Chương 780: KHUNG HÌNH
“Là anh chứ? Lãnh Mặc Hàn! Là anh chứ?” Trong lòng Lâm Sở Nhai trở nên kích động, rơi lệ nhìn anh! !
Trang Hạo Nhiên đứng ở một bên, kích động nhìn Lãnh Mặc Hàn, lồng ngực giống như dấy lên một ngọn lửa, nặng nề thở gấp mấy hơi, nhìn anh.
Lãnh Mặc Hàn vẫn nghi ngờ nhìn bọn họ, hơi sững sờ nói: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Để cho mọi người khóc như vậy? Sẽ không cho rằng tôi chết chứ?”
Tào Anh Kiệt và Tô Lạc Hoành đồng thời kích động đứng lên, thấy Lãnh Mặc Hàn quả thật xuất hiện tại trước mặt của mình, bọn họ nhất thời trào nước mắt, giống như khóc cha, ủy khuất kêu lên một tiếng, liền sải bước xông tới, ôm anh vào trong ngực, thậm chí hai người đàn ông vươn tay ôm sau ót của anh, khóc kêu to: “Mẹ kiếp! ! Hù chết bọn tôi rồi ! ! Cho rằng anh chết! ! Đau lòng muốn chết! !”
Lãnh Mặc Hàn bị bọn họ ôm manh, thân thể anh hơi lui về phía sau, sau lưng cảm giác rách đau, nghe lời này, nhất thời hiểu ra, hai mắt đột nhiên bất đắc dĩ mỉm cười.
Lâm Sở Nhai cũng cảm giác tức giận đi tới, nước mắt nhỏ giọt xuống, vốn muốn mắng chửi, nhưng ôm người này thành một khối, đầu lập tức trống rỗng, tựa vào trên bả vai của anh, thân thể kích động run rẩy, khóc! !
Lãnh Mặc Hàn bị mấy người này ôm cũng thiếu chút nữa không thở nổi, biết bọn họ đau lòng vì mình, anh cũng khẽ cúi đầu, chậm rãi mỉm cười, che giấu nước mắt trong hốc mắt.
Đường Khả Hinh đứng ở một bên, thấy Lãnh Mặc Hàn lại xuất hiện trước mặt của mình, cô lập tức kích động đưa tay che miệng, cố nén tâm tình kích động cảm ơn vào lòng, nước mắt từng viên chảy xuống, nhìn anh em bọn họ tình thâm như thế, cảm động đến nói không ra lời.
“Mọi người tránh ra! ! Tôi muốn ôm!” Tiêu Đồng lập tức muốn đẩy bọn họ ra, chen vào trong ngực Lãnh Mặc Hàn, ôm cái hông của anh, nghe tiếng tim anh đập, không nhịn được bật khóc, nói: “Lão đại nghe được điện thoại, cho rằng anh chết rồi, cũng không nói lời nào, đi cũng không vững, đã đánh vỡ toàn bộ kính thủy tinh chống đạn trị giá sáu trăm ngàn tại phòng làm việc! !”
Lãnh Mặc Hàn chậm rãi vươn tay, ôm Tiêu Đồng, lại ngẩng đầu lên, hai mắt nóng bỏng nhìn Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên đứng ở đàng xa, chăm chú nhìn anh thật lâu thật lâu, mới rốt cuộc chậm cất bước đi tới, tay đẩy nhẹ đám người Lâm Sở Nhai, đứng ở trước mặt của Lãnh Mặc Hàn, nhìn khuôn mặt kia hơi lộ ra tiều tụy, lại chân thật, anh thở gấp mấy hơi, rốt cuộc có chút kích động mở miệng nói: “Em gái anh! ! Lãng phí ánh mắt sát khí của tôi! ! Tôi còn tưởng rằng anh đã chết, muốn đòi lại mạng cho anh ! Anh còn sống, tại sao không thông báo một tiếng hả?”
Đường Khả Hinh nhíu chặt mày, nhìn người này!
“Đúng vậy! !” Tô Lạc Hoành lập tức đẩy Lãnh Mặc Hàn ra, tức giận nhìn anh kêu to: “Cái tên trứng chiên gì đó, nói cho chúng tôi biết tin tức này ! ! Lãng phí bao nhiêu nước mắt?”
Trong lúc bất chợt, Lãnh Mặc Hàn không biết nên nói gì, chỉ cười.
“Anh còn dám cười! ! Cưỡng hiếp anh! !” Lâm Sở Nhai lập tức tức giận muốn cùng Tào Anh Kiệt ôm lấy Lãnh Mặc Hàn, đẩy anh ngã ở trên ghế sa lon, cởi quần áo anh. . . . . .
“A!” Lãnh Mặc Hàn lập tức vứt bỏ túi hành lý, vẻ mặt lộ ra khổ sở. . . . . .
“Làm sao rồi?” Bọn Lâm Sở Nhai vẫn có chút căng thẳng nhìn anh.
“Sau lưng trúng tên, còn chưa lành đấy. . . . . .” Lãnh Mặc Hàn nói xong, lại nhíu chặt mày, tay nhẹ che sau lưng, thở dốc một cái.
Đường Khả Hinh lập tức căng thẳng đi tới, nhìn anh gấp gáp nói: “Vậy mau đi lên lầu nghỉ ngơi một chút. . . . . . Nếu không, sẽ đi gặp bác sĩ. . . . . .”
Lãnh Mặc Hàn nhìn cô một cái, khuôn mặt rịn mồ hôi lạnh, thở dài một cái, mới lắc đầu, nói: “Không có việc gì. . . . . .”
“Nhanh đi nghỉ ngơi! ! Đừng nói nhiều như vậy! !” Trang Hạo Nhiên nhanh chóng tiến lên, trong những người này, vóc người của anh cao nhất, lập tức muốn ôm ngang Lãnh Mặc Hàn. . . . . .
“Đi! ! Cũng không phải là phụ nữ!” Lãnh Mặc Hàn lập tức đẩy anh ra.
“Tôi ôm anh một cái! !” Trang Hạo Nhiên nhìn anh một cái, không khỏi đi lên trước, đưa hai tay ra ôm chặt anh vào trong ngực, hai mắt đột nhiên đỏ thắm, nhưng vẫn là đè nén kích động, xúc động, nói: “Cám ơn anh trở lại!”
Lãnh Mặc Hàn nghe lời này, đột nhiên chậm rãi mỉm cười, mới nói: “Nếu như tôi không trở lại, đoán chừng anh sẽ ngủ không yên hai ngày chứ? Chỉ vì giấc ngủ quý báu của anh, tôi cũng phải sống. . . . . .”
Trong lúc nhất thời Trang Hạo Nhiên buông thân thể anh ra, kích động nhìn anh, dừng lại một lúc lâu, mới nói: “Anh em tốt! ! Tối nay chúng ta ôm ngủ! !”
Nói xong, anh lại ôm Lãnh Mặc Hàn chặt hơn!
Phốc! !
Tất cả mọi người cùng cười, Đường Khả Hinh đứng ở một bên, cũng không nhịn được cười.
“Này, đến cùng là có chuyện gì? Tại sao mấy cái tên trứng chiên gì đó của anh lại nói anh chết?” Tô Lạc Hoành nghe nhắc tới chuyện này, liền căng thẳng hỏi.
Mọi người nghe xong lời này, cũng lo lắng tò mò nhìn anh.
Lãnh Mặc Hàn nghe lời này, hai mắt lóe lên, nhớ lại tình hình lúc đó, mới chậm rãi mở miệng: “Giờ Mĩ tối hôm qua mới vừa xuống máy bay không bao lâu, liền muốn hẹn người đàm phán, tin tức truyền đi không đến bao lâu, tôi liền bị tập kích, thậm chí đối phương muốn đưa tôi vào chỗ chết. Tôi biết rõ, người đứng đầu của đối phương không có ý muốn đàm phán với tôi. Tôi nghĩ đã bắt đầu chiến tranh rồi, tôi liền thừa cơ hội này, phá huỷ sào huyệt của anh ta một lần! ! Nếu không anh ta cho rằng Lãnh Mặc Hàn tôi không có ở nước Mĩ, thế giới là của dạ hành nhân! !”
Anh nói tới chỗ này, hai mắt chợt lóe! !
Tất cả mọi người im lặng không lên tiếng.
Đường Khả Hinh nghe lời này, lại không khỏi cảm thấy có chút lo sợ.
“Sau đó thế nào?” Tô Lạc Hoành vẫn nhớ Lãnh Mặc Hàn bị thương, đỡ anh ngồi ở trên ghế sa lon, mới căng thẳng hỏi.
“Sau đó. . . . . .” Lãnh Mặc Hàn thở gấp mấy hơi, mới tựa vào trên ghế sa lon, ngưng mặt tiếp tục nhớ lại nói: “Lúc chúng tôi đi lật sào huyệt anh ta, phát hiện người anh ta đã đi rồi! Tôi còn đang ngạc nhiên, tốc độ của chúng tôi nhanh như vậy, rốt cuộc anh ta trốn chạy thế nào? Khi đó, thế lửa đang mãnh liệt, tôi nghĩ không thông. . . . . . Nhưng vẫn nghĩ tới, tạm thời đi khỏi mật thất, không ngờ tôi lúc xoay người, nhìn thấy một khung hình, tôi phát hiện cái khung hình đó kì lạ, liền xoay người muốn cầm khung hình này. Chính xác tôi cũng khinh thường. Không ngờ khung hình này lại có cơ quan, tôi mới cầm động, sau lưng liền trúng phải tên, thậm chí có thể nghe được âm thanh tính giờ nổ lựu đạn phía dưới, khi đó, quả thật tôi cho rằng. . . . . . Có thể phải gặp lại mọi người ở kiếp sau. . . . . .”
“. . . . . . . . . . . .” Mọi người nghe vậy, cũng im lặng nặng nề nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên ngồi ở trên ghế sa lon, hai mắt thoáng qua ánh sáng sắc bén nhìn anh.
“Nhưng. . . . . .” Lãnh Mặc Hàn khẽ mỉm cười, nói: “Thì ra cái cơ quan này là nổ tung mật thất bên ngoài trụ sở, làm cho người ta tưởng toàn bộ nơi này bị nổ tung, mà anh tiếp tục xoay khung hình, dưới bàn công việc sẽ có lối giúp người chạy trốn! ! Khi đó, tôi đang suy nghĩ khung hình kia, cho nên trong quá trình tôi giãy giụa lại phát hiện, dưới lòng bàn chân mở ra, cả người tôi liền trực tiếp rơi xuống dưới! Sau khi miệng đường hầm bí mật bị đóng lại, phòng bí mật mới chính thức nổ tung.”
“Trời ơi! !” Tiêu Đồng nghe muốn vỡ mật, tiến tới, nhìn Lãnh Mặc Hàn, căng thẳng nói: “Nếu như khi đó, anh không động cái khung hình đó, không phải chết chắc sao?”
Lãnh Mặc Hàn nghe nói như vậy, nhìn cô, đột nhiên mỉm cười, nói: “Nếu như tôi không động khung hình đó, cô cũng không cần gả cho tôi.”
“Đi! !” Mặt của Tiêu Đồng đỏ lên, đánh mạnh đầu gối của anh một cái, mới nói: “Đó là cho rằng anh đã chết! !”
“Đã nói thì giữ lời! ! ! Hai người kết hôn, chúng tôi cùng nhau làm lễ lớn!” Lâm Sở Nhai bật cười.
“Đi đi đi! !” Tiêu Đồng lại muốn vung tay, đánh bọn họ.
Trang Hạo Nhiên lại trầm mặt nhìn Lãnh Mặc Hàn, nói: “Rốt cuộc. . . . . . Cái khung hình đó có cái gì kì lạ? Người trong hình. . . . . .”
Lãnh Mặc Hàn nghe nói như vậy, ngừng lại suy nghĩ một chút, mới căn dặn bọn người Tô Lạc Hoành: “Giúp tôi mang túi du lịch tới. . . . . .”
Tô Lạc Hoành lập tức muốn đứng dậy. . . . . .
Đường Khả Hinh lập tức đi tới, nhặt túi du lịch lên đưa cho Lãnh Mặc Hàn.
Lãnh Mặc Hàn ngẩng đầu lên, nhìn cô một cái, nhận lấy túi du lịch, nói: “Cám ơn. . . . . .”
Đường Khả Hinh nhìn anh, dịu dàng mỉm cười.
Trang Hạo Nhiên ngồi ở một bên, nhắc mí mắt nhìn ánh mắt của người anh em, lại hơi cúi đầu nhìn Đường Khả Hinh, cũng không lên tiếng. . . . . .
Vẻ mặt Lãnh Mặc Hàn hơi lộ ra chút đau đớn, kéo khóa kéo, từ trong túi chậm rãi lấy ra một khung hình, chật vật đặt xuống ở trước bàn trà.
Mọi người cùng nhau kinh ngạc nhìn tới trước, đồng thời kêu lên: ” Đứa bé! ! ?”
Chính xác. . . . . .
Trên bàn trà màu trắng để một khung hình mạ vàng, bên trong là hình một đứa bé vài tháng, đứa bé trong hình mặc váy nhỏ màu trắng, mang vớ nhỏ màu trắng, trên trán đội một vòng hoa màu trắng, hướng về phía ống kính, hết sức thông minh khéo léo nở nụ cười. . . . . .
Đường Khả Hinh cũng chăm chú nhìn tấm hình này.
“Cái này. . . . . .” Lâm Sở Nhai ngạc nhiên nhìn khung hình, nói: “Hình này, có gì đặc biệt sao?”
“Tôi không biết. . . . . .” Lãnh Mặc Hàn suy nghĩ vấn đề này một chút, mới nói: “Đây chỉ là một loại trực giác. Mà tôi chạm vào khung hình này, thông qua khung hình, giết người tự cứu, càng xác nhận suy đoán của ta, đứa bé này hết sức quan trọng đối với người cầm đầu!”
Mọi người cùng nhau không lên tiếng.
“Nhưng. . . . . .” Tiêu Đồng suy nghĩ một chút, lại nhìn Lãnh Mặc Hàn nói: “Đứa bé này đối với người cầm đầu kia quan trọng, nhưng có liên quan gì với chúng ta?”
“Cô gả cho tôi..tôi sẽ nói cho cô biết. . . . . .” Lãnh Mặc Hàn trêu chọc cô.
“Đi!” Tiêu Đồng không nhịn được cười.
“Để cho tôi sắp xếp lại suy nghĩ thật tốt sẽ nói cho mọi người biết, nhưng mà chỉ là suy đoán, chưa có cơ sở xác định . . . . . .” Lãnh Mặc Hàn thật lòng nói.
Mọi người suy nghĩ thấy cũng đúng, liền gật đầu một cái.
Trang Hạo Nhiên nghe ra Lãnh Mặc Hàn còn có lời muốn nói với mình, chỉ là không tiện, liền căn dặn mọi người nói: “Được rồi, được rồi! Người trở lại là tốt rồi, cám ơn trời đất. Mau đỡ anh ấy đi nghỉ ngơi, tôi lập tức gọi bác sĩ sang đây xem.”
Anh nói xong, lập tức đứng lên, lấy điện thoại di động ra.
Mọi người cũng ba chân bốn cẳng phải đứng lên, đỡ Lãnh Mặc Hàn đi nghỉ ngơi, Đường Khả Hinh cũng rất căng thẳng đi tới, muốn đỡ, lại cảm giác có chút không ổn, lui về phía sau nhìn, cảm thấy trong nhà này còn thiếu một người, nói: “Hả? Tiểu Nhu đâu?”
Lãnh Mặc Hàn mới vừa muốn đứng lên, nghe được Đường Khả Hinh nói vậy, hai mắt anh lóe lên, hơi sững sờ hỏi: “Tiểu Nhu tới?”
Tiêu Đồng lập tức nhìn anh nói: “Cô ấy biết anh đã xảy ra chuyện, cũng khóc bù lu bù loa, còn mang bánh trà xanh anh thích ăn, cho cây anh đào ăn hết!”