Chương 484: MỌI NGƯỜI ĐOÁN ANH ẤY LÀ AI?
Tô Thụy Kỳ nhíu chặt mày, cầm kềm lên, cẩn thận nâng nhẹ băng gạc dính rất chặt, từ bên tai nhẹ nhàng kéo rơi, cho đến vị trí dưới mặt, rốt cuộc lột xuống một lớp cuối cùng, băng gạc nhẹ nhàng nhẹ nhàng đi xuống, anh lập tức thở phào nhẹ nhõm, căng thẳng, nóng bỏng nhìn má trái Đường Khả Hinh . . . . . .
Nhã Tuệ cũng thật căng thẳng, đổi phương hướng một cái, nhìn má trái Đường Khả Hinh, cô đột nhiên kích động thở phào, đôi tay che chặt miệng, nước mắt ào ào lăn xuống.
Ba người y tá cũng nhìn cô chăm chú.
Đường Khả Hinh nhìn vẻ mặt kì lạ của mọi người, lòng của cô chợt run lên, thường là vận rủi, làm cho cô lập tức sợ hãi, hai mắt nhanh chóng xoay tròn, cũng không hỏi, tay cũng đã nhanh chóng nắm một chiếc gương ở mép giường, kích động đưa tới trước mặt của mình, vừa nhìn tới trước. . . . . . Cô sửng sốt. . . . . . Nhìn cô gái trong gương, ánh mắt sững sờ và rơi lệ, giống như mình ba năm trước đây, đang chăm chú nhìn mình lúc này, khuôn mặt đã lâu không nhìn thấy, kích động kinh ngạc, vui mừng, nở nụ cười. . . . . .
“Cô khỏe không? Thật lâu không thấy. . . . . .” Âm thanh ngọt ngào xinh đẹp, đột nhiên từ trong giương truyền đến.
Nước mắt Đường Khả Hinh từng viên lăn xuống, nhìn mình trong giương, hai mắt hiện lên nước mắt, lỗ mũi cao nhọn, đôi môi hình cung xinh đẹp như cánh hoa anh đào màu hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn, hai bên má ửng hồng, giống như mỹ nhân ngủ say rốt cuộc tỉnh lại. . . . . . vết sẹo kia đã theo mình ba năm dài, rốt cuộc biến mất, giống như đây chẳng qua là một luồng khói, một giấc mộng bay đi . . . . . . Ngón tay không tin sự thật, khẽ chạm má trái, cảm nhận da thịt trơn mềm, có chút ấm áp, giống như lúc mười chín tuổi. . . . . .
“Tôi không khỏe, ba năm nay, bởi vì rất nhớ cô, vẫn luôn không khỏe. . . . . .” Cô gái trước gương nhìn cô trong kính, khuôn mặt run rẩy, nước mắt từng viên kích động lăn xuống, thật khổ nói.
“Không có quan hệ, tất cả đều đã qua, tôi đã trở về. . . . . . tôi đã trở về thật xinh đẹp, sau này tôi giúp cô, giống như con bướm, không buồn không lo, vui vẻ tung bay . . . . . .” Cô gái ngọt ngào trong gương, chỉ có mười chín tuổi, ánh mắt sáng ngời, vô cùng tinh tế, vui vẻ tràn đầy năng lượng nhiệt tình tương lai, vui vẻ mỉm cười, nói: “Cô phải cố lên! Giống như tôi đã trải qua, vì rượu đỏ trong lòng, cố lên!”
Đường Khả Hinh nhìn mình trong gương, đột nhiên ngửa mặt nhìn Nhã Tuệ, oa một tiếng, kích động rơi lệ khóc rống lên!
Nhã Tuệ cũng rất kích động ôm chặt Đường Khả Hinh, nở nụ cười cảm động, rơi lệ nghẹn ngào nói: “Khả Hinh. . . . . . Đều đi qua. . . . . . Tất cả đều đã qua. . . . . . Mặt của cô đã khôi phục, rất đẹp. . . . . . Thật rất đẹp, rất đẹp. . . . . .”
Đường Khả Hinh tựa vào trong ngực Nhã Tuệ, thật kích động run rẩy ôm chặt cô, cám ơn khóc nói: “Con đường này em đi thật gian khổ, con đường này, cám ơn chị đã ở bên em, cũng đi thật gian khổ. . . . . .”
Nhã Tuệ khóc không thành tiếng, chỉ ôm chặt Đường Khả Hinh, kích động run rẩy rơi lệ.
Tô Thụy Kỳ đứng ở một bên, mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh, nhớ tới ba năm trước đây, lần đầu thấy cô, mặc quần áo bệnh nhân màu trắng, đứng ở dưới cây đa, bi thương, tuyệt vọng nhìn mình, ánh mắt rời rạc, trống rỗng. . . . . . Hồi tưởng lại ban đầu, anh đột nhiên kích động mỉm cười, hai mắt hiện giọt lệ, cảm thán cuộc đời biến đổi thất thường. . . . . .
Đường Khả Hinh vừa khóc rống vừa xoay người nhìn Tô Thụy Kỳ, người đàn ông này, mặc áo blouse màu trắng, cũng giống như ba năm trước đây, vẻ mặt nhàn nhạt, nhìn mọi người, giản dị lại vô cùng khoan dung, trong lòng của cô đau nhói, chợt đứng dậy, nhào tới trước mặt của Tô Thụy Kỳ, bật khóc nói: “Cám ơn anh, Tô Thụy Kỳ, cám ơn anh. . . . . .”
Tô Thụy Kỳ đè nén kích động, ôm chặt Đường Khả Hinh, cảm thán nói: “Đều đã qua. . . . . . Sau này sẽ tốt hơn. . . . . . Mặc kệ xảy ra chuyện gì, em mãi mãi đều là em lúc đầu. . . . . . Tin tưởng mình, tương lai sẽ tốt đẹp hơn. . . . . .”
Đường Khả Hinh tựa vào trong ngực của anh, kích động gật đầu, cười biết ơn, nước mắt cuối cùng chảy xuống, dọc theo má trái mềm mại, trợt tới cằm, vang lên tích tích, phát ra một chút âm thanh mơ ước, rơi vào trong gió, rơi vào mặt hồ tĩnh lặng, nổi lên sóng lăn tăn. . . . . .
Gió thổi nhè nhẹ ! !
Tòa nhà màu trắng, ở trong ánh mặt trời ngày xuân chiếu xuống, sáng lạn, chói mắt.
Đường Khả Hinh buộc tóc ngắn đã chạm vai thành tóc đuôi ngựa thật cao, trên trán chỉ còn lại vài sợi tóc, đôi mắt to sáng lấp lánh nhấp nháy, nhấp nháy, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, hồng hồng, nụ cười giống như giọt sương, trong suốt lấp lánh.
“Thật khác xa. . . . . .” Y tá trưởng nhìn Đường Khả Hinh mặc áo sơ mi trắng, váy ngắn màu đen, áo khoác nhỏ, buộc tóc lên thật cao, không giống lúc tới, tóc ngắn che mặt, hình tượng nặng nề, lúc này cô rất tươi mát, xinh đẹp, giống như ở tuổi này, cô nên có thanh xuân và xinh đẹp.
Nhã Tuệ vừa lau nước mắt trên mặt, vừa cầm một hoa cầu nhỏ màu trắng, đi tới trước mặt của Đường Khả Hinh, kích động buộc lên tóc đuôi ngựa lên cho cô, lại nắm chặt bả vai của cô, nhìn cô một lần từ trên xuống dưới, không nhịn được nở nụ cười, vừa khóc vừa nói: “Rất đẹp! Thật rất đẹp!”
Đường Khả Hinh rơi lệ nhìn Nhã Tuệ bảo vệ mình đã lâu, ánh mắt lộ ra kích động vui vẻ, lại cảm thấy biết ơn vươn tay ôm chặt bạn thân, xúc động cười nói: “Cám ơn chị, Nhã Tuệ, thật cám ơn chị. . . . . .”
Nhã Tuệ cũng ôm chặt Khả Hinh, cũng rơi lệ nở nụ cười.
“Được rồi. Bác sĩ chúng tôi chờ ở bên ngoài đã lâu rồi.” Y tá trưởng nhìn hai người kích động, mỉm cười nhắc nhở.
Hai người bèn nhìn nhau cười, Đường Khả Hinh kích động đi tới cửa, tách một tiếng, mở cửa, kêu to: “Tô Thụy Kỳ! !”
Tô Thụy Kỳ đã thay thường phục, nhìn Đường Khả Hinh sau khi đã chăm sóc da giai đoạn đầu, mỉm cười đứng ở trước mặt của mình, buộc tóc đuôi ngựa thật cao, nhẹ nhàng khoan khoái, nụ cười rực rỡ, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn đỏ rừng rực, mắt to lấp lánh, giống như vì sao lấp lánh, sáng ngời động lòng người, môi đỏ mọng khẽ nhếch, lộ ra hàm răng trắng nõn khỏe mạnh. . . . . . Thì ra lúc em mười chín tuổi, trước khi khuôn mặt chưa bị phá hủy là bộ dáng này, hoạt bát, tinh nghịch, động lòng người, thật ra ba năm nay trước, anh vẫn luôn suy nghĩ, quá khứ của em như thế nào. . . . . . Thì ra là như vậy . . . . . .
Tô Thụy Kỳ dịu dàng mỉm cười nhìn cô.
Đường Khả Hinh cũng kích động nở nụ cười nhìn anh, giọng nói ngọt ngào, trong trẻo: “Anh đã chờ lâu rồi sao?”
Tô Thụy Kỳ nhìn đôi mắt to sáng ngời hấp dẫn người của cô, lóe lên ánh sáng của thanh xuân cô gái, mỉm cười nói: “Đúng vậy. . . . . . Chờ lâu lắm rồi. . . . . . Thật lâu. . . . . . Đã lâu rồi. . . . . .”
“Vậy đi thôi! !” Đường Khả Hinh lập tức níu chặt cánh tay Tô Thụy Kỳ, cười nói.
“Ừ. . . . . .” Tô Thụy Kỳ mỉm cười, xúc động gật đầu.
Nhã Tuệ đi ra, nhìn hai người bọn họ, cố ý cười nói: “Tốt, Đường Khả Hinh, có bạn khác phái không nhớ đến người cũ !”
Đường Khả Hinh lập tức xoay người, nhìn Nhã Tuệ, cười ha ha thật to, đi tới bên cạnh cô, níu chặt tay của cô, hưng phấn nói: “Nào có? Chị là bảo bối của em, làm sao không nhớ chị? Ba năm nay, phần lớn thời gian đều là hai người ở bên em, làm phiền hai người rồi. . . . . .”
Tô Thụy Kỳ và Nhã Tuệ cùng bật cười, cùng nhau đi về phía trước.
Phía trước có một người đàn ông mặc màu trắng áo blouse, đeo mắt kính, khuôn mặt đẹp trai ôn nhu, trong tay cầm hồ sơ bệnh án, mới vừa từ phòng làm việc của mình đi ra, bắt đầu kiểm tra phòng bệnh. . . . . .
“Văn Kiệt?” Tô Thụy Kỳ mỉm cười nhìn người đàn ông trước mặt, gọi nhỏ.
Hàn Văn Kiệt nhàn nhạt xoay người, nhìn thấy Tô Thụy Kỳ, liền khẽ mỉm cười, nói: “Hôm nay không phải nghỉ phép sao, tại sao trở về bệnh viện? Lại không yên lòng bệnh nhân kia?”
Tô Thụy Kỳ cười nói: “Dẫn bệnh nhân của tôi tới đây tháo băng gạc, mặt của cô ấy mới vừa khôi phục.”
Hàn Văn Kiệt nghe vậy liền hơi xoay mặt, nhìn cô gái bên cạnh anh, mặc lịch sự, dáng dấp vô cùng xinh đẹp, đôi mắt to mộng ảo ngập nước, nhấp nháy, nở nụ cười hết sức ngọt ngào, buộc tóc đuôi ngựa thật cao, tràn đầy thanh xuân. . . . . .
“Khả Hinh, Nhã Tuệ, vị này chính là bạn thân của tôi ở bệnh viện, bác sĩ ngoại khoa xuất sắc nhất của bệnh viện, người con thứ ba của nhà họ Hàn, bác sĩ Hàn. . . . . .” Tô Thụy Kỳ mỉm cười giới thiệu.
“Hàn tiên sinh, chào anh. . . . . .” Đường Khả Hinh và Nhã Tuệ vui vẻ nhìn Hàn Văn Kiệt, đồng thời cung kính gật đầu, gọi nhỏ.
“Chào các cô. . . . . .” Hàn Văn Kiệt cũng lễ phép nhìn họ, khẽ mỉm cười, mới nhìn Tô Thụy Kỳ, nghề nghiệp hỏi: “Sauk hi tháo băng gạc, tất cả không có vấn đề chứ?”
“Không có vấn đề!” Tô Thụy Kỳ mỉm cười nói.
“Cả nước chỉ có anh mới có thể cầm hai cây dao. . . . . .” Hàn Văn Kiệt nhìn anh, cười nhẹ, nói.
“Đừng nói lời khách sáo, có thời gian ăn cơm, chúng tôi đi trước.” Hôm nay tâm trạng của Tô Thụy Kỳ thật sự tốt.
“Tốt. . . . . .” Hàn Văn Kiệt đáp lời, nhìn bọn Đường Khả Hinh cũng mỉm cười gật đầu một cái, đi khỏi.
Nhã Tuệ xoay người, nhìn bóng lưng đẹp trai của Hàn Văn Kiệt, đột nhiên hỏi: “Người con thứ ba của nhà họ Hàn, chính là tam thiếu gia của Hàn thị?”
“Ừ. . . . . .” Tô Thụy Kỳ gật đầu cười nói.
“Trời ạ! Anh trai của anh ấy là ông trùm giới bất động sản. . . . . khách sạn trực thuộc cũng đếm không xuể.” Nhã Tuệ không nhịn được nói.
Đường Khả Hinh nghe vậy, không nhịn được quay đầu lại, tò mò nhìn bóng lưng Hàn Văn Kiệt từ từ đi xa.
Lúc này điện thoại di động vang lên.
Nhã Tuệ nhanh chóng nhận điện thoại, là giọng nói của Trần Mạn Hồng, cô lập tức vui vẻ nói: “Mạn Hồng? Tôi cho cô biết, mặt của Khả Hinh đã khôi phục rồi ! ! Đúng vậy! Khôi phục! Cám ơn cô. . . . . . Ừ. . . . . . Ừ. . . . . . Được, chúng tôi sẽ tới ngay! !”
“Chuyện gì?” Đường Khả Hinh nhìn Nhã Tuệ, ngạc nhiên hỏi.
Nhã Tuệ nhìn Khả Hinh, mỉm cười nói: “Mạn Hồng hỏi mặt của cô khôi phục như thế nào, tôi nói rất tốt, cô ấy nói chúc mừng cô, để ăn mừng cô khôi phục gương mặt, để cho cô đến “Gucci” chọn vài bộ lễ phục, tham gia tiệc cưới của cô ấy.”
“A. . . . . . Không cần chứ?” Đường Khả Hinh nhìn Nhã Tuệ, có chút ngượng ngùng cười nói: “Tùy tiện là tốt rồi.”
“Làm sao có thể tùy tiện?” Nhã Tuệ nhìn Đường Khả Hinh mỉm cười nói: “Cô phải biết, lần này Tào Phó tổng và Mạn Hồng tổ chức hôn lễ, là chuyện lớn của Tập đoàn Hoàn Á và Tập đoàn Á Châu, đây là lần đầu tiên, hai tập đoàn có cặp đôi, lão Chủ tịch của chúng ta cũng muốn mượn cơ hội này, giải thích tin tức bất hòa của hai đại Tổng Giám đốc, cho nên hết sức long trọng, đến lúc đó có không ít nhân vật chính trị nổi tiếng tham gia hôn lễ, mà người chứng hôn là. . . . . Tổng Giám đốc Tưởng và Trang Hạo Nhiên. . . . . .”
Cô nói xong, lập tức có chút cố kỵ nhìn Đường Khả Hinh.
Hai mắt Đường Khả Hinh khẽ chớp, sắc mặt hơi bình tĩnh, lại nhìn Nhã Tuệ, mỉm cười nói: “Nếu là như vậy, thật giống như phải chọn bộ lễ phục thích hợp. . . . . .”
“Đó là đương nhiên, bây giờ cô xinh đẹp như vậy, mặc váy vào, không biết xinh đẹp đến cỡ nào!” Nhã Tuệ lập tức cười nói.
Đường Khả Hinh cũng không nhịn được bật cười.
“Lúc này. . . . . .” Tô Thụy Kỳ dừng ở tại chỗ, nhìn Đường Khả Hinh, mỉm cười nói: “Có phải em nên gọi điện thoại cho người em mới vừa đuổi đi hay không? Anh đoán chừng bây giờ anh ấy đã nóng như lửa đốt rồi !”
Đường Khả Hinh nghe vậy, hai mắt xẹt qua một chút dịu dàng, đột nhiên mỉm cười.
Văn phòng Tổng Giám đốc.
Trang Hạo Nhiên ngồi ở trước bàn làm việc, tựa vào trên ghế da, cầm bút máy, không tâm tư xem tài liệu, chỉ gõ mặt bàn bên trái, gõ mặt bàn bên phải, không hề có tinh thần.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Trang Hạo Nhiên không trả lời, nghĩ tới lúc nảy Đường Khả Hinh đuổi mình đi khỏi, nét mặt quyết liệt, lại thở dài một cái, rất lo lắng, nhưng chỉ đành phải tôn trọng ý kiến của cô.
Tiêu Đồng cũng không đợi người này đáp lời, tự mình đẩy cửa đi tới, nhìn Trang Hạo Nhiên nói: “Lão đại! Bộ phận hành chính, phòng thị trường muốn liên hoan, muốn anh phê chuẩn hóa đơn ở Khách sạn Á Châu.”
“Ừ. . . . . .” Trang Hạo Nhiên ngồi tại chỗ, tay cầm bút máy, vẫn không ngừng gõ.
“Kí bao nhiêu?”
“Tùy tiện”
“Vậy rốt cuộc là kí bao nhiêu?”
“Tôi đã nói tùy tiện!” Ánh mắt Trang Hạo Nhiên, lại rời rạc.
Tiêu Đồng nhìn dáng vẻ của anh, liền không nhịn được híp mắt cười, trêu chọc anh nói: “Nếu không, một bàn đặt 300 ngàn nhé?”
Trang Hạo Nhiên trừng mắt, rốt cuộc phục hồi tinh thần, nhìn hướng Tiêu Đồng, nói thẳng: “Bà cô ơi! Chừa cho tôi một chút tiền được không? Tương lai tôi còn phải góp tiền mua đồ cưới cho cô!”
Tiêu Đồng không nhịn được bật cười, nói: “Ai kêu anh không trả lời!”
“Ôi, chớ phiền! ! Tự cô xem làm đi! Chút chuyện nhỏ này, cũng phải tìm tôi,” Trang Hạo Nhiên không muốn nói chuyện nữa, cầm tài liệu lên muốn tiếp tục phê duyệt! !
“Vậy thì 30 ngàn một bàn?” Tiêu Đồng nhìn anh, án theo thông lệ, nói.
“Ừ” Trang Hạo Nhiên đáp.
“Vậy tôi đi ra ngoài! Gần đây bận việc muốn chết! ! Hôn lễ của Tào Anh Kiệt, tôi còn phải làm dâu phụ, còn chưa có đi thử lễ phục!” Tiêu Đồng xoay người đi ra ngoài.
Trang Hạo Nhiên không ngẩng đầu, lại không nhịn được vừa nhìn tài liệu vừa cười nói: “Tôi khuyên cô đừng làm dâu phụ, cẩn thận không ai thèm lấy.”
“Đi!” Tiêu Đồng phịch một tiếng, đóng cửa lại! !.
Trang Hạo Nhiên bật cười, muốn chăm chú nhìn tài liệu một lát, đúng lúc này điện thoại di động vang lên, anh lập tức để bút máy xuống, cầm điện thoại di động lên, alô một tiếng.
Tiếng của Nhã Tuệ từ đầu kia truyền đến.
Trang Hạo Nhiên cảm thấy vui mừng cười nói: “Là thật sao?”
“Ừ. . . . . . Nhưng có chuyện, tôi muốn phiền anh. . . . . .” Nhã Tuệ đứng ở trước cửa sổ sát đất trong cửa hàng thời trang cao cấp, quay đầu nhìn Đường Khả Hinh đang đứng ở bên kia thử lễ phục, liền mỉm cười nói: “Lúc mới vừa tới, thời tiết còn trong sáng, nhưng bây giờ trời có chút u ám, tôi đoán chừng sắp mưa, cậu chủ Tô tạm thời có chút việc đi rồi, cho nên anh có thể tới đón chúng tôi về nhà hay không, bên này tắc xi không tốt.”
“Tôi đến ngay! !” Trang Hạo Nhiên lập tức cúp điện thoại, nhắc tây trang, mặc vào, bước nhanh đi ra bên ngoài.
“Lão đại, đây là hóa đơn trình kí. . . . . .” Tiêu Đồng đứng ở bên cửa, nhìn Trang Hạo Nhiên rất gấp gáp đi về phía trước, ngạc nhiên suy nghĩ, anh có chuyện gì?
Nhã Tuệ cầm điện thoại di động, đứng ở một bên, nhìn ánh nắng mặt trời rực rỡ phía ngoài cửa sổ, trên đường phố xe cộ tới lui, trong huyên náo, lộ ra phồn hoa, mỉm cười một cái.
“Gọi điện thoại cho Tổng Giám đốc chưa?” Bóng dáng màu xanh nhạt của Đường Khả Hinh từ đầu kia truyền đến.
“Gọi rồi. . . . . .”
“Anh ấy đã tới?”
“Ừ. . . . . .” Nhã Tuệ nhìn bóng lưng của cô, khẽ mỉm cười.
Đường Khả Hinh quay mặt sang, nhìn trong kính bày đầy các loại trang sức đắt tiền, cũng dịu dàng mỉm cười.