Chương 1276: KẾT THÚC (MƯỜI SÁU)
Mưa rơi càng lúc càng lớn, giọt nước lớn chừng bằng hạt đậu đập nổi lên từng trận bọt sóng! !
“Miệng của chú rất lợi hại, hôm nay xem như gặp phải đối thủ!” Tưởng Thiên Lỗi trực tiếp đặt đôi đũa xuống, vẻ mặt cười chế nhạo bất đắc dĩ đi ra, mới nhìn về phía Trang Hạo Nhiên nói: “Tô Linh có thể xem là người tài trí hơn người, nghe nói lúc cô ấy năm tuổi, cũng đã học thuộc lòng hết một bộ quốc học, còn nhỏ tuổi đã nói năng lưu loát, càng luyện thành một tay vẽ tranh tuyệt vời, tài vẽ cô ấy cũng là hạng nhất cả nước, hiện tại người tới cửa cầu xin vẽ cũng tấp nập không dứt! Từ chỉ số IQ đến EQ, gần như không có người có thể so bì kịp với cô ấy! Tôi gặp gỡ cô ấy rất nhiều năm, chưa từng nghe cô ấy nói một chữ, một câu vô ích! Cô ấy ra đề mục này cho chú, tôi xem chú giải thế nào?”
Trang Hạo Nhiên nghe Tưởng Thiên Lỗi nói xong, hai tròng mắt anh lóe sáng, vẻ mặt hơi lộ ra nụ cười bí ẩn, nhìn Tô Linh ngồi ở bên trong, nhẹ nhàng cười nói với ông nội và Ủy viên Trương, khối băng trên bàn ăn đang chậm rãi bốc lên hơi nước lạnh lẽo. . .
Tưởng Thiên Lỗi cũng tiến lên nhìn vào trong phòng, Ủy viên Trương ngồi ngăn ở chính giữa, che chắn cốc nước cực kỳ chặt chẽ, anh trầm ngâm suy nghĩ trong chốc lát, mới nói: “Tô tiểu thư đúng là người lợi hại! Biết đem cốc nước kia đặt phía sau Ủy viên Trương, chúng ta cũng không có cách nào với cô ấy!”
Trang Hạo Nhiên suy nghĩ vấn đề này một chút, lúc này mới xoay người nhìn Tưởng Thiên Lỗi nhíu chặt mày hỏi: “Này! Tôi hỏi anh, ổ khóa kia thật sự chế tạo thành chín lỗ khóa sao?”
“Ừm!” Tưởng Thiên Lỗi gật đầu đáp.
“Người nào đưa ra chủ ý thối này, kéo anh ta ra ngoài trực tiếp làm thịt!” Trang Hạo Nhiên bày ra vẻ mặt hung ác nói.
Tưởng Thiên Lỗi bất đắc dĩ xoay người nhìn Trang Hạo Nhiên tức giận nói: “Đến lúc này rồi chú còn tâm trạng nói đùa? Chú nhìn xem khối băng ở giữa bàn ăn cũng đã sắp tan hết!”
“Chuyện luôn có cách giải quyết!” Trang Hạo Nhiên nở nụ cười nhiệt tình hấp dẫn, dáng vẻ như đã tính trước làm cho hai tròng mắt anh tỏa sáng lấp lánh.
“Vậy chú có cách gì?” Tưởng Thiên Lỗi cao giọng nhìn người này, nói: “Nếu chú nghĩ không ra cách, trong ba năm công văn của Hoàn Cầu không phê duyệt được, tôi ôm chú cùng chết!”
“Anh đừng cả ngày lẫn đêm nghĩ tới công việc mà! Khó trách anh không có vợ!” Trang Hạo Nhiên ghê tởm liếc anh, lúc này mới bật cười nói: “Anh để cho tôi suy nghĩ một chút xem giải quyết chuyện này như thế nào! ?”
“Tôi có một cách!” Lúc này Trương Thục Dao cũng chậm rãi đi tới, mở miệng nói.
Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn cô.
“Cách gì?” Đám người Tiêu Đồng cũng căng thẳng nhìn cô.
Trương Thục Dao khẽ mỉm cười, đi tới trước ngưỡng cửa nhìn mọi người bên trong phòng, lại nhìn thấy dáng vẻ mạnh mẽ của Ủy viên Trương, mới chậm rãi nói: “Suy nghĩ một chút, cũng chỉ là một cốc nước thôi, muốn lão đại dùng một cây kim nhỏ ném trúng cốc nước trong phía sau Ủy viên Trương, đây thật là một nhiệm vụ không thể hoàn thành! Nhưng tôi lại nghĩ ra một cách khác! Ví dụ như dùng đội trống mạnh mẽ năm mươi người, thông qua âm thanh chấn động, kết quả nhận được sự cộng hưởng hoàn cảnh xung quanh! Tình huống như thế giống như động đất, tự nhiên sẽ làm cho cốc nước trong kia gợn sóng!”
“Oa! ! Thục Dao, cô có biện pháp tốt?” Tiêu Đồng vui mừng đi tới trước mặt của Trương Thục Dao, vươn tay nắm chặt cánh tay cô, bật cười nói: “Cô thật sự rất lợi hại!”
Trương Thục Dao khẽ mỉm cười, lại nhìn mọi người nói: “Cách thứ hai! ! Tô tiểu thư cố ý chừa lại một khe hở ở khung cửa, ngược lại có thể giúp chúng ta lợi dụng sức gió mạnh, từ bên ngoài quét thẳng vào bên trong, một cốc nước trong có bao nhiêu sức ổn định, không chừng một chút gió thổi là có thể dễ dàng làm cho nó gợn nhẹ!”
Lúc này Tiêu Đồng kinh ngạc há hốc miệng, hết sức hết sức thán phục nhìn Trương Thục Dao bật cười, rất vui mừng nói: “Thục Dao, cô thật sự quá tuyệt vời! Chúng ta sẽ dùng cách này!”
Đám người Lâm Sở Nhai cùng Tào Anh Kiệt nghe Trương Thục Dao nói xong, cũng cảm thấy vẫn có thể xem là một cách tốt, vội vàng xoay người nhìn Trang Hạo Nhiên bật cười nói: “Lão đại, anh cảm thấy như thế nào? Năm mươi người, năm mươi cái trống, chúng tôi có thể lập tức chuẩn bị, ngay cả trăm người, trăm cái trống cũng có thể!”
Trang Hạo Nhiên cũng đã một mình đi vào phòng VIP Tưởng Thiên Lỗi mới vừa ăn cơm nghỉ ngơi, đầu tiên đặt cây kim xuống, mới phóng khoáng chậm rãi buông cúc áo tây trang của mình, cởi ra đặt nó sang một bên, thong thả ngồi ở trên ghế sa lon thấp, bưng chén cơm Tưởng Thiên Lỗi chưa ăn xong, cầm đôi đũa đã dùng qua, trực tiếp gắp một hạt đậu phộng ăn, lại lùa nhẹ một chút cơm thơm ngọt vào trong miệng, nhẹ nhàng nhàn nhã nhai. . .
Mọi người nhìn vẻ mặt anh cũng ngây người, nhất là Tiêu Đồng đi tới nhìn Trang Hạo Nhiên kinh ngạc nói: “Lão đại, anh làm sao vậy? Anh cảm thấy biện pháp lúc nảy không được sao?”
Mọi người cũng kinh ngạc nhìn anh.
“Đúng vậy! ! Anh đừng như vậy, sẽ không kịp thời gian!” Đám người Tô Lạc Hoành và Lâm Sở Nhai cũng gấp gáp muốn chết, lúc này Nhã Tuệ nghe tin Trang Hạo Nhiên bị thử thách, mới đi tới xem tình hình, cũng nghi ngờ và kinh ngạc nhìn anh!
Trang Hạo Nhiên lại nhàn nhạt cầm chén cơm, lại lùa nhẹ một chút cơm bỏ vào trong miệng nhai mấy cái, nuốt xuống, lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn một đám người ngăn ở cửa phòng VIP, bật cười nói: “Gấp cái gì? Đúng rồi, mọi người còn chưa có ăn cơm chứ? Mau vào đi, mấy thứ đậu phộng này ăn không tệ, ngọt giòn, dùng muối bảy màu rang đấy!”
“Ôi chao, lão đại! Anh làm sao còn ăn được chứ? Cô vợ này anh không muốn cưới nữa à?” Lâm Sở Nhai thật sự không còn cách nào với anh.
“Nói bậy!” Trang Hạo Nhiên lập tức ngẩng đầu lên, hung ác trợn mắt nhìn Lâm Sở Nhai một cái, mới nói: “Ai nói không cưới nữa! Chậm một ngày cũng không được!”
“Vậy bây giờ anh làm gì chứ? Khối băng sắp tan hết rồi!” Tô Lạc Hoành thật sự sốt ruột nhìn anh.
Lãnh Mặc Hàn cũng hết sức bình tĩnh đứng ở bên ngoài phòng VIP, nhìn dáng vẻ thong dong nhàn nhã của Trang Hạo Nhiên, không chừng anh thật sự có cách?
Tưởng Thiên Lỗi đứng ở bên ngoài phòng VIP, nhìn dáng vẻ Trang Hạo Nhiên, anh cũng hết sức bình tĩnh lại.
Trang Hạo Nhiên không nói chuyện nữa, mà trong ánh mắt kinh ngạc và nóng nảy của mọi người, tay bưng chén cơm, đưa đôi đũa gắp từng hạt đậu phộng đưa vào trong miệng nhai, lại lùa từng chút cơm thơm ngọt ăn, trong lúc nhai, trong đầu nhanh chóng thoáng qua câu nói lúc nảy của Tô Linh: Nghe Tổng Giám đốc Trang đã từng nói, phụ nữ bên cạnh là rượu ngon cũng không hấp dẫn bằng một chút mùi hoa của vợ hứa hôn của cậu! ! Như vậy hôm nay Tô Linh muốn xem thử Tổng Giám đốc Trang thật sự có lực xuyên thấu mạnh mẽ, hiểu đạo lý tình yêu như rượu, hôn nhân như nước hay không!
Anh liền chậm rãi suy nghĩ những lời này, nhanh chóng cúi đầu, ăn hết tất cả cơm trong chén! !
Tất cả mọi người khiếp sợ trợn to hai mắt, nhìn người này! !
“Ăn no rồi!”
Trang Hạo Nhiên trực tiếp để chén đũa xuống, liền không để ý tới mọi người nữa, mà im lặng kéo tây trang, hết sức tự nhiên đẹp trai cất bước đi ra phòng VIP, lại nhanh chóng đi tới bên ngoài cánh cửa sợi hoa, hai tròng mắt sắc bén nhìn chòng chọc khối băng trên bàn ăn Cửu Long, khối băng này trắng nõn giống như Dương Chi, đang từ từ bốc lên hơi nước mờ mờ, anh khẽ mỉm cười, liền xoay người đi tới hành lang Du Long Trường Đình, thậm chí dáng vẻ thật tự phóng khoáng trai sắp biến mất ở trong ánh đèn lưu ly tuyệt đẹp. . .
“Lão đại! Anh muốn đi đâu vậy?” Tô Lạc Hoành căng thẳng nhìn Trang Hạo Nhiên, trực tiếp kêu lên! !
Tất cả mọi người cũng gấp gáp chết người nhìn anh, ngay cả Tưởng Thiên Lỗi cũng kinh ngạc nhìn bóng lưng của anh, từ từ sắp biến mất ở trong con suối Lưu Hoa Uyển như mộng. . .
“Về nhà tắm, thay quần áo!” Tiếng của Trang Hạo Nhiên từ phía xa xa bên kia truyền đến!
“À? Tắm sao?” Mọi người cùng nhau căng thẳng kêu lên! ! !
Vẫn im lặng canh giữ ở bên ngoài, Tịnh Kỳ cùng Phương Di nhìn bóng dáng phóng khoáng của Tổng Giám đốc Trang, quả thật biến mất ở hành lang Du Long Trường Đình, vẻ mặt bọn họ cũng lộ ra kinh ngạc! !
Bên trong phòng! !
Ủy viên Trương cùng mọi người nghe được một chút nhốn nháo bên ngoài phòng, nhất là Tô Linh đang định bảo quản gia chuẩn bị một bàn cờ đặt xuống chơi cùng ông nội, không ngờ nghe được một chút âm thanh khoa trương ở bên ngoài, cô liền nhàn nhã mỉm cười, mới căn dặn Trần Mạn Hồng đi tới bên cạnh cửa hỏi thăm tình hình một chút, ở trong bầu không khí căng thẳng Trần Mạn Hồng lập tức nhanh chóng đi tới bên khe cửa, cùng Tịnh Kỳ ngoài cửa khe khẽ nói chuyện trong chốc lát, cô lại thật vội vàng đi tới bên cạnh Tô Linh, nói khẽ với cô: “Tô tiểu thư, ngoài phòng. . . À. . . Không có. . . Không có việc gì. . . Chỉ là. . . Tổng Giám đốc Trang đi rồi. . .”
“Đi rồi?” Đường Khả Hinh hít vào một ngụm khí lạnh, trợn to hai mắt, không thể tin nổi nhìn Trần Mạn Hồng, la hoảng lên: “Anh ấy. . . Anh ấy. . . Đi đâu?”
Vẻ mặt Tô Linh cũng lộ ra mấy phần nghi ngờ kinh ngạc, nhìn Trần Mạn Hồng! !
Vẻ mặt Ủy viên Trương cũng không vui, nhìn chằm chằm Trần Mạn Hồng.
Vẻ mặt Trần Mạn Hồng lộ ra ngượng ngùng, hơi ẩn nhẫn, lúc này mới ấp úng nói: “Là. . . Giống như. . . Trở về. . . Về nhà tắm!”
Đường Khả Hinh gần giống như bị người điểm huyệt, cả người cứng ngắc tại chỗ ngồi, cõi lòng tan nát đầy đất! !
“Tên súc sinh này!” Trang Tĩnh Vũ chụp thành ghế, rất tức giận nói: “Rốt cuộc nó muốn làm gì? Lúc này còn trở về tắm?”
Trang Ngải Lâm cùng người hai nhà Tưởng Trang, tất cả đều gấp đến không thốt nên lời! !
“Tổng Giám đốc Trang có ý gì? Rốt cuộc cậu ấy tới hay không tới?” Khuôn mặt Ủy viên Trương trực tiếp căng thẳng hỏi! !
Trần Mạn Hồng cũng không quá hiểu rõ, liền thật căng thẳng trả lời: “À. . . Tôi . . . Chúng tôi cũng không hiểu rõ. . . Chỉ biết là. . . Anh ấy đi khỏi. . . Cũng. . . Cũng không có để lại một câu nào. . .”
Vẻ mặt Đường Khả Hinh rất muốn khóc.
Lúc này Đường Chí Long cũng bình tĩnh lại, hai tròng mắt xoay tròn, dùng sự hiểu biết của ông đối với Trang Hạo Nhiên, thâm trầm nhìn khối băng trên bàn ăn, nước tan dần, giống như nước mắt từng chút từng chút chảy xuống. . .
Lúc này vẻ mặt Tô Linh cũng thu lại, ánh mắt lóe lên, suy nghĩ chuyện này.
“Nếu như cậu ấy dám bỏ đi như vậy!” Vẻ mặt Trang Ngải Lâm cũng đầy hung hăng, tức giận đến sắp bóp vỡ nắm tay của mình, nói: “Tôi đi ra ngoài trước, đập vỡ xương cậu ấy!”