Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 142: Ngồi hay không ngồi? 1

“Ừ.” Nhậm Tử Hiền giống như nữ hoàng, khẽ đáp một tiếng mới dựa vào bên cạnh Tưởng Thiên Lỗi, đưa tay nhét vào cánh tay của anh, nói: “Trang Hạo Nhiên, đề tài phụ nữ có gì hay mà nói? Anh thích phụ nữ lớn tuổi, phụ nữ lớn tuổi còn có chuyện gì tán gẫu? Trẻ tuổi nhấc lên sóng gió luôn là đề tài của đàn ông, anh chỉ là một ngoại lệ!”

“Nhậm đại tiểu thư. . . . . .” Trang Hạo Nhiên không nhịn được cười, tổn hại cô: “Cô quay ngược lại được thời gian, tôi sẽ đưa nửa giang sơn cho chồng chưa cưới của cô?”

“Lời này nghiêm trọng. Nửa giang sơn tương lai cũng không nhất định là của anh.” Nhậm Tử Hiền nhịn cười dựa vào Tưởng Thiên Lỗi, nói.

Trang Hạo Nhiên nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, tức giận nói: “Này! Vợ chưa cưới của anh khi dễ tôi”

“Cậu cũng có thể bị cô ấy khi dễ sao!” Tưởng Thiên Lỗi vừa dứt lời, đã thấy phía trước vang lên đèn báo động, chiếc xe của chính phủ chậm rãi chạy tới Câu lạc bộ, anh liền nghiêm nghị cùng Trang Hạo Nhiên nhìn nhau một cái, hai người cùng đứng ngay ngắn, chỉnh sửa âu phục, bước xuống cầu thang, đi tới bên trái, vô cùng phong độ đứng chung một chỗ, ngẩng mặt hơi mỉm cười nhìn về phía chiếc xe của Thủ tướng trong ánh đèn báo hiệu, chậm rãi dừng ngoài đại sảnh.

Đám đặc cảnh đứng thẳng ở bên ngoài đại sảnh Câu lạc bộ, nghe các nơi truyền tới báo cáo, nói tất cả đều bình thường, cảnh trưởng lập tức nghiêm nghị đi tới trước xe Thủ tướng, tự mình mở cửa xe, Tô Thụy Kỳ đi ra đầu tiên, ăn mặc đơn giản, không chút để ý đến quang cảnh nghiêm túc tại hiện trường, vẫn giữ thái độ tự nhiên, anh mặc áo sơ mi màu xanh dương nhạt tay ngắn, quần dài màu đen, mái tóc cắt cao, vô cùng trí tuệ, vô cùng tao nhã!

Anh hơi mỉm cười, đầu tiên nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên khẽ gật đầu, coi thường ánh mắt nghịch ngợm của Tử Hiền, mới tự cúi người đỡ ông nội Thủ tướng của mình đi ra ngoài.

Thủ Tướng Tô mỉm cười đi xuống xe, hôm nay có cháu trai ở bên cạnh, có vẻ hết sức vui vẻ nhìn về phía mọi người.

“Thủ tướng, hoan nghênh ghé thăm.” Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên cung kính gật đầu, chào hỏi.

Thủ tướng mỉm cười, nhìn cháu gái Tô Linh ở cửa xe bên kia, người mặc váy dài cúp ngực màu trắng, cuốn búi tóc thanh nhã, mỉm cười đi xuống xe, lịch sự, đoan trang tự nhiên đi về phía ông nội, hai cánh tay nhét vào khuỷu tay của ông nội, khẽ cười một tiếng, Thủ tướng dẫn hai người cháu cưng cùng đi về phía Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên.

Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên cùng mỉm cười tiến lên, hết sức vui vẻ cung kính gọi: “Thủ tướng, rất vinh hạnh ngài ghé thăm Câu lạc bộ Á Châu.”

Thủ tướng mỉm cười nhìn Tưởng Thiên Lỗi nói: “Lần này tổ chức đua ngựa cấp quốc tế ở Câu lạc bộ Á Châu, Tổng Giám đốc Tưởng đã hết lòng ra sức. Cậu vất vả rồi.”

“Vẫn là Thủ tướng ra sức tuyên truyền ủng hộ mới để cho tập đoàn Hoàn Cầu có cơ hội tổ chức cuộc thi đấu mang tính thế giới như vậy.” Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười nói.

“Vẫn là cậu vất vả.” Thủ tướng nói xong, vui vẻ nở nụ cười nhìn về phía Trang Hạo Nhiên nói: “Trang tổng, đã lâu không gặp cậu. Có cơ hội, tới đánh cờ một chuyến, lần này thua cũng không thể đi lại.”

Tất cả mọi người trong Câu lạc bộ đều nở nụ cười.

Trang Hạo Nhiên bật cười nói: “Thủ tướng, mấy năm trước, ngài giữ chặt hồ sơ của Hoàn Cầu tôi không phê duyệt, sau đó nói với tôi, đánh một ván cờ, tôi thua, ngài sẽ không kí cho tôi..tôi không có cách nào. . . . . . Vì công ty, tôi không thể chừa thủ đoạn nào.”

“Ha ha ha. . . . . .” Thủ tướng nhìn Trang Hạo Nhiên cố ý cười nói: “Vẫn không đứng đắn như vậy.”

“Tôi quanh năm ở nước Anh, Thủ tướng đã không thương tôi nữa, huống chi, còn có cháu trai rất đẹp trai, sớm quên mất tôi và Thiên Lỗi rồi.” Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói xong, hai mắt nóng bỏng nhìn về phía Tô Thụy Kỳ.

Tô Thụy Kỳ cũng hơi mỉm cười nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, vươn tay nói: “Ngưỡng mộ đại danh của Trang tổng đã lâu.”

“Ngưỡng mộ đã lâu.” Trang Hạo Nhiên vươn tay, mỉm cười bắt tay với anh.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía Tô Thụy Kỳ, hai mắt phát ra ánh sáng sắc bén.

Tô Thụy Kỳ cảm nhận được, liền khẽ quay đầu nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, cũng hơi mỉm cười vươn tay, nói với anh: “Tưởng tổng, chúng ta lại gặp nhau. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười nói: “Đúng vậy, lại gặp nhau, khó được hôm nay anh ghé thăm Câu lạc bộ Á Châu.”

Tô Thụy Kỳ mỉm cười, nói: “Tổng Giám đốc Tưởng có cách quản lý kinh doanh, khiến khách đến ở trong khách sạn đều có cảm giác như đang ở nhà, cũng khiến người ta lưu luyến quên về. Hi vọng tương lai có thể học tập Tưởng tổng làm thế nào dẫn dắt một tập đoàn khổng lồ hướng ra thế giới, tôi tin tưởng, anh làm lãnh đạo khách sạn, quản lý nhân viên nhất định sẽ có chỗ hơn người, để cho cấp dưới đối với anh tâm phục khẩu phục như vậy.”

Hơi có mùi thuốc súng.

Mọi người tạm thời có chút im lặng, ánh mắt Trang Hạo Nhiên lóe lên, nhìn về phía hai người bọn họ.

Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi hơi cười, bình tĩnh nói: “Kinh doanh nghiệp vụ Khách sạn là một trong những nghiệp vụ truyền thừa của người Trung Hoa từ xưa đến nay, trong đó hình thức chuyên môn và quản lý vẫn phải chờ chúng ta tiếp tục nghiên cứu và học tập, tạm thời tôi không dám tranh công.”

Tô Thụy Kỳ khẽ mỉm cười, ánh mắt lộ ra chút không vui.

Nhậm Tử Hiền rất hiểu tính tình của Tô Thụy Kỳ, cô lập tức tiến lên, mỉm cười đôi tay nhẹ nhét vào cánh tay Tô Thụy Kỳ nói: “Thời tiết rất nóng bức, đừng ăn gừng cay nữa. Những nam sĩ vô cùng hấp dẫn nhanh mở đường, đưa Thủ tướng đi thăm câu lạc bộ đua ngựa đi, nghe nói quầy bar Hawai của câu lạc bộ đua ngựa rất lãng mạn, tôi hết sức mong đợi. . . . . .”

Tô Thụy Kỳ quay đầu nhìn về phía cô bạn thân một cái, im lặng không lên tiếng.

Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi lập tức dẫn Thủ tướng cùng quan chức chính phủ đi về phía trước, nghe được sau lưng có người khẽ nói: “Thị Trưởng và Thị Trưởng phu nhân tới. . . . . .”

Sắc mặt của Nhậm Tử Hiền tối sầm lại, thân thể cứng ngắc tại chỗ!

Một chiếc xe hơi màu đen chậm rãi chạy tới đại sảnh Câu lạc bộ.

Tần Vĩ Nghiệp nhanh chóng đi xuống xe, sau đó đi qua một cửa xe bên kia, tự mình mở cửa xe cho vợ, sau đó cẩn thận đỡ Như Mạt diễm lệ động lòng người đi xuống xe, Như Mạt cũng nở nụ cười tao nhã, nhẹ kéo chiếc váy màu vàng, quyến rũ động lòng người  tựa vào bên cạnh chồng, đi về phía Thủ tướng.

Nhậm Tử Hiền nghiêng mặt nhìn thấy Như Mạt tối nay ăn mặc như vậy, ánh mắt của cô nóng lên, hơi căng thẳng nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi.

Tưởng Thiên Lỗi đang ở bên cạnh Thủ tướng, hai mắt đông lại, im lặng không lên tiếng.

Thủ tướng mỉm cười xoay người nhìn về phía cấp dưới tin yêu Tần Vĩ Nghiệp, nói: “Cậu tới trễ.”

Tần Vĩ Nghiệp đỡ Như Mạt đi lên trước, mỉm cười nói: “Lúc nảy tôi đi tới gặp phải giao thông tắc nghẽn, tôi bảo cảnh sát giao thông tạm thời phối hợp, tôi dừng xe chờ, xin lỗi, đã tới chậm.”

Thủ tướng nghe, hơi hài lòng cười nói: “Thân là quan phụ mẫu, nên làm như vậy.”

“Ồ!” Trang Hạo Nhiên nhìn trang phục tối nay của Như Mạt, kinh ngạc cười to nói: “Thị Trưởng phu nhân của chúng ta, hôm nay thật là xinh đẹp động lòng người, nhìn xem trái tim tôi đập thình thịch đây.”

Như Mạt cố ý nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, khẽ mỉm cười, hai mắt đảo qua, nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi đứng bên cạnh Thủ tướng, vẻ mặt cứng rắn lạnh lùng, im lặng không lên tiếng, sắc mặt của cô hơi thu, nhưng vẫn giữ vẻ ôn nhu dịu dàng mỉm cười.

Tô Thụy Kỳ đã nghe nói đến Như Mạt, hôm nay lần đầu tiên nhìn xa, lại phát hiện quả nhiên Thị Trưởng phu nhân này xứng danh khuynh quốc khuynh thành, mắt đẹp mộng mơ, nhẹ nhàng chớp cũng có thể phát ra vô hạn dịu dàng, nhất là vóc người mềm mại như tơ liễu, điềm đạm đáng yêu, càng làm cho người ta động lòng.

Ngay sau đó Tần Vĩ Nghiệp nhìn về phía mọi người mỉm cười nói: “Xin lỗi, hôm nay chúng tôi tới chậm, hi vọng không có quấy rầy đến hành trình của mọi người.”

“Không có. Cùng đi thôi.” Thủ tướng mỉm cười giơ tay, để cho Tần Vĩ Nghiệp đứng mình bên trái, Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên đứng ở bên phải, cùng nhau đi tới câu lạc bộ đua ngựa, trò chuyện các hạng mục quan trọng thi đấu lần này, Tần Vĩ Nghiệp hết sức chăm chú lắng nghe, sau đó phát biểu ý kiến của mình, nói cả nước có hơn mười công ty đa quốc gia đầu tư vào cuộc đua ngựa lần này, mà tập đoàn Hoàn Cầu cũng dốc hết sức, đầu tư gần 3 tỷ.

Thủ tướng mỉm cười nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên nói: “Quốc gia có những thanh niên tuổi trẻ tài cao chống đỡ kinh tế một phương, tôi thật lấy làm may mắn cho quốc gia.”

Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên đồng thời mỉm cười khẽ đáp: “Cũng là Thủ tướng quan tâm đến công ty chúng tôi.”

“Mọi người cũng không cần quá khiêm nhường.” Thủ tướng mỉm cười nói.

Mọi người cùng nhau tán gẫu công việc xong, liền cùng nhau lên xe ngắm cảnh của Câu lạc bộ, đi tới trường đua ngựa, tất cả cảnh sát và đặc cảnh đang đợi lệnh, lập tức chào hỏi, chủ tịch Hội đua ngựa cùng các quan chức chính phủ lập tức tiến lên lễ phép chào hỏi Thủ tướng, sau đó Thủ tướng và Tần Vĩ Nghiệp cùng các quan chức chính phủ cùng với chủ tịch Hội đua ngựa tiến vào khu vực thi đấu, Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên làm chủ, liền dẫn Tô Thụy Kỳ và Tô Linh cùng Như Mạt, Tử Hiền và tất cả Phó Tổng Giám đốc cùng đi tới Câu lạc bộ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK