Chương 991: CÙNG NHAU
“Quản lý!” Bên trong thang máy, bốn cô gái đồng thời nhìn về phía Trần Mạn Hồng cung kính gật đầu, cùng kêu lên.
Theo thói quen, Trần Mạn Hồng liếc hai cô gái ở trước mặt một cái, liền có chút phong tình đi vào thang máy, từ từ quay đầu, nâng nhẹ ngón tay ngọc thon dài, mới nói: “Người còn chưa có đến thang máy đã nghe được các người tám chuyện, khó trách Quản lý Trần thường nói người của khu giải trí các người không dùng được! Cả ngày lẫn đêm, chỉ biết tán gẫu chuyện vô bổ, có thời gian này còn không bằng đi học một chút gì đó, lúc tuổi còn trẻ, có thể chuyển mình hay không!”
Phía trước, hai cô gái nghe nói như vậy, mặt lập tức đỏ bừng!
Như Mạt cùng với cô gái, nhàn nhạt đứng ở bên trong thang máy, yên lặng cúi đầu, cũng không lên tiếng.
Thang máy tiếp tục vọt lên trên, Trần Mạn Hồng đi tầng lầu hai mươi tám, cô khẽ nhíu mày, có vẻ hơi nhàm chán ngẩng đầu lên, nhìn cửa bằng thép ở trong thang máy, hiện ra một bóng dáng gần nhất bên trong thang máy, cô giống như cảm thấy có chút quen thuộc, khẽ nhíu mày. . . . . .
Cô gái cuối thang máy nhàn nhạt đứng, vẻ mặt vẫn lộ ra bình tĩnh, tay không khỏi xuất hiện một cây châm nhỏ! !
Trần Mạn Hồng không ngừng cau mày, nhìn cô gái bên trong thang máy, ánh mắt cô lập tức sáng lên, bật cười nói: “À! Đây không phải là. . . . . . Úc Phân Tổ trưởng phòng ăn Nhã Các sao? Làm sao cô chuyển tới nơi này?”
Úc Phân mỉm cười ngẩng đầu lên nhìn Trần Mạn Hồng, cung kính nói: “Đúng vậy, Quản lý Trần, mới chuyển tới đây hôm nay.”
“Ồ!” Trần Mạn Hồng không nhịn được nhìn cô chỉ mặc quần áo nhân viên phục vụ bình thường, liền có chút hiểu nhìn cô, cười nói: “Làm việc gì sai, chịu phạt sao?”
Úc Phân nghe xong, liền cười có chút xấu hổ.
Hai nữ nhân viên phục vụ khu giải trí nhất thời quay đầu nhìn Úc Phân, bật cười nói: “Thì ra cô mới vừa chuyển tới, không trách được không biết chuyện bom. . . .”
Bọn họ còn chưa nói hết lời, cũng đã đỏ mặt quay đầu liếc về phía Trần Mạn Hồng. . . . . .
Quả nhiên vẻ mặt Trần Mạn Hồng tức giận nhìn hai kẻ vô dụng này, tức giận nói: “Tôi biết ngay! Tôi biết ngay! Trong khách sạn này có gió thổi cỏ lay gì, đều do những con bé chết tiệt các người gây ra! Chuyện khách sạn có bom cũng có thể tùy tiện nói ra sao? Nếu để cho khách nghe được, bị khủng hoảng thì làm thế nào! ! Một chút nữa, tôi nói cho quản lý các người biết, trừ điểm thành tích của các người! Để tôi xem cuối năm các người có còn tiền thưởng cầm hay không!”
Hai nữ nhân viên phục vụ lập tức thật căng thẳng ngẩng đầu, nhìn Trần Mạn Hồng khóc lóc kể lể, nói: “Quản lý! Thật xin lỗi! Tôi sai rồi! Chị ngàn vạn lần đừng nói cho quản lý chúng tôi biết, đến lúc đó chị ấy tức giận, thật sẽ phạt tiền thưởng chúng tôi! !”.
Cửa thang máy lập tức mở ra! !
Trần Mạn Hồng trực tiếp đi ra lầu hai mươi tám, lập tức xoay người, nhìn hai nữ nhân viên phục vụ này, cắn răng nghiến lợi hù dọa bọn họ nói: “Lần sau nếu để cho tôi nghe thấy các người nói chuyện gì, tôi lấy kim khâu miệng các người lại, còn không học hỏi Úc Phân một chút! ?”
Cô nói xong, lại liếc Úc Phân một cái, tuy nhiên lại không khỏi nhìn tới nhân viên phục vụ ở phía sau chót, đang cúi mặt. . . . . . Cô nheo mắt mới vừa muốn xác nhận. . . . . .
Cửa thang máy chậm rãi đóng! !
Úc Phân nhìn cửa thang máy đóng lại, thở phào một hơi, sau đó liếc lên tầng hai mươi chín, hai nữ nhân viên phục vụ đã đi ra ngoài, cô liền bình tĩnh nhấn cửa thang máy, để thang máy tiếp tục vọt lên tầng thượng! !
Trần Mạn Hồng vẫn dừng ở bên ngoài thang máy lầu hai mươi tám, cau mày suy nghĩ người mới vừa bên trong thang máy, càng nhìn càng giống Như Mạt, hai mắt của cô chớp lóe, lại cảm thấy không thể tin nổi, lắc đầu nói: “Không thể nào! ! ? Dám đến nơi này trắng trợn như vậy?”
Cô mới muốn cất bước đi về phía trước, nhưng giày cao gót mới gõ hai cái, liền ngừng lại, hai tròng mắt của cô xoay tròn, liền tay vừa lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại quản lý khu giải trí, vừa nhanh chóng đi tới lối thoát hiểm, dựa vào trí nhớ, bọn họ nên đi tầng lầu ba mươi, cô lập tức vịn thành cầu thang, từ từ đi lên trên. . . . . .
Lầu cuối! !
Gió thổi thật to, mây đen nhanh chóng tụ nhau tạo thành một vòng xoáy khổng lồ, ở giữa giống như cái động đen ngòm có thể nuốt hết trời đất vào trong thế giới bóng tối của nó! !
Mặt cỏ xanh biếc khổng lồ của sân bay trực thăng gần 1000 mét vuông, được bao bọc bởi thủy tinh thật dày cao năm mét, cắm 12 lá cờ khách sạn và một lá cờ Hoàn Cầu đón gió bay bay, mười hai bảo vệ mặc đồng phục màu đen, đứng ở bên ngoài sân bay, nghe nói chút nữa có máy bay trực thăng tới, bọn họ liền cầm máy điện đàm trong tay, hỏi thăm thân phận của khách, thân phận phi công, sau khi xác nhận, chuẩn bị cho máy bay trực thăng đáp xuống !
Trần Mạn Hồng vừa nhanh chóng đi tới lầu chót, vừa nói chuyện với quản lý khu giải trí, gấp gáp nói: “Cô chắc chắn, Úc Phân của phòng ăn Nhã Các không có chuyển đến khu giải trí! ! ?”
“Tôi đương nhiên chắc chắn! ! Tôi là quản lý, tôi còn không chắc chắn sao! ! Cô ấy tới bộ phận của tôi lúc nào, nếu như tôi không biết, cô ấy có thể bay làm quản lý khu giải trí ! !” Quản lý khu giải trí cũng là một người lanh lẹ, nói ngay.
Trần Mạn Hồng mở trừng hai mắt, trong lòng run lên, nhớ dáng người cuối cùng bên trong thang máy lúc nảy, cũng không có ai trên người có khí chất nhẹ nhàng như mây như Như Mạt, chân của cô mềm nhũn, cả người ngã bên thang lầu, điện thoại lập tức rơi xuống bậc thang, sau âm thanh bốp bốp bốp, cuối cùng tung tóe ở tầng lầu nào không biết, lúc này, cô lập tức tỉnh táo, cũng không quan tâm nhiều như vậy, vẫn nhanh chóng đạp cầu thang, chạy tới lầu cuối! !
Một chiếc máy bay trực thăng từ phía chân trời tối đen dần dần bay tới, cánh quạt phát ra tiếng vang tạch tạch tạch khổng lồ, mang đến một cơn gió lốc, thậm chí đánh vỡ một tầng thủy tinh thật dày bên ngoài, trong bể bơi tràn nước, thân thể màu đen rắn chắc khỏe mạnh vẫn còn đang bơi lội trong nước, đèn cường quang xung quanh sân bay lập tức sáng lên, chiếu sáng sân cỏ khổng lồ, bảo vệ đứng thành một hàng, cùng nhau cung kính gật đầu, hướng khách bày tỏ cung kính. . . . . .
Cuối cùng máy bay trực thăng chậm rãi đáp xuống giữa mặt cỏ, cánh quạt vẫn luôn tiếp tục xoay tròn, nhưng cửa đánh máy bay không có ai xuống. . . . . .
Bảo vệ lập tức cảm thấy ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn chiếc máy bay trực thăng, nhất thời ngẩn ra, liền cùng nhau cất bước đi về phía máy bay trực thăng. . . . .
Cánh quạt nhanh chóng xoay tròn, phát ra từng trận âm thanh cực lớn, đủ thấy nó sắc bén.
Nhân viên bảo vệ càng lúc càng đến gần, bảo vệ cầm đầu, chợt cảm thấy có chút không ổn, không khỏi muốn nhấn máy báo động trong tay, thậm chí rút súng lục ra . . . . . .
Lập tức, nước trong hồ bơi, nhất thời nổi lên gợn sóng mãnh liệt, một bóng đen lạnh lùng cứng rắn từ trong nước phóng lên, mặc đồ lặn bó sát người, lập tức giơ súng lục màu đen, trực tiếp cách thủy tinh thật dày bắn veo veo veo veo veo, tường thủy tinh thật dày vỡ vụn, mười bảo vệ trúng đạn ngã xuống, người đàn ông nguội lạnh ướt đẫm, ánh mắt dã thú lóe lên, trực tiếp nhảy qua hồ bơi bên này, cùng người trong máy bay trực thăng hội hợp, Như Mạt và Úc Phân lập tức đi ra lầu chót, nhìn thấy trong máy bay trực thăng đi ra hai cô gái mặc quần áo màu trắng, hướng mình cung kính gật đầu.
“Tiểu thư, đi! !” Úc Phân lập tức kéo Như Mạt đi tới máy bay trực thăng! !
“A! !” Một giọng nữ truyền đến.
Hai người bọn họ lập tức quay mặt sang, nhìn người trước mặt! !
Trần Mạn Hồng cũng lập tức vọt tới lầu cuối, thấy rất nhiều bảo vệ trúng đạn ngã xuống, còn có nhìn thấy Như Mạt thay đổi thái độ thường ngày, rất hung dữ nhìn về phía mình, trái tim của cô lạnh lẽo, vội vàng lui về phía sau một bước, không nhịn được kêu lên một tiếng sợ hãi!
“Đến rất đúng lúc! !” Úc Phân không nói hai lời, lập tức giống như tia chớp, trong tay cầm con dao ngắn tóm Mạn Hồng đang muốn xoay người chạy trốn, nắm chặt cổ của cô, dao nhọn kề cổ của cô, nói: “Nếu không muốn chết, ngoan ngoãn đi theo chúng tôi ! Giữ con tin bảo đảm hơn ! !”
“Cứu. . . . . .” Trần Mạn Hồng bị dọa đến cả người phát run, hai mắt chảy nước mắt, bị Úc Phân vừa lôi vừa kéo lên máy bay trực thăng! !
Người đàn ông lạnh lùng đó cũng lập tức đi theo sau lưng Như Mạt, cũng nhanh chóng lên máy bay, cạch một tiếng, đóng cửa máy bay, nói: “Đi! !”
Phi công lập tức gật đầu, sau đó tay đẩy cần điều khiển, chậm rãi để cho cánh quạt chuyển động càng nhanh chóng hơn, sau đó tay kéo về phía sau, máy bay trực thăng từ từ bay lên, dần dần rời khỏi mặt đất, chuẩn bị nhắm vòng xoáy màu đen bay lên. . . . . .
Hai bóng đen lập tức nhoáng lên ! !
Nhã Mộng và Thần Phong giống như trong linh báo trong đêm tối, trong gió lốc khổng lồ, dậm từng miểng thủy tinh trong mặt cỏ, bước chân cùng dậm hàng rào tầng lầu 30, cùng nhau bay người lên, quát to một tiếng, đưa hai tay của mình nắm chặt càng thép phía dưới máy bay trực thăng, hai thân thể theo phi cơ trực thăng bay lên cao đong đưa trái phải, lại cắn răng móc súng lục sa mạc phi ưng. . . . . .
Lãnh Mặc Hàn đứng ở trung tâm giám sát, nhận được tin nói Nhã Mộng và Thần Phong theo suy tính, quả nhiên đuổi kịp Như Mạt, chỉ là trước mắt hai người đang đọ sức trên máy bay trực thăng, anh lập tức căn dặn Tiêu Yến và Giang Thành lên đường, gọi: “Đi! ! !”
Máy bay trực thăng tiếp tục bay lên, phi công lại nhanh chóng thông báo bọn họ, nói dưới bụng máy bay có người, hai cô gái áo trắng lập tức rút súng lục ra, chuẩn bị ra khoang. . . . . .
“Chờ một chút!” Như Mạt ngồi ở trong khoang máy bay đen u ám, nhìn Trần Mạn Hồng bị bắt, miệng đã bị che vải, đôi tay bị trói, đang sợ hãi run rẩy rơi lệ, thở hổn hển và tràn mồ hôi. . . . . . Cô nhàn nhạt nhìn Mạn Hồng hoảng sợ, mỉm cười nói: “Đừng phát cáu, tôi hiểu bọn họ, chỉ cần đẩy người này ra ngoài cho tôi, người ở dưới máy bay, tự nhiên sẽ buông tay cứu cô ta, hoặc là cùng nhau sống, hoặc là cùng chết! !”
Trần Mạn Hồng nghe nói như vậy, mở trừng hai mắt, lại hoảng sợ đến nước mắt rơi thẳng. . .