Chương 421: ĐỂ XUỐNG
Cửa phòng nghỉ ngơi bị đẩy ra! !
Văn Chi xông tới, nhìn tất cả đồng nghiệp đang nghỉ ngơi, lập tức nói: “Tổng Giám đốc, Laurence tiên sinh, cùng Vitas tiên sinh đến rồi! Mau dậy đi!”
Đường Khả Hinh mặc quần áo nhân viên phục vụ màu đen, ngồi ở một bên, ngẩng đầu lên nhìn Văn Chi, kinh ngạc nói: “Không thể nào?”
“Đúng vậy! Quản lý bảo cô mau tới” Trần Văn Chi lập tức nói.
Trái tim của Đường Khả Hinh nhảy lên, nhìn cô, không biết nên làm sao mới phải, sáng nay bị Vitas mắng xong, lời nói còn văng vẳng bên tai. . . . . .
“Cô làm sao vậy?” Trần Văn Chi nhìn Đường Khả Hinh, ngạc nhiên hỏi.
Đường Khả Hinh chậm rãi đứng lên, không có một chút chủ ý.
Tiểu Nhu cũng ngạc nhiên nhìn Đường Khả Hinh, nói: “Khả Hinh, cô làm sao vậy? Không phải cô muốn trở về phòng ăn học tập lại sao? Tại sao còn đứng ở chỗ này? Đây không phải là một cơ hội tốt sao? Vitas tiên sinh đấy!”
“Tôi muốn tới nơi này học tập, cũng không phải muốn lấy lòng ông ấy. . . . . .” Đường Khả Hinh có chút lo sợ, khẽ cắn môi dưới, không biết nên làm sao.
“Mặc kệ như thế nào, bây giờ cô là nhân viên khu rượu đỏ của phòng ăn, nhất định phải đi qua, nếu như bọn họ cần chuyên gia hầu rượu, chúng tôi mới có thể sai, đi ra ngoài đi.” Trần Văn Chi nhìn Đường Khả Hinh, gấp gáp nói.
“Chuyện này. . . . . .” Đường Khả Hinh có chút do dự.
“Nhanh lên đi!” Văn Chi đi khỏi trước.
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn cửa ra vào, hai mắt nóng lên, khẽ cắn răng, cất bước đi ra ngoài.
Chỗ ngồi cửa sổ sát đất.
Laurence và Vitas cùng ngồi một hướng, Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở đối diện với bọn họ, được Trần Mạn Hồng phục vụ, mở thực đơn ra, chọn mấy món ăn mới, Vitas và Laurence cũng chọn hai phần món ăn, mới vừa đóng thực đơn lại, thấy Đường Khả Hinh mặc đồng phục phòng ăn, cùng trưởng kíp nhanh chóng đi tới, hết sức quy củ lễ độ hướng về phía ba người, đồng thời khom người chào hỏi, gọi nhỏ: “Tổng Giám đốc. . . . . . Hai vị tiên sinh. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh.
Hai mắt Đường Khả Hinh nhấp nháy, bởi vì ở trước mặt của Vitas, sắc mặt của cô trắng bệch, trái tim nhảy thình thịch, ngón tay run rẩy, trong đầu hỗn loạn.
Vitas trầm ngâm nhìn cô, hai mắt thâm thúy vẫn lộ ra mấy phần nghiêm nghị, sắc mặt cứng ngắc, tuyệt đối làm cho người ta không thở nổi.
“Khả Hinh?” Laurence có chút vui vẻ nhìn Đường Khả Hinh, mỉm cười nói: “Hôm nay cô đến phòng ăn, là hỗ trợ. . . . . . Hay trực tiếp làm việc?”
Đường Khả Hinh vẫn căng thẳng thở hổn hển, hai mắt nhấp nháy, không dám lên tiếng.
Tưởng Thiên Lỗi cũng nhìn cô.
“Laurence tiên sinh. . . . . .” Trần Mạn Hồng mỉm cười nhìn Laurence, cung kính nói: “Bắt đầu từ hôm nay, Khả Hinh trở lại phòng ăn làm việc ở khu vực rượu đỏ.”
“Hả? Tại sao vậy?” Laurence thật sự tò mò cười hỏi.
Hai mắt Đường Khả Hinh nhanh chóng nhấp nháy, mới vừa muốn nói. . . . . .
“Có phải cô cho rằng. . . . . .” Vitas lạnh lùng nhìn Đường Khả Hinh, nói: “Đổi một thân phận, là có thể cứu vớt linh hồn của cô hay không?”
Đường Khả Hinh nghe xong lời này, trong đầu lập tức rối loạn, ánh mắt tối tăm, nói không ra lời.
Tưởng Thiên Lỗi có chút đau lòng nhìn cô.
Laurence im lặng nhìn Khả Hinh, mỉm cười nói: “Nói cho chúng tôi biết, tại sao quyết định lựa chọn như vậy?”
“Bởi vì. . . . . . Tôi muốn gặp lại mơ ước của tôi. . . . . .” Hai mắt Đường Khả Hinh ửng đỏ, nói.
Lời này vừa nói ra, mọi người sửng sốt.
Vitas lạnh lùng nhìn cô.
Hai mắt Đường Khả Hinh nhấp nháy, thật lòng nói: “Hôm nay . . . . . tôi đi gặp qua Vitas tiên sinh, mới phát hiện, thì ra tôi có thật nhiều mơ ước, thông qua rượu đỏ, tham gia cuộc tranh tài, thông qua rượu đỏ, có cuộc sống tốt hơn, thông qua rượu đỏ, cho cha mẹ một hi vọng tốt hơn, thông qua rượu đỏ, để cho vết thương của mình trong quá khứ, được yên nghỉ. . . . . .”
Vitas tiếp tục im lặng nhìn cô.
“Nhưng buổi sáng hôm nay, sau khi tôi dứt khoát bị từ chối, tôi mới chính thức hiểu rõ, sở dĩ tôi sẽ bị thương, đó là bởi vì bản thân tôi lo sợ.” Đường Khả Hinh thật lòng nói.
Laurence nghe lời này, cũng không nhịn im lặng nhìn cô.
Vitas vẫn bình tĩnh nhìn cô gái trước mặt có chút sợ hãi rụt rè.
“Bởi vì tôi lo sợ, tôi sẽ mất đi tất cả thứ tôi đã có. . . . . .” Hai mắt Đường Khả Hinh đỏ bừng nói: “Tại sao tôi có thể mang thứ thật lòng yêu thích đi trao đổi với số mạng? Đối với những người thợ nấu rượu đưa lưng về phía phong cảnh mùa xuân, tôi tin tưởng vào lúc đó, bọn họ hoàn toàn không nghĩ đến cái gì, chỉ quan tâm đến rượu đỏ. . . . . .”
Vitas tiếp tục lắng nghe.
“Nhưng tôi . . . . . Mới hai mươi ba tuổi, tôi gánh nhiều như vậy, tôi làm sao có thể nhẹ nhàng ra trận?” Đường Khả Hinh cũng nói lên nghi vấn của mình. . . . . .”Nếu như muốn hiểu them rượu đỏ, căn bản cũng không có cái gì gọi là tương lai, sự nghiệp, ngày tốt đẹp, tương lai cuộc sống giàu có, mà là một lòng đến gần nó, mặc kệ người khác chấp nhận hay chối bỏ, nhưng người yêu của mình, không liên quan đến người khác, yêu như vậy mới có thể dũng cảm tiến tới. . . . . .”
Cô nói xong, nước mắt lăn xuống.
Trong lòng của Tưởng Thiên Lỗi đau nhói, hai mắt lại hiện lên nụ cười cảm động, nhìn cô.
Laurence nghe được câu này, đột nhiên mỉm cười, nhìn cô, im lặng gật đầu một cái.
Vitas vẫn nhìn cô, hỏi tiếp: “Trang viên nho ở Pháp là như thế nào?”
“Tôi không biết!” Đường Khả Hinh nói nhanh: “Tôi thật sự không biết! Tôi hiểu biết vẫn còn rất ít! ! Tôi chỉ là cô gái đứng ở ngoài cánh cửa lớn rượu đỏ, thậm chí một đóa hoa nhỏ ở bên trong, tôi cũng không hiểu. . . . . .”
Vitas nhìn cô, hỏi tiếp: “Vậy cô nên làm như thế nào?”
“Không làm gì cả!” Đường Khả Hinh nói.
Mọi người sửng sốt nhìn cô.
Vitas cũng ngưng mặt nhìn cô.
“Yêu là được!” Lúc này Đường Khả Hinh, mới nói ra này câu rất chắc chắn, đột nhiên hai mắt thoáng đỏ bừng, nghẹn ngào nói: “Lúc tôi . . . . . . Còn nhỏ, thích rượu đỏ, cũng bởi vì tình yêu. . . . . . Lúc đó, không có cái gì gọi là tranh tài, cũng không có cái gì gọi là được mất, cũng có thể ở dưới ánh mặt trời, nếm được hương vị ngon nhất trong đời tôi. . . . . . Bởi vì hiện tại tôi gánh quá nặng, cho nên. . . . . .”
Nước mắt của cô lăn xuống, nói: “Cho nên. . . . . . mùi vị tôi nếm được đã biến chất. . . . . . Đó không phải là mùi vị của chính tôi. . . . . . Sinh mạng vốn rất nhẹ, bởi vì linh hồn, vốn không nặng. . . . . .”
Tất cả mọi người đều im lặng.
Hai mắt Trần Mạn Hồng lại không khỏi xẹt qua đỏ thắm.
“Rượu đỏ muốn nói cho chúng ta biết, muốn trung thành với linh hồn của mình, phải để xuống tất cả. . . . . .” Đường Khả Hinh lại nghẹn ngào, khẳng định nói: “Hai ngày nay tôi đã nói chuyện phiếm cùng ngài, tôi phát hiện thì ra thế giới của tôi, gánh nặng rất nhiều rất nhiều thứ không cần thiết, tôi phải học được. . . . . . để xuống. . . . . . Như vậy mới không làm thất vọng linh hồn của mình. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi nhìn chằm chằm Đường Khả Hinh.
Hai mắt Laurence cũng xẹt qua một chút ướt át cùng khen ngợi nhìn Đường Khả Hinh.
“Tại sao trong khoảng thời gian ngắn, có thể hiểu được nhiều như vậy?” Vitas nhìn Đường Khả Hinh, lại nghiêm nghị hỏi.
“Cuộc sống đáng quý ở suy nghĩ, đó mới là thứ quan trọng nhất trong đời!” Đường Khả Hinh lại căng thẳng nói, sau khi nói xong, nước mắt lớn bằng hạt đậu lăn xuống.
“Cho nên cô trở lại nơi này?” Vitas hỏi nữa.
“Không! Bởi vì hình thức, căn bản cũng không quan trọng, nơi này không phải khởi điểm của tôi, cũng sẽ không là điểm cuối của tôi, tôi chỉ muốn cho mình trải qua các loại phương thức, để tới gần nó. . . . . . Thật ra hiện tại tôi mới hiểu được, những người thợ nấu rượu ở hầm nấu rượu, có thể trọn cả một đời, bọn họ cũng không có nếm được mấy loại rượu đỏ, nhưng bọn họ nếm được mùi vị mà nhiều người trên thế giới không cách nào sánh được, điều này gọi là duy nhất! Nếu như chúng ta muốn hiểu được rượu đỏ, sẽ phải hiểu mỗi loại rượu đỏ, đều là duy nhất trên thế giới! Như vậy mới hiểu được Tôn trọng. . . . . .!” Hai mắt Đường Khả Hinh xẹt qua ánh sáng đặc sắc, nghẹn ngào nói.
“Kế tiếp cô muốn làm gì?” Vitas hỏi tiếp.
“Hưởng thụ sự dốt nát hiện tại của mình, cám ơn ngài nói cho tôi biết, tôi ngu ngốc. . . . . . Để cho tôi bước về phía bầu trời rộng lớn hơn! ! Để cho tôi hiểu, so với quá khứ của mình là ngu ngốc, để cho tôi tràn đầy năng lượng! Bởi vì tôi có thể ở trong thế giới rượu đỏ, dốc hết cả đời! Thử nghĩ cuộc sống, còn có cái gì so với tìm được với kiến thức, làm cho người ta sôi trào? Chúng ta vẫn ở bên trong ham học hỏi, lớn lên. . . . . .” Đường Khả Hinh lại nói rất chắc chắn!
Laurence kinh ngạc nhìn Đường Khả Hinh, đột nhiên mỉm cười, nói: “Đứa nhỏ này. . . . . .”
Rốt cuộc trên mặt Vitas ngưng trọng.
Đường Khả Hinh vẫn run rẩy căng thẳng, nói xong, lúc này trở nên nhẹ nhõm.
Tưởng Thiên Lỗi cũng không nhịn được mỉm cười, nhìn Đường Khả Hinh.
“Vi¬tas. . . . . .” Laurence cũng không nhịn được nhìn Vitas, muốn xin cho Khả Hinh.
Vitas không lên tiếng, chỉ đưa thực đơn cho Đường Khả Hinh nói: “Tôi chọn mấy món ăn này, cô muốn chọn cho tôi rượu như thế nào?”
Đường Khả Hinh vừa nghe, lập tức căng thẳng nhận lấy thực đơn món ăn trên máy vi tính dưới mặt bàn, trứng cá muối hoàng kim, rau cải xào tôm hùm dầu ô liu, lưỡi vịt nướng muối. . . . . . Cô lập tức ngẩng đầu lên, nhìn ông kinh ngạc cười nói: “Mời ngài chờ, tôi lập tức đến kho rượu chọn!”
Cô nói xong, lập tức đi đến kho rượu, thật căng thẳng, ở trong khoảng thời gian ngắn, kích động mà vẻ mặt run rẩy nhìn dáo dác, qua hơn mười phút, căng thẳng, thậm chí trán xuất mồ hôi, mới chọn một chai rượu đỏ Laffey năm 90 quý giá, xoay tròn ở trong tay, suy nghĩ một chút, mới khẳng định đặt nó ở xe thức ăn lên, vẻ mặt căng thẳng đẩy đi ra, không ngờ, khi cô mới vừa tính toán thời gian, ướp lạnh rượu trắng vừa đúng lúc, đi ra ngoài thì nhìn thấy trên bàn ăn bọn Laurence đặt một lò lửa nho nhỏ, phía trên để một mâm thủy tinh chịu nhiệt độ, trong mâm đựng Riesling bình thường, trong chai là Riesling. . . . . .
Cô sửng sốt.
Văn Chi đã cầm cái bật lửa lên, đốt lò lửa nho nhỏ trên bàn, ngọn lửa màu xanh lam sáng lên, sau đó đem cái đĩa chanh đã cắt gọn, nhục quế, tai vị, đường cát, quấy cho đến khi rượu sôi lên. . . . . .
“Chuyện này. . . . . .” Đường Khả Hinh trợn tròn mắt, nhìn mâm rượu đỏ.
Laurence thấy nét mặt của Đường Khả Hinh, lập tức cười to, nói: “Nếu như nói, yêu rượu đỏ, muốn đến gần nó, như vậy. . . . . . Vào lúc này, tôi đang cùng một vị “Tiểu thư” xinh đẹp đang làm tiếp xúc thân mật. Khả Hinh. . . . . . Bởi vì cô “Để xuống” cho nên, thắng được bài học thứ nhất rất đặc sắc. . . . . .”
“À?” Đường Khả Hinh vẫn có chút không hiểu.
Trần Mạn Hồng nhìn con bé này, bật cười nói: “Con bé ngốc, còn không qua đây cám ơn Vitas tiên sinh?”
“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh vẫn không hiểu.
Vitas vẫn nghiêm mặt, ngồi ở đầu đó không lên tiếng, nhưng rượu đỏ trước mặt đã sôi lên.
“Mau tới đây ! ! Lúc nảy Vitas tiên sinh nói muốn dẫn cô trở về cao ốc Bộ rượu! !” Trần Mạn Hồng vui vẻ nói.
Đường Khả Hinh ngẩng đầu nhìn Vitas, hai mắt lập tức đỏ bừng, trong lúc nhất thời, đầu óc rối loạn, không biết nên làm sao, nhớ tới hai ngày nay khổ sở và dằn vặt, vẫn có chút không dám tin tưởng nói: “Thật. . . . . . Có thật không?”.
“Thật! !” Trần Mạn Hồng lại vui mừng cười nói.
Đường Khả Hinh cười, nước mắt từng viên lăn xuống, đi tới trước mặt của Vitas, kích động khom lưng vui vẻ nói: “Cám ơn ngài! Tôi nhất định sẽ cố gắng! ở trong phòng ăn tiếp tục làm việc, đối mặt với khách! ! Cố gắng học tập với ngài thật tốt! ! Cám ơn ngài! Cám ơn ngài! Tôi nhất định sẽ cố gắng! Cám ơn ngài! !”
Vitas vẫn không lên tiếng, trong ánh mắt lại hiện lên nụ cười.