Chương 971: KHOẢNH KHẮC THẦN THÁNH
Phòng họp! !
Hội trưởng Hiệp hội rượu đỏ, Ban Phê bình, chuyên gia bình luận rượu, chuyên gia giám định và thưởng thức rượu đỏ ngồi chung ở bên trong phòng họp, nghiên cứu lai lịch chai rượu đỏ này, thậm chí chuyên gia giám định và thưởng thức rượu đỏ đeo bao tay trắng lên, cầm lên kính lúp, nhắm ngay nhãn hiệu chai rượu, càng không ngừng cau mày, mặt căng thẳng quan sát, bởi vì tuổi của nó có phần quá xa xưa, nhãn hiệu gần như đã hoàn toàn mơ hồ không rõ, hoàn toàn không nhìn ra lai lịch của nó. . . . . .
Ba nhân viên giám định, nhanh chóng đeo bao tay trắng, cầm máy quét giống như khẩu súng, quét toàn bộ nhãn rượu, sau đó trực tiếp truyền vào trong máy vi tính, bắt đầu kiểm tra chai rượu đỏ này, nguồn gốc lai lịch ra sao, xuất xứ từ hầm rượu nào?
Vitas cũng mang bao tay trắng, cầm xem chai rượu đỏ có lịch sử hơn ba trăm năm, trước mắt, số năm 17, chỉ có rượu Chateau Laffey, Chateau d’Yquem, còn có rượu sherry năm 1775, cuối cùng là Conti Bâtard Montrachet, mặc dù là Margaux năm 17, càng là rượu đỏ đắt tiền nhất, nhưng trên chai Margaux nhẵn bóng, có logo lồi, chai rượu này hết sức trầm ổn và gần kín kẽ, phong cách không giống với một số hầm rượu đỉnh cấp.
Ông im lặng cầm chai rượu, đưa lên chiếc mũi như chim ưng của mình, ngửi một cái. . . . . .
Bác Dịch ngồi ở một bên, ánh mắt sắc bén căng thẳng nhìn chằm chằm vào Vitas, có lẽ mọi người cảm thấy Jackson khó chung đụng, thật ra Vitas là người càng công bằng chính trực hơn, hơn nữa hết sức cứng rắn, có biệt hiệu Thiết Diện Vô Tư (mặt sắt không nể tình), lúc nảy chuyện rượu đỏ có vào kho rượu hay không, ông cũng không nói một câu nào, không tán thành, cũng không phản đối, đây mới để cho người ta rối rắm! !
Vitas im lặng, lạnh lùng cầm chai rượu, lại cúi đầu, ngửi nhẹ trên đầu chai rượu, phát hiện nắp rượu này, có một mùi vị hổ phách, ông lại im lặng ngửi. . . . . .
“Ok!” Chuyên gia giám định và thưởng thức, một thân sĩ người anh bốn mươi tuổi, lấy mắt kính xuống, đẩy tài liệu trong máy vi tính đến trước mặt mọi người, bước đầu chứng thật nguồn gốc và tài liệu của nó, nói: “Căn cứ thông tin trên tài liệu, chai rượu đỏ này là Tyrrell’s loại chai đen bắt đầu từ thế kỷ 17, sau đó đặt ở trong hầm rượu của Tổng Giám mục Ngũ Tư Bảo, vừa vặn lúc đó, chai thủy tinh và nút gỗ bắt đầu mềm ra! Chai rượu đỏ này năm 1788, vẫn luôn cất giữ ở trong hầm rượu của Quốc vương Balia, Dewei Ge II, sau đó bị đưa ra bán đấu giá công khai trước sau mấy lần, do thương nhân Luân Đôn nước Anh, Ellman đã mua nó! ! Mà rượu đỏ Tyrrell’s thời gian dài nhất là năm 1540 ! đã bị mở ra ở thế kỷ 18, cho nên nó là chai thứ hai trên thế giới, cũng là một chai rượu đỏ Tyrrell’s duy nhất!”
“My God” Jackson hết sức kinh ngạc nhìn chuyên gia giám định này, nói: “Cậu chắc chắn đây là một chai rượu đỏ Tyrrell’s ?”
“Chắc chắn! ! Chai đóng ở thế kỷ 17!” chuyên gia giám định rượu đỏ gật đầu hết sức chắc chắn, chúng tôi mới vừa nhanh chóng phục hồi nhãn hiệu, lại tìm kiếm nhãn hiệu Tyrrell’s hơn 300 năm trước đây, phát hiện hoàn toàn trùng khớp!”
“Thế kỷ mười bảy. . . . . .” Laurence cau mày nghĩ niên đại kia, lạnh nhạt nói: “Vừa đúng thời kì phổ biến oxi hóa chì!.
Vitas nghe nói như vậy, liền cau mày cầm chai rượu đỏ lên, nhìn một vòng, theo bản năng tìm Margaux tương ứng hơn 300 năm trước, ông vẫn còn nghi ngờ, lại vô thức nhìn vị trí nắp rượu lần nữa, Bác Dịch nhàn nhạt ngồi ở một bên, nhìn chòng chọc Vitas tỉ mỉ tinh tế quan sát, nhớ tới ông cụ Tưởng và ông cụ Trang vì sợ người đoán được chai rượu này từng bị mở ra, cho nên đặc biệt mời chuyên gia khôi phục ‘hình dáng chai rượu’ đã tốn rất nhiều thời gian, chắc chắn không chê vào đâu được!
Vitas vẫn muốn quan sát tình huống chai rượu này. . . . . .
“Ok” Jackson ngồi tại chỗ, trực tiếp nghiêm túc, cẩn thận nói lên ý kiến của mình nói: “Đây là một chai Tyrrell’s quý giá nhất trên thế giới, lẽ ra phải đặt nó vào viện bảo tàng! Hoặc tại thời điểm ăn mừng nào đấy đáng giá nhất, mở nó ra, để cho chuyên gia rượu đỏ trên thế giới cùng chứng kiến thời khắc đó! Mà không phải ở trong trận đấu đẳng cấp quốc tế, rất xa xỉ lãng phí!”
Một câu nói, ông ta cảm thấy cuộc thi đấu như thế, không cần dùng đến rượu đỏ huyền thoại và cao quý như thế !
Rốt cuộc Bác Dịch không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn Jackson!
Vitas cũng chậm rãi ngẩng đầu lên, im lặng nhìn Jackson.
Đám người Hiệp hội rượu đỏ cũng im lặng suy nghĩ chuyện này, trong lúc này, rốt cuộc Bác Dịch nhàn nhạt nở nụ cười, cả người hoàn toàn buông lỏng, thở mạnh một hơi. . . . . .
“Bác Dịch tiên sinh, cậu có ý kiến gì không?” Hội trưởng Hiệp hội rượu đỏ quay đầu, nhìn Bác Dịch, không hiểu hỏi.
Trên mặt Bác Dịch lộ ra nụ cười nhàn nhạt, ngẩng đầu nhìn mọi người nói: “Tin tưởng các vị cũng biết chai rượu đỏ này có hơn ba trăm năm, cũng biết chai rượu đỏ này đến từ Hiệp hội rượu đỏ Trung Quốc. . . . . . Vào mười năm trước, Hiệp hội rượu đỏ vẫn không có vị trí, tới hôm nay, đã có thể dâng ra chai rượu đỏ kinh điển thế giới! Đây là sự thật sao?”
Mọi người cùng nhau im lặng nhìn anh.
Bác Dịch nhìn mọi người thật lòng nói: “Đây là sự thật, trên thị trường Trung Quốc còn có rất nhiều nơi nhộn nhịp buôn bán rượu đỏ pha với nước, thậm chí là rượu giả, giá tiền không giống nhau từ mười mấy đồng đến mấy trăm đồng, mà đối với chúng ta rượu đỏ cũng chỉ là một danh từ rất xa lạ, cũng không thể hiểu rõ, rốt cuộc cũng là trái cây, tại sao có thể phát ra mấy ngàn loại mùi vị khác nhau như vậy, ví dụ như trong khu vườn có trăm mùi vị hoa hồng, mùi vị hoa bách hợp, còn có mùi trái cây, chuối tiêu, táo, sau đó là mâm xôi, đến mùi vị rừng rậm. . . . . . Bọn họ không hiểu, người vẫn đứng ở ngoài cửa. . . . . . Điểm này chúng ta phải thừa nhận. Nhưng các vị. . . . . . trên thế giới, rượu vang không có ranh giới quốc gia. . . . . .”
Mọi người nhìn anh.
Vitas cũng im lặng ngẩng đầu lên, nhìn anh.
Bác Dịch thật lòng nhìn mọi người nói: “Rượu đỏ có gần 1000 năm lịch sử, văn hóa rượu ở Châu Âu vẫn bắt nguồn từ Hy Lạp, vào thời điểm đó, Thượng Đế có thể có ghét bỏ các vị không?”
Jackson nghe nói như vậy, im lặng cúi đầu, tất cả mọi người im lặng không lên tiếng.
“Có không?” Bác Dịch nhìn mọi người, lại thật lòng nói: “Đất nước của chúng tôi có dùng rượu để uống nước hay không? Mao Đài là loại rượu tượng trưng của đất nước chúng tôi, khi nó tham gia đánh giá rượu đẳng cấp quốc tế, bởi vì thân chai của nó xấu xí không người nào biết, nó theo ngón tay lơ đãng của chuyên gia rượu, đánh ngã chai rượu xuống đất, soảng một tiếng, mùi rượu thơm ngát lập tức chinh phục mọi người toàn trường, câu chuyện huyền thoại này vẫn là đề tài đề người nói chuyện say sưa, còn có mang theo vô hạn mềm mại say mê kéo dài, hàng ngàn loại rượu vang, mỗi loại hoàn thành, chẳng phải có liên quan đến sự sáng tạo, gian khổ, chờ đợi của chúng ta sao? Chúng tôi cũng có chuyện xưa của mình! Chúng tôi không phải không có chuyện xưa.”
Mọi người nghe nói như vậy, sắc mặt tất cả đều nặng nề, suy nghĩ những lời này.
Bác Dịch lại mỉm cười nhìn mọi người: “Người Trung Quốc chúng tôi có câu châm ngôn, gọi là đời người giống như chỉ mới gặp gỡ lần đầu, ý nói là cùng người yêu chung đụng, rất tốt đẹp và trong sáng giống như lúc mới vừa quen, những người yêu rượu đỏ chúng ta, tất cả đều ôm trái tim đơn thuần muốn học tập, thưởng thức một vật, vì sao hôm nay, Hiệp hội rượu đỏ đất nước chúng tôi dâng ra một chai rượu đỏ kinh điển, lại là lỗ mãng đây?”
Jackson im lặng không lên tiếng, Vitas đang suy nghĩ vấn đề này.
Bác Dịch chậm rãi đứng lên, từng bước từng bước đi xung quanh mọi người, lại nói ra lời tâm huyết: “Chúng ta đều có chuyện xưa của mình, bất quá ở trong một không gian thời gian để cho chúng ta xảy ra va chạm, một chai rượu đỏ kinh điển thật sự, chẳng lẽ phải dựa vào một chút chỉ ý của Thượng Đế? Dựa vào duyên phận gió sương mưa tuyết? Có thể rất hiếm có, hôm nay chúng ta mới có thể cùng ngồi tụ lại một chỗ không hề có ranh giới quốc gia, cùng vì mùi rượu mà bỏ ra cố gắng. Là một thành viên Trung Quốc, thật sự không hy vọng gặp phải thành kiến, cố chấp và ngoan cố! Bà George à!”
Bà George ngẩng đầu lên, nhìn Bác Dịch, khẽ mỉm cười.
Bác Dịch đứng ở phía sau Jackson, nhìn Bà George, mỉm cười nói: “Bà là thương nhân rượu lớn thứ năm tại Trung Quốc, nhìn thấy được khả năng tiêu dùng rượu đỏ của người Trung Quốc, như vậy bà có cảm thấy, rượu đỏ cùng xa xỉ phẩm, còn có thể cách nhau bao xa ở trong nước?”
Bà George im lặng nhìn anh.
“Không có ai mãi mãi ngu dốt và mù quáng!” Bác Dịch nhìn mọi người, hai mắt lóe ra ánh sáng nặng nề, nói: “Nếu một chút mùi rượu này duy trì trong một thời gian, ở trong nước vẫn không được mọi người tỉnh táo nhận biết, không thể nhận được Châu Á phản hồi và đáp lại lớn hơn, còn có đồng tình, như vậy thứ xa xỉ đi nữa cũng sẽ từ từ bị thay thế, quá khứ không phải như thế sao? Rượu đỏ đã từng bị cà phê, trà, bia chờ thay thế, để cho nó sống lại, ngoại trừ những linh hồn bất diệt ra, còn có chính trị! !”
Mọi người nhằm vào câu nói sau cùng, lập tức nặng nề suy tư.
“Trong mắt của tôi! !” Trong lúc nói, ánh mắt Bác Dịch vẫn mãnh liệt nhấp nháy, phát biểu ý kiến của mình, sâu sắc nói: “Trải qua đầu cơ trục lợi, ít nhiều gì cũng có một chút bi ai, bởi vì khi nó không còn trở thành công cụ cho loài người lợi dụng thì nó sẽ lấy một loại thái độ khó lòng phòng bị, không kịp phản ứng, rơi xuống! ! Laffey chính là như thế! Rượu đỏ đang lấy một loại tư thái mới mẽ tiến vào một số đất nước mới, người Trung Quốc chúng tôi đang mở rộng tấm lòng bao dung nhất của mình, tổ chức một lần bữa tiệc rượu đỏ long trọng như vậy, thậm chí ở trong lúc này, vì ủng hộ cuộc thi đấu, mà dâng ra một chai rượu đỏ hết sức cao quý, đây không chỉ là ủng hộ, mong đợi, còn có học tập. Mà mong muốn giới rượu đỏ hiện đại, rốt cuộc có thể cho chúng nó biểu hiện cái gì. . . . . . Các vị là người ưu tú trong giới rượu đỏ, chẳng lẽ cũng không có một loại ý thức trách nhiệm? Để cho một cuộc thi đấu như thế, xem như cuộc trao đổi có ý nghĩa nhất! ! Để cho rượu đỏ ở đất nước này, biểu diễn thực tế một mặt huyền thoại mê người của nó! Thể hiện thành ý lớn nhất của mọi người!”
Mọi người nghe đến đây, cũng không khỏi ngẩng đầu lên, nhìn Bác Dịch.
Bác Dịch chậm rãi cầm một chai rượu đỏ Margaux Botrytis, vừa chậm rãi mở ra, vừa lạnh nhạt nói: “Thật ra mỗi một chai rượu đỏ, đều là linh hồn của người chưng cất rượu, không phân biệt giàu nghèo! ! Như tôi, một năm 365 ngày, lúc nào cũng đứng ở trên đỉnh núi, mắt nhìn bầu trời, khát vọng đối thoại với Thượng Đế, hi vọng nó có thể tha thứ một chút, cho tôi đầy đủ ánh mặt trời và gió sương mưa tuyết cần có, ủ ra rượu quý giá tôi khát vọng, tôi chấp nhận vì một chút mùi rượu này mà bỏ ra tất cả, bao gồm thân thể khỏe mạnh của tôi, thời gian hạnh phúc, và người yêu. . . . . .”
Người đàn ông kiên nghị này nói tới đây, không khỏi nhớ đến một cô gái, hai tròng mắt anh mãnh liệt nhấp nháy, tràn qua một chút nước mắt đau đớn, cũng rất mau biến mắt, tiếp tục nắm chai rượu chậm rãi rót một chút dịch rượu vàng óng ánh cho từng người, sâu kín nói: “Nếu. . . . . . Tôi nghe thấy có một chút đánh giá và hiểu lầm đối với đối với rượu đỏ của tôi, trong lòng của tôi sẽ rất đau! ! Đến nay tôi cũng đang tìm kiếm, càng không ngừng tìm kiếm, trên thế giới này, nếu một ngày có người có thể hiểu được rượu và linh hồn của tôi, tôi nhất định sẽ rất hạnh phúc. Cho nên, tôi trở thành một người chưng cất rượu, không quan tâm, một chai rượu, nó sẽ lấy hình thức như thế nào để mở ra, mà là nó tìm được người chính thức hiểu nó hay không. . . . . . Đây mới là báo đáp khổ cực nhất đối với một người chưng cất rượu, một cuộc thi đấu đẳng cấp quốc tế như vậy, tập trung tuyển thủ ưu tú nhất trên thế giới, bọn họ đều là vì truy tìm một chút mùi rượu mà đến, mang theo một loại tín ngưỡng cảm động lòng người, vào lúc này tâm trạng của tôi rất kích động, tất cả người chưng cất rượu trên thế giới cũng rất kích động, bởi vì rượu của mình dịch, rốt cuộc được giao cho người hiểu nó nhất mở ra! !”
Mọi người tiếp tục lắng nghe.
Bác Dịch nhìn bọn họ như vậy, hai mắt anh không nhịn được đỏ bừng, tay cầm ly cao cổ, không khỏi nhớ tới cha mẹ của mình, vì chờ đợi một chai rượu đỏ trưởng thành, rúc ở trong hầm rượu dưới -20 độ, mặt mày lạnh cóng đến trắng bệch, tay lạnh cóng đến sưng đỏ, anh không hiểu nghẹn ngào nói: “Chẳng lẽ, thật cảm thấy. . . . . . đất nước này không có người nhiệt tình yêu thương rượu đỏ? Không chấp nhận vì lịch sử xinh đẹp của nó, thêm vào một số người? Không tin phải không?”
Tất cả mọi người vẫn không lên tiếng.
Bác Dịch chăm chú nhìn bọn họ một vòng, cuối cùng mất mát để ly rượu xuống. . . . . .
Một bàn tay, hững hờ giơ ly rượu đỏ nấm Botrytis quý phái lên! !
Bác Dịch lập tức căng thẳng ngẩng đầu lên, nhìn người trước mặt ! !
Vitas nhàn nhạt giơ ly rượu đỏ nấm Botrytis quý phái, trên mặt quen che giấu cứng rắn và trầm ổn, hiện lên nụ cười nhàn nhạt, nhìn anh nói: “Chúng tôi không lên tiếng, không có nghĩa là không ủng hộ, mà bởi vì cảm động. Cám ơn cậu cho chúng tôi một diễn thuyết đặc sắc!”
“Yes!” Bà George cũng cười, tự nhiên bà cũng sung sướng giơ ly rượu lên, hướng về phía Bác Dịch cảm động nói: “Hãy vì khoảnh khắc thần thánh này, cạn ly! !”
“Cạn ly! !” Hội trưởng Hiệp hội rượu đỏ và mọi người cùng nhau mỉm cười giơ ly rượu vàng óng ánh, cùng nhau cụng ly, để cho chai rượu đỏ Tyrrell’s hơn ba trăm năm tiến vào vòng thi đấu, càng tràn ngập chờ mong! !
Chỉ có, Jackson cùng hai cựu thành viên nước Anh, ngồi ở tại chỗ, bất động! !
Laurence vừa uống rượu, vừa liếc về phía ba người ngoan cố kia, Vitas nói đúng, cảm thấy người Anh này thật không được!