Chương 774: CỦA ANH LÀ CỦA TÔI
Trang Tĩnh Vũ lạnh lùng ngẩng đầu lên, nhìn con trai nhanh chóng đi về phía vị trí Tổng Giám đốc, không lưu tình chút nào, nói: “Tới chậm, cũng đừng tới nữa. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên mới vừa muốn ngồi xuống ghế, nhìn cha dưới khan đài, đột nhiên sửng sốt.
Người cả phòng họp, rối rít cúi đầu nhịn cười, có một số còn giả vờ ho khan.
Tưởng Thiên Lỗi cũng không nhịn được cúi đầu mỉm cười.
Trang Hạo Nhiên nhìn một vòng, hai mắt quét đến Đường Khả Hinh lạnh như băng ngồi ở đầu kia, mới nở nụ cười sảng lãng ngồi xuống, hơi buông lỏng cúc áo tây trang, tự nhiên đẹp trai nhận lấy tài liệu Tiêu Đồng đưa tới, mới thản nhiên nói: “Tại sao có thể không đến? Đây chính là cuộc họp quan trọng của Hoàn Cầu chúng ta, tôi nghĩ mọi người nhất định đang đợi tôi, bàn tán xì căng đan của tôi tối hôm qua chứ?”
Mọi người cùng nhau mỉm cười ngẩng đầu lên nhìn anh.
Bọn Lâm Sở Nhai cũng đồng thời, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh.
Đường Khả Hinh càng thở phì phò, ném bút máy vặn gảy vào thùng rác, mở máy vi tính ra, tức giận đến nổ phổi.
Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn mọi người nở nụ cười nói: “Làm Tổng Giám đốc, không chỉ xây dựng phong cách lãnh đạo, thỉnh thoảng có tin tức, giải trí cho công chúng, không tồi. Chỉ là không nên tưởng thật. Có lúc, những thứ trước ống kính chưa chắc có thể tin. Một lỗ tai thỏ, vặn thành một khối cũng có khả năng thành một cây kẹo đường!”
Mọi người cùng phì cười, không khí lập tức thay đổi tốt hơn.
Tưởng Thiên Lỗi quay mặt sang, khinh bỉ nhìn người này.
Trang Hạo Nhiên quay mặt sang, tràn đầy thâm tình nhìn Tưởng Thiên Lỗi, còn thiếu không có bắt tay của anh, thổ lộ nói: “Làm sao vậy? Thân ái, anh ghen à?”
“Đừng chán ghét! Hi vọng hôm nay cậu có thể nhảy vào Hoàng Hà, rửa sạch hiểu lầm kia!” Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi mở tài liệu ra, không để ý tới anh.
Trang Hạo Nhiên nghe lời này, không nhịn được quay đầu, nhìn Đường Khả Hinh dưới khan đài.
Vẻ mặt Đường Khả Hinh lạnh lẽo, mở tài liệu ra, mượn bút máy của Tiêu Đồng ở bên cạnh, rút ra chuẩn bị ghi chép nội dung trên tài liệu. . . . . .
“Thư ký Đường! ! !” Trang Hạo Nhiên mở tài liệu ra, cười như không cười nhanh chóng gọi cô! !
“Vâng!” Đường Khả Hinh nghe Trang Hạo Nhiên gọi cô, không có cách nào, chỉ đành phải cung kính đứng lên.
“Bảo em chuẩn bị tài liệu rượu đỏ xong, mang tới chưa?” Trang Hạo Nhiên cũng không ngẩng đầu lên hỏi.
“Mang đến rồi!” Đường Khả Hinh tức giận trả lời.
“Mang lên cho anh xem một chút!” Trang Hạo Nhiên im lặng ra lệnh.
“. . . . . .” Đường Khả Hinh cắn hàm răng của mình vang lên canh cách, nhưng vẻ mặt vẫn không cam lòng, không tình nguyện sửa lại tài liệu rượu đỏ xong, nắm thành một xấp, trước mắt bao người, đi khỏi chỗ ngồi, đi lên ba bậc thang, đưa đến bên cạnh Trang Hạo Nhiên, nói: “Tổng Giám đốc, tài liệu anh muốn!”
Trang Hạo Nhiên xoay ghế da, xoay người, hai mắt nóng bỏng nhìn cô gái bên cạnh vẻ mặt tức điên, trên mặt không khỏi tràn ra nụ cười, dịu dàng hỏi: “Đều chuẩn bị xong chưa?”
“Chuẩn bị xong.” Đường Khả Hinh đứng gần bên cạnh anh, lại ngửi mùi nước hoa đàn ông phát ra từ trong thân thể của anh, nghĩ tới người này còn có thời gian về nhà?
“. . . . .” Trang Hạo Nhiên liếc nhìn cô một cái, mới vươn tay nhận lấy tài liệu trong tay của cô, ngón tay ở dưới tài liệu, trượt nhẹ ngón tay nhỏ bé của cô, nói một câu: “Cám ơn, tối hôm qua nhất định mệt mỏi, em còn phải tạm thời sửa sang lại tài liệu này.”
“. . . . . .” Hai mắt Đường Khả Hinh lóe lên, còn thiếu cắn nát hàm răng của mình! ! !
“Cực khổ, trở về chỗ đi. . . .” Trang Hạo Nhiên cầm tài liệu, xoay người, chăm chú xem nội dung.
Đường Khả Hinh trừng mắt liếc nhìn anh một cái, mới xoay người, lạnh lùng trở về vị trí của mình.
Lúc này Trang Hạo Nhiên mới nhắc mí mắt, canh chừng bóng lung của cô.
Tưởng Thiên Lỗi cũng ngồi ở một bên, hai mắt xoay tròn, nhìn hai người bọn họ.
“Bắt đầu họp đi, đã trì hoãn khá lâu rồi. . . . . .” Trang Tĩnh Vũ làm Chủ tịch Hoàn Á, chủ trì cuộc họp, căn dặn thư ký.
Thư kí trưởng nghe xong, liền đứng lên, nhìn mọi người mỉm cười nói: “Cuộc họp bắt đầu! !”
Mọi người rối rít mở tài liệu ra, phòng họp lập tức yên tĩnh lại.
Trưởng phòng Phòng kinh doanh rượu Hoàn Cầu nhất thời đứng lên, nhìn mọi người, giơ tài liệu trong tay, hướng về phía mọi người tuyên bố: “Vòng thứ nhất đấu thầu đất trống xây dựng vườn nho mới tại Châu Á đã bắt đầu! Hoàn Cầu chúng ta dưới cờ Tập đoàn Hoàn Á, cố ý cạnh tranh 10 ngàn mẫu đất trong nội địa ở phía Nam! Chỉ là trước mắt tập đoàn chúng ta chỉ nhận được khoảng 20% người đồng ý bán ! ! Còn có 80% người bán đất cũng rơi vào trong tay họ Chu, nhưng tôi thấy anh ta giống như không có hứng thú, muốn giải phóng đất đai, hợp tác với chúng ta.”
Tưởng Vĩ Quốc lạnh lùng ngẩng đầu lên, nhìn Trưởng phòng Phòng kinh doanh rượu nói: “Nghe nói Hàn thị cũng muốn đầu tư thị trường rượu đỏ, cậu ta sẽ không trở thành một trong những đối thủ mạnh của Hoàn Cầu chúng ta?”
“Hoàn toàn có thể.” Trưởng phòng Phòng kinh doanh rượu lập tức nói: “Hơn nữa tôi đã nhận được tin tức trong nội bộ vô cùng chính xác, anh ta đang chuẩn bị bắt tay vào làm, điều tra tư liệu của tất cả người bán.”
Đường Khả Hinh nhìn tài liệu này, cũng chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn trưởng phòng Phòng kinh doanh rượu, suy nghĩ tới chuyện này.
Trang Hạo Nhiên ngồi ở vị trí chủ trì, hai mắt dịu dàng nhìn cô.
Trang Tĩnh Vũ nhàn nhạt ngẩng đầu lên, nhìn trưởng Phòng kinh doanh rượu nói: “Đã mấy đời Hoàn Cầu chúng ta lấy ngành công nghiệp khách sạn làm chủ, nếu như không sợ phương án cạnh tranh, thì về mặt tiền bạc có thể sẽ có chút khó giải quyết. Tổng Giám đốc Trang thấy thế nào ?”
Trang Hạo Nhiên vẫn nhìn cô.
Cả phòng họp, hoàn toàn yên tĩnh.
Trang Tĩnh Vũ cau mày nhìn bộ dáng Trang Hạo Nhiên mất hồn mất vía, gầm nhẹ một tiếng: “Tổng Giám đốc Trang! ! !”
“À?” Trang Hạo Nhiên lập tức lấy lại tinh thần, không khỏi nhìn cha.
Mọi người cùng nhau mỉm cười nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi cũng quay mặt sang, nhìn người này.
“Hỏi con đó! !” Trang Tĩnh Vũ tức giận nhìn con trai, lại gầm nhẹ: “Về mặt tiền bạc khó giải quyết, con thấy thế nào?”
Đường Khả Hinh cũng tức giận nhìn người này.
“À. . . . . .” Trang Hạo Nhiên hơi nghiêm nghị ngồi thẳng người, mở tài liệu Đường Khả Hinh sửa sang lại, xem một cái, mới nở nụ cười nói: “Hoàn Cầu chúng ta và tập đoàn Hàn thị đều là tập đoàn tiền bạc hùng hậu, nhưng chúng ta là ngành công nghiệp khách sạn! Đầu tiên tiền bạc không phải là vấn đề! ! Phương án mới là nguyên nhân chủ yếu! Thư ký Đường sửa sang lại tài liệu cho tôi có thể hiện, tập đoàn chúng ta, đang có lui tới và hợp tác với tất cả các nhà sản xuất rượu vang Châu Á. Trên quan điểm này, có thể để cho chúng ta giành được phương hướng đầu tư chính xác một chút! ! Tổng Giám đốc Hàn đã đi trước chúng ta một bước, trước khi chưa bắt đầu phương án trả giá, chủ động ra tay! ! Chúng ta không cần làm như vậy! !”
“Tại sao?” Tưởng Vĩ Quốc ngẩng đầu lên, nhìn Trang Hạo Nhiên hỏi.
Trang Hạo Nhiên nhìn Tưởng Vĩ Quốc nở nụ cười nói: “Tại sao không liên lạc với người bán? Bởi vì anh ta không muốn! Người nào ra tay trước, người đó sẽ thành người thứ nhất anh ta không nhịn được!”
Mọi người đang suy nghĩ vấn đề này.
Đường Khả Hinh đang suy nghĩ vấn đề này.
Tưởng Thiên Lỗi nêu ý kiến ngược lại, nói: “Nếu anh ta một kích bắn trúng thì sao?”
“Không thể nào!” Trang Hạo Nhiên cười nói: “Vùng đất này đã mấy chục năm, cũng không có người động! Chẳng lẽ trong đó, thiếu người mua?”
Tất cả mọi người không lên tiếng.
“Cho nên, lần này nhất định phải bình tĩnh! ! Đợi đến khi anh ta không nhịn được, chúng ta mới ra tay! !” Trang Hạo Nhiên nở nụ cười nói xong, lại đột nhiên nhớ tới chuyện gì, nhìn Tưởng Thiên Lỗi nói: “Đúng rồi, Tổng Giám đốc Tưởng! ? Nghe nói, anh cũng tính tranh 10 ngàn mẫu đất này với tôi?”
Mọi người cùng nhau ngẩng đầu lên, nhìn bọn họ.
Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười quay đầu, nhìn Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói: “Của cậu không phải là của tôi sao?”
“Ai nói, khi còn bé anh đóng vai chú rễ, tôi đóng vai cô dâu! Bình thường không phải phụ nữ hay nói một câu. Của anh chính là của tôi! Của tôi thì vẫn là của tôi!” Trang Hạo Nhiên nở nụ cười nói.
Cả phòng họp vang lên tiếng cười.
Tưởng Vĩ Quốc và Trang Tĩnh Vũ cũng không nhịn được bật cười.
“Tối hôm qua cậu gây ra xì căng đan như vậy, cũng khó trách biết loại tục ngữ của thế gian, thì ra là mốt thời thượng . . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi cười nhạt nói.
“Ha ha ha. . . . . .” Trang Hạo Nhiên không nhịn được vừa đóng tài liệu lại, nở nụ cười, vừa nhìn nói với anh: “Tổng Giám đốc Tưởng chúng ta càng ngày càng khôi hài, đã nói nên giữ không khí tốt đẹp này, Hoàn Cầu chúng ta có quy định, chỉ có ngành công nghiệp rượu vang, hai tập đoàn chúng ta có thể chuyển dời vị trí cho nhau! Đất đai này, hoặc là sẽ là của anh! Hoặc là của tôi.”
Tưởng Thiên Lỗi quay mặt sang, hai mắt chậm rãi xẹt qua một chút ánh sáng, nhìn anh nói: “Cậu đã bắt được mảnh đất kia của Thủ tướng chưa?”
“Người nào ngại nhiều chứ? Vườn nho của Bác Dịch cũng là của anh. . . . . . Tôi nhìn hâm mộ cũng không được! Vườn nho của Hoàn Á chúng tôi thua các vị!” Trang Hạo Nhiên cười nói.
“Vậy cậu nên cố gắng lên thôi. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi nhàn nhạt đóng tài liệu lại, hai mắt lại lóe lên dáng vẻ của người chiến thắng.
“. . . . . . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên nhìn anh một cái, cũng cười cười.
Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn hai người bọn họ.
Cuộc họp vẫn tiến hành, khoảng sau hai giờ mới chính thức kết thúc.
Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, rối rít hơi vươn vai, mới tán gẫu với đồng bạn bên cạnh.
Tưởng Vĩ Quốc và Trang Tĩnh Vũ cũng cùng các lãnh đạo cấp cao đi ra ngoài.
Trang Hạo Nhiên ở lại vừa trò chuyện với lãnh đạo cấp cao về vấn đề mới của khách sạn dưới nước, ánh mắt lại liếc tới mấy thư ký trước khán đài. . . . . .
Đường Khả Hinh lạnh lùng nhanh chóng thu dọn tài liệu và Laptop xong, ngẩng đầu lên hung ác trợn mắt nhìn Trang Hạo Nhiên một cái, liền nhanh chóng đi ra ngoài! ! ! !
“Chuyện này, chúng ta bàn lại sau!” Trang Hạo Nhiên lập tức đứng lên, hướng về phía lãnh đạo cấp cao hơi giơ tay, vừa cài cúc áo tây trang xong, vừa vội vàng đi xuống bậc thang, xông tới! ! !
Tiêu Đồng lập tức cầm đơn từ chức, ngăn ở trước mặt Trang Hạo Nhiên, vẻ mặt uất ức tức giận nói: “Lão đại! ! Tôi muốn từ chức! ! !”
Trang Hạo Nhiên dừng gấp, vừa nhìn bóng dáng của Đường Khả Hinh ngoài cửa, vừa kinh ngạc nhìn Tiêu Đồng hỏi: “Cô nói cái gì?”
“Tôi muốn từ chức! !” Tiêu Đồng ngẩng đầu lên, nhìn anh, tức giận nói! !
“Đùa gì vậy? Từ chức cái gì? Ngại đồ cưới ít à?” Trang Hạo Nhiên ngạc nhiên nhìn khuôn mặt cô uất ức, cẩn thận, hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Ai khi dễ cô?”
“Tô Lạc Hoành xô tôi !” Tiêu Đồng ngẩng đầu lên, nhìn anh, uất ức kêu to.
“Cậu ta xô cô! ! ?” Trang Hạo Nhiên quay mặt sang, nhìn Tô Lạc Hoành đã từ chỗ ngồi bên kia đi nhanh tới bên này, anh lập tức tức giận kêu lên: “Tên cầm thú đó không có ích ! ! ! Xô cô hả! ! Để tôi giết cậu ta! ! Cô đừng từ chức! ! Tôi bảo cậu ta cút cho tôi ! !”
Tiêu Đồng lập tức ủy khuất cúi đầu! !
“Cô như đầy tớ, phục vụ cho mấy tên này nhiều năm dễ dàng sao? Ôm. . . . . .” Trang Hạo Nhiên lập tức ôm Tiêu Đồng vào trong lòng, vỗ nhẹ phía sau lưng của cô nói: “Đừng khóc, Tổng Giám đốc làm chủ cho cô. . . . . .”
“Còn không phải bởi vì anh, tối hôm qua tôi mới đối với cô ấy như vậy?” Tô Lạc Hoành vội vàng đi tới muốn giải thích!
“Cậu cút xa một chút cho tôi! ! !” Trang Hạo Nhiên tức giận giơ chân đạp anh, nói: “Cậu dám xô ngã Tiêu Đồng của tôi! ! Trừ cậu một năm tiền lương! ! Bảo bối, gần đây tôi nhìn trúng một căn hộ ở tầng 110 của khu trung tâm thương mại! ! Tôi sẽ mua cho cô! Hôm nào tới phòng làm việc của tôi lấy chìa khóa!”
“Có thật không?” Trong lòng Tiêu Đồng có chút thư thái, ngẩng đầu lên nhìn anh, nghẹn ngào hỏi.
“Thật! ! Cô ngoan nha! Đừng nói từ chức nữa! ! Mấy tên cầm thú các người đến đây hầu hạ cô ấy cho tôi! !” Trang Hạo Nhiên vội kêu mấy tên cầm thú dụ dỗ cô, trong lòng của anh nhớ tới Khả Hinh, lập tức buông cô ra, chạy nhanh ra phòng họp, nhìn đám lãnh đạo cấp cao đều đi hết, anh cắn răng kêu một tiếng, lập tức xông về đầu phía thang máy bên kia đuổi theo người! ! !
Bên ngoài khách sạn mưa phùn rơi xuống lả tả! !
Đường Khả Hinh chạy trốn thật nhanh! !
Trang Hạo Nhiên chạy như bay lên xe của mình, nhanh chóng lái xe, để cho chiếc Audi Pikes Peak chạy thẳng tới Tổng Công ty Hoàn Cầu! ! !
Cao ốc Hoàn Cầu! !.
Audi Pikes Peak thắng gấp ở trước cao ốc, Trang Hạo Nhiên xe cũng quên khóa, liền nhanh chóng nhảy xuống xe, chạy lên mấy bậc thang, cầm điện thoại di động, nghe thư kí nói, biết Đường Khả Hinh đang ở phòng làm việc của mình, anh lập tức thở hổn hển chạy về phía trước! !
“Ơ, Tổng Giám đốc Trang, anh tới rồi! Tối hôm qua anh khiêu vũ ngủ ngon không?” Mấy cô thư kí trưởng rất quen thuộc với Trang Hạo Nhiên, nói đùa với anh.
“Đừng nói đùa lung tung ! ! Lời này nói ra ngoài, người ta sẽ cho rằng các cô muốn gả cho tôi, hiện tại ghen!” Trang Hạo Nhiên cũng muốn chiếm tiện nghi người ta, nhảy vào thang máy, nhanh chóng đè xuống nút đóng cửa! !
“Ghét! !” Mấy cô thư ký tức giận! !
Thang máy nhanh chóng vọt lên trên! ! Rốt cuộc dừng ở tầng lầu phòng kinh doanh rượu! !
Trang Hạo Nhiên lại thở hổn hển chạy đến, mồ hôi đầm đìa chạy về phía trước, rốt cuộc đã tới trước cửa phòng làm việc của Đường Khả Hinh, anh cũng không kịp gõ cửa, liền vặn khóa cửa, vọt vào, kích động gọi: “Khả Hinh! ! !”
Một phụ nữ trợ lý hoảng sợ ném lên một quả bóng chày màu trắng. . . . .
Đường Khả Hinh đứng ở chính giữa, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên xông tới, hai mắt cô lập tức trợn lên giận dữ nhìn, vung gậy bóng chày lên, kêu to một tiếng, đánh thẳng tới phía trước! ! !
“Ầm! ! ! !” Quả bóng chày vèo một tiếng, lấy dáng vẻ vô địch bay thẳng phía trước, đánh vỡ cửa sổ thủy tinh bên cạnh Trang Hạo Nhiên, ầm một tiếng, thủy tinh vỡ ra, toàn bộ trút trên người Trang Hạo Nhiên! !
Anh giật mình, đứng tại chỗ không dám nhúc nhích.