Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1197: TÔI CHỜ ANH

Đêm, dần dần đến 9 giờ, sương thu từ từ tụ lại, có vẻ mông lung một mảnh, nhưng lại cảm giác có chút miên man tình ý đang từ từ tràn ngập cả thế giới.

Hành lang sảnh tiệc cung đình thật dài, từ từ tập trung khách quý đến từ các nước trên thế giới, cũng thừa dịp khó có cơ hội tới Trung Quốc, rối rít đứng ở bên cạnh hành lang, hoặc tay đang cầm ly rượu vang, hoặc trong tay cầm champagne ngọt ngào, đón gió biển lạnh lẽo, thưởng thức cảnh sắc xinh đẹp từ Khách sạn Á Châu tới Câu lạc bộ du thuyền, chín giờ tối, chỉ thấy nơi xa du thuyền sắp khởi hành ra biển, tiếng còi tàu từng hồi thật lãng mạn truyền đến.

Có ba người trưởng nhóm chuyên gia chưng cất rượu đến từ trang trại rượu vang ở Pháp, đang cầm ly rượu, bàn về cuộc thi đấu chuyên gia hầu rượu cấp thế giới, thật sự vừa đặc sắc vừa kích thích, có một người đàn ông người Italy, tay nâng ly Whisky, mới vừa uống một ngụm rượu mạnh, lại không khỏi ngửi được một mùi nước hoa quyến rũ, hai tròng mắt anh hơi chớp, lập tức hơi nghiêng đầu nhìn hành lang trải thảm đỏ ở phía trước, vẻ mặt hơi giật mình kêu lên “Oa” một tiếng. . .

Người đàn ông còn lại cũng theo một chút không khí thay đổi tế nhị, xoay người, nhìn tới trước, cũng hơi kinh ngạc mỉm cười. . .

Lúc này Tiêu Đồng mặc váy ngắn màu đen kim tuyến lộ vai, buộc tóc đuôi ngựa thật cao, trang điểm hết sức khêu gợi, cô cất bước chân dài ba mươi sáu tấc theo tiêu chuẩn quốc tế, mang giày cao gót Italy màu đen đi về phía trước, bởi vì cứ có cảm giác bông tai kim cương đen của mình làm cho lỗ tai của mình có đau một chút, liền vươn tay, chạm nhẹ vào bông tai to lớn của mình, vẻ mặt lộ ra một chút đau đớn, lơ đãng nói: “Sớm biết, cũng không đeo bông tai này, khó chịu chết đi !”

Cô nói xong, lại đi qua bên cạnh rất nhiều tân khách nam, không có chú ý bọn họ đang nhìn chăm chú vào mình, chỉ là vóc người của cô là 36C kiêu ngạo, mặc dù che giấu ở trong quần áo khít khao nhưng vẫn thầm cảm thấy cô hấp dẫn, mê hoặc quyến rũ, càng không cần phải nói vòng eo thon của cô, lúc cất bước thì uốn éo giống như người mẫu thời trang, phong tình mà cá tính, tối nay cô mặc váy ngắn đặt sẳn tác phẩm đắc ý của Michelle, Paris Pháp, kim tuyến che giấu ở trong tầng tầng lụa trắng váy ngắn, để cho váy ngắn của mình phồng lên, lộ ra cặp chân dài, bên trong càng gợn sóng vô cùng cám dỗ. . .

Rất nhiều tân khách nam tiếp tục xuất thần nhìn Tiêu Đồng.

Lúc này Tiêu Đồng tay cầm tài liệu, đi qua hành lang thật dài, nhìn thấy mọi người đang nhìn cô chằm chằm, bình thường về mặt này là người thiếu kinh nghiệm, hơn nữa ngày ngày bị đám người Lâm Sở Nhai nói mình giống như đàn ông, cho nên nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của đàn ông như vậy, lại ngược cô có chút sững sờ, nghĩ xem mình có chỗ nào không đúng? Theo bản năng cô chậm lại bước chân, sắp chuyển qua hành lang đi vào bữa tiệc chính, hơi dừng ở trước một cửa sổ sát đất, hai mắt mở to, nhìn xem hôm nay mình trang điểm có khéo léo hay không, thậm chí hơi nghiêng mặt, nhìn xem phía trước phía lưng của mình, không nhìn thì thôi, vừa nhìn lập tức kinh ngạc mất mặt, quát to một tiếng: “Ôi chao! Tại sao có thể như vậy? ?”

Thì ra tối nay cô mặc váy kim tuyến cao cổ lộ vai, ngay giữa phía sau có dây khóa kéo màu đen giấu ở bên trong, lúc này không ngờ dây khóa kéo kia kéo đến vị trí phía sau vai, còn lại một đoạn da thịt đều lộ ra đến cổ, cô lập tức dậm chân, mặt cũng mắc cỡ đỏ bừng, vội vã cầm tài liệu che mặt, muốn đi vào bên trong phòng nghỉ ngơi của sảnh tiệc, không ngờ mới cất bước không đến bao lâu, trước mặt đụng phải một người! !

“Ôi!” Tô Lạc Hoành mặc tây trang màu đen, bên trong phối áo sơ mi màu xanh nhạt, hai tay người kia vô thức chống vào trong lòng ngực mình, hỏi: “Có chuyện gì?”

Tiêu Đồng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tô Lạc Hoành, cô giống nhìn thấy cứu binh, lập tức lôi kéo tay của anh đi tới hành lang hơi u ám phía trước. . .

“Này này này! ! Có chuyện gì?” Tô Lạc Hoành vừa đi theo Tiêu Đồng tới phía trước, vừa hơi nghiêng mặt, kinh ngạc nhìn cô gái này, tối nay trang điểm, quét nhìn cô từ đầu đến chân, từ trên xuống dưới một lần, lơ đãng nuốt cổ họng một cái, hai tròng mắt vô thức nhanh chóng chớp lóe, đặc biệt lúc nhìn thấy cô đang nhanh chóng cất bước, cặp đùi đẹp thon dài hết sức cảm tính mê người. . .

“Mau! !” Tiêu Đồng lập tức lôi kéo Tô Lạc Hoành đi tới hành lang đầu này, thấy không có tân khách nam, cô mới nắm tài liệu, căng thẳng nhìn anh: “Hôm nay Bác Dịch tiên sinh gọi tôi mang cho anh ấy kết quả kiểm tra đất đai trong vườn nho nhà Tiểu Nhu, sao chép tất cả cho anh ấy một phần, anh ấy nói có chuyện quan trọng! Tôi vì chuyện này, cho nên vội vàng chuẩn bị tài liệu xong, liền. . . Liền quên mất lúc ấy mình vừa mặc váy, vừa đánh răng, vừa xếp tài liệu, lập tức. . . Liền quên mình phía sau còn có một đoạn dây kéo chưa kéo lên! ! Ôi chao! ! Thật mất mặt! Anh nhanh giúp tôi kéo nó lên một chút! Nó đặc biệt đặc biệt khó kéo!”

“. . .” Tô Lạc Hoành trong chốc lát không nói gì nhìn người này, rất châm biếm chắt lưỡi lắc đầu, sau đó nở nụ cười, mới nói: “Cho nên mới nói cô là đàn ông ! Chỉ có đàn ông mới có thể quên kéo khóa kéo, cô biết không?”

Tiêu Đồng mới vừa rồi vẫn còn rất gấp gáp, lại nghe được Tô Lạc Hoành nói như vậy, sắc mặt của cô thu lại, lập tức tức giận nhìn anh, kêu lên: “Anh vậy là sao? Kêu anh kéo dây kéo có khó khăn vậy sao? Cũng không cần kéo nữa! Ghét!”

Cô nói xong, người cũng đã tức giận đi khỏi. . .

“Này, này, này, này ! ! Trở lại, trở lại!” Tô Lạc Hoành không nhịn được cười, vươn tay nắm nhẹ cánh tay của cô, kéo cả người cô tới trước mặt của mình, rất lấy lòng nói: “Được rồi, được rồi! Tôi sai rồi! Tôi kéo cho cô! Cô nói xem hiếm khi cô mặc váy xinh đẹp thế này, còn phải giày vò thành như vậy! Cho nên cô mới không có bạn trai !”

“Ai cần anh lo!” Tiêu Đồng trực tiếp tức giận xoay người, đưa lưng về phía Tô Lạc Hoành, mặt nhìn biển rộng, mới nói: “Nhanh lên một chút !”

Tô Lạc Hoành không lên tiếng, chỉ nhìn Tiêu Đồng tối nay mặc váy ngắn thật chặt, thật sự làm lộ rõ vóc người hoàn mỹ hấp dẫn của cô không bỏ sót, nhất là hông của cô hấp dẫn lõm vào, rồi đến phần lưng nhỏ mỏng manh của cô, hai tròng mắt anh hơi di động, nhìn sau vai cô quả nhiên có sợi dây kéo chưa kéo lên, lộ ra một chút da thịt khêu gợi bên trong, tóc đuôi ngựa đen nhánh thật dài, nhẹ rũ xuống giữa kẻ hở dây kéo, anh liền duỗi ngón tay ra, có chút dịu dàng vén nhẹ mái tóc rũ xuống trên vai của cô. . .

Tiêu Đồng chợt cảm thấy động tác nhỏ này có chút nhồn nhột, cô lập tức hơi nghiêng mặt, kêu lên: “Nhanh một chút!”

“Đừng nói chuyện! ! Vừa nói, tôi liền nghĩ tới cô là đàn ông!” Tô Lạc Hoành không nói hai lời, liền vươn tay nắm đầu dây khóa, hơi chậm rãi kéo dây kéo lên trên. . .

“A!” Tiêu Đồng lập tức cảm thấy vòng trên của mình giống như chặt căng, trực tiếp nhăn mặt kêu lên: “Thật chặt!”

“Chặt sao! ! Kéo xuống đi!” Tô Lạc Hoành lập tức trêu ghẹo nở nụ cười, thật sự kéo dây khóa xuống, lộ ra phần lưng của cô trắng nõn và dây áo lót khêu gợi! !

“Này! ! Anh đừng lộn xộn!” Tiêu Đồng dậm chân bắt đầu trách móc! !

“Được, được, được được, được! !” Tô Lạc Hoành lại muốn cười kéo dây kéo lên trên. . .

“A!” Tiêu Đồng vẫn cảm thấy thật chặt, không nhịn được thở hổn hển!

“Vẫn chặt sao! Kéo xuống! !” Tô Lạc Hoành lại muốn kéo dây khóa xuống. . .

Tiêu Đồng lập tức cảm thấy tức giận xoay người, cắn răng nghiến lợi cầm tài liệu lên, không ngừng vỗ vào trên người anh, vừa ra sức vỗ, vừa tức giận nói: “Đồ đáng chết! ! Một ngày anh không trêu chọc tôi sẽ chết sao? Hiện tại anh khi dễ trở thành nghiện rồi phải không?”

“Ôi, ôi, ôi, ôi, ôi, đừng đánh. . .”

Tô Lạc Hoành vừa tránh Tiêu Đồng vỗ, vừa mượn cơ hội vươn tay nhét vào vòng eo mảnh khảnh khít khao của cô, lập tức ôm cô vào trong ngực, buộc bộ ngực khêu gợi của cô tựa vào trên người của mình, anh mới nở nụ cười vươn tay sửa sang lại sợi tóc buông xuống trên trán cô, mới nói: “Được rồi, được rồi! Đùa một chút thôi ! Hôm nay rất xinh đẹp. . . Khó được tôi xem cô là phụ nữ!”

“Ai muốn anh xem tôi là phụ nữ?” Tiêu Đồng muốn đẩy anh ra một chút.

“Đừng động, đừng động!” Tô Lạc Hoành lập tức ôm cô gái này, cảm thấy thân thể mềm mại của cô cọ trong ngực mình, thế nhưng anh lại giả vờ như dáng vẻ nghiêm trang, đôi tay ôm lấy hông của cô, cúi xuống nhìn cô tại sao hôm nay mắt to như vậy, thì ra dán lông mi giả, anh vừa nuốt nhẹ cổ họng, hai tròng mắt vừa xoay tròn, giả bộ kéo hỏi: “Nói một chút! Cầm tài liệu cho Bác Dịch tiên sinh làm gì? Anh ấy muốn làm gì?”

“Tôi làm sao biết?” Tiêu Đồng cũng không có cảm thấy không ổn, vẫn tựa vào trong ngực của anh, vẻ mặt cũng lộ ra nghi ngờ nói: “Có thể là muốn nói chuyện hợp tác với lão đại chứ? Nhưng tôi tìm anh ấy cả một buổi tối, vẫn không có gặp người. Vitas tiên sinh cũng nói đang đợi anh ấy! Ôi chao, thật sự quá mệt mỏi! Cơm cũng chưa ăn nữa!”

“Thật đáng thương!” Tô Lạc Hoành cũng giả vờ như tội nghiệp cô, sau đó mặt từ từ cúi xuống, hai tròng mắt hơi lộ ra một chút mập mờ nhìn đôi mắt to động lòng người của cô, có chút tình ý. . .

“Anh nhìn tôi làm gì?” Lúc này Tiêu Đồng mới phát hiện ra mình dựa vào anh quá gần, liền theo bản năng muốn đẩy anh ra. . .

“Đừng động!” Tô Lạc Hoành có chút bá đạo ôm chặt hông của cô, lại buộc bộ ngực của cô dựa sát vào mình, trái tim đập thình thịch, lại cố ý cúi đầu, cẩn thận nhìn vào đôi mắt to của cô, mình cũng nheo mắt lại nói: “Tôi nói Tiêu Đồng, cô không có phát hiện sao? Lông mi giả của cô hơi rớt ra !”

“À? Không thể nào! Làm sao có thể chứ? ” Tiêu Đồng lập tức muốn vươn tay sờ nó. . .

“Ôi! Đừng động! Tôi sửa cho cô ! Cô nhắm mắt lại!” Tô Lạc Hoành trực tiếp nhìn cô, giống như thật sự quan tâm, nói.

“Anh đừng làm loạn đấy! Không thể trêu chọc tôi đâu!” Tiêu Đồng bị anh làm hoảng sợ!

“Được rồi! Nếu tôi thật sự ác tâm như vậy, cô sẽ ở chung với tôi lâu như vậy sao? Mau! ! Nhắm lại! Nghe lời!” Tô Lạc Hoành ra lệnh.

Tiêu Đồng trực tiếp hai mắt mở to nhìn Tô Lạc Hoành một cái, lúc này mới nhắm mắt lại, hơi ngẩng mặt về phía anh, nói: “Nhanh lên một chút!”

“Biết rồi. . .” Tô Lạc Hoành nói xong, rốt cuộc vẻ mặt của anh lộ ra một chút dịu dàng, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu Đồng, lỗ mũi khêu gợi ưỡn lên, đôi môi đầy đặn tối nay phát ra màu sắc hấp dẫn. . . Từ từ, anh từ từ cúi xuống, hơi cảm tính vươn tay nâng nhẹ khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn của cô, rất tỉ mỉ nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô. . .

Hai người ôm nhau giống như người yêu, cả vóc người uyển chuyển mềm mại của Tiêu Đồng cũng dán chặt trên người anh, cô cũng không có cảm giác có cái gì không ổn, có lẽ bởi vì mỗi lần thất tình hoặc uống rượu say thì đều do anh cõng mình về nhà, đau bụng kinh cũng là anh chăm sóc mình, tay chân tiếp xúc đã quen. . . Cô chờ một lúc lâu, phát hiện đối phương không động đậy, vẫn nhắm mắt lại, dựa vào trong ngực của anh, gọi: “Nhanh lên một chút !”

Một cảm giác lạnh băng, trực tiếp chạm vào môi của cô.

Tiêu Đồng hơi giật mình, cô mở đôi mắt to động lòng người nhìn thấy Tô Lạc Hoành một tay vừa ôm mình, vừa cầm bánh đậu xanh thủy tinh mình thích ăn nhất đưa đến bên môi của mình, trong lòng của cô khẽ động, rất vui vẻ mở mắt, vừa ăn bánh đậu xanh, avừ cười hỏi: “Anh lấy từ đâu tới?”

“Lúc cô nhắm mắt lại, tôi bảo người đưa tới, biết cô thích ăn, đặc biệt để cho người làm! Chỉ có cô mới ngày ngày nghĩ người ta không có lương tâm, đẩy cô một lần đã đau lòng đến như vậy!” Tô Lạc Hoành nhớ tới lần đó đẩy Tiêu Đồng, mình cũng rất hối tiếc, liền đưa đôi tay, ôm chặt hông của cô, cúi xuống, có chút dịu dàng cười: “Ăn ngon không?”

“Tạm được!” Tiêu Đồng trực tiếp đẩy anh ra, lại muốn đi tìm Bác Dịch!

“Tôi hỏi cô ăn ngon không? Tôi đặc biệt bảo người làm cho cô!” Tô Lạc Hoành lại ôm lấy eo của cô, thậm chí vươn tay xoa nhẹ sau lưng hấp dẫn của cô, mới nở nụ cười hỏi.

“Ăn ngon, ăn ngon, ăn ngon! Tôi muốn đi tìm Bác Dịch tiên sinh, đừng phiền tôi . . .”

“Trò chuyện một chút . . .” Tô Lạc Hoành lại ôm lấy cô, mặt càng lúc càng cúi xuống. . .

“Không muốn ! Tránh ra !” Tiêu Đồng lại muốn đẩy nhẹ anh ra. . .

Đang lúc hai người lôi kéo thì Lâm Sở Nhai và Lãnh Mặc Hàn cũng thay xong tây trang mới ra ngoài, nghe được bên kia có tiếng người liền nhìn thấy Tô Lạc Hoành ôm Tiêu Đồng ở nơi đó thân thiết gắn bó, anh liền nghi ngờ trực tiếp kêu lên: “Này! ! Hai người đàn ông các người tại sao ở nơi đó ôm ôm ấp ấp hả ! ?”

Phốc!

Lãnh Mặc Hàn không nhịn được bật cười!

“Này!” Tiêu Đồng đẩy Tô Lạc Hoành ra, nhìn Lâm Sở Nhai, đau lòng dậm chân kêu lên: “Lâm Sở Nhai! Anh khi dễ tôi.”

Bản thân Tô Lạc Hoành cũng không nhịn được dựa vào hành lang cười đến chảy nước mắt ! !

Bản thân Lâm Sở Nhai cũng không nhịn được bật cười nói: “Tôi nào có khi dễ cô ! ! Cô cũng không xem mình là phụ nữ mà! Như vậy Lạc Hoành sẽ ăn cô sạch sẽ, thậm chí lấy mất sổ tiết kiệm của cô ! !”

“Anh qua đây. Tôi muốn cưỡng bức anh !” Tô Lạc Hoành lập tức chạy tới, muốn bắt được anh cởi quần áo! !

Lâm Sở Nhai vội vàng bật cười chạy đi, Lãnh Mặc Hàn cũng cười đi khỏi. . .

Tiêu Đồng cắn răng nghiến lợi nhìn bọn họ, hận hận tên kia, cầm tài liệu, tức giận nghiến canh cách vang dội, lập tức nhớ tới chưa tìm được Bác Dịch, bữa tiệc tối nay, cô thật không chơi được rồi ! !

“Ôi chao! ! Bác Dịch tiên sinh! Rốt cuộc anh đi đâu vậy?” Tiêu Đồng lập tức dậm chân, bất đắc dĩ kêu lên!

Nói xong, một cơn gió lạnh quét đến, xông tới cánh cửa sổ lầu phụ nào đó! !

Một bóng dáng đơn giản, cứ nhàn nhạt đứng ở trước cửa sổ sát đất. . . Vẻ mặt anh rất căng thẳng, nhìn mặt biển sôi trào mãnh liệt phía trước, hai tròng mắt lóe ra ánh sáng mâu thuẫn và ẩn nhẫn. . .

Sau lưng điện thoại di động gửi tin nhắn nhắc nhở anh một lần nữa . . . Nội dung phía trên là: tối nay 9 giờ, ‘phòng tổng thống’, tôi chờ anh. . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK