Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 975: MÁY HÁT ĐĨA NHỰA ĐEN

“À. . . . . . Sao. . . . . . Làm sao rồi?” Đường Khả Hinh đứng ở một bên, hơi bối rối nhìn Lâm Bạch Bạch, bởi vì khứu giác của cô đã khôi phục, lúc nhân viên đưa nước vào, phải trải qua đôi song sinh kiểm tra trước, mình cũng cũng không có nghe thấy được mùi lạ, liền yên tâm uống. . . . . .

Lâm Bạch Bạch không lên tiếng, trong ánh mắt kỳ dị mọi người, thật cẩn thận vươn tay dính nhẹ một chút nước, đưa lên mũi của mình ngửi, mặc dù luôn có dự cảm xấu, nhưng lại không nói được lý do tại sao.

Tô Lạc Hoành vừa để cho Lâm Sở Nhai mang giày cho mình, vừa đau đến lăn lộn toàn thân đổ mồ hôi, liếc Lâm Bạch Bạch, trực tiếp không muốn sống nói: “Cô. . . . . . Cô đoán chừng. . . . . .”

Lâm Bạch Bạch nhất thời hung ác ngẩng đầu, trong tay lập tức xuất ra ba cây kim châm!

Tô Lạc Hoành lập tức biến sắc, không lên tiếng!

“Tôi chỉ tò mò thôi! Nhưng. . . . . .” Lâm Bạch Bạch ngồi xổm ở trước vũng nước, chớp mắt, có chút bất đắc dĩ nói: “Nhưng thật sự không nhìn ra vấn đề gì”

Mọi người nghe nói như vậy, cùng nhau bất đắc dĩ nhìn cô.

Một bóng dáng, nhàn nhạt đi qua phía trước.

Một nhân viên phục vụ khuôn mặt nở nụ cười đang bưng hai ly Cocktail màu xanh lá, mặc áo màu trắng và váy ngắn màu đen bó sát người, khoác com lê màu đen, chậm rãi bước đi.

“Tiểu Ninh?” Có người nhỏ tiếng gọi cô.

Tiểu Ninh mỉm cười bưng Cocktail, xoay người, nhìn thấy Tổ trưởng bộ phận ẩm thực, An Tình mỉm cười đi tới, hai mắt của cô hơi xoay tròn, lập tức mỉm cười hỏi: “Tổ trưởng, chị tìm tôi có việc?”

An Tình nhanh chóng đi tới, giống như chuyện có chút vội vàng, căn dặn cô nói: “Bắt đầu từ hôm nay, bộ phận chúng ta phái người tới lầu phụ, nhưng trung tâm dịch vụ đồ uống không đủ rượu, phải tạm thời mượn phòng ăn biển! Cô nhanh đến phòng ăn biển tìm Quản lý Kỳ! Đem đơn rượu này cho anh ấy ký tên, lúc này, đoán chừng anh sắp tan việc!”

“À. . . . . .” Tiểu Ninh đáp lời, liền cười đưa Cocktail cho An Tình, nói: “Vậy tôi đi ngay!”

Cô nói xong, ngay lập tức xoay người đi khỏi.

Xạ hương xêtôn là do xạ hương chiết xuất từ tuyến nội tiết trên người con hươu, chất dịch kia hết sức quý giá, chỉ có ở rừng rậm nguyên thủy, nó có tác dụng kích dụng, càng có thể mê hoặc tâm trí người, nước hoa cao cấp thế giới đều dùng nó để đạt hiệu quả xoa dịu tâm hồn, chỉ là phân lượng bao nhiêu sẽ gây nguy hiểm nghiêm trọng đến sức khỏe thân thể, mà xạ hương xêtôn kết hợp với một số vật khác, cả đời này Đường Khả Hinh muốn mang thai cũng khó khăn, tối nay sẽ để cho cô và Tưởng Thiên Lỗi hưởng một buổi tối tiêu hồn, qua đêm nay, cô mãi mãi cũng đừng nghĩ đến sinh ra người thừa kế của Hoàn Cầu  !

Tiểu Ninh vừa cầm đơn rượu đi về phía trước, vừa nghĩ đến bữa tiệc tối nay, tất cả đã bố trí xong, hai tròng mắt của cô không nhịn được lóe lên ánh sáng đắc ý.

Phòng ăn biển! !

Buổi trưa hôm nay, Tổ trưởng phòng ăn, Hân Di cùng Văn Chi trò chuyện thật lâu, cũng không có nghỉ ngơi, nhìn thời gian đã ba giờ chiều, còn nửa giờ nữa hết thời gian làm việc, cô vẫn muốn trở về phòng ăn nghỉ ngơi một chút. . . . . . Buổi chiều, phòng ăn biển, tất cả sinh vật đáy biển, lúc nào cũng có vẻ rất lười biếng, ngay cả rùa biển to cũng không di chuyển, một con cá mập bơi lội dưới đáy biển, có vẻ có một chút hung ác. . . . .

Một bài nhạc máy hát đĩa nhựa đen, từ một góc vắng của phòng ăn yên tĩnh đang sâu kín truyền đến.

Hân Di liền cảm thấy ngạc nhiên đi xuống phòng ăn biển, bước qua mặt sàn thủy tinh, nhìn cả phòng ăn tối om, chỉ mở ánh đèn màu xanh lam, một ca khúc mấy chục năm trước cấm phổ biến để phòng ngừa người tự sát, lấy cảm giác hết sức quỷ dị, hết sức ưu sầu, hết sức tuyệt vọng vang lên, nghe làm người ta không khỏi sởn tóc gáy, cô trợn to hai mắt, đầu tiên là nhìn hoàn cảnh xung quanh gọi nhỏ: “Có ai không?”

Giọng nữ kia tiếp tục rất tuyệt vọng truyền đến, giống như gào khóc trước khi bị giết. . . . . .

Lông tóc dựng đứng.

Hai mắt Hân Di run run, không nhịn được nặng nề thở gấp, lại nuốt cổ họng một cái, cảm giác chân có chút trôi nổi đi về phía trước, giống như lập tức sẽ phải đạp hụt sàn nhà, đi về phía phòng nghỉ ngơi.

Ánh đèn phòng nghỉ ngơi giống như bị hỏng, một chút tối mò, một chút sáng, khe cửa mở ra, phát ra một chút ánh sáng quỷ dị.

Trái tim Hân Di lại không khỏi run rẩy, không nhịn được đi tới bên cạnh cửa phòng nghỉ ngơi, một con cá mập lớn chỉa vào bức tường thủy tinh, cũng tinh khôn giống như người, mở đôi mắt thật nhỏ, nhìn cô. . . . . . Sắc mặt của cô trắng bệch, nhưng vẫn dùng sức đẩy cửa phòng nghỉ ngơi ra, gọi: “Có người ở bên trong không?”

Phòng nghỉ ngơi nho nhỏ hoàn toàn yên tĩnh, trên mặt bàn màu xanh còn đặt mấy cái cái ly đồng nghiệp uống xong, sắp xếp gọn gàng, theo ánh đèn chợt sáng chợt tối, hoa văn trên ly trở nên hết sức quỷ dị. . . . . .

Hân Di nhìn một vòng khung cảnh xung quanh, không nhịn được lại ngẩng đầu, thấy cửa phòng quản lý cũng chỉ mở ra một khe hở, trong khe hở hắt ra một chút ánh đèn, âm thanh tuyệt vọng của nữ ca sĩ trước khi bị giết, rất kinh khủng từ bên trong truyền đến, trái tim của cô không khỏi buộc chặt, nhưng bởi vì quá mức tò mò, muốn biết rõ ràng bài hát này một chút, ngay lập tức nặng nề thở gấp, bước lên trước, tay gõ nhè nhẹ  cửa phòng quản lý một cái, lễ phép gọi: “Quản lý?”

Bên trong không có tiếng đáp lại !

Hân Di dừng ở trước cửa, suy nghĩ một chút, ngay lập tức bạo gan, thật cẩn thận đẩy cửa ra, đi vào bên trong lập tức nhìn thấy bên trong màn hình máy vi tính đang phát hình một con cá mập đang xé một người ăn, rất vô tình và tàn nhẫn, máu tươi tràn ra khắp mặt nước, ánh mắt của cô trợn lên, nhất thời hoảng sợ, nhưng vẫn trợn mắt nhìn phòng quản lý một mảnh yên tĩnh, bên trong cũng không có người, cô thở phào một hơi, quay đầu, bên cạnh bàn làm việc để một micro cũ, máy hát đĩa nhựa đen đang xoay tròn, giọng nữ tuyệt vọng vẫn còn đang hát lặp đi lặp lại. . . . .

“Tại sao quản lý không có ở đây, lại phát bài hát đáng sợ như vậy? Nhất định là trò đùa của Tiểu Chân!”

Hân Di bất đắc dĩ cười cười, liền đi qua, đóng micro cạch một tiếng, lại xoay người đi trở về. . . . .

Mới vừa xoay người.

Cái nút trên micro đột nhiên cạch một tiếng, lại theo không khí đè xuống một cách khó hiểu, sau đó máy hát đĩa nhựa đen lại chậm rãi xoay tròn, giọng nữ tuyệt vọng lại truyền tới.

Vẻ mặt Hân Di nhất thời ngạc nhiên xoay người, nhìn micro này, hai mắt trợn to, kì quái kêu lên: “Hả? Không phải tôi đã đóng rồi sao? Tại sao lại mở ra? Cái đồ vật này có chuyện gì?”

Cô nói xong, liền bước lên trước, đi tới trước micro này, đưa hai tay ra lại nhẹ nhàng vỗ vỗ micro, nhìn xung quanh. . . . . .

Một bóng đen đột nhiên từ từ đến gần, chuyển qua vách tường bên kia, mang theo vẻ rất âm trầm. . . . . .

Hân Di vẫn còn ngạc nhiên nhìn trái phải micro này, lại đưa ra ngón tay nhấn nhẹ cái nút trên máy hát, cảm giác nó ngừng lại, mới cười ngẩng đầu lên, vẻ mặt lại lập tức đóng đinh, trợn mắt nhìn bóng đen trên tường, trái tim của cô chợt bị xé rách, con ngươi giống như muốn rớt ra, không nhịn được nuốt cổ họng một cái, lập tức xoay người . . . . . .

Người đàn ông giống như tội phạm giết người, vẻ mặt âm lạnh lùng đứng đó. . . . . .

“A . . . . . . . . . ” Cả người Hân Di chợt lui về phía sau té ngã, hoảng sợ đến nói không ra lời, kêu to: “Cứu mạng ! !”

Kỳ Gia Minh cũng nhất thời giống như bị cô hù dọa, trái tim chợt lạnh, anh vừa đưa tay đè lồng ngực, vừa căng thẳng nói: “Cô làm gì đấy? Dọa tôi giật mình!”

Hân Di hoảng sợ đến sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy xuống, ngẩng đầu lên nhìn thấy rõ mặt Kỳ Gia Minh, cô mới thở phào nhẹ nhõm, mình cũng đè chặt ngực, nói: “Quản lý! Anh làm tôi sợ muốn chết! ! Làm tôi sợ muốn chết!”

Kỳ Gia Minh cũng cảm thấy bất đắc dĩ nhìn cô, bật cười nói: “Tôi nói! Cô chạy đến phòng làm việc của tôi làm gì? Tôi mới vừa đi vào, nhìn thấy cửa mở ra, làm tôi giật mình !”

“Tôi chỉ là . . . . . Chỉ là đi làm trước, nghe có âm thanh vang lên! ! Tiếng hát của nữ ca sĩ kia quá khủng khiếp! !” Hân Di cảm giác chân của mình cũng mềm nhũn, đành phải chống thân thể, vừa thở vừa đứng lên.

Kỳ Gia Minh bình tĩnh nhìn Hân Di, mỉm cười hỏi: “Thật khủng khiếp sao?”

“Đây không phải là bài hát bị cấm phổ biến vài chục năm trước sao? Tại sao anh nghe nhạc này?” Hân Di ngạc nhiên nhìn Kỳ Gia Minh hỏi.

“Vớ vẩn!” Kỳ Gia Minh khó hiểu đưa tay nắm con dao rọc giấy trên bàn làm việc, mỉm cười nói: “Cũng bởi vì có một người chết, nên lan truyền rất lợi hại như vậy, nhưng chỉ là một ca khúc, khi đó, rất nhiều người chúng ta mê say đến không chịu nổi ! Chính phủ cái gì cũng sợ, động một chút là cấm phổ biến, bình thường tôi không có cơ hội nghỉ ngơi, hôm nay vừa lúc rảnh rỗi. Liền nghe phổ biến một chút, cảm giác cũng giống như trước kia !”

“Tôi . . . . . Tôi không thích nghe!” Hân Di vẫn có chút sợ hãi, nuốt mạnh cổ họng một cái, lắc đầu một cái nói.

Kỳ Gia Minh quay đầu nhìn cô, hai mắt phát ra một chút ánh sáng, lại cười nói: “Đi ra ngoài đi. Tôi còn phải làm việc, sau này không có việc gì không nên vào phòng làm việc của tôi.”

“A, tốt!” Hân Di nói xong, liền đi nhanh ra khỏi phòng làm việc, sau đó thật cẩn thận nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Một cô gái mặc áo sơ mi trắng, váy ngắn màu đen, phối com lê màu đen, từ bên cạnh cửa xuất hiện, vẻ mặt của cô, lạnh lùng nhìn Kỳ Gia Minh.

Kỳ Gia Minh giống như không có nhìn thấy cô, chỉ đứng ở trước phòng làm việc, tay cầm con dao rọc giấy, trước mặt phát hình ảnh một con cá mập ăn nữa người, Hân Di cũng không có phát hiện, đó không phải là một bộ phim, mà là hình ảnh chân thật, con cá mập này thật đang ăn thịt người, thậm chí ngay cả xương cũng không thừa, mặt của anh hơi ngưng lại, hai mắt xoay tròn, đang suy nghĩ lúc nảy Hân Di đến trong phòng làm việc, nhìn thấy gì. . . . . .

Hân Di vừa thở dốc đi ra phòng quản lý, tay vừa đè chặt nơi lồng ngực, nghĩ tới mới vừa rồi bị hù dọa, bản thân cũng tự trách mình nhát gan, bởi vì việc bảo vệ ở Khách sạn Á Châu vẫn là an toàn nhất.

Con cá mập trên tường đột nhiên từng trận lồng lộn bơi lội, khiến cho nàng tiên cá và người huấn luyện thú ở phía sau phòng ăn tiến vào cửa dưới đáy biển, truyền đến một hồi tiếng động, giống như từng trận âm thanh nước chảy đang mãnh liệt cuộn trào, Hân Di liền ngạc nhiên, hai mắt trợn to, xoay người đi sâu vào bên trong, bình thường nếu như nhân viên làm việc phát hiện cá mập hoặc những sinh vật khác có biểu hiện khác thường, đều phải lập tức thông báo cho người huấn luyện thú, nhưng cô nghĩ đã đến giờ làm việc, liền tự mình đi vào xem trước một chút. . . . . .

Liền như vậy, người cô biến mất ở trong phòng ăn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK