Đôn lần này !”