Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1161: NGHIÊM TÚC
Chiếc Ferrari thắng gấp tại ven con đường đồng quê nào đó, xung quanh là khu rừng yên tĩnh, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy một cánh đồng bắp cải và đậu mầm ở nơi xa.
Trang Ngải Lâm không thể tin nổi ngồi ở ghế lái, đeo mắt kính màu nâu sậm, nhưng vẫn có thể nhìn ra vẻ mặt cô không thể tin được, hai tay cầm vô lăng, càng nắm chặt, cảm thấy hoàn toàn không có khả năng!
Lúc này Bác Dịch cũng thoải mái ngồi ở ghế lái phụ, vẻ mặt lộ ra cười như không cười, nhìn Trang Ngải Lâm.
Thân xe lại “Xịt” một tiếng, hơi có một chút lắc lư trầm xuống, bánh xe nghiêng sang bên trái, lập tức từ trong ổ trục bung ra, sau đó lăn đến bên ruộng bông cải thật xa thật xa, cuối cùng dừng ở giữa đồng ruộng.
“Đây không phải là vấn đề kỹ thuật lái xe của tôi!” Trang Ngải Lâm lập tức cầm tay lái, quay mặt sang, trịnh trọng nhìn Bác Dịch nghiêm túc nói.
“Tôi biết rõ!” Bác Dịch ngồi ở ghế lái phụ, lạnh nhạt nói: “Đây là vấn đề chất lượng xe, không hề có một chút quan hệ với kỹ thuật lái xe của cô!”
Nếu như anh nhớ không lầm, giống như Trang Hạo Nhiên có nói vừa đặt cho chị gái một chiếc Ferrari ở Âu châu, trị giá một trăm triệu!
“… . .” Trang Ngải Lâm khẽ nhíu mày, nhìn anh, muốn đè nén lời nói trong lòng, nhưng vẫn không nhịn được nói ra ngoài: “Bình thường mọi người lái xe năm tiếng, tôi chỉ lái hai tiếng ! Nếu xuất hiện một chút ngoài ý muốn, đây là chuyện bình thường! Huống chi, lúc tôi lái xe, cho tới bây giờ cũng không có thử qua loại chuyện mất mặt bung bánh xe! !”
Hai mắt Bác Dịch lóe lên, trầm ngâm một lát, mới quay mặt sang, nhịn nụ cười trêu chọc, nhìn cô nói: “Bánh xe bị bung ra cũng không phải là chuyện mất mặt gì. Quan trọng nhất là lúc nảy bánh xe của chúng ta xông qua xe hàng, đó mới cần bản lĩnh. Cô đã làm rất khá rồi, chúng ta không có chết ở trên đường núi, tôi vô cùng biết ơn cô.”
“Đừng nói chuyện giống như anh ở trong bụng người ta! ! Thứ không có lương tâm!” Trang Ngải Lâm quay mặt đi, đeo mắt kính màu nâu, nhìn sắc mặt người này đen thui, mình cũng tức giận nói: “Thời gian của chị đây rất quý báu! ! Nếu như không phải bởi vì anh có việc gấp, tôi sẽ cùng anh tới nơi thối cứt trâu này sao?”
Bác Dịch thật sự cảm thấy rất kì quái, quay mặt sang nhìn người phụ nữ này nói: “Cô thật sự làm cho tôi không chịu nổi ! Cô lái xe bị bung bánh, tôi đã không có nói gì, cô tức giận với tôi cái gì? Tôi chê cười cô sao? Tôi còn an ủi cô !”
“Tôi tình nguyện anh đánh nhau với tôi !” Trang Ngải Lâm lại muốn bày ra dáng vẻ cao thủ võ lâm, nghiêng mặt nhìn anh.
Bác Dịch ah một tiếng, tự giễu bật cười, quay đầu lại nhìn cô, vẻ mặt lộ ra mình tự biết sức mình, nói: “Tôi điên rồi sao? Tại sao tôi phải đánh nhau với cô? Đây rõ ràng là chuyện thật không thắng được.”
Trang Ngải Lâm nhíu mày một cái, nhìn chằm chằm anh, nói: “Mới một thời gian, đã thông minh rồi!”
Bác Dịch lại quay mặt sang, nhàn nhạt nhìn cô, lại thừa nhận nói: “Tôi và hai chị em cô không cùng lý tưởng, chỉ số IQ thấp và chỉ số EQ cũng không tốt.”
Ánh mắt Trang Ngải Lâm lạnh lẽo, hung hăng nhìn anh một cái, mới quay mặt sang nhìn chiếc xe thể thao ở con đường xa thẳm phía trước, lúc nảy lên núi, nhưng ánh mặt trời mơ hồ chiếu khoảng bốn giờ chiều,nhìn thấy phía trước đồng ruộng cùng một số khu vườn mọc như rừng, liền chuyển mắt một cái hỏi: “Còn bao lâu nữa chúng ta mới có thể đến vườn nho của anh?”
Bác Dịch cũng bất đắc dĩ nhìn con đường xa thẳm phía trước, ước lượng một chút nói: “Đoán chừng còn phải hơn 10 km đường!”
“Hơn 10 km đường?” Trang Ngải Lâm trở nên mất hồn khiếp sợ quay mặt sang, nhìn Bác Dịch, nói: “Tôi mới vừa lái mười lăm phút ở trên con đường này, ngay cả một bóng quỷ cũng không có thấy. Bây giờ còn cách vườn nho của anh hơn mười km? ! Chúng ta đi qua rồi đi lại! ?”
Vẻ mặt Bác Dịch lại lộ ra một chút nụ cười bất đắc dĩ, quay đầu nhìn cô, nói: “Nếu như chúng ta không đi qua, không đi lại, có lẽ cô có thể nghĩ biện pháp bay qua! ? Giống như kỹ thuật lái xe siêu mạnh của cô ! Bay bốn bánh xe này đến vườn nho của tôi !”
“Anh…” Trang Ngải Lâm nhất thời tức ngăn anh, lại không nhịn được cắn răng nói: “Giống như anh ngày ngày ở chỗ thối cứt trâu đáng chết này! Làm sao có thể hiểu được trong một ngày thế giới có thể thay đổi bao nhiêu chuyện lớn?”
“Theo như kỹ thuật lái xe của cô, đoán chừng cô có thể hiểu biết rất nhiều chuyện, nhưng không hiểu tính mạng của mình quan trọng đến cỡ nào!” Bác Dịch hời hợt tiếp lời của cô…, đáp trả cô! !
“… …” Trang Ngải Lâm nhìn anh chằm chằm, nắm chặt tay lái, đè nén khí thế cả người, lại phát hiện địa phương đáng chết này, không phát tiết được, cô nhất thời cảm giác vừa nóng vừa giận vừa hận hỏi: “Rốt cuộc chúng ta còn phải ở chỗ này bao lâu? Anh cũng không có biện pháp à?”
“Đợi một chút đi…” Bác Dịch không muốn nói nhiều với cô, mà ngẩng đầu lên, nhìn mặt trời phía chân trời sắp ngã về tây, chiếu vào ruộng hoang và vùng hoang vắng sâu thẳm, từng tia nắng vàng ươm, hai tròng mắt anh lóe lên, dựa theo cuộc sống quen thuộc nhiều năm ở đây, lạnh nhạt nói: “Lúc này hơn bốn giờ chiều, công nhân phụ trách bên vườn nho sẽ đánh xe trâu đi qua nơi này…”
Nói xong, quả nhiên phía sau truyền đến âm thanh “Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc”, sau đó nghe tiếng kêu của động vật.
Trang Ngải Lâm không thể tin, nổi đeo kính đen nhìn phía sau, quả nhiên tới một ông lão tám mươi tuổi, mặc quần áo rách nát màu xanh dương đậm hơi dính bùn đất, ngồi ở trên chiếc xe trâu nào đó, một tay kéo dây cương vội vàng đánh xe trâu đi về phía trước, một tay vỗ quát “Thá, thá”, con trâu nước màu đen thật to đi tới phía, vừa đi vừa hơi ngẩng mặt, mắt to hiền lành nhìn tới nhìn lui …
Trái tim rách ra giống như tờ giấy !
Trang Ngải Lâm lập tức xoay người, muốn gọi Bác Dịch…
Bác Dịch cũng đã xuống xe, mặt hơi lộ ra nụ cười vui mừng, đạp con đường đồng quê xanh biếc, đi về phía ông già tám mươi tuổi, gọi: “Chú Lý? Sao trở về trùng hợp như thế này?”
“Ôi chao! Tối hôm nay nghe nói có sương giá, không biết có phải là thật hay không, tôi muốn trở về vườn xem một chút!” Ông già kia tay nắm sợi dây, ngồi ở trên xe trâu, nhìn Bác Dịch cười nói.
“Tốt quá! ! Chở bọn cháu đoạn đường đi! !” Bác Dịch sảng khoái cười nhẹ, sau đó tay đặt nhẹ trước đầu một con trâu nước, mới đi đến trước tuồng xe, quen tay quét toàn bộ cỏ khô vàng ra một chút, mới xoay người nhìn về phía chiếc Ferrari bên kia, hơi có chút ngạc nhiên gọi: “Ngải Lâm! ! Còn không qua đây! ? Chúng ta cùng ngồi xe trâu trở về! !”
Cả người đều dựng tóc gáy! !
Trang Ngải Lâm không thể tin nổi ngồi ở ghế lái, lạnh lùng nhìn Bác Dịch trong kính chiếu hậu đang đứng ở trước mặt một con trâu to, mạnh mẽ nông dân, dọn dẹp một chút cọng cỏ khô kỳ quái thảo, sau đó nhìn về phía mình, gọi mình đi qua ngồi xe trâu! ! Người giống như nữ vương, ngày thường cho tới bây giờ khuôn mặt cũng chưa từng vặn vẹo, giờ phút này cũng cảm thấy trái tim của mình căng cứng đến sắp nghẹt thở, nhìn chằm chằm con trâu nước thật to trong kính xe, hung hăng muốn túm em trai tới đánh anh một trận!
Bác Dịch cảm thấy phía trước không có tiếng đáp, liền thu dọn cọng rơm xong, trống vị trí nào đó trên xe trâu, lúc này mới cất bước nghi ngờ đi về phía chiếc Ferrari, cúi đầu nhìn Trang Ngải Lâm vẫn ngồi ở chỗ tài xế cũng không nhúc nhích, anh liền ngạc nhiên nhìn cô nói: “Tại sao cô còn không lên xe? Trời sắp tối rồi! Chúng ta phải về nhanh!”
“Trở về chỗ nào?” Trang Ngải Lâm trực tiếp quay mặt sang, nhìn anh hỏi.
Bác Dịch ngạc nhiên nhìn cô, dừng lại một lát, mới nói: “Về nhà.”
“Đó là nhà của anh, không phải là nhà của tôi!” Trang Ngải Lâm tức giận chớp hai tròng mắt, rốt cuộc đẩy cửa ra đi xuống xe, váy dài màu đỏ thẫm cũng rũ xuống đất, cô vừa khoác áo lông thú màu đen độc đáo, hết sức chán ghét cúi đầu nhìn chiếc váy dài của mình trị giá hơn 200 ngàn kéo lê trên đất dơ bẩn, vừa ngẩng đầu lên, nhìn Bác Dịch nhanh chóng cầm túi xách ngọc trai, chỉ chỉ chiếc xe trâu kia một cái, vẻ mặt mới đầy tức giận, khoa trương, nói: “Anh bảo tôi ngồi chiếc xe kia? Đó không phải là xe bí đỏ, càng không phải là xe ngựa! ! Chị đây xem thường cô bé lọ lem, tôi càng xem thường công chúa! Tôi là ai? Tôi là Trang Ngải Lâm! Tôi làm sao có thể ngồi xe trâu này? ? ? Cuộc đời tôi ghét nhất chính là trâu ! ! Bọn chúng là một đám súc sinh từ bên ngoài đến bên trong đều ngu xuẩn ! !”
Bác Dịch không lên tiếng, nhìn dáng vẻ cô như nữ vương, lại à một tiếng bất đắc dĩ cười nói: “Tại sao tôi cảm giác… cô không phải là đang mắng nó?”
“Tôi đúng là đang mắng anh ! ! Tôi là thân phận gì?” Trang Ngải Lâm nhìn Bác Dịch tuyệt đối không khách khí nói: “Bình thường tôi ngồi xe, không phải phun các loại tinh dầu theo yêu cầu của tôi, tôi cũng không ngồi! Anh để cho tôi ngồi xe trâu? Ngồi ở phía sau con súc sinh đáng chết đó ?”
“… …” Bác Dịch im lặng, cười như không cười nhìn cô.
Trang Ngải Lâm cũng hung hăng nhìn anh, vẻ mặt mất hứng không vui, kiêu ngạo nói: “Anh muốn đi thì anh đi đi! Tôi một mình ở chỗ này, chờ trợ lý của tôi đón tôi đi, dù sao anh cũng đã sắp đến nhà!”
“Cô chắc chắn chứ?” Bác Dịch nghe nói như vậy, rốt cuộc không nhịn được cười nhìn cô nói: “Cô phải biết, trợ lý của cô lái xe tới đây, khác với cô, ít nhất cũng phải năm tiếng ! ! Cô hãy nghe cho kỹ, nơi này đến gần vườn nho, bên ngoài có rất nhiều dã thú, sói hoang …! Đến buổi tối, càng có một bầu không khí rất kì quái, kinh khủng, tôi không phải hù dọa cô !”
Khuôn mặt Trang Ngải Lâm lạnh lẽo, ôm vai, xoay người không để ý tới anh! !
Bác Dịch yên lặng đứng ở một bên, nhìn dáng vẻ Đại tiểu thư của cô, cuối cùng cười khổ nói: “Xem ra là cô thông minh. Cô quả thật không thích hợp với nơi này, một phút cũng không muốn nán lại.”
Hai tròng mắt Trang Ngải Lâm hơi xoay tròn, không lên tiếng.
“Cô có đi hay không? Không đi cũng đừng chuyện! Dù sao… Tôi chỉ sợ sói hoang đến. Tôi không sợ người tới ! Một mình cô có thể đánh mười!” Bác Dịch nói tới đây, không nhịn được cúi đầu cười.
Quả nhiên Trang Ngải Lâm quay mặt sang, trừng mắt nhìn anh, vẻ mặt hung ác nói: “Hiện tại tôi chỉ muốn đánh anh ! ! Hung hăng đánh anh một trận! Nếu như không phải do anh, tôi sẽ không tới chỗ này! ! Thậm chí… Còn phải… Còn phải… Ngồi phương tiện giao thông kỳ quái này !”
“Đó là xe trâu!”
“Tôi không muốn nghe hai chữ đó! !” Trang Ngải Lâm tay cầm túi xách ngọc trai của mình, vẻ mặt căng thẳng tức giận, nhìn về phía con trâu nước to lớn đáng chết! ! !
“Đi thôi!” Bác Dịch không nhịn được cười, sau đó vươn tay nắm cánh tay trơn mềm trắng nõn của cô buông xuống, kéo thân thể cô bất đắc dĩ đi về phía chiếc xe trâu.
Trang Ngải Lâm vừa đi về phía trước, vừa chán ghét nhìn con trâu nước to lớn đáng chết kia, vẫn chớp con mắt hiền lành, nhìn mình lom lom, cô lại thở hổn hển quay đầu đi, không muốn nhìn ! !
“Bác Dịch! Đây là vợ tương lai của cậu à ? Ông già đánh xe mới nhìn giống như nông dân, nhưng thật ra là thợ chưng cất rượu thật giỏi, nói cười cũng lễ phép.
“Không phải! !” Bác Dịch kéo Trang Ngải Lâm đi tới bên xe trâu, trực tiếp thẳng thắn nói dứt lời, liền xoay người cố hết sức bế ngang Trang Ngải Lâm, chuẩn bị đặt cô lên xe trâu! !
Đôi tay Trang Ngải Lâm không nhịn được ôm cổ của anh, nhìn khuôn mặt nguội lạnh thật thà của anh, lúc trả lời vấn đề này với người ta, vẻ mặt nghiêm túc, hai mắt của cô nheo lại! !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK