Chương 576: THIÊU ĐỐT
Đêm, thật sâu.
Nước Anh, mưa bụi tràn ngập, mông lung.
Ánh đèn trong tòa biệt thự không còn mấy ngọn, rất tịch mịch, mặc kệ bạn đã từng rực rỡ bao nhiêu, cũng không ngăn cản được nó ăn mòn.
Tiếng gõ cửa lặng lẽ vang lên.
Trang Tĩnh Vũ mặc quần áo ở nhà màu trắng, ngồi ở trên bàn sách gỗ đỏ trong phòng đọc sách to lớn, đeo mắt kính, hai mắt thâm thúy chăm chú nhìn tài liệu trong tay, đang chăm chú, vô cùng suy tư, mới nhàn nhạt đáp: “Vào đi”.
Trong phòng đọc sách hơi tối chỉ là mở một ngọn đèn nhỏ, không chiếu sáng cả phòng đọc sách trăm mét vuông, cho nên lúc thư ký Tử Nam và Thái Hiền tiến vào, đều lưu lại hai bóng đen.
“Thế nào?” Trang Tĩnh Vũ tiếp tục xem tài liệu khách sạn dưới nước, nhàn nhạt hỏi.
Tử Nam và Thái Hiền đồng thời im lặng đi tới, thật cẩn thận đặt tài liệu ở trên bàn sách, mới chậm rãi nói: “Chủ tịch, đây là tài liệu ngài muốn tra, chúng tôi đã thu gom toàn bộ đầy đủ.”
Trang Tĩnh Vũ lấy mắt kính xuống, nhìn Tử Nam, nói: “Nhanh như vậy?”
Tử Nam gật đầu.
Trang Tĩnh Vũ suy nghĩ một chút, mới nhìn túi giấy màu vàng dưới ánh đèn bàn chiếu xuống, nhàn nhạt hỏi: “Hạo Nhiên trở về nước, thân thể còn tốt chứ?”
Thái Hiền lập tức đáp lại: “Tôi vẫn nghe theo lệnh của Tổng Giám đốc, ở Nhật Bản, cho nên hình huống của anh ấy ở trong nước, tôi không rõ lắm, nhưng hôm nay gọi điện thoại cho Tiêu Đồng, không phát hiện thân thể của anh ấy có chút không ổn.”
Hai mắt Trang Tĩnh Vũ khẽ xoay chuyển, mới nhàn nhạt đáp lại: “Biết rồi. Mọi người đi ra ngoài đi.”
Tử Nam và Thái Hiền đồng thời gật đầu, liền im lặng đi ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại.
Trang Tĩnh Vũ im lặng vào mắt kính, đưa tay vặn sáng đèn bàn trước mặt, mới vươn tay cầm túi giấy màu vàng lên, cẩn thận mở ra, từ bên trong rút ra một bảng giới thiệu vắn tắt, cô gái này nhìn ống kính cười ngọt ngào, ánh mắt cong cong vầng trăng, nhìn rất hiền lành, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, rất ngọt ngào động lòng người, ông im lặng nhìn cô gái trong hình, hai mắt lóe lên ánh sáng hiền hòa, chậm rãi gật đầu mỉm cười.
Theo Quy định cuộc so tài rượu đỏ, tất cả giám khảo và người của Hội đồng quản trị, đều không được biết tài liệu cá nhân người được ứng cử, bao gồm cái tên tuổi, chẳng qua lúc ở Cambridge cùng đứa nhỏ này có duyên gặp mặt một lần, trong lòng có xúc động kì lạ, rất ưa thích đôi mắt to hiền lành của cô, còn có một chút cảm xúc quen thuộc, cho đến khi công bố kết quả cuộc thi đấu, ông mới biết đứa bé này tên là: Đường Khả Hinh. . . . . .
Đường Khả Hinh. . . . . .
Trong lòng của Trang Tĩnh Vũ lặng lẽ đọc cái tên này thật lâu thật lâu, rốt cuộc thở nhẹ ra một hơi, tiếp tục dựa vào nghi ngờ trong lòng, mở một phần tài liệu khác, thấy bên trái tài liệu cá nhân Đường Khả Hinh, tên họ của cha mẹ, cha: Đường Chí Long. . . . . .
Ánh mắt của ông sáng lên, kích động nắm phần tài liệu này, hai mắt lập tức đỏ thắm nhìn tên cha của cô gái này, Đường Chí Long. . . . . . thậm chí ông vô cùng vui mừng mỉm cười, nghẹn ngào gọi nhỏ: “Chí Long. . . . . . Quả nhiên là ông ! !”
Đèn bàn chậm rãi phát ra ánh sáng ấm áp.
Trang Tĩnh Vũ nhanh chóng xem tài liệu ngồi tù của Đường Chí Long, sau đó đến tình huống cá nhân của Đường Khả Hinh, khi ông xem đến lúc đứa bé này mười chín tuổi, bởi vì một chuyện ngoài ý muốn, mà bị người tạt axít đến nỗi khuôn mặt bị phá hủy, lẫn trốn ở kho hàng ba năm, làm nhân viên kho hàng siêu thị vào ban đêm, rửa chén cho nhà hàng, thậm chí dọn vệ sinh ở quán bar, tóm lại ba năm này, đứa bé này kiên cường nhưng cũng khổ sở gắng gượng sống, ông kinh ngạc xem từng phần tài liệu, hai mắt tràn lệ, ngón tay run rẩy, thậm chí trái tim khó chịu đến nỗi hít thở không thông. . . . . .
“Khả Hinh. . . . . . Đứa bé ngoan, mấy năm này uất ức cho cháu.” Trang Tĩnh Vũ nhìn phần phần tài liệu này, khó có thể tin cúi đầu, khổ sở sụt sùi khóc, nhớ tới bóng dáng to lớn cao ngạo nghiêm nghị của Đường Chí Long, nhớ tới bé Khả hinh khi còn bé bất cứ lúc nào cũng lộ ra nụ cười ngọt ngào, đứng ở thảm cỏ Lavender nhà họ Tưởng, váy nhỏ màu trắng bồng bềnh. . . . . . Ông thở dài một hơi, có liên quan đến kí ức trong quá khứ, quay đầu cũng cảm thán tai nạn không lường của kiếp người. . . . . .
“Khả Hinh, tất cả đều đã qua, có chú ở đây, mặc dù làm trái với lời hứa trước kia, chú cũng nhất định sẽ bảo vệ cháu thật tốt…cháu là tốt đứa bé, trưởng thành, rất gian khổ đi tới, chú tự hào vì cháu, đứa bé đáng thương của chú. . . . . .”
Tiếng khóc sụt sùi khe khẽ mà bất đắc dĩ, ẩn nhẫn vang lên ở trong phòng đọc sách yên tĩnh.
Đêm vẫn là đêm.
Sương mù nặng nề, ươn ướt, phòng trọ nhỏ màu trắng nặng nề lộ ra trong màn đêm.
Có một bóng dáng trằn trọc trở mình ở trên giường, hơi thở càng ngày càng nặng, càng ngày càng nặng. . . . . .
“Cha. . . . . . Cha. . . . . .” Có một giọng nói ở trên giường kêu lên.
Cô gái trên giường, trở mình, giấc mộng đáng sợ đó quấy rầy nhiều năm, tiếp tục giống như quỷ dữ quấn chặt mình.
“Cha. . . . . .” Cô gái này khẽ tiếng nức nở, tiếp tục ở trong không gian tối tăm vang lên, cô giống như nghe được ngoài cửa truyền đến tiếng kêu khóc. . . . . .
“Chí Long. . . . . . Chí Long. . . . . . Không nên như vậy làm, không nên như vậy làm! !” Đó là tiếng kêu khóc của mẹ.
Trên giường Khả Hinh mở hai mắt ra, chăm chú nhìn xung quanh tối đen, cảm giác nước mắt chảy xuống, lại theo bản năng lắng nghe tiếng kêu khóc của mẹ ở bên ngoài, rất đau khổ và đáng thương, lòng của cô cũng không khỏi đau đớn, nhẹ nhàng lau khô nước mắt, vén lên chăn, chân không chạm đất, chậm rãi đi đến trước cửa phòng, thật cẩn thận mở ra. . . . . .
Lý Tú Lan quỳ gối trước mặt chồng, níu mạnh ống tay áo của anh, khóc nói: “Không nên như vậy! Đừng. . . . . . Em đi chuộc tội, hãy để cho em đi . . . . . . Anh đừng đi, đừng. . . . . . Bọn nhỏ đều cần anh. . . . . .”
Hai mắt Đường Chí Long rưng rưng, đứng ở trong phòng khách nhỏ, nặng nề nhìn cánh cửa gỗ mun, cắn chặt hàm răng không lên tiếng.
“Không cần. . . . . . Không cần. . . . . .” La Nguyệt Lan lại níu ống tay áo của anh, rơi lệ nói: “Suy nghĩ cho các con một chút đi, em cầu xin anh, bọn chúng cần anh. . . . . .”
Nước mắt Đường Khả Hinh chảy xuống, nhìn cảnh tượng này, trái tim không khỏi đau đớn và nặng nề.
Đường Chí Long cũng không nói gì, chỉ quỳ gối trước mặt vợ, ôm cô vào trong ngực, bóng dáng cao lớn, rốt cuộc một mình co quắp khóc sụt sùi.
“Cha, mẹ, đã xảy ra chuyện gì? Tại sao mọi người khóc như vậy?” Đường Khả Hinh đột nhiên rơi lệ đi ra khỏi phòng, nhìn bọn họ, sợ hãi kêu lên.
Đường Chí Long và Lý Tú Lan đồng thời rưng rưng khiếp sợ nhìn cô, phịch một tiếng, lòng đất nổ tung thành một cái hố thật lớn, thân thể của bọn họ nhanh chóng rơi xuống dưới, kêu to: “Khả Hinh . . . . . .. . . . . . cha không nở bỏ con! !”
“A . . . . . .”
Một tiếng thét chói tai đáng s trong vào buổi sớm kinh khủng vang lên.
Lưu Chí Đức và La Nguyệt Lan còn có Nhã Tuệ mới vừa rời giường nghe tiếng thét chói tai, cũng lập tức từ phương hướng khác nhau xông lên, nhào tới phòng của Khả Hinh, đập mạnh cửa, kêu to: “Khả Hinh? Con làm sao vậy? Lại gặp ác mộng sao ?”
Đường Khả Hinh mặc váy ngủ trắng như tuyết, thở hổn hển, nhìn một bức tranh đồng lúa mì trước mặt, trợn to hai mắt, suy nghĩ không cách nào tập trung, trán mồ đổ hôi lạnh, từng viên chảy xuống.
“Khả Hinh! ! !” Nhã Tuệ tìm được chìa khóa mở cửa, cùng ba mẹ xông tới, thấy Đường Khả Hinh một mình ngồi tại chỗ, sắc mặt tái nhợt, hai mắt ngốc trệ, cô lập tức đi qua ôm Khả Hinh vào lòng, áp khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vào trên bả vai, mới đau lòng nói: “Lại gặp ác mộng sao ?”
Đường Khả Hinh hoảng sợ không thốt nên lời, chỉ ngơ ngác ngồi ở trên giường, mặc cho Nhã Tuệ ôm, chỉ lặng lẽ rơi lệ.
“Khả Hinh. . . . . . Con làm sao?” Lưu Chí Đức rời xa Khả Hinh nhiều năm, cũng không rõ tình huống của cô.
“Đúng vậy, đứa nhỏ này bị giật mình?” La Nguyệt Lan lập tức ngồi ở bên cạnh cô, tay đè ở trước trán của cô, kêu một tiếng ôi chao: “Tại sao trán lạnh như vậy?”
Nhã Tuệ bên ôm Khả Hinh, vừa nhìn cha mẹ gấp gáp đau lòng nói: “Mọi người không biết, kể từ sau khi chú vào nhà giam, con ngủ chung với cô ấy, mỗi ngày, cô ấy đều gặp ác mộng đáng sợ, nói cha của mình bị oan, là vô tội. . . . . . Thường nửa đêm khóc tỉnh, thật đáng thương.”
Lưu Chí Đức nghe xong lời này, sâu kín nhìn Đường Khả Hinh sắc mặt tái nhợt, bộ dáng khổ sở không chỗ nương tựa, đau lòng rơi lệ vì cha, lòng của ông cũng quặn đau, bất đắc dĩ nói: “Tại sao anh trai của đứa bé này nhẫn tâm như vậy? Bỏ mặc em gái, nhiều năm qua chẳng quan tâm! Coi như tức giận cha cũng không thể như vậy!”
La Nguyệt Lan không lên tiếng, chỉ ôm lấy Khả Hinh, thở dài.
“Khả Hinh. . . . . .” Lưu Chí Đức đau lòng đứng ở trước mặt của cô, nắm nhẹ bàn tay nhỏ nhắn của cô, an ủi nói: “Tất cả đều sẽ đi qua, đều đi qua. . . . . . Không có việc gì. . . . . . Không có việc gì. . . . . .” .
“Không có đi qua. . . . . .” Đường Khả Hinh đột nhiên tựa vào trong ngực Nhã Tuệ, rơi lệ nức nở nói: “Cha vào nhà giam nhiều năm, con không có ngủ được một ngày, hình ảnh cảnh sát bắt cha đi lúc ấy, thường cách một đoạn thời gian sẽ lùa vào trong đầu của con, con liều mạng cố gắng, liều mạng phấn đấu, muốn bù đắp cuộc đời thiếu sót của cha. Nhưng con phát hiện, nếu như con có thể ở bên cạnh cha, thân thể khỏe mạnh, hạnh phúc mỹ mãn đi hết cuộc sống tiếp theo, cho dù con giảm thọ chỉ còn lại ngày cuối cùng, con cũng cam tâm tình nguyện, loại cảm giác này làm cho con vẫn không thể hạnh phúc đến cùng. . . . . . Chú!”
Đường Khả Hinh lập tức nhìn Lưu Chí Đức, rơi lệ nói: “Trận cháy năm đó, chú cũng biết mấy phần, chú tin tưởng là cha đốt sao?”
“Chuyện này. . . . . .” Lưu Chí Đức đột nhiên đau lòng nhìn Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh lại đau lòng khó chịu nghẹn ngào nói: “Phần lớn cuộc đời của cha con đều hiến tặng mình cho sự nghiệp vĩ đại của ông ấy, cũng hiến tặng cho tất cả mọi người cần nó, con thường xuyên ở bên cạnh cha, ngồi ở sau nhà hàng đại dương, lắng nghe cha dạy cho con, cảm nhận trách nhiệm và tánh tình cẩn thận của cha, có lúc, nhìn thấy cha chuẩn bị về nhà, cũng quay trở lại xem mọi thứ trong phòng bếp một chút, cha nói, sinh mạng như đồng cỏ, chỉ có bốn mùa mới có thể làm cho cỏ xanh mọc khắp nơi, cho dù là ai cũng không thể lấy bất kỳ lý do bị kích động và đáng ghê tởm thiêu đốt sinh mạng! Cha làm sao có thể nổi lửa đốt rụi mạng sống của một số người? ! Con không tin! Con không tin! Đến nay con cũng không tin! !”
Cô nói xong, cũng đã rất đau lòng đau bật khóc.
Nhã Tuệ bất đắc dĩ ôm Đường Khả Hinh trong ngực khóc thầm, thở khẽ dài, đau lòng nói: “Khả Hinh, bỏ qua cho mình đi. . . . . .”
“Tại sao tôi có thể bỏ qua bản thân mình? Cha của sinh ra tôi nuôi tôi, bây giờ đang ở trong song sắt, nhận lấy trừng phạt đáng thương. . . . . .” Đường Khả Hinh lại tựa vào trong ngực Nhã Tuệ, nhẹ nhàng nức nở.
Lưu Chí Đức nhìn bộ dáng Khả Hinh, hai mắt lóe ra ánh sáng nặng nề, nhớ lại chuyện cũ, đang suy nghĩ vì đứa bé trong lòng đối với cha về điểm này tín ngưỡng, có nên phơi bày một chút chân tướng hay không?