Chương 543: CHỐNG ĐỠ MỘT NGÀN NĂM
Xe đạp tiếp tục chạy dọc theo con đường phố uốn lượn ướt đẫm, người đi đường ít dần, mưa phùn mịt mờ.
Đường Khả Hinh tựa vào trong ngực Trang Hạo Nhiên, chống cây dù trong suốt, nghe tiếng mưa rơití tách, nhìn đám người lẻ tẻ, thỉnh thoảng đi ra cửa hàng, thỉnh thoảng một nữ sinh đại học người Mĩ tóc vàng ăn mặc hấp dẫn đi vào một tiệm đồ cổ, cô đột nhiên khẽ mỉm cười, hỏi: “Anh gặp phải Giai Giai ở đây không?”
Cô không quên anh có một đoạn tình yêu khó quên, đã từng ngồi ở trong xe thể thao của anh, tận mắt nhìn thấy anh lần đầu tiên vì tình yêu lộ ra chân thật mất mát.
Trang Hạo Nhiên cởi xe đạp, chỉ ngẩng mặt mỉm cười.
Đường Khả Hinh khẽ ngẩng đầu, nhìn người đàn ôngđẹp trai này, hai mắt chỉ lộ ra nhàn nhạt, mặc dù không đột xuất, nhưng có thể tưởng tượng trong lòng của anh Giai Giai rất quan trọng, cô không nhịn được, có chút tò mò hỏi nữa: “Giai Giai, vẫn còn ở Cambridge sao?”
“Ở đây. . . . . .” Trang Hạo Nhiên rốt cuộc mỉm cười nói.
“Thật à?” Đường Khả Hinh có chút vui vẻ cười nói.
“Ừ. . . . . .” Trang Hạo Nhiên chở Đường Khả Hinh nhanh chóng tránh khỏituyến đường chính kẹt xe, hết sức quen thuộc địa hình quẹo cua, chạy qua một cửa hàng chuyên bán giày múa ba-lê. . . .
Đường Khả Hinh lập tức rất nhiệt tình xoay mặt, nhìn đôi giày múa lúc mình thường đi qua cũng nhất định phải nhìn, thường đặt ở giữa tủ kính, một đôi giày múa màu trắng hết sức tinh xảo, có thể mang bình thường, cô thích nhất hoa văn chuồn chuồn màu xanh lá cây phía trên đôi giày múa . . . . . .
“Thế nào?” Trang Hạo Nhiên cảm giác cô không có nói gì, cúi xuống, hỏi cô.
“Không có. . . . . .” Đường Khả Hinh chỉ cười, tiếp tục nhìn con đường nhỏ phía trước, vòng qua con đường chính, dọc theo một con đường nhỏ màu trắng của học viện trước bờ sông , chạy tới phía trước, cô lại quay lại đề tài mới vừa rồi, nhẹ nhàng hỏi: “Anh còn nhớ chị ấy không ?”
Trang Hạo Nhiên im lặng một lúc, mới rốt cuộc nói: “Thỉnh thoảng. . . . . .”
Đường Khả Hinh tựa vào trong ngực của anh, đột nhiên lộ ra nụ cười khổ nói: “Đàn ông thiệt là, quên một người nhanh như vậy!”
Trang Hạo Nhiên nghe lời này, cười rộ lên nói: “Xin em! Là cô ấy bỏ rơi anh.”
“Nhưng em nghe giọng điệu của anh, chị ấy vẫn thích anh. . . . . .” Đường Khả Hinh nhẹ nhàng nói.
Trang Hạo Nhiên nhàn nhạt cười cười.
“Cuối cùng em cảm thấy, chỉ cần anh theo đuổi. . . . . . Chị ấy sẽ quay lại. . . . . .” Đường Khả Hinh thật cảm thấy Trang Hạo Nhiên chính là người đàn ông trên thế giới xứng đáng được bất kỳ cô gái nào yêu.
Rốt cuộc Trang Hạo Nhiên dừng xe đạp ở dưới một gốc cây đại thụ, cúi đầu nhìn cô.
Đường Khả Hinh cũng sửng sốt ngẩng đầu, nhìn anh cười nói: “Chuyện gì vậy?”
“Ở trong thế giới của em, tình yêu có thể theo đuổi sẽ quay lại, đúng không?” Trang Hạo Nhiên cúi đầu, nhìn cô, giọng nói nhạt hỏi.
Hai mắt Đường Khả Hinh lóe lên, không biết nên nói gì.
Trang Hạo Nhiên có ý thỏa mãn lòng tò mò của cô một lần, nhẹ nhàng đỡ cô xuống xe, dừng xe ở dưới gốc cây to, sau đó cầm khóa xe, im lặng khóa xe cẩn thận, bởi vì ở cái địa phương này, có thật nhiều người rất thích xe đạp, nói cưỡi liền cưỡi đi luôn.
Đường Khả Hinh cảm giác mưa đã ngừng, liền xếp cây dùng, im lặng nhìn anh.
“Giai Giai là một phụ nữ rất có lý tưởng theo đuổi nghệ thuật, cô hiểu rất rõ phương hướng của mình, cũng hiểu rất rõ mình muốn cái gì, có lẽ chính vì điểm này hấp dẫn anh . . . . .” Trang Hạo Nhiên khóa kỹ xe, liền đứng ở bờ sông bên bờ, nhìn yên lặng dòng nước chảy qua, vẻ mặt lộ ra bình tĩnh, lạnh nhạt nói.
“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh im lặng đi tới bên cạnh anh.
“Cô ấy thích uống cà phê, thích tiểu thuyết trinh thám, thỉnh thoảng lúc vẽ tranh xong, mặc áo thun ba lỗ màu trắng, quần yếm màu xanh dương, xõa tóc dài, chân không đứng ở trước tác phẩm của mình, thỉnh thoảng hài lòng, thỉnh thoảng lắc đầu một cái, thật ra cô ấy không có điên cuồng nghệ thuật như vậy, nhưng nếu như cô gặp phải tác phẩm không hài lòng, cô ấy sẽ luôn luôn rối rắm, suy tư, lặp lại, cho đến khi mình hài lòng mới thôi. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nói đến cô bạn gái trước, trên mặt lộ ra mấy phần ngọt ngào và tự hào, giống như bọn họ không có chia tay.
Đường Khả Hinh hết sức tò mò, im lặng đứng ở bên cạnh anh, nhìn vẻ mặt anh lộ ra dịu dàng cảm tính, một người đàn ông rất chân thật.
Trang Hạo Nhiên quay đầu, cười nhìn Đường Khả Hinh, nói: “Em có một chút rất giống cô ấy, chính là đối mặt với thất bại, hết lần này đến lần khác sẽ trải qua kinh hiểm và chiến thắng.”
Đường Khả Hinh cười.
Trang Hạo Nhiên quay đầu, lại nhìn dòng sông, mỉm cười nói: “Khi đó, anh bị hấp dẫn thật sâu vì một loại phong cách trên người cô ấy, từng cử chỉ của cô ấy cũng giống như tràn đầy ma lực nghệ, một ánh mắt là có thể nhìn ra ý nghĩ của người khác, lúc yên lặng dịu dàng khéo léo, không chút nào dao động vì hỗn loạn trên thế giới này, luôn có trí tuệ và chính kiến của mình, khi đó, anh đi chung với cô ấy, luôn có thể nói chuyện trên trời dưới đất, nói lý tưởng, nói chính kiến, nói tác phẩm, chúng tôi có chung sự theo đuổi, cũng có từng người nói, có chung chấp nhất, cũng có cố chấp khác nhau, nhưng chúng tôi đều hết sức tôn trọng đối phương. . . . . .”
Đường Khả Hinh nghe lời này, rốt cuộc trong lòng hơi xúc động, có chút không hiểu hỏi: “Nếu như là vậy, tại sao lúc ấy hai người phải chia tay?”
Trang Hạo Nhiên im lặng một lúc lâu, mới nhìnĐường Khả Hinh cười hỏi: “Em cũng cảm thấy, giữa chúng tôi rất xứng đôi chứ?”
Đường Khả Hinh thật lòng gật đầu.
“Đúng vậy. . . . . .” Trang Hạo Nhiên lộ ra chút nghiêm túc nhưng bối rối, bật cười nói: “Anh cũng cảm thấy giữa chúng tôi, giống như cũng không thiếu cái gì, khi đó, cô ấy vẽ tranh, thời gian anh nghỉ phép đi theo cô ấy, làm món ăn ngon cho cô ấy, thu dọn lại căn hộ thật sự ngổn ngang cho cô ấy, thậm chí đặt đủ tiền ở dưới gối cô ấy, để lúc anh không có ở bên cạnh cô ấy, lúc đói bụng không cần đi ngân hàng lấy tiền phiền phức, có thể đi ra ngoài ăn bữa cơm, hoặc ở tại chỗ đặt cơm tháng bên ngoài, mỗi ngày đưa tới trước cửa nhà cho cô ấy. . . . . . Nhưng em không biết, cô ấy làm cho người ta rất không yên lòng, cuối tuần chủ nhật anh đến, thấy trước cửa nhà thả một đống lớn thúc ăn mua bên ngoài. . . . . . Toàn bộ đều chưa ăn. . . . . .”
“Toàn bộ đều chưa ăn?” Đường Khả Hinh nghe xong mất hồn, la hoảng lên nói: “Tại sao?”
Trang Hạo Nhiên bật cười nói: “Lúc cô ấy sáng tác sẽ thường quên ăn cơm, thỉnh thoảng nhớ tới, chỉ uống một ly nước, hoặc có thể cầm bánh quy, nhai một miếng là có thể qua một ngày. . . . . .”
“Trời ạ!” Đường Khả Hinh không thể tin nổi kêu lên.
Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh, cười nói: “Em cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi chứ? Thậm chí có lúc anh cũng nghi ngờ, cô ấy làm sao sống được? Ôi, mỗi ngày gọi anh điện thoại, mổi ngày nói, phải ăn cơm phải ăn cơm, cuối cùng cô ấy chê anh phiền, liền tắt máy.”
“À? Anh không tức giận à?” Đường Khả Hinh kinh ngạc hỏi.
“Có cái gì tức giận?” Trang Hạo Nhiên bật cười nói: “Chúng tôi rất hiểu nhau, anh hiểu rõ cô đang suy nghĩ gì, chỉ là anh không có cách nào mà thôi.”
“Vậy. . . . . . Không tranh cãi sao?” Đường Khả Hinh lại tò mò hỏi.
“Không tranh cãi. . . . . . Tại sao phải tranh cãi với phụ nữ ? Anh chỉ tranh cãi với một phụ nữ !” Trang Hạo Nhiên cười nói.
“Ai vậy?” Đường Khả Hinh lập tức hỏi.
“Em đấy!” Trang Hạo Nhiên nhìn cô, không khách khí nói.
“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh sững sờ tại chỗ, nhớ tới một chút chuyện cũ đã qua, chính xác là cãi nhau, nhưng cũng chỉ là mình phát điên, thật ra anh vẫn là hết sức rộng lượng, cô áy náy, đỏ mặt.
Trang Hạo Nhiên nở nụ cười, đôi tay cắm túi quần, đi dọc theo bờ sông, nhìn nước sắp tràn đến bên chân, tiếp tục từng bước từng bước đi về phía trước, vừa đi vừa nói: “Cứ như vậy, chúng tôi ở chung một chỗ, yêu nhau một thời dian, cho đến khi có một buổi sáng sớm nào đấy, cô ấy đột nhiên để lại cho anh một cái thẻ, ở phía trên ấn mạnh một dấu môi son, rời khỏi anh.”
“Tại sao ?” Đường Khả Hinh lại ngạc nhiên hỏi: “Tại sao chị ấy muốn rời khỏi anh?”
Hai mắt Trang Hạo Nhiên lóe lên, chăm chú nhìn phía trước, sâu kín cười nói: “Nghệ Thuật Gia điên cuồng không phải thể hiện ở hành động, mà là tâm hồn, sau khi cô ấy và anh yêu nhau, phát hiện tác phẩm không có điểm đặc biệt, thậm chí cô ấy ghét những đường nét nhu hòa, thỉnh thoảng cùng với cô ấy đi bộ ở trên đường, tình lữ bên cạnh cũng nhắc nhở cô ấy, anh mới 28, mà cô ấy đã hơn ba mươi. . . . . . lúc ban đầu, chúng tôi nóng bỏng như lửa, dần dần, anh nhìn thấy trong lòng cô ấy yếu ớt, lúc muốn nhắc nhở cô ấy, cô ấy lại không cần bất cứ ai, cho tới bây giờ cô ấy cũng không cần bất luận người nào, bao gồm cả anh . . . . . Bao gồm những món ăn anh nấu xong cùng tiền đặt dưới gối đầu. . . . . .”
Đường Khả Hinh có chút đau lòng nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên thở dài một hơi, mới ngẩng đầu lên, nhìn phong cảnh phía trước, mỉm cười nói: “Thật ra anh đã sớm phát hiện, chỉ là không muốn thừa nhận, cô ấy vẫn xem thường tất cả, nhưng cô ấy không được xem thường tình yêu của anh và cô ấy, để lại hậu quả mãnh liệt . . . . . . Cô ấy cảm thấy sau khi cô ấy và anh yêu nhau, cô ấy không hề giống như một nhà nghệ thuật nữa, cô ấy càng giống như một người phụ nữ đơn giản bình thường, thậm chí không có tư tưởng. Tình yêu của chúng tôi chính là như vậy, vừa yêu vừa buông tay . . . . . . Cho đến khi chia tay. . . . . .”
Đường Khả Hinh nghe đến đó, mới có chút khổ sở và tiếc nuối nhìn anh, nói: “Chẳng lẽ. . . . . . lần đầu tiên chị ấy chia tay, anh cũng không có tiếp tục đuổi theo sao?”
Trang Hạo Nhiên nghiêng mặt, hai mắt hấp dẫn nhìn cô một lúc lâu, mới cười nhạt nói: “Đường Khả Hinh! Anh vẫn có thể vô cùng tha thứ, vô cùng an ủi, vô cùng chăm sóc, thậm chí một lần hai lần lúc đêm khuya yên tĩnh, ôm cô ấy nói trăm lần nghìn lần, anh yêu em, mãi mãi yêu em, nhưng anh cũng là người. . . . . . Anh cũng sẽ mệt mỏi. . . . . .”
Đường Khả Hinh sửng sốt nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên nhìn sâu cô một cái, hai mắt lộ ra mấy phần tình cảm, liền nhanh chóng quay mặt đi, mỉm cười nói: “Nếu như. . . . . . Cô ấy có thể giống như em, chỉ một lần. . . . . . chỉ một lần. . . . . . Sợ anh đói, mua cho anh một phần bánh mì, bởi vì anh ăn không được, mà đau lòng khóc thật lâu. . . . . . Anh sẽ có thể chống đỡ một ngàn năm. . . . . . Sẽ theo đuổi một ngàn năm. . . . . .”
Đường Khả Hinh trợn tròn mắt.
Hai mắt Trang Hạo Nhiên lóe ra mấy phần ôn nhu, mặc dù hiểu đối với phần tình yêu, có đủ loại không nở, nhưng anh không thể coi thường một sự thật, chính là người phụ nữ này, thật ra yêu mình không đủ . . . . . . Anh không có nói nữa, chỉ xoay người tiếp tục dọc bờ sông đi về phía trước. . . . . .
Đường Khả Hinh đứng tại chỗ, đau lòng nhìn bóng lưng cao lớn của Trang Hạo Nhiên đi ở trên đường nhỏ dọc bờ sông uốn lượn, rất cô đơn. . . . . .
Một chiếc thuyền lá nhỏ, nhẹ nhàng trôi tới, bờ sông chỉ có một chiếc thuyền nhỏ, còn có một sinh đáng yêu đang cầm cây sào, chống bờ sông, sắp rời khỏi. . . . . .
“Hi!” Đường Khả Hinh nhìn cây chống sào tay, lập tức móc ra bảng anh của mình, theo quy tắc cũ tại Cambridge, muốn xuống chiếc thuyền nhỏ một chút.
“Ok!” Sinh viên mỉm cười sảng khoái giao cây sào cho Đường Khả Hinh.
“Thank you!” Đường Khả Hinh vui vẻ nhận lấy cây sào dài, sau đó lúc “Người chèo thuyền” đẹp trai lên bờ, một mình cô dựa theo phương pháp chống sào Ellen dạy mình, kỹ thuật hết sức thuần thục lưu loát cầm cây sào dài nhẹ nhàng chống bờ sông, chiếc thuyền nhỏ cứ như vậy chèo tới phía trước.
Trang Hạo Nhiên khó được buông lỏng, trở lại Cambridge, suy nghĩ đến chuyện cũ, im lặng không lên tiếng, đôi tay cắm túi quần đi về phía trước, không có chú ý người phía sau.
“Hi! ! Hi . . . . . . ”
Một giọng nói hào hứng bay tới.
Anh vẫn không có cảm giác, tiếp tục đi về phía trước.
“Trai đẹp phía trước ! ! Dừng một chút!”
Giọng nói ngọt ngào lại bay tới.
Trang Hạo Nhiên ngạc nhiên dừng bước lại, xoay người nhìn thấy Đường Khả Hinh đã cởi bỏ áo khoác, mặc áo len màu đen rộng thùng thình, cùng quần jean màu xanh dương, sợi tóc trên trán lướt rơi xuống, rũ trên khuôn mặt nhỏ nhắn, thật đáng yêu, con bé này có thể vừa chống sào, vừa làm cho chiếc thuyền nhỏ, ở trên mặt sông xanh biếc, bồng bềnh chuyển động tới mình, anh giật mình nhìn cô, cười nói: “Em. . . . . .”
Đường Khả Hinh nhẹ nhàng chống cây sào dài, để cho thuyền nhẹ nhàng lướt tới cạnh bờ sông, mới mỉm cười ngẩng đầu lên, nhìn Trang Hạo Nhiên nói: “Trang Hạo Nhiên tiên sinh thân mến, hôm nay có thể gặp gỡ ngài, em rất vui vẻ, rất cảm động, không biết em có vinh hạnh mời ngài cùng em chèo thuyền du ngoạn hay không ?”
Trang Hạo Nhiên đứng ở cạnh bờ sông, nhìn cô nhóc này, không nhịn được bật cười nói: “Em. . . . . . Mời anh?”
“Vâng!” Đường Khả Hinh tinh nghịch ngửa mặt cười nói.
Trang Hạo Nhiên cười nói: “Anh ngồi, em chống sào?”
“Đúng vậy!” Đường Khả Hinh gật đầu!
“Tại sao?” Hai mắt Trang Hạo Nhiên đột nhiên lộ ra mấy phần dịu dàng nhìn cô.
Đường Khả Hinh nắm cây sào dài, lại trong trẻo cười nói: “Đòi lại một chút uất ức anh vứt bỏ ở Cambridge !”
Trang Hạo Nhiên im lặng mỉm cười nhìn cô.
“Lên đi !” Đường Khả Hinh hơi quá hưng phấn, lập tức muốn lên bờ kéo anh, không ngờ chống cây sào thuyền hơi dời đi, cô hét to một tiếng, Trang Hạo Nhiên nhìn thấy, lập tức đứng lên thuyền, ôm cả người cô vào trong ngực, đứng thẳng ở trên thuyền nhỏ!
“Mẹ ơi! ! Làm em sợ muốn chết!” Đường Khả Hinh dựa sát vào ở trong ngực Trang Hạo Nhiên, che ngực, hoảng sợ đến thở hổn hển, kêu to.
“Xem em đi” Trang Hạo Nhiên nhịn cười, nhìn cô, nói: “Ngay cả sào cũng không chống đỡ được, mà mời anh ngồi thuyền? Ngồi xuống, anh dẫn em chạy một vòng!”
“Không cần! !” Đường Khả Hinh lại kéo Trang Hạo Nhiên ngồi ở trên ghế trên thuyền nhỏ, chính mình tay chân có chút vụng về kéo sào, cười nói: “Hôm nay em nhất định phải chống sào cho anh!”
Trang Hạo Nhiên nghe lời này, không nhịn được ngồi tại chỗ, tao nhã duỗi chân dài, mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh một mình, cười ngọt ngào cầm cây sào dài, chợt nhẹ điểm bờ sông, để cho chiếc thuyền nhỏ lướt qua san sát cây cầu nhỏ nổi tiếng thế giới, trải qua mặt tường có chút loang lổ có lịch sử đến trăm năm, rêu xanh bò đầy mặt tường, có thể rũ xuống vô số hoa nhỏ màu hồng, màu tím tương tự đèn lồng, thậm chí thấy vô số lá cây đỏ, nhẹ thấm mặt nước, nhộn nhạo lăn tăn lay động. . . . . .
Trang Hạo Nhiên thật yên tĩnh ngồi ở trên thuyền nhỏ, nhìn Đường Khả Hinh hết sức chăm chú và nghiêm túc, rất đáng yêu, chống cây sào dài, khẽ điểm mặt nước, tiếp tục chèo thuyền đi về phía trước, đến mức tất cả theo gió nhàn nhạt ngọt ngào phất qua khuôn mặt, hai mắt anh khẽ nhộn nhạo mấy phần dịu dàng và cảm động.
Khả Hinh chống chiếc thuyền nhỏ sau khi lướt qua giáo đường, nghe được bên trong truyền đến Thánh Ca, cô hết sức tò mò nắm cây sào dài, muốn nhón lên nghe bài Thánh Ca êm tai, lại cảm giác sau lưng ấm áp, cô không khỏi quay mặt sang. . . . . .
Trang Hạo Nhiên đã ở phía sau, ôm nhẹ cô, dịu dàng hỏi: “Nghe hiểu được Thánh Ca này sao?”
Đường Khả Hinh lắc đầu một cái.
Trang Hạo Nhiên khẽ mỉm cười, ôm nhẹ cô vào trong ngực, để cho cô an toàn tựa vào trước lồng ngực của mình, nhận lấy cây sào trong bàn tay nhỏ bé của cô, mới dịu dàng cảm tính nói: “Đây là bài Thánh Ca về tín ngưỡng, em không cần biết nội dung, bởi vì lúc này tín tâm quan trọng hơn thứ khác.”
Đường Khả Hinh mỉm cười lắng nghe, mặc dù có chút không hiểu.
Trang Hạo Nhiên cười cười, không nói gì thêm, chống cây sào dài, để cho chiếc thuyền nhỏ nhộn nhạo trên sông, thỉnh thoảng trời mưa, hai người cùng chống cây dù, vui vẻ, thõa mãn rúc vào nhau, vòng nhìn bờ sông xanh xanh lãng mạn xung quanh, giáo đường uy nghiêm thánh khiết, kiến trúc cổ kính trang nhã, còn có hàng liễu rũ hữu tình cũng khẽ cười. . . .