Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 534: MẤY CHỤC GIÂY

Đường Khả Hinh thật không ngờ, ngày thứ nhất khai trương phòng ăn liền buôn bán tốt như vậy, hơn nữa cô đánh giá thấp nơi Cambridge này, bởi vì trên thế giới mỗi ngày người tới chỗ này nối liền không dứt, hơn nữa sinh viên nơi này hoặc người của thị trấn Cambridge cũng thích uống trà chiều ở nhà hàng, thậm chí vào ban đêm cũng muốn vừa nhìn bờ sông tĩnh lặng, hoặc trò chuyện riêng, hoặc nói chuyện yêu. . . . . .

Rốt cuộc Vitas cho mình một nơi tốt đến dường nào?

Đường Khả Hinh không dám tưởng tượng, nếu mình buông tha nơi này, thì tổn thất lớn bao nhiêu! Từ lúc cô khai trương phòng ăn, mỗi ngày buôn bán đến mười một giờ đêm, cũng vẫn bận rộn, chịu trách nhiệm chuyên gia hầu rượu duy nhất của phòng ăn, nhưng chuyện mua sắm, kế toán, ghi nợ, thậm chí công việc dọn vệ sinh khi bán xong, ôm đồm toàn bộ, đến cuối cùng thật sự bởi vì ban đêm khách quá nhiều, phải mời một sinh viên Trung Quốc đến làm bán thời gian. . . . . .

Cám ơn Ellen, lúc nhàn rỗi phát huy vẻ đẹp nam tính của mình, thỉnh thoảng rất phong độ nhẹ nhàng đi ra ngoài tán gẫu một chút thức ăn ngon và phong cảnh xinh đẹp của Cambridge với vài người khách nữ, cũng thảo luận món bánh ngọt của mình đã từng ra được nữ hoàng khen không dứt miệng, những người khách cũng hưng phấn ngửa mặt cười to, Đường Khả Hinh đi tới trước mặt, vừa tham gia tiếng cười, vừa mở rượu đỏ cho khách. . . . . .

Trong khoảng thời gian này, mặc dù khách mở rượu đỏ lâu năm tương đối ít, nhưng thắng ở người Anh yêu quý rượu đỏ, từ thế kỷ cũ tới thế kỷ mới, bọn họ vẫn luôn vô cùng yêu quý mùi vị rượu đỏ mê người, trong thế giới của bọn họ, mỗi ngày nếm một chút rượu đỏ là có thể kích thích cảm xúc lãng mạn của bọn họ, hơn nữa bọn họ rất thích loại không khí cùng nhau thưởng thức rượu đỏ, trong tiềm thức mãi tìm kiếm những câu chuyện xưa về rượu đỏ, còn có tìm kiếm nghiên cứu mùi vị trong đó. . . . . . đây là bản năng bẩm sinh, so với ở trong nước, chỉ có một số người của giới thượng lưu mới quen thưởng thức nhiều rượu đỏ tốt, giống như Vitas đã nói, ở một nơi khác của thế giới, suy nghĩ đối đãi với rượu đỏ không giống nhau, giúp cho mình trưởng thành và tiến bộ.

Đây là sự thật, hơn nữa vẫn rõ rành rành.

“Ôi chao. . . . . .” Đường Khả Hinh thông qua nút rượu đỏ, không cẩn thận làm đau tay, cô lập tức xin lỗi với khách, mỉm cười nói: “Sor¬ry. . . . . .”

Ellen cũng vừa mỉm cười nhìn khách nói xin lỗi, vừa vươn tay nắm nhẹ bàn tay nhỏ bé của cô, xoa nhẹ.

“Ồ. . . . .” Mấy cô gái Pháp, cùng hiểu ra bật cười to.

Mặt của Đường Khả Hinh lập tức đỏ lên, nhẹ nhàng rút tay ra, cẩn thận rót rượu cho khách.

Ellen cũng có chút xin lỗi, ngượng ngùng mỉm cười đứng dậy, đôi tay nắm nhẹ bả vai Đường Khả Hinh, giọng nói dịu dàng, khàn khàn nói: “Tôi đi trước. . . . . .”

Đường Khả Hinh hơi nghiêng mặt, có chút lúng túng đáp nhẹ: “Vâng. . . . . .”

“Anh ấy là một quý ông người Đức hấp dẫn, đất nước của bọn họ, tỷ số đàn ông trung thành dẫn đầu toàn thế giới. . . . . .” Một cô gái Pháp tên Julie, hết sức yêu thích phòng ăn này, xem nơi này như nhà, thỉnh thoảng đưa bạn học tới nơi này dùng cơm, vào  buổi tối đến nơi này thưởng thức một chút rượu ngon, nhân viên phục vụ nơi này mọi người đều hết sức xuất sắc và nhiệt tình, bao gồm cậu bé Mick khả ái.

Đường Khả Hinh mỉm cười yên lặng lắng nghe, sau đó giải rượu cho khách xong, hơi giơ tay mời các cô cứ tự nhiên.

Lúc này, Niky ôm khay đứng ở xích đu, nheo mắt cười nhìn bóng dáng xinh đẹp của Đường Khả Hinh, hết sức có ý tứ.

“Cô làm sao vậy?” Bruce đến gần cô, ngạc nhiên hỏi.

“Tôi hi vọng Khả Hinh và Ellen mãi mãi ở chung một chỗ, sau khi tranh tài rượu đỏ, tiếp tục ở nơi này. . . . . . Tôi thật sự hết sức hết sức thích nơi này.” Niky ôm khay, lại một lần nữa rơi vào trong ảo tưởng, rất say mê nói.

Bruce lại nhìn Niky tức giận nói: “Nếu sự thật là như vậy, có lẽ cô phải xin thêm một đầu bếp!”

“Tại sao?” Niky ngạc nhiên nhìn Bruce!

“Cô nhìn trúng đầu bếp kia, gần đây không có tới tìm cô?” Bruce giễu cợt nhìn cô nói.

Mặt của Niky cứng rắn, hai mắt trợn to, tức giận nói: “Tên người Anh chết tiệt! ! Ông là một người Anh không có phong độ thân sĩ nhất! Ông là một người Anh nên nhảy vào sông, dùng nước Thánh tẩy rửa não của ông ! Tức chết tôi rồi!”

“Đến đây đi! Tôi không ngại!” Bruce chỉnh sửa đồng phục quản lý của mình một chút, sau đó kiêu ngạo xoay người đi khỏi, ông già này sau khi phòng ăn sống lại, rốt cuộc cảm thấy mình là quản lý phòng ăn thích hợp mà tự hào, cũng nổi lên loại cảm xúc tự mãn của người Anh, thuận tiện ngửa mặt nói: “Ngày mai tôi phải Tổng Công Ty báo cáo công việc! ! Tương lai của tôi ở nơi đó gặp được nhiều người phụ nữ quyến rũ!”

Niky nghe xong lời này, thì càng tức giận nhìn ông ta nói: “Đúng vậy! ! Để cho bọn họ cũng biết ông chỉ là một ông già, còn là ông già có một đứa cháu trai!”

Bóng dáng Bruce đã đi xa, nhìn thấy bà lão chừng năm mươi tuổi xấp xỉ tuổi với mình trên thị trấn Cambridge, hôm nay lại tới phòng ăn thưởng thức trà trưa, ông ta lập tức hết sức phong độ thân sĩ nghênh đón, thậm chí hơi gấp cánh tay, xoay người, nói với nữ sĩ: “Quý cô kính yêu của tôi, rốt cuộc cô đã tới! Tôi hết sức vinh hạnh có thể gặp lại cô, mời cô để cho tôi dẫn cô đến chỗ ngồi hấp dẫn cô luôn yêu thích, hôm nay lá đỏ rất đỏ. . . . . .”

“Cám ơn. . . . . .” Bà lão mỉm cười đưa tay, cất vào trong cánh tay Bruce, bước đi.

Đường Khả Hinh đứng ở một bên, vui vẻ nhìn những người khách đáng yêu, không nhịn được mỉm cười, càng ngày càng thích con người hiểu lễ ở đất nước đáng yêu này, thậm chí hưởng thụ cuộc sống, bọn họ đều đối với hiện tại chưa đủ thỏa mãn, gió mưa không làm thay đổi bọn họ thưởng thức trà chiều, cám ơn Hoàn Á, chỗ dựa mạnh mẽ, cho phép phòng ăn cần gì, cũng đều cung cấp không ngừng, thậm chí khi Khách sạn vận chuyển loại rượu đỏ cũ, mới sẽ tới phòng ăn này trước tiên. . . . . .

“Khả Hinh!” Niky vẫn à hết sức quan tâm Khả Hinh thi đấu rượu đỏ, đi tới bên cạnh cô, thật tò mò và nhiệt tình hỏi: “Ngày hôm qua doanh thu của chúng ta bao nhiêu? phòng ăn chúng ta đã khai trương một tháng, không phải sắp báo cáo đơn rượu đỏ rồi sao? Tôi rất căng thẳng, rất hồi hộp!”

Đường Khả Hinh sững sờ, bận rộn quá mức, thậm chí đã quên kiểm kê rồi.

Trung Quốc, Tổng Công ty Hoàn Cầu! !

Hôm nay chính thức công bố thành tích của nhóm chuyên gia hầu rượu ở vòng thi đấu hai, sẽ thông báo danh sách và số lượng ở từng khách sạn trên toàn thế giới ! !

Sớm tinh mơ, Nhã Tuệ liền kéo Tiểu Nhu và Trần Mạn Hồng hết sức lo lắng, chạy như bay đến tòa nhà nhân viên! !

Bọn Lâm Sở Nhai cũng hết sức nhiệt tình lái xe thể thao, chạy thẳng về phía tòa nhà nhân viên! !

“Mau! Mau! !” Nhã Tuệ không kịp chờ đợi, kéo hai người bạn thân đi về phía bên này!

“Ôi, cô đừng gấp mà!” Trần Mạn Hồng thật sự không có cách nào với cô, cười nói: “Tôi mang giày cao gót mười mấy centimét! !”

“Đã gần hai tháng tôi không có tin tức của Khả Hinh  ! Con bé này, không chịu nói cho tôi biết cô ấy ở nơi nào thì thôi, nhưng cô ấy ra khỏi nước hai tháng, một cuộc điện thoại cũng không dám gọi! ! Thật sự là một kẻ nhẫn tâm!” Nhã Tuệ vừa tức giận, vừa hận, lại đau lòng cởi giày cao gót, rốt cuộc chạy đến trước màn hình điện tử thật lớn tại tòa nhân nhân viên, thấy rất nhiều quản lý và nhân viên rối rít tò mò đứng ở nơi đó chờ đợi, cũng hi vọng chuyên gia hầu rượu của khách sạn mình có thể ra chiến thắng.

“Tránh ra, tránh ra!” Tiểu Nhu lập tức xông tới, đẩy tất cả mọi người ra, sau đó lôi kéo Nhã Tuệ, hết sức căng thẳng đứng ở trước bảng thông báo, ngẩng đầu lên nhìn vào màn hình lớn chỉ sáng lên hình ảnh quảng cáo cuộc so tài, cách thời gian công bố còn có năm phút đồng hồ, Nhã Tuệ căng thẳng đến cuống họng cũng nhảy ra ngoài, thở gấp, nhìn năm phút đồng hồ giảm xuống từng giây từng giây, hai tay của cô khoanh lại, vừa nhìn quảng cáo trong màn hình, vừa hoảng sợ rối tinh rối nùi, nói: “Bà cô của tôi ơi, tôi chỉ có thể xem tin tức của cô ở chỗ này, nhìn dáng vẻ của cô, không biết cô gầy hay mập, không biết nước Anh có nuôi dưỡng người hay không, tôi không ngại cô thắng hay thua, nhưng cô bị thương đi khỏi, ngàn vạn lần cô phải chăm sóc mình . . . . . .”

Nhã Tuệ nói xong, cũng đã không nhịn được rơi lệ bật khóc.

Trần Mạn Hồng bất đắc dĩ nhìn bộ dáng Nhã Tuệ đau lòng và lo lắng, hốc mắt cũng ửng đỏ thở dài, nói: “Trên thế giới này, tại sao có thể có loại người như cô và Khả Hinh, làm sao lại gặp được nhau hả? Kiếp trước, hai người có phải là vợ chồng hay không?”

“Ô ô ô ô ô. . . . . .” Tiểu Nhu đã cúi đầu, bật khóc ô ô ô ô, vừa khóc vừa lau nước mắt.

Trần Mạn Hồng vừa nghe tiếng khóc của cô, liền không nhịn được nói to: “Cô khóc cái gì ? Cô khóc cái bướm hả? Khả Hinh có quan hệ gì với cô? Cô có vấn đề à?”

“Tôi rất nhớ Khả Hinh mà!” Tiểu Nhu lại nức nở bật khóc, nước mắt cũng nhỏ giọt trên áo yếm của cô lại nức nức nở nở nói: “Không biết Khả Hinh ăn hết ba củ khoai tây của tôi chưa?”

“Phi! ! Hiện tại là lúc nào còn nghĩ tới ba củ khoai tây của cô! !” Trần Mạn Hồng liếc cô một cái! !

“Đừng tranh cãi nữa, sắp có kết quả rồi!” Nhã Tuệ ngẩng đầu lên, đã thấy thời gian còn lại hơn ba phút!

Hai người đều không dám nói chuyện, cùng nhau thật căng thẳng ngẩng đầu, nhìn màn hình lớn.

Văn phòng Tổng Giám đốc.

Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.

Tưởng Thiên Lỗi mặc tây trang màu đen, áo sơ mi trắng, vạt áo trước cài corsages màu xanh dương, ngồi ở trước bàn làm việc, đang chăm chú lật xem tài liệu khách sạn dưới nước, một lúc lâu, mới đáp: “Vào đi. . . . . .”

Đông Anh mỉm cười đi vào phòng làm việc, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, dịu dàng nói: “Tổng Giám đốc, sắp có kết quả chuyên gia hầu rượu vòng mới.”

Tưởng Thiên Lỗi lập tức ngẩng đầu lên, nhìn Đông Anh kinh ngạc nói: “Nhanh như vậy?”

Đông Anh đi tới trước mặt của anh, khẽ gật đầu, cười nhẹ nói: “Đúng vậy. Sau một phút nữa, anh nhanh mở websites của Tổng Công ty đi.”

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng xoay tròn, nhớ tới hai tháng này vẫn không có tin tức của cô, thậm chí ngay cả một cuộc điện thoại cô cũng không có gọi cho mình, loại nhớ nhung mãnh liệt giống như nặng trĩu ở trong sinh mệnh, anh lập tức mở máy vi tính ra, vội vàng mở websites của Tổng Công ty, quả nhiên thấy trên websites đang chuẩn bị công bố thành tích của chuyên gia hầu rượu, đây là kết quả giữa cuộc thi đấu vòng thứ hai, nói cách khác, còn có hai tháng nữa cô sẽ mang theo thành tích của mình trở về! !

Hai mắt anh kịch liệt lóe sáng, rốt cuộc trên mặt hiện lên nụ cười dịu dàng lần đầu tiên sau hai tháng.

Số giây đang dần dần thay đổi.

Từ năm mươi giây, đến 49, đến 48, 47, 46, 45, 44, 43, 42. . . . . .

Thời gian giống như ngừng lại ! !

Nhã Tuệ và Trần Mạn Hồng cùng Tiểu Nhu căng thẳng nhìn màn hình lớn. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng nhìn chằm chằm! !

Vitas và Laurence cùng Hội đồng quản trị, bao gồm chủ tịch Trang và chủ tịch Tưởng dùng kết nối toàn cầu đều đang căng thẳng nhìn xem.

Giang Dĩ Thần và Thiên Thiên, hai người vượt qua tất cả mọi nguời chiến thắng áp đảo, càng căng thẳng nhìn.

Thời gian từng giây từng giây đếm ngược! !

Rốt cuộc đến mười giây cuối cùng, 10, 9, 8, 7, 6, 5, 4, 3, 2, 1. . . . . .

Ở bên trong màn hình lớn, chợt sáng lên doanh thu của bốn đến mười chuyên gia hầu rượu, tất cả đều là chuyên gia hầu rượu hàng đầu thế giới! ! Nửa tháng, doanh thu của bọn họ từ 100-130 ngàn, đây đã là thành tích hết sức kinh người ! !

Giang Dĩ Thần và Thiên Thiên cùng đứng lên, nhìn chòng chọc màn hình lớn! !

Trong màn hình, chỉ thấy một ruy băng đỏ bay múa, sau đó vụt sáng lên một đoạn màu vàng hiện lên tên của ba người đứng đầu! ! Thứ ba là tuyển thủ của Hoàn Á đưa ra, Thiên Thiên, doanh thu là 140 ngàn, thứ hai là tuyển thủ của Khách sạn Á Châu đưa ra, làm 150 ngàn, thứ nhất là một cô gái ngọt ngào quyến rũ, buộc tóc đuôi ngựa đáng yêu, mặc đồng phục chuyên gia hầu rượu màu đen, đứng ở dưới ánh mặt trời, nở nụ cười rực rỡ nhiệt tình, sáng lên trong màn hình, bằng tư thái ngựa ô, chiến thắng vòng thi đấu thứ hai ! ! .

“A . . . . . . . . . .  Đường Khả Hinh . . . . . .. . . . . . ” Nhã Tuệ, Trần Mạn Hồng và Tiểu Nhu nhìn cô gái hạng nhất, phía dưới viết Đường Khả Hinh, đơn rượu đỏ 178 ngàn, thắng lợi áp đảo, đoạt vị trí vô địch! !

“Oa . . . . . .” Nhã Tuệ càng kích động bật khóc, nhìn Đường Khả Hinh đứng ở dưới bầu trời nước Anh, nở nụ cười ngọt ngào khả ái, nước mắt chảy rào rào.

Tưởng Thiên Lỗi kích động ngồi ở ghế Tổng Giám đốc, nhìn Đường Khả Hinh nở nụ cười xinh đẹp, sáng ở trong màn hình, rất ngọt ngào và dịu dàng, anh đột nhiên mỉm cười, hai mắt hiện lên một chút đau lòng và vui mừng.

Bầu trời Provence Pháp.

Trang Hạo Nhiên mặc áo len màu xanh dương nhạt, quần áo màu trắng thoải mái, tay cầm túi hành lý LV, lại từ một gian phòng ăn đi ra, mưa phùn bồng bềnh, lại lẻ loi một mình đứng ở giữa đường, nhìn đường phố trải dài, hai mắt hiện lên lo lắng và đau lòng, thở dài một hơi, đang suy nghĩ: Khả Hinh, em ở đ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK