Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 835: CHA NUÔI

“Chát! ! !”

Âm thanh bạt tai vang lên! !

Tất cả người trong tiệm mì đều sửng sốt ngẩng đầu, nhìn bên cửa sổ sát đất.

Đường Khả Hinh nghiêng mặt, nước mắt rớt xuống, thở gấp, lập tức không thể tin nổi nhìn mẹ.

Lý Tú Lan cnhất thời đau lòng giơ tay, cũng sững sờ nhìn con gái.

“Mẹ, mẹ. . . . . . mẹ. . . . . . mẹ đánh con . . . . .” Đường Khả Hinh đau lòng buồn bã nhìn mẹ, cố nén bi thương và khổ sở, nghẹn ngào nức nở nói: “Mẹ đánh con. . . . .”

Hai mắt Lý Tú Lan tràn lệ, khổ sở nhìn con gái, nghẹn ngào bất đắc dĩ nói: “Mặc kệ xảy ra bất cứ chuyện gì, con cũng không thể ở bên cậu ấy! ! Tuyệt đối không thể! ! Mẹ biết rõ Hạo Nhiên là đứa bé rất tốt, từ nhỏ mẹ cũng thương yêu cậu ấy. . . . . Nhưng cậu ấy không thể sống chung với con!”

“Anh ấy là anh trai của con sao? Là anh trai ruột của con sao?” Đường Khả Hinh ở trước mắt bao người, đứng ở trước mặt mẹ, mặc cho nước mắt chảy xuống, đau lòng giống như bị xé nứt nói: “Mẹ nói cho con biết, chẳng lẽ anh ấy là anh trai của con ! Chẳng lẽ mẹ và nhà họ Trang có quan hệ sâu xa? Cho nên cha vào nhà giam, mẹ vẫn không có thăm ông ấy! !”

“Con . . . . . Làm sao con có thể nói như vậy?” Trái tim Lý Tú Lan chợt đau nhói, lại vung tay lên, tát mạnh con gái một bạt tai! !

Mặt của Đường Khả Hinh lệch đi, nước mắt rơi xuống, cô đột nhiên cười lạnh một tiếng, thật sự sắp điên rồi, quay đầu nhìn mẹ, kích động khóc lớn, nói: “Chẳng lẽ không đúng sao? Ở trong ấn tượng của con tới nay, trước kia cha chưa có ngồi tù, vẫn rất dịu dàng che chở thương yêu mẹ! Nhưng mẹ nói quay lưng liền quay lưng! ! Ông ấy ở bên trong cơ khổ, không chỗ nương tựa lâu như vậy, nhưng mẹ chưa từng đi thăm ông ấy một lần, con vẫn nghi ngờ quan hệ của các người! ! Chẳng lẽ mẹ thật có bí mật gì không thể cho người biết?”

“Những lời mẹ mới vừa nói, đều là giả! ! Lời có liên quan đến thân tình, đều là giả! ! Con biết rõ mẹ vẫn luôn hận con ! Khi còn bé không thương con, trưởng thành cũng không để ý tới con! ! Con nghi ngờ conkhông phải là con ruột của mẹ! !” Lý Tú Lan run rẩy rơi lệ nói: “Con vẫn luôn nghi ngờ con không phải là con ruột của mẹ ! !”

“Con đã từng có nghi ngờ như vậy! !” Đường Khả Hinh rơi lệ kêu lên: “Con rõ ràng sinh vào tháng ba, nhưng thẻ căn cước của con là tháng bảy! ! Nói cho con biết, đây là vì cái gì?”

Lý Tú Lan nhất thời sợ run nhìn con gái, nước mắt từng viên chảy xuống.

“Nói cho con biết! ! Đây là vì cái gì?” Đường Khả Hinh nhìn mẹ, không chú ý đến mọi thứ, rơi lệ kêu lên: “Con đối mặt với cuộc sống như thế, con rất mệt mỏi! ! Mẹ và cha, một người ở trong nhà giam, một người nhà giam bên ngoài, mang cho con khổ sở lớn nhất, chính là tình cảm của các người chia ly! Con không thể nào tin nổi, vợ chồng đã từng thương yêu sâu đậm như vậy, tại sao nói chia tay thì chia tay! Tại sao vô tình như vậy! ? Bởi vì chuyện này, con đã từng sinh ra nghi ngờ! ! Mẹ có biết một đứa bé mới mấy tuổi, thấy cha mẹ chia tay, bị tổn thương thế nào không? Các người coi chừng bí mật như vậy, dùng để phản đối cuộc đời của con, tình yêu của con! ! Điều này đối với con tàn nhẫn đến cỡ nào, các người có biết không? Con căn bản cũng không có biện pháp rời khỏi anh ấy! ! Mặc kệ xảy ra chuyện gì, nói cho con biết lý do . . . . . .”

“Mẹ không đi gặp cha của con, là bởi vì mẹ hận ông ấy ! ! !” Lý Tú Lan nói tới chỗ này, sắc mặt đột nhiên cứng ngắc, run rẩy khóc nói.

“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh im lặng rơi lệ nhìn bà.

“Mẹ hận ông ấy! ! Mẹ hận ông ấy! ! !” Lý Tú Lan cắn răng nghiến lợi nói.

“Tại sao mẹ lại hận cha của con ! ! Cha của con làm chuyện gì có lỗi với mẹ sao? Tại sao mẹ lại hận ông ấy?” Đường Khả Hinh nhìn mẹ, kích động khóc kêu to! ! !

“Con đi hỏi cha của con đi! ! Tại sao mẹ hận ông ấy ! ! Tại sao mẹ hận ông ấy! !” Lý Tú Lan nói xong, liền run rẩy kích động đi khỏi. . . . . .

“Mẹ! ! !” Đường Khả Hinh kích động lại nhìn mẹ, rơi lệ kêu to: “Không nên đối với con như vậy ! Con đi tới hôm nay không dễ dàng! ! Con không chấp nhận tách khỏi anh ấy vì bất kỳ lý do gì! Con không chấp nhận! Trừ khi anh ấy thật đúng là anh ruột của con! !”

Lý Tú Lan quay mặt sang, kích động rơi lệ nhìn con gái, nghẹn ngào nức nở nói: “Con chỉ vì tình yêu của mình, nghi ngờ phẩm hạnh làm người của mẹ con, đây chính là con gái của mẹ sao! ! Con vẫn luôn cảm thấy con không phải là con ruột của mẹ! ! Được, mẹ nói cho con biết! ! Con thật sự sinh tháng ba! ! Con không phải là con gái của mẹ !”

Trái tim Đường Khả Hinh run lên, nhìn mẹ đau lòng kêu to: “Rốt cuộc các người có để ý nỗi khổ sở của con hay không! ! Con phát điên tha thứ, con phát điên cầu nguyện, cầu nguyện thân thể các người khỏe mạnh, hạnh phúc vui vẻ ! Bao gồm người anh trai tàn nhẫn của con ! Con rất mệt mỏi mới có thể đi đến hôm nay! ? Lời nói tàn nhẫn như vậy, sao mẹ có thể nói được? Nhiều năm qua, con vẫn nhìn mình trong gương, tìm nét giống nhau giữa con và mẹ ! Mẹ có biết một chút máu mủ thân tình đối với con quan trọng bao nhiêu không? ! Tại sao mẹ phải đối với con như vậy? Mẹ không thể vì ngăn cản con, tìm lời nói dối như vậy để tổn thương con, điều này đối với con quá tàn nhẫn! !”.

Lý Tú Lan khổ sở rơi lệ nhìn con gái nói: “Sai lầm lớn nhất trong cuộc đời mẹ chính là quen biết cha con, nghe theo lý tưởng và tín ngưỡng của cha con, làm cho con và anh của rơi vào hoàn cảnh như hôm nay! ! Trong mắt của ông ấy, căn bản cũng không có con và anh của con! ! Ông ấy không để con vào trong mắt! !”

“Không nên nói cha của con như vậy! Mẹ không có tư cách mắng ông ấy như vậy! ! !” Đường Khả Hinh run rẩy kích động kêu lên ! !

Lý Tú Lan đau lòng nhìn con gái, rơi lệ nói: “Con coi chừng người cha tốt của con đi! Ông ấy vào nhà giam đã nhiều năm, con hỏi ông ấy xem, tại sao ông ấy không dám nhắc tới mẹ? Ông ấy căn bản cũng không có tư cách nhắc tới mẹ, ông ấy là một người ích kỷ! ! Từ đầu đến cuối cũng rất ích kỷ ! !”

“Con hận mẹ. . . . . .” Đường Khả Hinh cắn răng nghiến lợi, rơi lệ nhìn mẹ.

“Con hận mẹ đi! !” Lý Tú Lan lòng như cắt, nhìn con gái nói: “Mẹ cũng không trông cậy vào giữa mẹ con chúng ta còn có tình cảm gì! ! Nhưng mẹ phải cảnh cáo con…con tuyệt đối không thể sống chung với Hạo Nhiên, nếu không, mẹ sẽ công khai bí mật cho các người không chịu nổi, mẹ để cho cậu ta vĩnh viễn không quay đầu lại, sống không bằng chết! ! !”

“Con hận mẹ! ! !” Đường Khả Hinh lại nhìn mẹ, kích động kêu to: “Người đàn ông này không để ý tới sinh mạng, cứu con từ Quỷ Môn Quan trở về! ! Tại sao mẹ tổn thương anh ấy? Tại sao?”

Lý Tú Lan cười lạnh nói: “Nếu như con dám đến gần cậu ta, mẹ sẽ bất chấp tất cả công bố sự thật! ! Con có thể thử xem! !”

Bà nói xong, lập tức rơi lệ xoay người. . . . . .

Đường Khả Hinh nhìn bóng lưng mẹ rất dứt khoát, trái tim chợt run lên, chạy đuổi theo thật nhanh. . . . . .

Lý Tú Lan không nói hai lời, bước xuyên qua đèn xanh đèn đỏ đi tới đường cái phía trước, vừa lau lệ vừa cắn răng đi về phía trước. . . . . .

“Mẹ . . . . . . . . ” Đường Khả Hinh đột nhiên lao ra đường cái, mặc kệ chiếc xe của Tiểu Vi và Tiểu Hà dừng sát trước người, đột nhiên quỳ xuống đất, khóc lớn, gọi: “Mẹ . . . . . ”

Lý Tú Lan sững sờ rơi lệ đứng ở bên cạnh đường cái, nhìn con gái quỳ gối giữa đường, nhìn mình khổ sở rơi lệ, bà cũng run rẩy rơi lệ, buồn bã đau lòng nhìn con gái.

“Mẹ . . . . . .” Đường Khả Hinh thỏa hiệp, quỳ gối trên đường dầu nóng bỏng, khóc xin mẹ nói: “Con mặc kệ con có phải là con ruột của mẹ hay không, nhưng ở trong thế giới của con, mẹ chính là mẹ của con, bởi vì trong trí nhớ của con, mẹ đã từng ôm con, dỗ dành con, hát nhạc thiếu nhi dỗ cho con ngủ, bàn tay mẹ đã từng dịu dàng đặt trên trán của tcon, hôn tóc của con, con vẫn còn nhớ rõ, đó là thời gian hạnh phúc nhất trong đời con, lời nói của con lúc nảy làm cho mẹ tức giận, khổ sở, đau lòng, con sai rồi, con xin lỗi mẹ. . . . . .”

Lý Tú Lan cắn chặt răng, đau lòng kích động đến rơi lệ, nhìn con gái quỳ gối giữa đường dầu, bộ dáng đau lòng rơi lệ, đáy lòng của bà khẽ gọi: Khả Hinh của mẹ. . . . . .

“Mẹ. . . . . .” Đường Khả Hinh lại khóc nhìn mẹ, khuôn mặt rơi lệ nói: “Con gái có thể đi tới hôm nay, thật không dễ dàng, mẹ nhìn thấy con gái nhiều năm qua, con chưa từng quên mẹ, mẹ vì con hiếu thuận với mẹ, giúp cho con gái một chút đi, đi qua con đường này, giống như khi còn bé, mẹ dắt tay của con đi qua cầu Độc Mộc, con muốn cùng với anh ấy chăm sóc cho mẹ và cha. Con cầu xin mẹ, mẹ. . . . . Con cầu xin mẹ. . . . . Tác thành cho chúng con. . . . . Giúp con một chút. . . . . .”

Bây giờ Đường Khả Hinh không có cách nào, đón mặt trời gay gắt, quỳ gối trên đường dầu, từng bước từng bước di chuyển về phía mẹ, mặt đường lồi lõm, cắt vào da thịt cô gái này dần dần tràn máu. . . . . .

Lý Tú Lan buồn bã rơi lệ nhìn con gái.

“Mẹ. . . . . . Con thật sự rất yêu anh ấy. . . . . . Xin mẹ vì một chút hạnh phúc cuối cùng của đứa con này, tác thành cho chúng con. . . . . . Giúp con gái một chút. . . . . .” Đường Khả Hinh từng bước từng bước quỳ đến trước mặt của mẹ, khóc kêu to.

Lý Tú Lan nhìn con gái yêu như vậy, nhất thời đau lòng nói không ra lời. . . . . .

“Mẹ. . . . Mẹ. . . . Con cầu xin  mẹ . . . .” Đường Khả Hinh níu quần áo của mẹ, lại ngẩng đầu rơi lệ gọi.

Lý Tú Lan nghe van xin như vậy, nhưng lập tức hất mạnh con gái kéo cầu xin, sau đó rơi lệ xoay người đi khỏi. . . . . .

“Mẹ . . . . . .” Đường Khả Hinh nhìn bóng lưng của mẹ, lại tuyệt vọng khóc kêu to: “Con cầu xin mẹ! ! Con cầu xin mẹ! Mặc kệ xảy ra chuyện gì, mẹ cho con chết cũng cam lòng, không nên tổn thương anh ấy! ! Không nên. . . . . . Con cầu xin mẹ ! !”

Người mẹ đó giống như rất vô tình, bóng lưng dần biến mất ở trong đám người.

Đường Khả Hinh ngã xuống đất, thất thanh khóc rống lên.

***

Cao ốc Hoàn Cầu.

Trang Hạo Nhiên tựa trước chiếc Audi Pikes Peak của mình mặt, trong lòng lo lắng nhắc cổ tay, nhìn thời gian, đã gần 1 giờ 30 rồi, anh thở dài một hơi, lại gấp gáp nhìn xe cộ tới lui trên đường cái trước mặt, cảm thấy phiền não nói: “Rốt cuộc cô ấy đi đâu?”

Một chiếc Mercedes-Benz màu đen rốt cuộc chậm rãi lái tới, dừng ở trước cao ốc.

Trang Hạo Nhiên nhìn thấy chiếc Mercedes màu đen, anh lập tức thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó có tức giận nhanh chóng đi tới, mở mạnh cửa xe, hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì? Điện thoại gọi vài chục lần cũng không nghe, sau đó còn dứt khoát tắt máy, anh bỏ cuộc họp mấy tỷ, ở chỗ này chờ em đã bao lâu, biết không?”

Đường Khả Hinh mệt mỏi không còn hơi sức ngồi ở sau xe, nước mắt lóe lên, chăm chú nhìn Trang Hạo Nhiên. . . . . .

Sắc mặt Trang Hạo Nhiên lập tức thay đổi, hai mắt nhanh chóng xoay tròn, nhìn bộ dáng cô tiều tụy như vậy, lập tức lo lắng hỏi: “Em làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”

Đường Khả Hinh nặng nề thở gấp mấy hơi, ánh mắt rời rạc, rơi nước mắt, tay run rẩy nén đau đớn nơi đầu gối, muốn đi ra . . . . . .

Trang Hạo Nhiên lập tức đi lên trước, đỡ cánh tay của cô.

Đường Khả Hinh nhẹ nhàng, không còn hơi sức tránh thoát cánh tay của anh, trái tim chợt vỡ vụn, nước mắt chảy xuống. . . . . .

Sắc mặt Trang Hạo Nhiên chợt biến, hai mắt lay động căng thẳng và hoảng hốt hỏi: “Em làm sao vậy? Có chuyện gì vậy ?”

Đường Khả Hinh nhớ tới lời của mẹ, không còn hơi sức, lắc đầu một cái, muốn cất bước đi khỏi. . . . . .

Trang Hạo Nhiên lập tức đứng ở trước mặt cô, căng thẳng nắm bả vai của cô, nói: “Không nên như vậy! Có chuyện gì cùng nhau giải quyết! Anh tin em yêu anh! ! Mặc dù anh chưa từng nghe em nói em yêu anh, mà anh không cần điều này! ! Em hiểu không? Bởi vì cho tới nay, anh chỉ muốn em cho anh một cơ hội yêu em là đủ rồi! Cho anh một cơ hội! ! Xảy ra chuyện gì, nói cho anh biết! !”

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nước mắt run rẩy lăn xuống. . . . . .

Hai mắt Trang Hạo Nhiên cũng không nhịn được đỏ thắm, đau lòng bưng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nghẹn ngào nói: “Hiện tại anh vừa nhìn thấy em bi thương, anh giống như bị gai đâm, anh hận không thể thay thế cho em, nhưng. . . . . . Nói cho anh biết lý do. . . . . .”

Đường Khả Hinh cắn chặt răng, thâm tình nhìn người đàn ông này, nhớ tới mẹ nói: Nhưng mẹ phải cảnh cáo con…con tuyệt đối không thể sống chung với Hạo Nhiên, nếu không, mẹ sẽ công khai bí mật cho các người không chịu nổi, mẹ để cho cậu ta vĩnh viễn không quay đầu lại, sống không bằng chết! Lòng của cô chợt đau nhói, nước mắt từng viên chảy xuống. . . . . .

Trang Hạo Nhiên nhìn cô khóc như vậy, càng lo lắng, đau lòng nhìn cô nói: “Khả Hinh, xảy ra chuyện gì. . . . . .”

Đường Khả Hinh không muốn nói chuyện, chỉ đành phải cố nén nước mắt, nhẹ nhàng tránh thoát tay của anh, bước đi. . . . . .

“Anh không chịu nổi em xoay người. . . . . .” Trang Hạo Nhiên chậm rãi xoay người, nhìn bóng lưng Đường Khả Hinh, đau lòng nghẹn ngào nói: “Anh thật sự không chịu nổi em xoay người, anh phát hiện lúc ở bên em, anh thường lo được lo mất, đau lòng bi thương. . . . . . Anh đang nghĩ có phải anh yếu ớt hay không, không phải. . . . . . Bởi vì yêu em, trái tim của anh đau đớn. . . . . . Đánh trúng là linh hồn của anh. . . . . . Đó là mùi hương chung trong thế giới của chúng ta. . . . . . Anh yêu nem, Khả Hinh. . . . . . Anh yêu em. . . . . . Đừng tàn nhẫn đối với anh như vậy . . . . . Mặc kệ xảy ra bất cứ chuyện gì, tất cả đều giao cho anh !”

Hai mắt Đường Khả Hinh tràn nước mắt, lại nhớ đến lời của mẹ, cắn răng nghẹn ngào nói: “Cho em một chút thời gian. . . . . .”

“Anh không cho em thời gian! ! Chúng ta yêu nhau! ! Đã phát sinh tất cả vui vẻ và khổ sở, đều là thời gian của chúng ta, chúng ta cùng gánh chịu! ! Anh cầu xin em! ! Buổi sáng hôm nay anh hạnh phúc mặc sức tưởng tượng tương lai, có thể kéo dài thời gian vui sướng này ở trong cuộc đời anh một chút nữa hay không. . . . . .” Trang Hạo Nhiên đau lòng gọi cô.

Đường Khả Hinh lại cắn chặt răng, hai mắt lóe lên nước mắt, thật lâu thật lâu, lại sâu kín nghẹn ngào nói: “Cho em một chút thời gian. . . . . . Cho em một buổi tối. . . . . . Tin tưởng em . . . . .”

Cô nói xong, liền lê bước chân mệt mỏi đi về phía trước.

“. . . . . . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên đau lòng, cảm giác lạnh lẽo, nhìn cô.

Đường Khả Hinh tiếp tục im lặng đi về phía trước, hai mắt lại thoáng qua một chút quyết định.

Trang Hạo Nhiên không hiểu, chậm rãi xoay người, hai mắt đau lòng tràn đầy nước mắt, mất mát cúi đầu.

Điện thoại di động lập tức vang lên.

Trang Hạo Nhiên đứng tại chỗ, thật lâu thật lâu, mới không còn hơi sức, cầm điện thoại di động lên, khàn khàn đáp: “Ừ. . . . . .”

Lãnh Mặc Hàn đứng ở trước phòng khách, vừa nghe Thái Hiền bị bọn Tô Lạc Hoành đè, khàn giọng gào thét, vừa nặng nề hối tiếc nói: “Chúng ta . . . . . Giống như thật bỏ quên một chuyện lớn. . . . . .”

“Chuyện gì. . . . . .” Trang Hạo Nhiên không hiểu, cầm điện thoại di động, hỏi.

Lãnh Mặc Hàn cầm điện thoại di động, đau lòng nói: “Anh còn nhớ, anh đã từng nói, Đường Khả Hinh có người cha là người cô ấy tôn trọng trong cuộc đời mình. . . . . . Cho nên, vì một chút tôn nghiêm còn lại của cô ấy, không đi gặp cha của cô ấy, đúng không?”

“Ừ. . . . . .” Trang Hạo Nhiên không còn hơi sức đáp.

Lãnh Mặc Hàn thở dốc một cái, lại cau mày nói: “Đáng tiếc mặc dù tôi làm việc cho anh nhiều năm, nhưng đối với chuyện đã qua của Hoàn Cầu, cũng không hiểu rõ lắm, thật không ngờ Khả Hinh và Hoàn Cầu có liên quan nhau. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên hơi hưng phấn tinh thần, hai mắt nhanh chóng chớp động, hỏi: “Thế nào?”

Hai mắt Lãnh Mặc Hàn chợt lóe, nói nhanh: “Chúng tôi mới vừa bức cung từ trong miệng Thái Hiền, thì ra cha của Đường Khả Hinh chính là chủ tịch tập đoàn Hoàn Cầu đời thứ ba, hơn mười năm trước! ! Là cha nuôi của anh, Đường Chí Long! !”

Trái tim nhảy lên ầm ầm ! ! !

Hai mắt Trang Hạo Nhiên trợn to, lập tức lòng bàn tay mềm nhũn, điện thoại di động rơi trên mặt đất, bộp một tiếng, vỡ thành hai nửa ! !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK