Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1257: EM LÀM BẠN CÙNG ANH

Lúc hoàng hôn, mưa to như thác, cả thế giới vẫn một mảnh trắng xóa!

Tòa cao ốc Tổng Công ty Hoàn Cầu.

Đồng nghiệp Phòng kinh doanh rượu, rối rít bàn tán chuyện Trang Hạo Nhiên vào nhà giam, cũng không nhịn được mất mát khổ sở, nghĩ tới hôm qua mới vừa tỏ tình thế kỷ lãng mạn như vậy, hôm nay cũng lại nghiễm nhiên vào tù, bất cứ ai cũng không có cách nào tiếp nhận kết quả như thế, huống chi Đường tiểu thư và anh ấy yêu nhau thật sâu. . . Cửa Phòng thư kí lặng lẽ mở ra, Tiểu Thanh tay cầm một phần tài liệu bước ra, ngẩng đầu lên cũng đã thấy tất cả đồng nghiệp đang xôn xao bàn tán, cô lập tức nặng nề, đè nén nhanh chóng đi tới trước mặt của mọi người, giọng nói hơi nặng nề nói: “Được rồi! Bây giờ là lúc nào hả? Để cho mọi người làm thêm giờ, chính là vì tám chuyện? Hôm nay công việc rất nhiều!”

Tất cả đồng nghiệp Phòng kinh doanh rượu rối rít ngồi thẳng người, cúi đầu vào bàn dài không lên tiếng, có một số nữ đồng nghiệp hơi lớn gan, liền ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Thanh, xin lỗi cũng giải thích: “Thật ra chúng tôi không có ý gì khác. . . Chẳng qua cảm thấy có chút đáng tiếc và đau lòng cho Đường tiểu thư. . . Đều là phụ nữ, hiểu loại cảm thụ này. . .”

“Đúng vậy. . . Sáng nay tôi dậy sớm, mở điện thoại di động lên liền nhìn thấy tin tức này, không biết vì sao lại khóc. Đến bây giờ, tâm trạng của tất cả chúng tôi đều rất nặng nề. . .” Một nữ đồng nghiệp khác cũng khẽ cắn môi dưới, mất mát nói.

Tiểu Thanh im lặng nhìn mọi người, cả Phòng kinh doanh rượu cũng theo màn mưa trắng xóa bay qua hôm nay, tâm trạng của mọi người cũng trở nên nặng nề và đè nén, mặc dù cô hiểu nhưng vẫn bất đắc dĩ nói: “Tâm trạng của mọi người tôi có thể hiểu rõ, nhưng mọi người không phải là người trong cuộc, không hiểu trong lòng có có bao nhiêu chua xót, có bao nhiêu hạnh phúc. Tôi chỉ có thể nói, Đường tiểu thư đối mặt bất kỳ tình huống gì, cô ấy cũng đã sớm có chuẩn bị tốt. Cho nên mọi người không cần lo lắng tình hình của cô ấy. Cô ấy có rất nhiều, rất nhiều thân phận, nhưng ở công ty, cô ấy chính là Tổng Quản lý phòng kinh doanh rượu. Cô ấy nhất định sẽ hết lòng hết sức xử lý công việc thật tốt, tôi hi vọng mọi người cũng có thể giống như cô ấy.”

Nói xong lời này, tất cả mọi người nghe xong đều im lặng gật đầu một cái.

“Mọi người nhanh chóng xử lý xong công việc Đường tiểu thư giao đi, tinh thần hăng hái lên . . .” Tiểu Thanh nhàn nhạt nhìn mọi người hơi khôi phục thái độ làm việc, lúc này mới chậm rãi xoay người đi tới trước cửa phòng làm việc Tổng Quản lý, vươn tay gõ nhẹ một cái.

“Vào đi. . .” Một giọng nói nhàn nhạt, dịu dàng truyền ra.

Tiểu Thanh nghe giọng nói bình tĩnh như vậy, hai tròng mắt cô lóe lên, lúc này mới vươn tay đẩy nhẹ cửa ra, đi vào. . .

Đường Khả Hinh mặc váy ngắn tơ tằm màu xanh dương đậm, bên ngoài khoác áo vest ngắn màu trắng, buộc tóc đuôi ngựa thật cao, khuôn mặt trái xoan càng lộ ra trắng nõn mềm mại, nhìn ra được hôm nay cô thoa nhẹ một chút phấn, hết sức tươi mát nhanh nhẹn ngồi ở trước bàn làm việc, vẻ mặt nặng nề, hai tròng mắt dịu dàng chăm chú nhìn tài liệu trước mặt, trên cửa sổ sát đất đều sợi mưa trượt xuống cực nhanh, giống như nước mắt bi thương từng dòng chảy xuống. . . Cô lại không chút nào bị ảnh hưởng thời tiết, vẻ lạnh nhạt, kiên cường, phát hiện gần đây thương gia rượu vang Mĩ có hiện tượng dự trữ rượu, đoán chừng năm gần đây rượu vang trượt giá, bọn họ đang chờ thời cơ. . .

Đối diện bàn làm việc có mười hai màn hình tạo thành LCD khổng lồ, phía trên đang phát nội dung tin tức của mười hai nước rượu vang lớn, có tin Chile và Trung Quốc ký văn bản miễn thuế nhập khẩu, còn có nước Đức tổ chức bầu chọn nữ hoàng rượu vang, người giành được đương kim nữ hoàng giới rượu vang là sinh viên năm tư khoa thương mại rượu vang quốc tế của Đại học Hochschule Geisenheim, tên Na¬dine-poss. . .

Tiểu Thanh chậm rãi đi vào phòng làm việc, nghe trong màn hình LCD truyền đến âm thanh vui sướng được bầu chọn trên sân khấu, cô cũng bị hấp dẫn, không nhịn được xoay người nghi ngờ nhìn vào màn hình này, hỏi: “Đây là. . .”

Đường Khả Hinh đang chăm chú xem tài liệu, nghe giọng nghi ngờ của Tiểu Thanh, cô cũng nhàn nhạt ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn trong màn hình LCD, một cô gái tóc vàng xinh đẹp người Đức đoạt được vòng nguyệt quế, cô đang đội vương miện, rưng rưng nói lời tốt đẹp và tràn ngập vô hạn khát khao đối với tương lai. . . Nhìn cảnh tượng vui mừng này, trên mặt của cô cũng chậm rãi hiện lên nụ cười dịu dàng, nhẹ nhàng nói: “Đây là nữ hoàng rượu vang do nước Đức bầu chọn hàng năm, công chúng tham gia bầu chọn nhất định là con cái thuộc dòng dõi gia đình sản xuất rượu vang, hoặc đã được giáo dục đầy đủ chuyên nghiệp về trồng trọt nho, sản xuất rượu vang. . . Sau khi được chọn làm nữ hoàng liền phải thực hiện nghĩa vụ, chủ trì khai mạc lễ hội rượu vang và rượu vang sủi bọt của nước Đức, tiếp nhận phỏng vấn của báo chí, còn phải tham gia tiệc thử rượu của các nơi tổ chức, phỏng vấn một số nước chủ yếu xuất nhập khẩu rượu vang vào Đức, ví dụ như nước Anh, Mĩ, Nhật Bản, vân vân. . . Qua một chút thời gian sẽ đến Đại lục Trung quốc chúng ta, chỉ cần do thành viên Hiệp hội rượu vang Trung Quốc chúng ta tiếp xúc. . . Hoàn Cầu chúng ta cũng ở trong số được mời tham gia tiệc tối. . .”

Tiểu Thanh nghe nói như vậy, không nhịn được kinh ngạc bật cười nói: “Thật sao? Còn có bầu chọn như vậy? Tôi cảm thấy biện pháp tuyên truyền rượu vang như thế thật không tệ.”

Đường Khả Hinh cũng nhìn chăm chú nữ hoàng rượu vang trong màn hình, nở nụ cười vui sướng đáng yêu, cô cũng mỉm cười gật đầu, mang theo một chút cảm thán nói: “Đúng vậy. . . Nếu như đất nước chúng ta cũng có suy nghĩ như thế, vì tuyên truyền cho rượu vang, ra thêm một phần sức lực là được . . Như vậy, có lẽ có thể nâng cao hiệu quả và lợi ích của người nông dân và một số công ty sản xuất rượu vang ở trong nước. . .”

Tiểu Thanh nghe nói như vậy, liền xoay người chăm chú nhìn Đường Khả Hinh, cảm thán cười nói: “Lúc nào chị cũng lo lắng cho người khác, hôm nay mệt như vậy còn tới họp, mọi người trong phòng chúng ta đều rất sửng sốt. . .”

Đường Khả Hinh bật cười, lại mở phần tài liệu tiếp theo, vừa xem nội dung và số liệu phía trên, vừa lạnh nhạt nói: “Tất cả người trong tập đoàn, khẳng định đều đang bàn tán sôi nổi. . .”

“Đúng vậy. . .” Tiểu Thanh nhìn cô, mỉm cười nói: “Mọi người trong phòng chúng ta đều rất quan tâm chị, đau lòng thay chị. . .”

Đường Khả Hinh lại giống như không có chuyện gì, dịu dàng cẩn thận xem các số liệu, cười ngọt ngào, nói: “Xem ra. . . Cuối cùng tôi vẫn không phải là một cấp trên toàn vẹn. Một cấp trên toàn vẹn và mạnh mẽ nên cho người ta một loại cảm giác, nếu số mạng tôi bị đánh rơi xuống tầng chót của địa ngục thì mọi người hứng thú bàn tán sôi nổi, hoặc bỏ đá xuống giếng, thậm chí lấy nó ra làm đầu đề bàn tán lúc rảnh rỗi. . .”

Tiểu Thanh nghe nói như vậy, không nhịn được bật cười, nói: “Chị còn lo lắng không có thứ người như thế!? Đám già kia bình thường ở phòng họp luôn đối nghịch với chị, không chừng đang nói tới chị !”

“Cho nên!” Đường Khả Hinh không nhịn được bật cười nói: “Biết được giá trị của tôi. . . Chính là đám người kia!”

Phốc!

Tiểu Thanh bất đắc dĩ nở nụ cười.

Đường Khả Hinh cũng không nhịn được nở nụ cười, vừa cúi đầu xem tài liệu, vừa nói: “Cô vào tìm tôi có chuyện gì?”

“Có phần tài liệu để chị xem qua một chút. . . Vitas tiên sinh biết được tình hình của chị, hi vọng thứ hai trở về phục chức, cố gắng giảm bớt gánh nặng cho chị. . .” Tiểu Thanh chậm rãi đặt tài liệu xuống, mới nhìn Đường Khả Hinh một cái.

Vẻ mặt Đường Khả Hinh lộ ra áy náy, vươn tay nhận lấy phần tài liệu kia, chậm rãi mở ra, mới sâu kín nói: “Ông ấy thật sự vĩnh viễn không hết lo lắng vì tôi. . . Thân thể không khỏe nằm bệnh viện, nhưng bởi vì chuyện của tôi, ba lần bốn lượt chạy ra ngoài, bây giờ còn vì tôi lại đi làm sớm, như vậy trong lòng của tôi làm sao chịu nổi?”

“Vitas tiên sinh vẫn luôn rất thương chị. . . Biết chị xảy ra chuyện như vậy, ông ấy nhất định sẽ đau lòng và lo lắng. . .” Tiểu Thanh nhìn Đường Khả Hinh sâu kín nói.

” . . .” Đường Khả Hinh dừng lại suy nghĩ một lát, mới ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Thanh nói: “Cô có thời gian, tối nay thay tôi đi phòng làm việc chủ tịch một chuyến, nói tôi xin, hi vọng thầy giáo có thể ở bệnh viện nghỉ ngơi cho đến khi ông ấy bình phục mới thôi. Công việc trước mắt tôi còn có thể tiếp nhận được, không thể để cho ông ấy quan tâm nữa. Huống chi còn có Laurence tiên sinh giúp tôi, tôi sẽ xử lý tốt tất cả mọi việc!”

Tiểu Thanh chăm chú nhìn Đường Khả Hinh, chậm rãi gật đầu.

“Đi ra ngoài đi. . . Hôm nay cô cũng đủ bận rộn. . .” Đường Khả Hinh lại nhìn Tiểu Thanh, cho cô một chút yên tâm giống như tri kỷ, mỉm cười nói: “Sau này. . . Chúng ta cùng nhau cố gắng, sẽ có nhiều tin tức tốt hơn.”

Tiểu Thanh nghe nói như vậy, chăm chú nhìn cô một lúc, liền bật cười nói: “Tốt! Nếu nói tới tin tức tốt, tôi thật đúng là phải báo với chị một tin tức tốt!”

“Tin gì?” Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, ngược lại thật sự có chút hứng thú, mỉm cười hỏi.

Tiểu Thanh mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh, tâm trạng cũng không khỏi vui vẻ nói: “Nghe nói. . . Chị vẫn có quan hệ rất tốt với Quản lý Trần Mạn Hồng, hôm nay chị ấy được phá lệ thăng chức làm Phó Giám đốc Câu lạc bộ Á Châu! Mùng một tháng sau lập tức đến Câu lạc bộ Á Châu nhận chức! Nghe nói công văn đã bắt đầu xin từ tháng trước! Tới hôm nay. . . quá trình thăng chức mới hoàn thành! ! Phòng hành chính quy định thời gian, hôm nay mới ban hành công văn chính thức!”

Đường Khả Hinh vui vẻ nhìn Tiểu Thanh, hai tròng mắt khẽ chớp, không khỏi vui vẻ nói: “Có thật không? Vậy thật chúc mừng chị ấy!”

“Đúng vậy! Đây đúng là một chuyện rất vui! Quản lý Trần là một nhân tài hết sức ưu tú, cho nên chị ấy mới được phá lệ thăng chức Phó Giám đốc, tương lai. . . Nhất định sẽ có một cú trở mình ngoạn mục!” Tiểu Thanh cũng vui vẻ nói.

“Còn vài ngày nữa đến mùng một tháng sau, cô có thời gian nhanh giúp tôi chuẩn bị giỏ hoa cùng một phần quà tặng, lúc chị ấy nhận chức thì đưa giỏ hoa cùng quà tặng đến kịp thời, tôi cùng Nhã Tuệ tự mình sắp xếp thời gian ăn cơm chúc mừng chị ấy!” Đường Khả Hinh vui vẻ cười nói.

“Vâng!” Tiểu Thanh mỉm cười gật đầu một cái, sau đó mới nhìn cô cung kính nói: “Vậy tôi đi ra ngoài trước. . .”

Đường Khả Hinh mỉm cười gật đầu một cái, nhìn Tiểu Thanh sau khi rời khỏi phòng làm việc, im lặng khép cửa lại, vẻ mặt cô mới dần dần lộ ra an ủi và mệt mỏi, nghĩ tới Trần Mạn Hồng đã nỗ lực rất nhiều năm, rốt cuộc đã được sự đồng thuận cao nhất, đây mới thật là một chuyện rất vui mừng, cuộc sống có lẽ lúc mới vừa bắt đầu có chút không công bằng, nhưng vận mệnh lại cho mọi người thời gian và cơ hội ngang nhau. . . Trong lòng cô dần dần lắng đọng, hai tròng mắt hơi lộ ra chút ánh sáng mơ hồ, vui vẻ qua đi, nổi nhớ nhung người kia lại mãnh liệt ập đến như dời sông lấp biển. . .

Cô tiếp tục chăm chú phê duyệt tài liệu, vừa xem nội dung tài liệu, vừa sâu kín nói. . . Hạo Nhiên, nói cho anh biết một tin tức tốt, Mạn Hồng được thăng chức Phó Giám đốc Câu lạc bộ Á Châu, đây là chức vụ bao nhiêu người cũng thiết tha mơ ước. . . Thế giới này vẫn xoay chuyển, sẽ không vì thiếu đi người nào, ít đi người nào mà ngừng xoay và ngừng vui sướng. . . Nhưng mặc dù chúng ta hiểu rõ, tất cả mọi sự trả giá không để lại cho thế giới bao nhiêu dấu vết, nhưng vẫn không oán than không hối tiếc. . . Bởi vì anh coi trọng sự hưởng ứng như thế. . . Cho nên anh đã trở thành huyền thoại, giống như tiếng chuông ngân vang trên giáo đường. . .

Bóng đêm dần dần phủ xuống, toàn bộ thế giới vẫn bay bay mưa bụi trắng xóa, ánh đèn nê ông màu đỏ xanh vàng tím ở trong thế giới mờ mịt sáng lên giống như một thế giới vô cùng huyễn hoặc, mộng ảo xinh đẹp, rất nhiều người đi đường rối rít chống đủ loại dù đầy màu sắc, đi qua trước tủ kính xa hoa sáng ngời, nhất là các đôi tình nhân ở trong thời tiết gần đến mùa đông rét lạnh, ngọt ngào tựa vào nhau cùng mỉm cười bước đi. . .

Có một bóng dáng màu xanh nhạt chậm rãi cô đơn đi qua tủ kính xa hoa sáng rực, giống như không mục đích đi về phía trước. . . Ở trong thế giới náo nhiệt, cô có vẻ thật cô độc.

Rất nhiều người đi đường vui cười vẻ cười nói đi qua bên cạnh cô, cô cũng giống như không ý thức được. . .

Gió thổi càng lúc càng lớn, mưa càng lúc càng lớn.

Đường Khả Hinh tay chống cây dù trong suốt, mang giày cao gót màu trắng 12 cm, giống như bâng quơ không mục đích đi về phía trước, gió tạt vào váy ngắn màu xanh nhạt xốc xếch bay múa, khuôn mặt cô tiều tụy tái nhợt lại bị nước mưa vỗ ướt nhẹp, sợi tóc trên trán hơi rối loạn rũ xuống, hai tròng mắt cuối cùng mơ hồ lộ ra nhớ nhung và mất mát, vừa ngắm nhìn đám người náo nhiệt phía trước, vừa sâu kín nói. . . Hạo Nhiên. . . Chúng ta tách ra còn chưa tới một ngày, em đã rất nhớ anh. . . Mỗi giây mỗi phút em đều ở trong giấc mộng nhớ nhung anh dệt cho em, chỉ cần có chút đè nén, có chút đau lòng, sẽ nhớ lại từng thứ quý giá trong quá khứ của em và anh, thỉnh thoảng nhớ tới Cambridge, thỉnh thoảng nhớ tới vườn nho. . . Thỉnh thoảng nhớ tới chúng ta ngọt ngào hôn nhau. . . Không dám một lần nhớ lại kí ức quá nhiều, bởi vì nó quá quý giá. . . Cám ơn anh. . . Cám ơn anh đã từng hết lòng hết dạ yêu em như vậy . . . Để cho mỗi một giây trong ký ức của em cũng rất ngọt ngào hạnh phúc. . .

Cô gái này tiếp tục che dù bước đi, nhìn ánh đèn nê ông trước mặt tạo thành thế giới náo nhiệt muôn màu, hai tròng mắt cô lại hơi run rẩy lóe nước mắt, từng giọt lệ ngưng kết giống như viên kim cương, trân quý lấp lánh ánh sáng nhớ nhung.

Cục cảnh sát đứng ở trong mưa đêm, có vẻ rất áp bách và trang nghiêm!

Rốt cuộc Đường Khả Hinh che dù, từ từ đi tới trước cánh cửa sắt hoa uy nghiêm của Cục cảnh sát, hai tròng mắt lóe ra nước mắt, nhìn chằm chằm vào trong Cục cảnh sát nghiêm trang, rất nhiều ánh đèn mãnh liệt lóe lên, cảnh sát cùng phạm nhân ra ra vào vào, không dám tưởng tượng người yêu bị giam tại nơi đó, có lẽ anh đang tiều tụy mệt mỏi khó chịu. . . Trái tim của cô từ từ đè nén và đau đớn, không nhịn được nghĩ tới Trang Hạo Nhiên đã từng thâm tình vuốt ve, nhớ tới anh từng ở trong không gian riêng tư, cúi đầu hôn nhẹ mình, nói những lời thì thầm. . .

Nước mưa giống như tiếng thở dài nhớ nhung của người yêu từng hồi gõ lên cây dù trong suốt, từng hồi vang lên.

Bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của cô chống cây dù ướt đẫm, lại nở nụ cười rất đau thương, nước mắt lóe lên như kim cương, nặng nề và đè nén, đau đớn như xé rách tim mình, sau khi xảy ra chuyện, cô mới hiểu ra, người đàn ông này có lẽ biết tương lai có chuyện sắp xảy ra, cho nên anh chưa thể khẳng định liệu mình có thể mang lại hạnh phúc cho cô gái mình yêu thương hay không, vì vậy cố ý không để lại trong thân thể của cô một chút mầm móng sinh mạng. . . Anh đè nén cảm giác hạnh phúc thật sâu, chính là vì muốn đảm bảo hạnh phúc sau cùng cho cô! Mặc dù như thế, nhưng anh vẫn nói ra lý do rất chính đáng, rất hấp dẫn, rất giảo hoạt!

Thật sự rất muốn khóc một trận cho thật sảng khoái. . .

Đường Khả Hinh đè nén hai tròng mắt tràn nước mắt, không cho nước mắt rớt xuống, mặc cho nước mưa bay qua thay thế nước mắt của mình tích tích rơi xuống mặt đất lạnh lẽo. . .

Hạo Nhiên. . .Anh không cần khổ sở, anh cũng không cần cô đơn. . . Em sẽ ở bên ngoài với anh. . . Em làm bạn cùng anh. . .

Đường Khả Hinh, cô gái này vừa nghẹn ngào mỉm cười, vừa hạ quyết định, tay chống dù, cả đêm canh giữ ở ngoài cửa Cục cảnh sát, dùng phương thức của mình, bảo vệ thật sâu người yêu của mình. . .

Bên trong Cục cảnh sát!

Có một cảnh sát trẻ tuổi, tay cầm một phần tài liệu, còn có tài liệu khẩu cung của một kỹ sư nào đó, đứng ở ánh sáng ấm áp bên trong Cục cảnh sát, vẻ mặt lộ ra nghi ngờ liếc mắt nhìn bên ngoài cửa sắt hoa, lúc này tâm trạng không khỏi nặng nề đi trở lại bên trong hành lang, đi đến một gian phòng hỏi cung nào đó, lúc đẩy cửa đi vào thì liếc vào trong một cái. . . Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi xanh nhạt cùng quần tây trắng, sắc mặt có vẻ hốc hác và mệt mỏi, đang cúi đầu ngồi ở trước bàn tra hỏi, im lặng nhìn về phía ánh đèn cường quang, hai tròng mắt lóe lên ánh sáng mất mát đau đớn, không nói một câu nào!

Chu Lịch Bình ngồi ở đối diện bàn tra hỏi, ngẩng đầu lên nhìn kỹ anh một cái! !

“Lão đại!” Cảnh sát trẻ tuổi vừa cầm tài liệu đi tới, vừa nhìn Trang Hạo Nhiên một cái mới nói: “Đây là bản ghi chép lời khai của kỹ sư máy tính mười hai năm trước! Chú nhìn xem!”

“Ừm!” Chu Lịch Bình im lặng không lên tiếng mở tài liệu ra, vừa cẩn thận xem khẩu cung, vừa hỏi: “Mấy giờ rồi?”

“Mười giờ rồi!” Cảnh sát trẻ tuổi cũng có vẻ mệt mỏi ngồi xuống, tay gãi nhẹ đầu tóc, mới ngẩng đầu lên nhìn Trang Hạo Nhiên một cái, giống như mang theo lơ đãng nói: “Thật không biết có chuyện gì, tối nay giống như gặp tà, tinh thần có chút không yên! Có thể vì cô gái chống cây dù trong suốt đứng canh giữ ở bên ngoài Cục cảnh sát đã ba giờ rồi ! Ôi trời, nhìn ánh mắt cô ấy cũng làm người ta không chịu nổi, muốn khóc lại không khóc . . .”

Trang Hạo Nhiên vốn im lặng vô cùng lạnh nhạt, nghe những lời này, trái tim giống như bị đánh trúng, hai tròng mắt anh run rẩy một cái, chậm rãi ngẩng đầu lên, rất đau lòng kinh ngạc nhìn người cảnh sát trẻ tuổi. . .

Chu Lịch Bình nghe nói như vậy, không nhịn được ngẩng đầu lên, liếc anh một cái.

Trang Hạo Nhiên rất nặng nề đau lòng nhìn người cảnh sát trẻ tuổi, giống như muốn ở trong mắt của anh ta nhìn ra bóng dáng cô gái đáng thương đó. . . Nhưng. . . Anh càng nhìn, hai tròng mắt càng run rẩy nước mắt kịch liệt đau đớn nhớ nhung, muốn gọi tên cô gái kia nhưng không nói được lời nào, muôn ngàn lời muốn nói nuốt ở trong cổ, chỉ đành phải cúi mặt nặng nề thở gấp, đau đến xé lòng, một giọt nước mắt đau đớn chảy xuống tạo thành hạt mưa bay tán loạn giống như thế giới bên ngoài. . .

Hai tròng mắt Đường Khả Hinh mãnh liệt lóe lên nước mắt, khuôn mặt lộ ra giống như người vợ, rất dịu dàng nghẹn ngào nở nụ cười, bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo chống cây dù trong suốt, nghe từng hạt mưa gõ ở trên cây dù, giống như cảm nhận được tiếng khóc nhớ nhung mãnh liệt của người kia, cô cũng từ từ nức nở nụ cười. . .

Hạo Nhiên, sẽ không cô đơn, em . . . Sẽ mãi mãi làm bạn cùng anh. . . Mãi mãi. . . làm bạn cùng anh. . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK