Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 918: SỰ THẬT

Một ly trà nóng, bộp một tiếng, đập mạnh xuống đất! !

Nước trà nóng bỏng văng khắp nơi! !

Lãnh Mặc Hàn không thể tin nổi ngẩng đầu lên nhìn Mỹ Linh vừa khóc thút thít vừa nghẹn ngào nói, hai mắt nhanh chóng lóe lên, trong lồng ngực có luồng khí sắp nổ tung, sắc mặt của anh căng cứng, trên mặt lập tức co quắp chứa đầy lửa giận, trầm giọng hỏi: “Cô nói cái gì?”

Khuôn mặt Trang Hạo Nhiên lập tức cứng lại, nhìn Mỹ Linh.

Đám người Lâm Sở Nhai cũng lập tức đứng dậy, căng thẳng nhìn Mỹ Linh.

Lúc này Mỹ Linh đã hoảng sợ khóc đến không thành tiếng, trong giọng nói run rẩy, đưa tay lau nước mắt trên mặt, đau lòng khóc nói: “Uyển Thanh bị người bắt đi rồi! ! Hôm nay lúc cô ấy làm nhiệm vụ, sau khi nhận được tài xế phát ra tín hiệu cầu cứu, lúc chúng tôi nhận được tin tức chạy tới hiện trường, nhìn trên đất đầy vết máu, còn có tài xế hôn mê đã biết cô ấy xảy ra chuyện! !”

Lãnh Mặc Hàn lập tức giống như con báo tức giận, hai mắt nhanh chóng lóe lên, vừa tức giận, vừa đau lòng, nặng nề đè nén, lại nắm chặt quả đấm, tức giận nhìn về phía đám người Tiêu Yến và Giang Thành chạy tới, trừng mắt cắn răng, từng chữ từng chữ nói: “Không phải tôi đã nói với mọi người, tuyệt đối không thể để Uyển Thanh đơn độc thi hành bất kỳ nhiệm vụ nào sao? Hiện tại tình huống cô ấy vốn nguy hiểm! !”

Đám người Tiêu Yến và Giang Thành cũng hết sức đau lòng đứng ở một bên không lên tiếng.

Trang Hạo Nhiên biết tầm quan trọng của Uyển Thanh đối với Lãnh Mặc Hàn, anh lập tức quay đầu nhìn Tô Lạc Hoành nói nhanh: “Lạc Hoành! ! Mau khởi động hệ thống truy tung thế giới lộng lẫy của cậu, nhìn xem có thể truy tung vị trí hiện tại của Uyển Thanh hay không!”

“Tốt! !” Tô Lạc Hoành không nói hai lời, liền từ bên giường cầm laptop mang theo bên người, lập tức khởi động thế giới lộng lẫy, nhập vào mã điện thoại của Uyển Thanh.

Lãnh Mặc Hàn không nói hai lời, nhanh như gió đi ra phòng bệnh. . . . . .

Trang Hạo Nhiên lập tức nắm chặt cổ tay của anh, nói: “Có người biết cô ấy đi về phía nào! ! Lập tức đi hỏi cô ta! !”

Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng quay đầu, dùng ánh mắt hỏi ý, nhìn Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên nhanh chóng nhìn anh gật đầu một cái.

Lãnh Mặc Hàn hiểu rõ, lập tức đè nén cảm xúc tức giận, bước nhanh đi ra ngoài, vừa lúc đụng phải đám người Tưởng Thiên Lỗi cùng với Tưởng Vĩ Quốc, Diệp Mạn Nghi, vợ chồng Trang Tĩnh Vũ và Trang Ngải Lâm, bởi vì thân thể Trang Hạo Nhiên không có chuyện gì, đang từ chỗ bác sĩ trò chuyện vui vẻ đi tới, nhìn thấy Lãnh Mặc Hàn dẫn đám thuộc hạ nhanh chóng đi về phía trước, cũng quên chào hỏi, liền lách mình đi qua . . . . . .

“Có chuyện gì?” Tưởng Thiên Lỗi lạnh nhạt nghi ngờ hỏi.

Vừa vặn lúc này Đường Khả Hinh cũng cùng thầy giáo mới đi ra khỏi phòng bệnh, lập tức nhìn thấy Lãnh Mặc Hàn với sắc mặt nặng nề đi khỏi, Mỹ Linh đi theo phía sau, bởi vì lo lắng bật khóc, trong lòng của cô không khỏi dâng lên dự cảm chẳng lành, hỏi thăm đôi song sinh ở sau lưng: “Xảy ra chuyện gì?”

Tiểu Vi biết tình huống vừa rồi, sắc mặt lập tức nghiêm túc nói: “Uyển Thanh, thủ hạ đắc lực của Lãnh Phó tổng đã xảy ra chuyện! ! Giống như bởi vì bị thương nên bị người bắt đi! !”

“Cái gì?” Đường Khả Hinh không thể tin nổi quay đầu, trừng mắt nhìn Tiểu Vi, khiếp sợ nói: “Bị bắt đi rồi sao ?”

Tiểu Hà cũng lập tức gật đầu nói: “Đúng vậy! Bị bắt đi rồi ! Lúc bọn họ chạy tới hiện trường, còn vẫy một vũng máu, đường máu thật dài, theo như phân tích, khẳng định là nắm chặt hai bả vai kéo đi!”

“Trời ạ! !” Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, lập tức đau lòng, hai mắt không khỏi đỏ bừng.

Tưởng Vĩ Quốc và Trang Tĩnh Vũ cùng Tưởng Thiên Lỗi nghe nói như vậy, đầu tiên nhanh chóng đi vào phòng bệnh của Trang Hạo Nhiên, nhìn anh vừa từ phòng tắm đi ra, mặc áo sơ mi trắng và quần tây dài đen, đang muốn cầm tây trang màu đen khoác lên, vẻ mặt mọi người khiếp sợ nói: “Hạo Nhiên! ! Thân thể con mới vừa khỏe, có chuyện gì?”

Diệp Mạn Nghi cũng lập tức nhìn Trang Hạo Nhiên, vẻ mặt nguội lạnh, lấy thân phận người lớn trong gia đình, nói: “Ngày hôm qua con xảy ra chuyện, cha và mẹ của con cũng đã lo lắng thiếu chút nữa chết đi, hiện tại thân thể còn chưa bình phục, lại muốn đi đâu?”

“Đúng vậy! ! Con trai!” Ân Nguyệt Dung cũng đau lòng nhìn Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng, cất bước đứng tới trước cửa sổ sát đất, bóng dáng màu đen nghiêm nghị, lộ ra hơi thở nặng nề, mượn thủy tinh trong suốt phản chiếu, sửa lại cổ áo, nói nhanh: “Con có việc gấp phải lập tức đến cục cảnh sát một chuyến!”

“Hạo Nhiên! !” Trang Tĩnh Vũ dựa vào tình huống của Uyển Thanh, sắc mặt nặng nề nghiêm túc hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì?”

Đường Khả Hinh cũng cảm thấy lo lắng, chống thân thể mệt mỏi, đôi tay nắm nhẹ khung cửa, đi vào phòng bệnh, sắc mặt tái nhợt căng thẳng nhìn Trang Hạo Nhiên. . . . . .

Trang Hạo Nhiên cũng không có để ý đến mọi người, sắc mặt nặng nề nghiêm túc, nghiêng mặt liếc mắt nhìn Tưởng Thiên Lỗi, mới nhanh chóng đi ra ngoài, trước khi đi, lại dừng ở cạnh cửa, hai mắt nhấp nháy, đau lòng nhìn Đường Khả Hinh, muôn ngàn lời muốn nói nhưng không nói ra, chỉ chậm rãi vươn tay vuốt nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, mới nặng nề nghiêm túc bước nhanh  đi khỏi.

Tưởng Thiên Lỗi cũng lập tức đi theo ra ngoài! !

Buổi chiều, ánh mặt trời mãnh liệt, chiếu xuống hoa nhỏ, cỏ non lộ ra trạng thái không sức sống.

Trang Hạo Nhiên đi tới một cây đa, do dự một lát, mới nhanh chóng xoay người nhìn Tưởng Thiên Lỗi đi tới, nhìn anh thật sâu! !

Tưởng Thiên Lỗi cũng đạp cỏ xanh mềm mại, chậm rãi đi đến trước mặt Trang Hạo Nhiên, cau mày, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Trang Hạo Nhiên nhìn chằm chằm Tưởng Thiên Lỗi một cái, hai mắt nhấp nháy, đột nhiên thật lòng nói: “Tôi không tin cho tới bây giờ anh cũng không có nghi ngờ tới Như Mạt, kể từ lúc Khả Hinh bắt đầu trúng độc hoa hồng!”.

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi nhấp nháy, sắc mặt hơi do dự, khẽ nắm chặt quả đấm, không lên tiếng.

Trang Hạo Nhiên lộ ra sắc mặt hết sức nghiêm túc và nặng nề, nhìn Tưởng Thiên Lỗi nói nhanh: “Từ trước đến giờ, đối với chuyện của anh và Như Mạt, tôi không có quyền hỏi tới, nhưng kể từ sau khi Khả Hinh trúng độc hoa hồng, anh nên hiểu sự phẫn nộ trong lòng tôi, cho dù là ai, cũng không thể lấy bất kỳ lý do gì để tổn thương cô ấy! ! Đầu tiên không nói đến cô ấy là phụ nữ của Trang Hạo Nhiên tôi, hay cô ấy là một ngôi sao mới tương lai của Hoàn Cầu tôi! ! Mặc kệ xuất phát từ lý do nào, tôi cũng tuyệt đối không thể bỏ qua cho người đã từng muốn đoạt đi tánh mạng của cô ấy! Hơn nữa còn hết lần này tới lần khác! ! !”

Tưởng Thiên Lỗi im lặng, lạnh nhạt lắng nghe lời này, sắc mặt hơi ngẩng lên, hai tròng mắt nhấp nháy, nhớ tới lúc Đường Khả Hinh trúng độc sắp chết, trong lòng mình cũng như dao cắt! !

Trang Hạo Nhiên lại nhanh chóng đè nén tức giận nhìn Tưởng Thiên Lỗi, sắc bén nói: “Từ nhỏ đến lớn, chúng ta đều được giáo dục giống nhau, làm người trong lòng phải có một chút ý nghĩ lương thiện, đối với Như Mạt, cô ấy là thanh mai trúc mã của chúng ta, cho nên dù có nghi ngờ cô ấy, cuối cùng tôi vẫn nín nhịn! ! Một là bởi vì cô ấy đã từng là chị gái cùng tôi lớn lên! ! Hai. . . . . cô ấy đã từng là người phụ nữ anh yêu! !”

Tưởng Thiên Lỗi đứng tại chỗ không lên tiếng.

Lúc này Trang Hạo Nhiên bước lên trước một bước, nhìn chằm chằm Tưởng Thiên Lỗi tức giận nói: “Nhưng bây giờ chuyện lại như thế này! ! Ngày hôm qua Khả Hinh ôm chai rượu đỏ, trước khi rơi xuống biển, đã từng bị vô số sát thủ tấn công, từng viên đạn đều muốn mạng của cô ấy! ! Nhưng lúc đó cô ấy vẫn nghĩ đến an nguy Hoàn Cầu chúng ta, cô ấy biết đi một lần để vạch trần tất cả, cô ấy cũng không sống được! ! Cho nên muốn mang theo bí mật của Hoàn Cầu mãi mãi biến mất! Như vậy sẽ không còn có người bị thương và chết chóc! !”

Tưởng Thiên Lỗi khiếp sợ ngẩng đầu lên, nhìn Trang Hạo Nhiên, hai mắt kịch liệt lóe lên ánh sáng đau lòng.

Trang Hạo Nhiên đè nén tình yêu và đau lòng đối với Khả Hinh, hai mắt không khỏi lóe lên xúc động và buồn bã, thật lòng nói: “Đối mặt với một cô gái chỉ có duyên phận với chúng ta hơn ba trăm ngày, đối với Hoàn Cầu bất quá cũng chỉ là cô gái có duyên phận mỏng manh, chúng ta cho cô ấy còn quá ít, cô ấy lại vì tập đoàn này mà đánh đổi mạng sống! ! Cô ấy làm như vậy, không chỉ là vì Hoàn Cầu, vì tôi, mà cũng vì anh ! !”

Cả người Tưởng Thiên Lỗi lập tức dâng lên cảm xúc kích động, nhớ tới Đường Khả Hinh, tim của anh lại cảm thấy đau đớn! !

Trang Hạo Nhiên biết thời gian không nhiều lắm, nương theo ánh mặt trời chói chang, đau lòng nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, thật lòng nói: “Thiên Lỗi! ! Tôi với anh cùng là Tổng Giám đốc Hoàn Cầu! Hoàn Cầu đã cho chúng ta hưởng thụ tất cả đãi ngộ rất nhiều năm, nhưng anh và tôi cũng rất rõ ràng, khổ cực nhất, tận tuỵ vẫn là tâm huyết của mỗi nhân viên vì tập đoàn chúng ta! ! Nhân viên tập đoàn Á Châu của anh như thế! ! Nhân viên tập đoàn Hoàn Á của tôi cũng như thế! ! Mặc Hàn càng vì an toàn của Khả Hinh, mấy lần vào sống ra chết, thuộc hạ của anh ấy cũng như vậy! ! Uyển Thanh! ! Uyển Thanh là người rất quan trọng trong đời của Mặc Hàn! ! Cô ấy là em gái của anh ấy! !”

Tưởng Thiên Lỗi khiếp sợ ngẩng đầu lên, nhìn Trang Hạo Nhiên, không thể tin nổi, kêu lên: “Em gái?”

Trang Hạo Nhiên lập tức đau lòng nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nói nhanh: “Anh ấy vì em gái, cho nên mới quyết định muốn tẩy rửa bản thân mình, đi theo tôi, em gái cũng làm chuyên gia phân tích tâm lý ở Mĩ! ! Anh ấy vẫn muốn tìm một cơ hội nhận lại em gái! Cho nên mới gọi cô ấy từ Mĩ trở về trợ giúp! ! Nhưng không ngờ xảy ra chuyện như vậy! Anh bảo anh ấy làm sao chịu nổi! ! Anh bảo tôi làm sao chịu nổi! ! ?”

Tưởng Thiên Lỗi nghe xong, trái tim chấn động động từng hồi! !

Trang Hạo Nhiên lại cắn răng nghiến lợi nhìn Tưởng Thiên Lỗi, trên mặt đè nén tức giận, nói nhanh: “Mặc Hàn là đồng nghiệp tốt của tôi, anh em tốt của tôi! ! Tình bạn của tôi còn quý hơn vàng! Hôm nay anh ấy vì Hoàn Cầu, vì tôi, vì Khả Hinh, rất có thể sẽ chịu nổi đau mất đi em gái của mình! ! Tôi không thể để cho chuyện này xảy ra! Nếu như chuyện này xảy ra, tôi sẽ nghiền nát người làm ra chuyện này! ! Bao gồm Như Mạt bị hiềm nghi! Đây là một chút tình cảm cuối cùng của tôi hôm nay! ! Hiện tại tôi muốn đi tìm Thủ tướng, nếu anh còn niệm một chút tình cảm của tôi với anh, đi tìm Như Mạt một chuyến! ! Thời gian không nhiều lắm! Giúp tôi một chút! !”.

Tưởng Thiên Lỗi hiểu rõ, hai mắt nhấp nháy, nắm chặt quả đấm.

Trang Hạo Nhiên chăm chú nhìn anh một cái, mới nhanh chóng xoay người, đè nén thân thể đau đớn, bước nhanh đi khỏi. . . . . .

***

Lúc này, Lãnh Mặc Hàn cũng đã ở một hành lang khác, bước nhanh đi về phía, trong tai nghe truyền đến tiếng của Mỹ Linh, nói vội: “Chúng tôi đã trao đổi với cậu chủ Tô, bây giờ anh có thể tiến vào! Xung quanh tất cả đều an toàn, chúng tôi đã loại bỏ người của dạ hành nhân! !”

Anh nghe xong, hai mắt nhấp nháy, tay nhanh chóng cầm khóa cửa, đi nhanh vào phòng kiểm nghiệm thuốc, phịch một tiếng đóng cửa lại!

Vẻ mặt nữ y tá khiếp sợ xoay người, nhìn thấy Lãnh Mặc Hàn phừng phừng lửa giận có ý muốn giết người, trái tim của cô chợt run lên, thuốc trong tay bộp một tiếng rơi mạnh xuống đất! !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK