Chương 800: ĐỐI THỦ
Ban đêm, mưa thật to.
Đường Khả Hinh ăn cơm xong, cùng Thầy giáo ngồi chung trên ghế sa lon trong phòng khách, xem ti vi. . . . . .
Cô cuộn tròn hai chân, ôm một đĩa dưa chuột hôm nay ăn còn dư lại, vừa ăn không biết ngon cùng Thầy giáo xem bida lỗ, vừa nghĩ tới bộ dáng mất mát của Trang Hạo Nhiên hôm nay, trong lòng không khỏi bị xúc động, liền lấy điện thoại di động ra, lại trượt danh bạ điện thoại, nhìn dãy số quen thuộc kia, im lặng suy nghĩ thật lâu thật lâu, mới cắn răng bấm máy, gọi đi.
Tiếng chuông reo vang. . . . . .
Đường Khả Hinh vừa nhai dưa chuột, vừa giả vờ như lơ đãng nghe tiếng chuông này, sau khi kéo dài một lúc, lại vang lên câu: xin chào, số điện thoại quý khách vừa gọi, tạm thời không liên lạc được, xin gọi lại sau. . . . . . Cô nhanh chóng cúp điện thoại, nhớ tới bộ dáng mất mát của anh hôm nay, đoán chừng là tức giận mình không có thai, cô lập tức phồng mặt tức giận, nói: “Ghét! ! Quỷ hẹp hòi! !”
Vitas quay mặt sang, nhìn học trò một cái.
Đường Khả Hinh không lên tiếng, cố ý chăm chú cầm đĩa dưa chuột, xem ti vi, nhìn thấy Hi Kim Tư đấu với Cát Lợi Văn, cô liền thở dài một hơi nói: “Thật nhàm chán! Cát Lợi Văn vô địch, nhưng hết lần này tới lần khác không có cách nào thắng Hi Kim Tư, vừa đụng đến anh ta lại không được! Thật đáng buồn!”
“Cái này gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. . . . . .” Vitas nhàn nhạt nhìn Hi Kim Tư luôn quen cầm cây cơ trầm ổn, chăm chú nhìn bàn bida, hơi nghĩ một lát, mới hạ cơ. . . . . . Ông liền tiếp tục nói: “Cuộc so tài rượu đỏ lần này, đối thủ mỗi người mỗi vẻ, cô bỏ chút thời gian đi tìm hiểu bọn họ một chút, trong đó có đối thủ Italy, cô càng phải lưu ý, cậu ta được gọi là tiểu ‘Bacchus’, đối với rượu đỏ có độ mẫn cảm trời sinh, giống như lập tức, có thể vươn tay bắt được mùi vị của nó, một người cuồng nhiệt rượu đỏ. . . . . .”
Đường Khả Hinh im lặng lắng nghe.
“Cũng là một trong những ứng cử viên đoạt chức vô địch lần này. . . . . .” Vitas lạnh nhạt nói.
Đường Khả Hinh chuyển mắt, liếc về phía Thầy giáo.
Vitas không để ý tới học trò, tiếp tục xem thi đấu, cảm giác tính cách Cát Lợi Văn quá nóng nảy.
Trên mặt Đường Khả Hinh hơi lộ ra nụ cười có chút tinh nghịch, sáp tới gần Thầy giáo nói: “Thầy! ! Con thường nghe thầy khen ngợi người khác! Nhưng rất ít nghe thầy khen con, thầy nói, trình độ kiến thức của con không đủ, thiên phú cũng bình thường, vậy tại sao con có thể đi tới hôm nay? Con có bí quyết gì thành công sao?”
“Cô thật không biết xấu hổ!” Vitas quay đầu, cau mày nhìn học trò nói.
“Con nói thật mà! Con giống như cảm thấy có cái gì chênh lệch hơn so với người khác. . . . . .” Đường Khả Hinh thẳng thắn nói.
Vitas chăm chú nhìn màn hình ti vi, do dự một lát, mới chậm rãi nói: “Trên thế giới này, kẻ địch đáng sợ nhất, chính là cô không biết anh ta thành công như thế nào, thế nhưng anh ta lại thành công. . . . . .”
Đường Khả Hinh có chút kinh ngạc nhìn Thầy giáo.
Vitas có chút không cam lòng, không tình nguyện quay đầu nhìn học trò, nói: “Cô chính là loại người này! Năng lực và tiềm thức của cô cùng tiến bộ, đây là cao thủ tâm lý ngầm hiếm có.”
“. . . . . . . . . . . .” Trên mặt Đường Khả Hinh không nhịn được hiện lên một chút nụ cười hả hê.
“Không nên cười! Thường thường loại người này, thất bại rất nhiều! Bởi vì cô không có qui tắc!” Vitas lại đả kích học trò.
“Cho nên thầy mới bảo con học tập tài liệu rượu đỏ cơ bản?” Đường Khả Hinh mỉm cười nhìn Thầy giáo, nhớ tới từng đống từng đống chữ đỏ phía dưới bài ghi chép của mình. . . . . .
“Đó là bài tập ban đầu Hạo Nhiên giao cho cô. . . . . .” Vitas nhàn nhạt nói, bởi vì ông thu nhận đứa học trò này, đều là Hạo Nhiên năn nỉ mình thật lâu, cuối cùng trao đổi kinh nghiệm giáo dục của anh, mới quyết định thu nhận cô.
“Không phải chứ?” Đường Khả Hinh không nhịn được bật cười nói.
Vitas đối với lời nói đã qua, không muốn lập lại, tiếp tục xem TV.
Đường Khả Hinh nhìn bộ dáng Thầy giáo, cô không nhịn được bật cười, quay đầu lại xem Cát Lợi Văn lại thua một ván, cô thật sự quá thất vọng, bất đắc dĩ nói: “Con cũng có thể đánh tốt hơn so với anh ta!”
Vitas bất đắc dĩ quay đầu, nhìn học trò.
“Thật!” Đường Khả Hinh rất nghiêm túc nhìn Thầy giáo!
“Cô đánh tốt hơn so với cậu ta, tôi gọi cô là Thầy. . . . . .” Vitas lạnh nhạt nói.
“Ôi . . . . . vậy ngượng chết. . . . . .” Đường Khả Hinh không nhịn được bật cười, lấy thêm một trái dưa chuột bỏ vào miệng gặm, nhìn thời gian quảng cáo, liền không nhịn được cầm hộp điều khiển chuyển kênh từ xa, thấy kênh thể thao đang quay xổ số ngày hôm nay, cô trực tiếp chuyển qua kênh khác, xem một chút. . . . . . nhìn thấy một phim truyền hình Hàn, trong đầu cô đột nhiên như bị thứ gì đánh trúng, không khỏi nhớ tới tờ vé số mua hôm nay. . . . . . Thật ra cô nói Trang Hạo Nhiên nhất định trúng thưởng, đó là lừa anh . . . . . . Anh làm sao có thể trúng thưởng?.
Cô cũng cảm thấy buồn cười, tiếp tục lại chuyển kênh. . . . . .
Vitas cũng không phản đối, tiếp tục xem học trò chuyển kênh gì, xem kênh đó. . . . . . Bởi vì ông quy định bình thường học trò bận rộn thế nào cũng phải để cho đầu óc của cô nghỉ ngơi một chút, tiếp xúc sự vật bên ngoài, thúc đẩy cân bằng tư duy của cô thật tốt.. . . . . .
Đường Khả Hinh giống như không có việc gì, lại chuyển kênh, từ kênh 43 chuyển tới kênh 42, không khỏi quay lại kênh thể thao, nhìn trái bóng vẫn còn lăn tròn ở trong lồng cầu thủy tinh lớn, cô lại cảm thấy có chút buồn cười thầm nghĩ: ôi, làm sao có thể trúng?
Vitas cau mày nhìn trái bóng đầy màu sắc rất nhàm chán quay quay, người chủ trì kia đang kích động giới thiệu, ông liền thở dài một cái, quay mặt sang nhìn học trò, nói: “Dù là để cho đại não của cô nghỉ ngơi, cô cũng không nên xem cái thứ nhàm chán này chứ? Thật sự là một chút dinh dưỡng cũng không có!”
“Nghe nói lần này giải nhất ba mươi triệu ! Có thể mua nhiều thực phẩm dinh dưỡng rồi.” Đường Khả Hinh không nhịn được nói đùa với Thầy giáo.
“. . . . . . . . . . . .” Vitas không nói nên lời nhìn học trò.
“Xem một chút đi!” Đường Khả Hinh không nhịn được cười để xuống hộp điều khiển từ xa, sau đó bưng đĩa dưa chuột, lại cầm một trái đưa vào trong miệng cắn, vừa nhai vừa nhìn. . . . . .
“Cũng bởi vì mỗi ngày cô ăn dưa chuột, cho nên mới nôn như vậy!” Vitas lạnh lùng ôm vai, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục cùng học trò xem tiết mục bất đắc dĩ này.
Trong màn hình TV, người chủ trì, cầm microphone, lập tức vui mừng đứng ở ống kính trước, giơ lên một trái bóng nhiều màu, 23! ! !
Đường Khả Hinh đột nhiên mỉm cười, cầm dưa chuột cắn mạnh một cái! !
Lồng cầu thủy tinh lại nhanh chóng xoay tròn, sau đó nhanh chóng rơi ra một trái bóng nhiều màu, phía trên thấy rõ số: 28, người chủ trì tiếp tục mỉm cười cầm lên, đưa trước ống kính, hơi giơ lên trái bóng màu, để cho khán giả trước máy truyền hình nhìn thấy rõ ràng.
“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh nhìn trái bóng màu này, lại không khỏi mỉm cười, cầm dưa chuột tiếp tục cắn.
Vitas thở dài một cái, hết sức nhàm chán nhìn tiết mục này.
Trái bóng nhiều màu tiếp tục rơi ra, sau đó nhảy ra một con số: 12! !
Người chủ trì lại mỉm cười cầm trái bóng nhiều màu, giơ trái bóng nhiều màu số 12 cho khán giả trước máy truyền hình nhìn.
Hai mắt Đường Khả Hinh lóe lên, nhìn chăm chú con số12, vẻ mặt bình tĩnh nhai dưa chuột!
Trái bóng màu tiếp tục lăn rào rào, liên tục nhảy ra số 14 và 35! ! !
Sắc mặt của Đường Khả Hinh chợt thay đổi, lập tức bưng đĩa dưa chuột đứng lên, nhìn chòng chọc màn hình TV, trái tim gần như vọt tới cổ họng, chính mình vẫn không thể tin được sự thật nhìn thấy trước mắt, bởi vì sau lúc hoàng hôn, cô điện thoại cho Nhã Tuệ nói muốn mua một chiếc xe, mình thuận tiện học. . . . . Không biết mua loại nào tốt, nói đi nói lại, đều là vấn đề tiền. . . . .
Vitas không khỏi ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt học trò kích động, cau mày muốn cầm hộp điều khiển từ xa chuyển kênh! !
Một bàn chân nhỏ nhắn xinh đẹp đạp lên hộp điều khiển từ xa, không cho phép ai động vào! !
Vitas còn chưa đưa tay đến, liền có chút kinh ngạc nhìn học trò! !
Đường Khả Hinh nặng nề thở dốc, cầm hai ba trái dưa chuột, cùng nhét vào trong miệng, hai mắt trừng vừa lớn vừa sáng, nhìn này trái bóng nhiều màu chuyện động, lăn, lăn . . . . . Cuối cùng lồng cầu thủy tinh thật to dừng lại, rơi ra ngoài một trái bóng nhiều màu, lăn tới phía trước, tạm thời không thấy rõ con số. . . . . . Cô lập tức nghiêng đầu muốn nhìn con số này là gì, căng thẳng đến cả miệng đầy dưa chuột, nuốt không trôi! !
Người chủ trì nở nụ cười trái bóng nhiều màu cầm lên, giơ cho khán giả trước máy truyền hình, kêu to: “36! ! Có khán giả nào may mắn cách gần ba mươi triệu chưa?”
Phốc! !
Đường Khả Hinh phun hết cả miệng dưa chuột ra ngoài, con ngươi cũng muốn rớt ra! !
Vitas quả thực không thể nhịn được nữa ngẩng đầu lên, nhìn học trò, hỏi: “Cô làm gì kích động như thế? Cô mua vé số?”
Đường Khả Hinh không lên tiếng, bưng chặt đĩa dưa chuột, có thể trong chớp nhoáng này, có ý tưởng hèn hạ, hi vọng không trúng thưởng, bởi vì trúng, mình có thể sẽ bị tức chết. . . . . .
“Con số cuối cùng! ! ! Giải thưởng lớn nhất cả nước! ! Sẽ lập tức xuất hiện! ! Ba mươi triệu! ! Nó sẽ rơi vào trong tay ai?” Người chủ trì nói xong, lập tức xoay người, giơ tay về phía kia lồng cầu thủy tinh ! !
Lồng cầu thủy tinh nhanh chóng chuyển động, bên trong rất nhiều trái bóng màu cũng lăn theo, vang lên tiếng rào rào. . . . . .
Đường Khả Hinh căng thẳng nói không ra lời, vừa nắm chặt đĩa dưa chuột, vừa gấp gáp xoa mắt, hi vọng một chút đừng hoa mắt! !
Lồng cầu thủy tinh càng không ngừng xoay tròn, rào rào rào rào, sau một lúc, rốt cuộc tạm ngừng, cửa nhỏ nhẹ nhàng bung ra, một trái bóng màu rơi ra, dọc theo ống thủy tinh, nhanh chóng trượt thẳng tới phía trước, con số xoay xoay, không nhìn thấy rõ!
Đường Khả Hinh căng thẳng nắm đĩa dưa chuột, nhớ lại nụ cười ngây thơ trong sáng của Tưởng Tuyết Nhi, còn tự tin nói ra dãy số này, lúc ấy còn khi dễ mình không biết gì. . . . . . Cô cắn chặt môi dưới, đôi tay run rẩy nắm đĩa dưa chuột, giống như hận không được bóp vỡ nó, cuộc sống cho tới bây giờ cũng không có thử qua căng thẳng như vậy, trong lòng suy nghĩ, ba mươi triệu đấy . . . . . Mình có thể ăn bao nhiêu đời chứ. . . . . .
Cô nuốt nước bọt, nhìn chòng chọc màn hình, càng không ngừng tự nói với mình, đừng căng thẳng, đừng căng thẳng! Cuối cùng sẽ không trúng đâu! Cuối cùng sẽ không trúng đâu! !
“Tốt! Con số cuối cùng, rốt cuộc xuất hiện! !” Người chủ trì đột nhiên cầm một trái bóng màu, hưng phấn lập tức giơ tới trước mặt mọi người, kêu to: “9 ! ! !”
“A . . . . . . . ”
Đường Khả Hinh há hết huyệt Dũng Tuyền, kích động hối tiếc kêu to, con ngươi rớt ra, trợn mắt nhìn con số 9 trong màn hình, nhớ tới hôm nay mình gấp rút nhét tờ vé số vào trong ví tiền của Trang Hạo Nhiên, nhất thời oan ức nuốt không xong, cả người cứ như vậy, đĩa dưa chuột, hôn mê bất tỉnh! ! !