Chương 968: LẬP TỨC
Sau khi tổ chức xong lễ thắp đèn khai mạc, ba ngày sau tất cả chuyên gia hầu rượu sẽ phải tiến hành thi viết, nhận phỏng vấn của các phóng viên, tất cả thành viên hiệp hội rượu đỏ cùng Ban Phê bình, bao gồm Vitas, Laurence, còn có Bác Dịch cũng thu xếp tài liệu đứng dậy, theo qui định cuộc thi đấu, không lấy bất kỳ hình thức nào để gặp mặt các tuyển thủ, nếu phát hiện làm trái quy định, nhất định phải rút khỏi cuộc thi đấu, thậm chí phạt tiền một triệu đô, như sự trừng phạt! !
Vitas vừa thu xếp tài liệu, vừa vô cùng lo lắng quay đầu, nhìn học trò.
Đường Khả Hinh nhất thời cũng bị đám phóng viên vây đến, muốn phỏng vấn cô, nhưng cô lại mỉm cười, hơi giơ tay, để cho đám vệ sĩ ngăn cản mọi người, liền im lặng muốn rời khỏi. . . . . .
Bác Dịch cũng đứng ở một bên, nhìn bóng lưng Đường Khả Hinh im lặng đi khỏi, cũng có vẻ hơi lo lắng nói: “Lần này thi viết, sắp nói đến lịch sử rượu đỏ một triệu năm trước, gần đây cô ấy xảy ra nhiều chuyện như vậy, không biết có thể thông qua thi viết hay không, tôi thật sự không quá hi vọng.”
Vitas nghe nói như vậy, hai mắt cũng lộ ra ánh sáng lo lắng, nhưng vẫn có lòng tin đối với học trò của mình, bởi vì cho dù bình thường cô bận rộn như thế nào, xảy ra chuyện gì cũng chưa bao giờ quên học tập. . . . . . Nhưng lần này thi viết quá khó khăn!
***
Khách sạn Á Châu!
Một nóc tòa nhà màu trắng 12 tầng, bình thường ít dùng, tầng lầu giữa tập trung các bữa tiệc loại nhỏ, lần này đều bị dùng phục vụ cho cuộc thi đấu rượu đỏ, chỉ thấy rất nhiều bảo vệ chia ra trông coi ở xung quanh tầng lầu, rất nhiều nhân viên nghiệp vụ ra ra vào vào, đang cùng thành viên hiệp hội rượu đỏ và đám thư ký của các quan chức địa phương phái tới, bắt đầu, tiến hành bố trí và giám sát địa điểm thi viết, từ tầng thứ 5 đến tầng 12, tất cả đều là chỗ ở của các thành viên hiệp hội rượu đỏ và chuyên gia hầu rượu, còn có phòng nghỉ ngơi để cho bọn họ nghỉ ngơi và thử rượu! !
Đường Khả Hinh cùng Thơ Ngữ bước nhanh đi tới lầu phụ, nhìn rất nhiều bảo vệ đứng ở trên sân cỏ xanh xanh, hoặc hoa đua nhau khoe sắc, giữ chặt vị trí, một số thành viên hiệp hội rượu đỏ hoặc Ban Phê bình, bao gồm bà George đang đứng ở dưới ánh mặt trời sáng lạn, tiếp nhận phóng viên phỏng vấn, bên kia nhân viên phục vụ biết lễ khai mạc đã kết thúc, tất cả đều rối rít bưng trái cây đi về phía bên này, cô chỉ liếc một cái, liền trực tiếp đi khỏi.
Bên trong phòng nghỉ ngơi tầng lầu 12! !
Đường Khả Hinh cùng Thơ Ngữ bước nhanh vào, cũng đã nhìn thấy Bác Phúc và Lâm Bạch Bạch đội nón bảo hiểm, mặc áo sơ mi trắng, quần short màu xanh dương, vác một cái hòm thuốc to, đang nhìn về phía bên này, cô lập tức hết sức biết ơn nở nụ cười, nhìn bọn họ, gọi nhỏ: “Bác Phúc! ! Bạch Bạch! Mọi người vất vả!”
“Không có chi!” Bác Phúc nói xong, ngay lập tức xắn ống tay áo, bởi vì bây giờ Bác Dịch là một trong Ban Phê bình và giám khảo, cho nên không thể đến gần Đường Khả Hinh, cũng không có biện pháp châm cứu cho cô, hôm nay do Bác Phúc châm trước, ông già này càng già càng dẻo dai, giọng nói tuy nhỏ, nhưng hết sức rõ ràng, nói: “Nằm xuống! !”
“À?” Đường Khả Hinh ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Bác Phúc nói: “Nằm. . . . . . Nằm xuống? Không phải châm cứu tay hay sao?”
Lâm Bạch Bạch trực tiếp nhìn Đường Khả Hinh bật cười nói: “Dĩ nhiên không phải! ! Không phải Bác Phúc đã nói tử cung của cô có vấn đề sao? Ông ấy tự mình về trong thôn một chuyến, hái một chút cây thuốc quý, để điều trị cho cô, nhưng chủ yếu là tay!”
“Ồ!” Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, chỉ đành phải gật đầu một cái.
Thơ Ngữ lập tức đi lên trước, đỡ Đường Khả Hinh, cũng có chút không hiểu, căng thẳng nói: “Đường tiểu thư, cô đi tắm trước một chút sau đó sẽ châm cứu!”
“Tốt. . . . . .” Đường Khả Hinh nói xong, liền không thể làm gì khác hơn, nhanh chóng đi vào phòng tắm! !
Lâm Bạch Bạch không có thời gian để ý đến cô, chỉ dựa theo lời của Bác Phúc, mang ngải cứu, quế viên, tần bì và một số loại cây thuốc khác, bỏ vào trong cối đá, ngồi xổm trên mặt àn, không ngừng giã, cộp cộp cộp cộp, giã xong, lại dùng miếng vải mỏng, bọc lại toàn bộ, đặt sang một bên, lại cầm máy sấy, nhìn Đường Khả Hinh đã mặc quần áo ngủ màu trắng rộng thùng thình, xõa tóc dài đi ra, Thơ Ngữ vội vàng đỡ cô nằm xuống. . . . . .
Lâm Bạch Bạch lập tức đi đến trước mặt của Đường Khả Hinh, ngồi ở bên giường, vén quần áo cô lên, kéo máy sấy tóc sấy khô nơi rốn!
Thơ Ngữ cùng hai người giúp việc hết sức kỳ lạ nhìn động tác này của Lâm Bạch Bạch, đang suy nghĩ thổi rốn làm gì? Lúc này Trần Mạn Hồng, Tiểu Nhu, cùng Nhã Tuệ cũng đi tới, hết sức lo lắng nhìn xem.
Lúc Bác Phúc nói châm cứu, Lâm Bạch Bạch trực tiếp trút bột thuốc ở trên rốn Đường Khả Hinh, lại dùng miếng vải trắng, bịt kín nơi đó.
Đường Khả Hinh nằm ngang ở trên giường, không khỏi cảm giác nơi rốn ấm áp, tràn tới bụng, cô hết sức tò mò muốn nâng đầu liếc mắt nhìn xem rốt cuộc là vật gì. . . . . . Lâm Bạch Bạch lại nhấn một cái, đè đầu cô xuống, sau dựa theo lời của Bác Phúc, ngón tay bắt đầu ở trên rốn Đường Khả Hinh, tìm kiếm huyệt thủy phân của cô, liền muốn tự cầm kim châm cho cô . . . . . .
“Cô làm cái gì hả?” Bác Phúc cau mày, cầm kim, nhìn Lâm Bạch Bạch! !
Lúc này Lâm Bạch Bạch mới biết mình không thể châm, dáng vẻ bắt đầu lúng túng, nở nụ cười lấy lòng, nhìn Bác Phúc nói: “Con chỉ muốn giúp bác một chút thôi? Bác Phúc, hai ngày nay con biểu hiện tốt chứ? Có thể thu con làm học trò hay không?”
“Cô không có tuệ căn! ! Coi như xong !” Bác Phúc nói xong, liền cầm kin châm, bước lên trước, bắt đầu châm cho Đường Khả Hinh.
Phốc! Bọn Tô Lạc Hoành nghe nói chuyện của Đường Khả Hinh, vội vàng tới xem cô một chút, lại nghe Bác Phúc nói như vậy, anh không nhịn được che miệng chế giễu.
Lâm Bạch Bạch lập tức quay mặt sang, trừng mắt nhìn dáng vẻ của Tô Lạc Hoành, cắn răng nghiến lợi nói: “Anh cười cái gì mà cười? Anh có tuệ căn thì rất giỏi sao! Cha tôi nói, trẻ nhỏ có tuệ căn, toàn bộ đều là hồ lô chuyển thế! ! Quái vật!”
“Cô . . . . . . . .” Tô Lạc Hoành muốn xông lên đánh cô! !
“Được rồi!” Lâm Sở Nhai nhất thời cũng lo lắng, kéo anh, nói: “Loại chuyện nhỏ này, anh cũng so đo! !”
Tô Lạc Hoành nghe nói như vậy, híp mắt thở phì phò nhìn Lâm Bạch Bạch.
Lâm Bạch Bạch cũng híp mắt thở phì phò nhìn Tô Lạc Hoành.
Bác Phúc không để ý đến hai người này, mà nhanh chóng ghim kim vào rốn của Đường Khả Hinh, sau đó sẽ mở một túi kim châm khác, cầm tay trái tay phải của Đường Khả Hinh, muốn ghim kim cùng một lúc! !
“A. . . . . . Tay trái của con bị thương, tại sao phải châm cùng với tay phải?” Đường Khả Hinh ngạc nhiên nhìn Bác Phúc hỏi.
“Tây y chú ý đến cục bộ! Trung y coi trọng thăng bằng! Kinh mạch trong thân thể không thể không liên thông, nếu một bên có chuyện, nhất định sẽ ảnh hưởng lưu thông máu bên kia! ! Thậm chí vết thương ở chân cũng sẽ châm huyệt vị ở tay, từ trên đi xuống!” Bác Phúc nói xong, liền cầm tay Đường Khả Hinh, hướng huyệt vị của cô chậm rãi ghim kim ! !
Đường Khả Hinh có chút căng thẳng, nhắm mắt lại, không khỏi thở ra một hơi, trong đầu lại nhớ lại ở vườn nho, Bác Dịch châm cứu cho mình thì Trang Hạo Nhiên ngồi ở bên cạnh mình, ánh mắt lộ ra lo lắng và thâm tình.
Lâm Bạch Bạch lập tức dựa theo lời của Bác Phúc, lại chuẩn bị xong thuốc bột, dùng giấy vàng bọc lại, bật lửa đốt một cái, lại thổi tắt, giống như hút thuốc lá, để cho mùi thuốc nhất thời tràn ngập cả căn phòng, rất cẩn thận đặt xuống các huyệt vị ở hai bên Đường Khả Hinh.
“Buổi sáng thức dậy, tay có bị tình trạng tê dại và run rẩy hay không?” Bác Phúc nhìn Đường Khả Hinh hỏi.
“Có!” Đường Khả Hinh lập tức nói.
Bác Phúc nhíu chặt mày, tiếp tục ghim kim cho Đường Khả Hinh.
Thời gian trôi qua từng phút, từng phút.
Trong lúc Đường Khả Hinh châm cứu, bởi vì đêm qua cô mệt mỏi, dần dần nhắm mắt, cảm thấy cuộc sống lập tức không ngừng lắng đọng, lắng đọng, lắng đọng. . . . . .
Làn khói mù không ngừng lượn quanh, không ngừng lượn quanh, bay tới trước cửa sổ sát đất, một chút ánh sáng thiên đường, càng lúc càng sáng, càng lúc càng sáng. . . . . .
Phía trước từng đợt âm thanh ào ào, rất mơ hồ truyền đến, như biển, như thơ, như mộng.
Bóng trúc lộ ra sức sống sâu thẳm xanh biếc, trong tiếng lay động xào xạc, phía trước thác nước cầu vòng rào rào chảy xuống, trên hồ bay từng làn khói xanh, trong ao sen từng đóa sen hồng lay động, rất nhiều bươm bướm ở trong cảnh tiên tươi đẹp, phe phẩy đôi cánh mơ mộng, một cơn gió mãnh liệt quét tới, bóng trắng dần dần vỗ cánh, mang theo thân thể nhẹ nhàng bay đến, hai tròng mắt cô vui vẻ, lộ ra ánh sáng cuộc sống tuyệt đối vinh quan, kinh ngạc vỗ đôi cánh màu xanh của mình, nhìn khung cảnh thần tiên, cảm xúc của cô lại trào dâng, lập tức đập cánh, bay về phía cảnh tiên, cuối cùng nấp ở trên lá sen to lớn, lấy trời làm chăn, lấy lá làm giường, rất hạnh phúc hưởng thụ giọt sương ngọt ngào nhất trên thế giới nuôi nấng, kể từ khi có thể tìm tới cảnh thần tiên trên đời, cũng không cần vất vả bay lượn nữa. . . . . .
Cô ngẩng mặt, đón gió mát, cuốn lá sen, núp trong thế giới dịu dàng hạnh phúc, ngày qua ngày, năm qua năm! !
Tiên cảnh mộng mơ vẫn không dứt! !
Cô ở trong cảnh tiên này dần dần mất đi nụ cười hy vọng và mới mẻ, cuộn tròn hai chân của mình, rất cô đơn, rất mờ mịt. . . . . .
Một cơn gió mãnh liệt thổi qua, quét qua hồ sen, truyền đến âm thanh khủng bố của gai góc.
Cô lập tức từ trong lá sen ngẩng đầu lên, nhìn khu rừng rậm tối đen bên ngoài cảnh tiên, nghe nói nơi đó có rất nhiều ma quỷ, rất nhiều gụi gai độc và quái vật, có rất nhiều thực vật đang giương móng vuốt giống như ma quỷ, hú vang, than thở, đó là một nơi khủng bố, đó là một nơi lạnh lẽo, đó là một nơi vô tình. . . . . . Chẳng bao lâu sau, rất nhiều sinh linh, thậm chí bươm bướm phất phới nhắc nhở cô, chớ đến nơi đó. . . . . . Cô lại ở trong lá sen chậm rãi đứng lên, thân thể cô mờ ảo, có lẽ ở trong cảnh tiên mơ mộng này quá lâu, bắt đầu tưởng tượng gai nhọn đâm đau chân của mình cũng rất thú vị, rất hấp dẫn, cảm giác đau làm mình sống lại.
Dần dần, hơi thở càng lúc càng nóng, càng lúc càng nóng. . . . . .
Cô lập tức nâng đôi cánh màu xanh của mình, hai mắt càng lóe sáng, lồng ngực nặng nề thở gấp, không nhìn tất cả hạnh phúc cảnh tiên trước mặt, lập tức bay người lên, giương đôi cánh bay đi, tiến vào nơi u ám, rất nhiều gai lập tức mở rộng, muốn đâm mạnh vào trong thân thể thuần khiết mộng ảo của cô gái này, ở trong từng cơn đau nhói, cô xúc động bay lượn, mặc dù mũi chân tràn máu, móng vuốt ma quỷ cào nát mặt cô, cô lại không để ý tới đau đớn, thân thể lại bay lên càng lúc càng cao, cuối cùng xuyên qua rừng rậm đầy ma quỷ ! !
Một cơn gió nhẹ nhàng thổi tới.
Cô đứng ở trong gió bờ bên kia, nhìn ma quỷ trong rừng rậm tối tăm ở trước mặt, còn có thể mơ hồ nhìn thấy được khung cảnh thần trên đời, khuôn mặt cô đầy máu, đôi tay đau đớn, váy dài bị xé rách, ánh mắt lại chậm rãi sáng rực, không nói gì, không hề lưu luyến nữa, lập tức giương cánh, nở nụ cười bay thẳng lên bầu trời rộng lớn phía trước, rất nhiều sấm chớp tấn công tới, cũng không ngăn được thân thể cô bay tới phía trước! !
Trong nháy mắt! !
Đôi mắt Đường Khả Hinh kịch liệt mở ra, nhìn phòng nghỉ ngơi, làn khói quanh quẩn, cô lại kinh ngạc ngồi bật dậy, nhìn không gian xung quanh, nhớ lại giấc mộng mới vừa rồi, trên trán rịn mồ hôi lạnh, ứa nước mắt! !
“Đường tiểu thư. . . . . .” Thơ Ngữ có chút kinh ngạc nhìn cô, không khỏi lo lắng, đề phòng gọi nhỏ: “Cô . . . . . Làm sao rồi?”
“Khả Hinh?” Nhã Tuệ cũng hết sức kinh ngạc ngồi ở bên cạnh Đường Khả Hinh, tay nắm bả vai của cô, lo lắng hỏi: “Cô làm sao vậy hả?”
Tiếng gõ cửa vang lên.
Tiểu Thanh mỉm cười đi tới trước, dẫn vào một cô gái vóc dáng cao gầy, mặc đồng phục váy đen, mặt mũi sáng sủa, vẻ mặt tươi đẹp động lòng người, chỉ thấy cô hết sức cung kính, lễ phép nhìn Đường Khả Hinh, nói: “Đường tiểu thư, chào cô, tôi là Ngải Giai, thư kí trưởng Hội đồng quản trị Hoàn Cầu, đồng thời cũng là thư ký của cô, thành viên thứ ba của Hội đồng quản trị thừa kế 20% cổ phần Hoàn Cầu của Đường tiên sinh ! ! Hôm nay chúng tôi đặc biệt tới đây mời cô ký hợp đồng chuyển nhượng cổ phần! Chỉ cần chữ ký của cô, cổ phần trên hợp đồng, còn có toàn bộ tài sản lập tức có hiệu lực!”
Đường Khả Hinh vẫn thở gấp, tràn mồ hôi nhìn Ngải Giai, hai mắt nhìn chằm chằm hết sức sáng rỡ, nhớ tới giấc mộng kia, lại một cảm giác lạnh lẽo tràn ra, biết Bác Phúc đã châm cứu cho mình xong, cô lại lập tức nhấc chăn lên, gấp gáp và căng thẳng nói: “Lập tức lên đường! ! Tôi muốn đi bệnh viện! ! Lập tức đi bệnh viện! !”