Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 834: KHÔNG THỂ Ở BÊN NHAU

“Chát! ! Chát! ! Chát! ! Chát! ! Chát! !” Trong phòng ngủ xa hoa ấm áp truyền đến từng trận âm thanh tát vào mặt! !

Điệp Y thừa dịp cậu chủ bị bà chủ ngăn lại, không nói hai lời, liền lấy tốc độ của tia chớp, đôi mắt màu tím nhấp nháy, vẻ mặt lạnh lùng, giống như thần chết, tiếp tục chát, chát, chát tát mạnh mấy bạt tai ở trên mặt Trang Ngải Lâm ! !

Mặt của Trang Ngải Lâm lệch sang bên, máu ở khóe miệng chảy xuống, lại vẫn cắn răng nhưng không rên một tiếng! !

“Đừng đánh! !” Bác Dịch thật bất đắc dĩ, tránh thoát y tá đỡ, muốn đi tới đỡ Trang Ngải Lâm. . . .

“Cút! !” Trang Ngải Lâm lại ngẩng đầu, nóng mắt trừng anh, không muốn đồng tình! !

“Cái người phụ nữ này! ! Mặt cũng sưng thành như vậy rồi, còn không biết hối cải! !” Bác Dịch lại muốn đi tới, đẩy Điệp Y ra, muốn đỡ cô dậy. . . . . .

“Tránh ra! !” Trang Ngải Lâm lại tức giận đẩy anh ra, rống lên: “Bản tiểu thư tuyệt đối không muốn loại người buông tha tình cảm đụng tới tôi ! ! Cả đời này tôi cũng không muốn gặp lại anh! !”

Cô nói xong, liền lau máu nơi khóe miệng một cái, không nói hai lời, đứng lên, tự nhiên, phóng khoáng bước thẳng đi ra ngoài! !

Bác Dịch hơi ngẩng đầu lên, bất đắc dĩ canh chừng bóng lưng của cô. . . . . .

“Con bé thối! Tính xấu không đổi! !” Ân Nguyệt Dung quay mặt sang, cũng nhìn con gái đi ra ngoài, tức giận đến lồng ngực cũng muốn nổ tung, lại nhanh chóng quay mặt sang nhìn Bác Dịch rất đồng tình, rất đáng thương nói: “Con rể, con đừng tức giận, con bé chết tiệt kia chính là như vậy, bị cha của nó làm hư rồi ! Đừng lo lắng, mẹ sẽ tiếp tục dãy dỗ! Đến đây! Nằm trên giường, đừng để ý tới nó. Ở nhà của mẹ nghỉ ngơi thật tốt mấy ngày. . . . . .”

“. . . . . . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên không nói nên lời, nhìn mẹ.

“Dì Trang. . . . . .” Trong đầu Bác Dịch vẫn còn lóe lên khuôn mặt của Trang Ngải Lâm mới vừa bị đánh sưng, chống mạnh thân thể khó chịu, hư mềm không còn hơi sức, có chút gấp gáp nói: “Tôi . . . . . Tôi ở lại chỗ này không tiện, nếu như Ngải Lâm trở lại, dì đừng đánh cô ấy nữa. . . . . . Chuyện này cho qua đi. . . . . .”

“Không được. . . . . .” Ân Nguyệt Dung đau lòng nhìn Bác Dịch, giống như mình sanh ra, tràn đầy thương yêu nói: “Con bị thương thành như vậy, đều do lỗi của Ngải Lâm của mẹ, tại sao con có thể đi chứ? Lúc nảy mẹ đã hỏi bác sĩ, nói con phải nghỉ ngơi ít nhất từ 8-10 ngày đấy! ! Nếu như con đi, bảo mẹ làm sao mà chịu nổi? Bảo cả nhà chúng ta làm sao mà chịu nổi! ! Con yên tâm, mẹ tuyệt đối sẽ không dung túng con bé chết tiệt kia! ! Đến đây, nằm xuống. . . . . .”

“Dì. . . . . .” Bác Dịch tay đè chặt lồng ngực, có chút căng thẳng nhìn bà.

“Nằm xuống. . . . . .” Ân Nguyệt Dung lại rất nhiệt tình đỡ vào Bác Dịch nằm ở trên giường, kéo chăn tơ tằm của con gái đắp lên cho anh, mới trấn an nói: “Con yên tâm! ! Con bé chết tiệt kia mấy ngày nay tuyệt đối không dám trở lại, trở về một lần, mẹ bảo Điệp Y đánh nó một lần! ! Coni yên tâm ở chỗ này nghỉ ngơi. . . . . .”

Bác Dịch nửa nằm ở trên giường, trong lòng còn đang suy nghĩ tới khuôn mặt của Trang Ngải Lâm bị đánh sưng, lại nhớ tới cô nói câu: tôi tuyệt đối không muốn loại người buông tha tình cảm đụng tới tôi !

Ân Nguyệt Dung nhìn bộ dáng của anh, lập tức híp mắt mỉm cười, nói: “Con tốt nhất nghỉ ngơi đi, chờ tối nay chủ tịch trở lại, mẹ nói ông ấy đánh cờ với con, chúng tôi đi ra ngoài trước, không quấy rầy con. . . . . .”

Nét mặt Trang Hạo Nhiên vẫn cười như không cười, nhìn mẹ.

“Súc sinh! ! Còn không đi ra cho mẹ ! Sau này mẹ nhìn thấy Truy Phong, cũng muốn tát nó hai bạt tai! Súc sinh vẫn là súc sinh! !” Ân Nguyệt Dung nói xong, liền níu lấy con trai đi ra ngoài! !

Bác Dịch không có cách nào, không thể làm gì khác hơn, tựa vào trên giường, nhìn Ân Nguyệt Dung lôi kéo Trang Hạo Nhiên cùng đi ra ngoài, để lại bác sĩ và y tá tiếp tục bôi thuốc cho mình, sắc mặt của anh hơi tối sầm, không nhịn được quay mặt sang, nhìn thấy bên giường chạm trổ hoa văn cổ xưa, trước bàn trang điểm để khung hình Trang Ngải Lâm mặc áo yếm màu đen, váy bồng dài màu trắng, mái tóc suông thẳng, đứng ở bên cây hoa anh đào, nhìn ống kính, khuôn mặt nở nụ cười tuyệt mỹ, thần thái rất rạng rỡ. . . . . Hai mắt của anh lóe lên, nhìn cô gái này, thật lâu không lên tiếng. . . . .

***

Ngoài cửa!

“Mẹ, có nên như vậy hay không? Vì con rể, ngay cả con gái cũng không muốn. . . . . .” Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nhìn mẹ, đau lòng nói thay cho chị gái.

“Mẹ cần con dâu, ngay cả con trai cũng không cần! !” Ân Nguyệt Dung nói xong, vươn tay đâm mạnh trán của anh một cái, tức giận nói: “Con là thứ vô dụng, làm mất cháu trai của mẹ ! ! Con còn không nhanh dụ dỗ Khả Hinh trở lại cho mẹ, mẹ trừng trị con giống như trừng trị chị của con! ! Không có đứa nào có thể để cho mẹ yên tâm một chút! !”

Bà không nói nữa, liền ôm vai xoay người đi khỏi! !

Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, nhìn mẹ bóng lưng đi xa, nhớ tới Đường Khả Hinh một buổi trưa cũng không nghe điện thoại, tim của anh căng thẳng, lấy điện thoại di động ra, bấm số di động của cô, thật căng thẳng lắng nghe . . . . . .

Chuông điện thoại reo dài. . . . . .”Tút. . . . . . Tút. . . . . . Tút. . . . . . Tút. . . . . Thật xin lỗi, số điện thoại quý khác vừa gọi, tạm thời không liên lạc được. . . . . .”

“Rốt cuộc cô ấy có chuyện gì vậy? Vẫn không nghe điện thoại! ! Rất bận rộn sao?” Trang Hạo Nhiên lập tức cầm điện thoại di động, ngạc nhiên kêu lên! !

***

Tiệm mì.

Vào buổi trưa, khách trong tiệm rất ồn ào, có một số người trút từng muỗng ớt lên mặt mì thịt bò nạm, trộn vào ăn. . . . . .

Bà chủ quen thuộc có chút ngạc nhiên và nghi ngờ nhìn hai mẹ con bên kia cửa sổ thủy tinh, nhất là cô con gái, bóng dáng đã từng rất sợ hãi và gầy gò, hôm nay trở nên duyên dáng yêu kiều như vậy, phong cách chọc người, bà ta thật sự kinh ngạc, mình đã từng nói lời rất xúc phạm đối với hai mẹ con này. . . . . .

Đường Khả Hinh lặng yên ngồi ở trên bàn ăn, khuôn mặt lộ ra nụ cười nhìn mẹ.

Lý Tú Lan cũng mặc một cái áo sơ mi cũ sờn và quần màu đen rộng rãi, trên mặt lại có vẻ tiều tụy hơn nhiều so với trước kia, hai mắt lộ ra ánh sáng buồn bã, đau lòng nhớ nhung nhìn con gái.

“Mì tới đây.” Bà chủ bưng hai tô mì thịt bò cực lớn, đặt một tô ở trước mặt của Lý Tú Lan, đặt một tô ở trước mặt của Đường Khả Hinh, thậm chí nhìn cô, khuôn mặt nở nụ cười nói: “Cô chính là cô con gái đó chứ? Ôi chao, biến thành một người khác rồi !”

“. . . . . . .” Đường Khả Hinh chỉ nhàn nhạt ngồi, mỉm cười lại im lặng không lên tiếng.

Lý Tú Lan cũng chỉ nhấp nháy nước mắt, không nói lời nào.

Bà chủ cảm giác không khí có chút lúng túng, liền cầm khay đi khỏi.

“Ăn đi. . . . . . Con nhớ trước kia mẹ đặc biệt thích ăn mì thịt bò nơi này, nhưng bởi vì hoàn cảnh không tốt, luôn ăn mì chay. . . . . . Cái tiệm này vốn không có đồ chay, cho nên cho dù bà chủ có xem thường, chế giễu mẹ con của chúng ta như thế nào, con cũng biết ơn bà ấy. . . . . .” Đường Khả Hinh mỉm cười cầm đũa lên, đưa đến trong chén của mẹ, nhẹ nhàng trộn, nhìn tương ớt và từng lát thịt bò, còn có vừng, trộn chung tỏa ra mùi thơm, cô có chút vui vẻ nói: “Mùi vị vẫn không thay đổi. . . . . .”

Lý Tú Lan chăm chú nhìn con gái, cách ăn mặc hôm nay, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra nhã nhặn lịch sự xinh đẹp thành thục, thái độ cử chỉ cũng đặc biệt đáng yêu động lòng người, trong lòng của bà lại dâng lên chua xót, không biết nên nói gì. . . . . .

“Ăn đi. . . . . . Chúng ta khó được gặp nhau. . . . . .” Đường Khả Hinh có chút đau lòng ngẩng đầu, nhìn mẹ.

Lý Tú Lan nghe nói như vậy, hai mắt lóe lên, liền cúi đầu cầm đũa lên, hơi gắp nhẹ sợi mì, im lặng ăn.

“Nghe nói. . . . . . Thỉnh thoảng anh trai cũng tới thăm mẹ. . . . . . Đúng không?” Đường Khả Hinh nhìn mẹ, có chút quan tâm hỏi.

Lý Tú Lan im lặng gật đầu một cái.

“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh im lặng nhìn mẹ.

“Trước kia. . . . . . mẹ luôn thiên vị với anh trai của con. . . . . . Không chỉ một lần nghĩ tới, muốn sống chung với nó, nhưng trải qua những việc này, mẹ cũng không có ảo tưởng, nó đến thăm mẹ một chút, chỉ nhìn một chút. . . . . . Chị dâu của con có đứa bé, có thể nó đã làm cha rồi, nghĩ đến làm cha mẹ không dễ dàng, đột nhiên nổi lên một chút lòng tốt. . . . . .” Lý Tú Lan vừa ăn sợi mì, vừa cười khổ nói: “Trước kia mẹ vẫn không thương con gái, mười mấy tuổi đã đi làm, tất cả tiền còn dư đều cho mẹ, có công việc tốt, còn nói người chăm sóc cho mẹ. . . . Đã nhiều năm như vậy, mẹ cũng không có làm cho con một bữa cơm, nhưng con vẫn rất biết điều hiểu chuyện. . . . . .”

Đường Khả Hinh sâu kín nhìn mẹ.

Lý Tú Lan ngẩng đầu lên, nhìn con gái, cười khổ nói: “Khả Hinh của mẹ đã trưởng thành, mà mẹ không xứng đáng làm mẹ của con. . . . . .”

Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, lại bật cười, vươn tay nắm nhẹ tay của mẹ, thật lòng nói: “Mẹ còn nhớ rõ, con đã từng muốn giới thiệu bạn trai cho mẹ biết không?”

Hai mắt Lý Tú Lan hơi lộ ra xúc động nhìn con gái, nói: “Nhớ. . . . . . Nhớ. . . . . . Nhưng đêm hôm đó. . . . . . các con không có tới. . . . . .”

“Ừm. . . . . .” Đường Khả Hinh nhìn mẹ, nở nụ cười nói: “Chúng con có chút việc, cho nên không thể tới. . . . . . Mấy ngày nay con muốn dẫn anh ấy đến cho mẹ biết. . . . . . Hi vọng mẹ có thể thích anh ấy. . . . . .”

Lý Tú Lan có chút kích động nhìn con gái.

Lúc này hai mắt Đường Khả Hinh mới lộ ra một chút ửng đỏ, nhìn mẹ, mỉm cười nói: “Mẹ, có đôi lúc một số chuyện trong quá khứ thậm đã chí quên mất, không nhắc tới, cũng không có đau lòng khổ sở, con chỉ hi vọng mẹ thật khỏe, mẹ mãi mãi đều là người mẹ con yêu nhất. . . . . .”

Hai mắt Lý Tú Lan rưng rưng nhìn con gái.

“Hôm nay cũng không phải con không có khả năng đưa mẹ đến chỗ tốt ăn cơm, nhưng ở nơi này, chứng kiến hai mẹ con chúng ta thỉnh thoảng gặp lại khó được, hơn nữa thời gian trong quá khứ con thật vui vẻ. . . . . .” Đường Khả Hinh xúc động nhìn mẹ, mỉm cười nói: “Cuộc sống có thật nhiều chuyện có thể làm lại, nhưng chỉ có sinh mạng không thể làm lại, thân thể của cha mẹ khỏe mạnh và hạnh phúc, là niềm vui lớn nhất của con cái. . . . . . Sau này con sẽ chăm sóc mẹ tốt hơn . . . . . . Mẹ yên tâm. . . . . .”

Lý Tú Lan nghẹn lời, kích động nhìn con gái.

“Đừng khóc. . . . . .” Đường Khả Hinh rất sợ nhìn thấy mẹ khóc, vội vàng vươn tay, dịu dàng lau đi nước mắt trên mi mắt của bà, nói: “Ăn mau đi, nguội ăn không ngon.”

“Được. . . . . . Được. . . . . .” Lý Tú Lan cũng vội vã xoa xoa nước mắt trên mặt, hít hít mũi, cầm đũa lên, gắp sợi mì tiếp tục ăn. . . . . .

Đường Khả Hinh im lặng, đau lòng nhìn mẹ như vậy, con gái trưởng thành, hiểu được có một chút chuyện phải biết đè nén, không làm cho cuộc sống của mẹ nặng nề và bi thương, cô thở dài một hơi, nuốt nước mắt khổ sở chua xót, cầm đũa lên mới vừa ăn hai đũa mì, lại ngẩng đầu lên, nhìn mẹ mỉm cười nói: “Mẹ, có chuyện con muốn hỏi mẹ một chút. . . . . .”

“Con nói đi. . . . . .” Lý Tú Lan nhìn con gái, cười hỏi.

“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh im lặng một lúc, mới nhìn mẹ, thử dò xét sâu kín nói: “Gần đây con ở Hoàn Cầu, thỉnh thoảng nghe thấy một chút sự tích chói lọi của cha trước kia, trong mắt của con, quan hệ giữa Hoàn Cầu và cha, rõ ràng không tệ, nhưng tại sao, sau này cha lại rơi vào tội danh tham nhũng? Con không tin cha làm như vậy, mẹ có biết một chút nào hay không?”.

Tay của Lý Tú Lan lập tức run lên, nhất thời căng thẳng ngẩng đầu lên, nhìn con gái nói: “Con. . . . . . Con. . . . . . Làm sao con biết việc của cha con, đột nhiên tò mò thế này?”

“Con . . . . . Con . . . . .” Đường Khả Hinh nhất thời khó nhịn, vốn muốn nói ra chuyện của Trang Hạo Nhiên, nhưng vẫn nuốt xuống, lại nhìn bà vội vàng nói: “Con chỉ là . . . . . cảm thấy cha của con sẽ không làm ra chuyện như vậy, chẳng lẽ, có bí mật gì không thể cho người biết sao?”

Sắc mặt của Lý Tú Lan tái nhợt nhìn con gái.

“Mẹ!” Đường Khả Hinh vội vàng nhìn mẹ, nói: “Con ở tại Hoàn Cầu lâu như vậy, vẫn nghe lời của cha, không đề cập tới tên họ và thân phận của cha mình, nhưng tương lai thân phận của con ở Hoàn Cầu sẽ càng ngày càng cao, con muốn biết chuyện này, để con dễ xử lý !”

“Cha của con không có làm bất kỳ việc gì có lỗi với Hoàn Cầu! !” Hai mắt Lý Tú Lan lay động nước mắt, nhìn Đường Khả Hinh nói: “Ông ấy Hoàn Cầu, bỏ ra tất cả! Ông ấy không có tham nhũng! !”

“Vậy là nguyên nhân gì? Chẳng lẽ cha bị người hãm hại?” Đường Khả Hinh nhìn mẹ căng thẳng hỏi: “Trước kia cha ở Hoàn Cầu, có kết thù kết oán với ai không? Trận cháy kia. . . . . .”

Soảng ! ! ! !

Tô mì thịt bò soảng một tiếng, rơi trên mặt đất, nước súp thơm ngon vẫy trên người của Lý Tú Lan. . . . .

“Mẹ! !” Đường Khả Hinh căng thẳng đứng ở trước mặt của Lý Tú Lan, cầm khăn giấy lên, lau người cho bà. . . . . .

“Không có việc gì, không có việc gì. . . . . .” Ánh mắt Lý Tú Lan lóe lên, trong đầu thoáng qua trận cháy kia, tiếng gào thét giận dữ, một bóng trắng từ sau phòng bếp tháo chạy, bà run rẩy, tay đè chặt lồng ngực, hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch. . . . . .

“Mẹ! ! Có phải mẹ biết chuyện gì hay không?” Đường Khả Hinh nhìn mẹ, có một chút căng thẳng hỏi.

“Không có, không có, mẹ . . . . . mẹ chỉ nhớ tới chuyện đã qua, có chút phiền muộn. . . . . .” Lý Tú Lan run rẩy, nuốt cổ họng, không lên tiếng.

Đường Khả Hinh nghi ngờ nhìn bà.

Hai mắt Lý Tú Lan run rẩy sợ hãi, cũng không nói ra được lời nào.

“Mẹ! ! Mẹ có chuyện gì, nói với con đi! ! Con cầu xin mẹ! Chuyện này đối con rất quan trọng! Có một chút bí mật, thật không thể che giấu nữa, con muốn biết năm đó Hoàn Cầu xảy ra chuyện gì, con muốn biết. . . . . .” Đường Khả Hinh căng thẳng nhìn Lý Tú Lan, nói.

“Nhà họ Tần, là Nhà họ Tần! !” Lý Tú Lan né tránh trận cháy, căng thẳng nhìn con gái nói: “Là Nhà họ Tần! ! Nhà họ Tần muốn hại cha của con! ! Nhưng bọn họ không được như ý! !”

“Nhà họ Tần?” Đường Khả Hinh không thể tin nổi nhìn Lý Tú Lan, cau mày nói: “Nhà họ Tần có chuyện gì?”

“Nhà họ Tần nắm giữ bí mật của nhà họ Tưởng, cho nên nhà bọn họ có thể vẫn hiển hách một phương, nhưng nhà họ Tần vẫn bất mãn cách làm của cha con  . . . . . . Thật ra mẹ vẫn nghi ngờ một chuyện. . . . . .” Hai mắt Lý Tú Lan rưng rưng nhìn con gái nói: “Cha của con xảy ra chuyện, cuối cùng mẹ cảm giác có liên quan đến ông cụ Tưởng và nhà họ Tần. . . . . .”

Hai mắt Đường Khả Hinh lóe lên, nghe mẹ nói như thế, liền thử dò xét hỏi: “Mẹ. . . . . . Nếu như con và Trang Hạo Nhiên, con trai của nhà họ Trang ở bên nhau. . . . Mẹ tán thành không?”

Lý Tú Lan lập tức ngẩng đầu lên, trái tim chợt tan vỡ, vô cùng sợ hãi kêu lên: “Không được! ! !”

“Tại sao?” Đường Khả Hinh cảm thấy tuyệt vọng nhìn Lý Tú Lan, hai mắt rưng rưng kêu lên: “Tại sao? Tại sao mẹ và cha cũng phản đối! !”

“Dù sao các con không thể ở bên nhau! ! Tuyệt đối không thể ở bên nhau! ! !” Lý Tú Lan nhất thời kích động nhìn con gái, kêu lên: “Con hứa với mẹ đi, con không thể bên cậu ấy! ! Tuyệt đối không thể! !”

“Mẹ! ! !” Đường Khả Hinh cũng kích động kêu lên, hai mắt rưng rưng nói: “Có thể nói cho con biết lý do hay không? Nói cho con biết lý do đi, con thật sự sắp bị ép điên rồi! ! Con muốn điên rồi! ! Con yêu anh ấy, con yêu anh ấy! ! Cho dù mọi người phản đối thì phải nói cho con biết lý do đi! ! Nói cho con biết đi! ! Tại sao lại phải đối con như vậy? Chẳng lẽ con và anh ấy có liên hệ máu mủ? Ngoại trừ lý do này, tại sao con không thể ở bên anh ấy! ! ! !”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK