Chương 926: ĐIỀU TRA
Thẩm Quân Dụ quay đầu, nhìn im lặng Tưởng Thiên Lỗi, sâu kín nói: “Tôi điều tra cô ấy trong hai tháng, lúc mới vừa bắt đầu, chỉ giữa thái độ muốn thử một lần, nhưng không ngờ, để cho tôi điều tra ra nhiều như vậy.”
Vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi lạnh nhạt, hai mắt di động, chậm rãi nhìn vào tài liệu, tài liệu chứng minh Như Mạt hợp tác với Tần Vĩ Nghiệp như thế nào, ở trong sự nghiệp từ thiện, tham ô công quỹ như thế nào, thậm chí làm giả văn bản, xảy ra bao nhiêu lần thiên tai thì báo cáo láo sự việc, một mình tham ô số tiền đó bấy nhiêu lần! Hai mắt chuyển động, khuôn mặt căng cứng, tập trung cảm xúc kì quái . . . . .
Chậm rãi lật xem phần tài liệu tiếp theo.
Trong tài liệu, có một tấm hình một mình Như Mạt ngồi ở trong phòng ăn gặp mặt một quan chức, chính giữa phòng bày vài phần tài liệu, bên trong biểu hiện cô và quan chức thương thảo chuyện liên quan đến tham nhũng, thông qua công văn làm giả và báo cáo láo vụ việc, tầng tầng lớp lớp lấy tiền quyên góp được, độc chiếm vào tài khoản của mình, trên tài liệu còn ghi chú tài khoản tại ngân hàng Thụy Sĩ của Như Mạt, đạt tới gần 23 triệu mỹ kim! !
Một cơn tức giận tràn lên ! !
Sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi nhất thời lạnh lẽo, hai mắt nhấp nháy, lại lật xem phía dưới tài liệu, trong đó có tài liệu cô cùng các quan chức hợp tác rất nhiều hạng mục, theo dấu, ghi âm, bao gồm sau khi ly hôn với Tần Vĩ Nghiệp, trùng hợp chạm mặt, cũng bàn chuyện liên quan đến quyên góp, thậm chí còn van nài bà Tần, xin cho cô ở một đêm, vẫn nằm ở trên giường của Tần Vĩ Nghiệp, vượt qua đêm dài đằng đẵng.
Hai tròng mắt anh kịch liệt phát ra ánh sáng, trong đầu không khỏi nhớ tới cái đêm mưa to gió lớn đó, nhìn thấy từng tấm hình Như Mạt bị cưỡng bức, suy nghĩ lại lúc ấy một chút, liền rất tức giận và buồn cười, anh nhanh chóng lật xem tài liệu, thậm chí nhìn thấy Như Mạt và Tần Vĩ Nghiệp ở tại cửa sổ ôm chặt nhau, ánh mắt lộ ra mập mờ, trong đầu anh xốc xếch xông lên tức giận rất nhiều tư vị không nói hết.
Lại lật xem một tờ tài liệu.
Trong tài liệu biểu hiện tài khoản của Tần Như Mạt, qua mỗi một thời gian ngắn, lại bí mật dùng tài khoản của người khác, chuyển vào tay một người khác.
Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi di chuyển, trong cơn phẫn nộ hơi lộ ra mấy phần nghi ngờ, nhìn tên chủ tài khoản và số tài khoản, số dư đạt hơn một tỉ, mày cau chặt.
Thẩm Quân Dụ nhìn Tưởng Thiên Lỗi lại giải thích: “Ở mỗi giai đoạn, nhất là lúc trong nước xảy ra thiên tai thì Như Mạt tiểu thư tham gia quyên góp, trong mỗi một giai đoạn sẽ chuyển vào trong tài khoản của một số người nào đó trong huyện đó, lúc ấy tôi rất nghi ngờ, vì điều tra chuyện này, đã đi thăm viếng nghe nhìn, lại phát hiện, một số người được chuyển tiền vào tại nào thời điểm nào đó cũng sẽ bí ẩn trúng độc mà chết!.
Tưởng Thiên Lỗi khẽ cắn răng, hai mắt nhấp nháy, không thể tin nhìn Thẩm Quân Dụ.
Thẩm Quân Dụ vẫn nhìn Tưởng Thiên Lỗi, bản thân mình cũng vô cùng nghi ngờ nói: “Bây giờ tôi không có biện pháp liên tưởng đến, Như Mạt tiểu thư lại có thể liên quan đến chuyện chết chóc, nhưng khi tôi đến nơi đó, không ngờ từ trong giới xã hội đen nghe được một tin tức đáng sợ, nhưng tin tức này là lúc tôi quay về mới thu được đấy!”
Chiếc xe Rolls-Royce màu đen đã chậm rãi lái vào bãi đậu xe, rất xe nhiều vệ sĩ cũng chạy theo tới, ở nơi tối tăm, trống trải, chiếu ánh đèn màu trắng.
Tưởng Thiên Lỗi mượn bóng tối bên trong xe, lạnh lùng nhìn Thẩm Quân Dụ.
Sắc mặt Thẩm Quân Dụ cũng nặng nề nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nói: “Tôi nghe một tổ chức bí mật trong giới xã hội đen nói, người đứng đầu của tập đoàn sát thủ dạ hành nhân tàn nhẫn nhất ở nước Mĩ, chính là Từ Văn Huyền!”
Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi lập tức kịch liệt lóe lên, nhìn anh.
Thẩm Quân Dụ không che giấu chút nào suy đoán của mình, sâu kín nói: “Thế giới này vốn không có chuyện trùng hợp như thế! Điều tra vụ án chính là mang chuyện khéo léo xâu chuỗi lại với nhau mới có thể phát hiện chuyện thú vị! ! Mà cử chỉ của Như Mạt tiểu thư quái dị đến nổi làm cho tôi cảm thấy, có lẽ bản thân cô ấy là một người trong tập đoàn sát thủ này ! Về phần thân phận của cô ấy như thế nào, tôi còn chưa rõ ràng lắm, mặc dù tất cả còn tùy thuộc vào hoàn cảnh, nhưng có chuyện để cho tôi cảm thấy hết sức khiếp sợ!”
“. . . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi thở gấp, hai mắt sắc bén nhấp nháy, nhìn Thẩm Quân Dụ.
Thẩm Quân Dụ quay mặt sang, sâu kín nhìn Tưởng Thiên Lỗi, dừng lại một lát, rốt cuộc mới mở miệng nói: “Khả Hinh tiểu thư bị hoa hồng đâm, bị trúng nọc ong, chính là từ chỗ của Từ Văn Huyền, một thôn trang nổi tiếng nhất về ong độc, lấy nọc độc, điều chế thành, mà mấy người tiếp nhận tài khoản của Như Mạt tiểu thư cũng đồng thời trúng nọc ong này, chết khó hiểu, chính phủ đã từng vì chuyện này, mà muốn lên tiếng điều tra nhưng cuối cùng lại im hơi lặng tiếng.”
Tưởng Thiên Lỗi im lặng một lúc, ép buộc mình bình tĩnh, lật xem tài liệu kế tiếp, thấy một tấm hình là tiệm bán hoa nào đó, ánh mắt của anh nheo lại, ánh mắt rơi vào trong một chỗ hẻo lánh trong tấm hình, có bóng dáng một cô gái đạm màu sáng, người mặc áo khoác màu xám tro, đeo kính đen, đôi tay cắm túi áo, đứng ở trong đám người, khuôn mặt lạnh lùng nhìn chăm chú bên này. . . . . .
Thẩm Quân Dụ vươn tay, chỉ cô gái trong tấm hình, tiếp tục sâu kín nói: “Tấm hình này, là lúc ấy tôi ở trong tiệm hoa chuẩn bị hoa hồng cho anh tặng Đường tiểu thư, thông qua cameras, lúc ấy tôi liền cảm thấy kì lạ, cô gái trong tấm hình này, vẻ mặt hết sức không đúng, theo bản năng tôi phóng lớn hình của cô ta, thấy rõ mặt của cô, phát hiện cô ta lại là nữ thư ký trước kia của Tần Vĩ Nghiệp ! !”
Ánh mắt của Tưởng Thiên Lỗi nheo lại, nhìn cô gái này.
Hai mắt Thẩm Quân Dụ nhấp nháy, sau khi do dự một chút, vẫn báo cáo với Tưởng Thiên Lỗi: “Sau đó không lâu, vì tôi kì lạ chuyện này, liền âm thầm điều tra tình huống của nữ thư kí, phát hiện sau khi cô ta bị miễn chức, không ngờ bí ẩn biến mất, lại ngoài ý muốn biết được, cô ta bị gia nhập tập đoàn sát thủ, tôi liền suy nghĩ, đây phải chăng một chuyện có mưu đồ, khi vén lên mọi thứ, chuyện kế tiếp, lại càng lúc càng thú vị!”
Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng, nhanh chóng lật xem một tờ tài liệu, không ngờ nhìn thấy Thẩm Quân Dụ điều tra người nhà họ Tần, phát hiện thì ra ở vài năm trước Tần Vĩ Nghiệp đã từng cưỡng bức một nữ giúp việc trong nhà họ Liễu, chứng minh anh ta đã từng là có năng lực tình dục, trái tim nhất thời bị nghẹn lại mãnh liệt, không thể tưởng tượng nổi, sâu kín nói: “Ý của cậu nói là. . . . . . sau này Tần Vĩ Nghiệp mất đi năng lực tình dục?”
Thẩm Quân Dụ chăm chú nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nói nhanh: “Chuyện này, là sau đó tôi điều tra ép buộc một lão quản gia về hưu của nhà họ Tần, ông ta nói với tôi, lúc tiểu thư mười tám tuổi làm lễ thành nhân, cậu chủ Tần bởi vì mắc bệnh thương hàn, sau khi dùng không ít chất thuốc, liền mất đi năng lực tình dục, vì chuyện này, nhà họ Tần làm cho bác sĩ gia đình bọn họ Thân Bại Danh Liệt. Sau đó tôi tìm được bác sĩ gia đình nhà họ Tần, ông ta lại kịch liệt tức giận nói: đây là một âm mưu!”
Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi lóe lên, lồng ngực bắt đầu kịch liệt phập phồng, trong đầu không khỏi hiện lên dáng vẻ Như Mạt khi đó thường lộ ra hiền lành, ngón tay lơ đãng chậm rãi nắm chặt tờ giấy . . . . . .
Thẩm Quân Dụ lại nhanh chóng nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nói: “Lần này, tôi cùng với Lãnh Phó tổng điều tra đến cùng, cùng nhau tra được, không ngờ đồng thời phát hiện, viện trưởng bệnh viện của chúng ta, lại là một thành viên của tổ chức dạ hành nhân! ! Đường tiểu thư đã từng bị trúng vết dao thì ông ta bí mật xuất hiện trong đêm bão táp đó!”
Tưởng Thiên Lỗi khiếp sợ quay đầu nhìn Thẩm Quân Dụ, cả người dâng lên ngọn lửa giận hừng hực, nhớ lại thảm trạng Đường Khả Hinh trúng dao sau lưng, anh khẽ cắn răng, từng chữ từng chữ nói: “Ý của anh nói rằng viện trưởng lại chính là hung thủ đêm đó đâm Khả Hinh bị thương !”
Thẩm Quân Dụ nhanh chóng gật đầu, thậm chí lại nói: “Hơn nữa, tôi vẫn luôn có một nghi ngờ, nghĩ tới đêm đó Như Mạt tiểu thư bệnh tim phát, cũng thật quá trùng hợp! Vừa vặn là lúc Khả Hinh bị đâm thì cô ấy liền phát bệnh tim càng ngày lúc nghiêm trọng, thậm chí ngẫu nhiên là lúc cậu chủ Tô không có ở bệnh viện, tất cả mọi chuyện, tôi cảm thấy chính là âm mưu! ! Âm mưu muốn moi trái tim của Đường tiểu thư !”
Tưởng Thiên Lỗi lập tức ngẩng mặt, hai tròng mắt sắc bén lóe lên tức giận, nhìn bãi đậu xe bị đèn xe chiếu rọi, khắp nơi có bóng người âm thầm ẩn nấp, tất cả mọi thứ đều bị đảo lộn, đều bị sôi trào, lồng ngực càng lúc càng phập phồng, càng lúc càng khó thở, tiếng răn rắc vang lên tài liệu nắm chặt trong tay bị vo thành một nắm, trên mặt co quắp từng hồi tức giận, muốn giết người, cái loại cảm giác bị đùa cợt, bị lừa gạt, bị phản bội, vân vân …tạo thành từng đường vết thương vô cùng lạnh giá, cắt đau đớn từng cơn ! !
Thẩm Quân Dụ cũng ý thức được Tưởng Thiên Lỗi phẫn nộ, nhất thời không dám lên tiếng, im lặng nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi đè nén hơi thở nặng nề, hai mắt nhấp nháy, mới chậm rãi buông đôi tay nắm chặt tài liệu, gân xanh biến mất, nhưng trong đầu của anh vẫn kịch liệt dấy lên từng cơn giận dữ, anh sâu kín mở dây an toàn, mới một mình bước ra xe hơi. . . . . .
“Tổng Giám đốc! !” Thẩm Quân Dụ lập tức ngăn anh, vẫn có chút lo lắng nói: “Anh xác định, muốn đi lên một mình sao? Mặc dù tôi không thể tra ra thân phận chân thật của cô ấy cùng dạ hành nhân rốt cuộc có quan hệ gì nhưng anh đi lên một mình quá nguy hiểm!”
Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở trong xe, nghe lời của anh, chỉ thoáng dừng lại, nhưng vẫn một mình đi về phía thang máy bên cạnh bãi đậu xe!
Thẩm Quân Dụ hiểu rõ Tưởng Thiên Lỗi, cũng nhanh chóng đi ra xe, ngẩng đầu lên nhìn bóng dáng nghiêm nghị của anh, một mình cất bước đi về phía trước, mặc dù muốn gọi vệ sĩ đi theo, nhưng vẫn im lặng!