Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 838: CẦU XIN

Hạo Nhiên. . . . . .” Đường Chí Long nghe nói như vậy, hai mắt lóe lên ẩn nhẫn, nhìn Trang Hạo Nhiên hiểu chuyện kích động, muôn ngàn lời muốn nói nuốt ở trong cổ, chỉ khẽ cúi đầu, im lặng không lên tiếng, vẻ mặt lộ ra buồn bã khó xử. . . . . .

Trang Hạo Nhiên nhìn chú muốn nói lại thôi, liền đau lòng nắm chặt đôi tay già nua của ông, cung kính vội vàng nói: “Chú, chú có lời gì muốn nói, cứ nói đi. . . . . .”

Đường Chí Long chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn dáng vẻ vội vàng của Trang Hạo Nhiên, hai mắt già nua của ông tràn đầy nước mắt buồn bã đau lòng, nhớ tới lúc mình ở ngồi lên tù xe, con gái khóc đuổi theo chiếc xe tù, rơi lệ đau lòng kêu to: Cha, cha, con không tin cha làm ra chuyện tổn thương người khác, con không tin. . . . . . đừng rời bỏ con, đừng đi. . . . . .

Tiếng khóc buồn bã non nớt, rất nhiều năm vẫn chưa phai nhạt, đáp lại chỉ có quan tâm và đau lòng.

Ông già này rơi lệ, nhớ tới sau khi mình vào nhà giam, con gái chịu khổ, còn bị hủy má trái, ba năm không trọn vẹn, ông trầm trọng suy nghĩ thật lâu thật lâu, rốt cuộc đưa ra một quyết định, hai mắt lóe lên nước mắt, âm thanh khàn khàn mang theo vài phần già nua và van xin, đau buồn, sâu kín nói: “Hạo Nhiên. . . . . . Từ nhỏ con đã đi theo bên cạnh chú lớn lên, chú vẫn ký thác kỳ vọng đối với con, cho nên từng phút từng giây cũng rất hết lòng dạy dỗ, nếu như chú không bị kiếp nạn này, cũng sẽ giúp con ngồi lên địa vị cao nhất của Hoàn Cầu, cho đến tương lai đón gió lướt sóng, càng an ủi khí phách cao ngất của con. . . . . . Nhưng ở trong mắt chú, thật ra hạnh phúc của con thì mới là chuyện chú mong đợi nhất. . . . . . Phải biết, giáo dục một đứa bé, thương yêu đặt nó trên lòng bàn tay, không dễ dàng. . . . . .”

Hai mắt Trang Hạo Nhiên lập tức đỏ bừng, cúi xuống bàn, nước mắt chảy xuống.

Đường Chí Long cúi khuôn mặt già nua, sau khi do dự một lúc, tiếp tục sâu kín nói: “Bây giờ chú nhìn thấy con như vậy, thân ở chức vị cao, lại có phong cách phi phàm, chú đã không còn lo lắng đối với con, chỉ là chú đang ở trong tù, đã gần đất xa trời rồi, trong lòng còn có một tâm sự chưa dứt, chính là không nở bỏ Khả Hinh. . . . . .”

“. . . . . . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên nhất thời vội vàng nhìn Đường Chí Long.

Đường Chí Long nặng nề thở gấp mấy hơi đau đớn, dâng lên cảm giác buồn bã, càng nặng nề đè nén nói: “Phải biết, làm người cha mẹ, ai không hy vọng con của mình có thể khỏe mạnh vui vẻ, hạnh phúc lớn lên. . . . . . Chú đối với con như thế, đối với Khả Hinh càng như thế. . . . . . Chỉ là gia thế của con hiển hách, tương lai có nhiều người có thể cho con hạnh phúc, nhưng Khả Hinh vẫn luôn tự chọn hạnh phúc cho mình, con đường này không dễ dàng, không dễ đi. . . . . . Người cha như chú đây vì Hoàn Cầu, đã lơ là chăm sóc nó, càng không cần phải nói bị ở tù, để cho nó một mình cô đơn tịch mịch. . . . . . Nó là một đứa bé vì lý tưởng, chịu đủ gió sương mưa tuyết, thật sự có khí cốt, mỗi khi chú nghĩ đến đứa con gái khéo léo hiểu chuyện, trong lòng đau đến không nói nên lời, con còn chưa làm cha, sẽ không biết loại đau khổ này. . . . . . Rất đau rất đau. . . . . .”

Ông già này cúi đầu, khuôn mặt co quắp, đè nén nước mắt.

“Chú. . . . Chú yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho Khả Hinh. . . . .” Trang Hạo Nhiên lại cam kết.

“Hạo Nhiên. . . . . .” Đường Chí Long chậm rãi ngẩng đầu lên, hai mắt buồn bã tràn lệ nhìn Trang Hạo Nhiên, nắm chặt tay của anh, trong lòng chậm rãi đau nhói, lại sâu kín nói: “Lúc nảy con có nói, một năm 365 ngày, năm tháng gió sương cũng như dao cắt, thật ra tất cả cũng không sánh bằng một chút bận lòng khổ sở. . . . . . Hiện tại Khả Hinh hạnh phúc là chuyện chú quan tâm nhất. . . . . . Đây là đứa con gái duy nhất của chú, con gái hiếu thuận, khéo léo hiểu chuyện, mặc dù cha bị ngồi tù, nó không chút nào oán giận và xem thường, cho tới bây giờ đều cung kính và tự hào, mười hai, mười ba tuổi đến nhà giam, cũng đã hiểu được chuyện tốt xấu. . . . . . Càng không cần phải nói, người mẹ đã vứt bỏ nó, cũng rất tận tâm tận lực chăm sóc, có lúc tết đến, còn phải đến ở nhà hàng của người anh trai ghét bỏ nó rửa chén, rửa chén xong cũng không được chị dâu nói một câu lời tử tế. . . . . . Có lúc, chí hồi tưởng lại quá khứ, dạy cho nó cách đối nhân xử thế, nhìn nó vô tư dâng hiến, chú cũng không khỏi buồn bã, chú hối hận đã dạy như vậy, có phải sai rồi hay không. . . . . .”

Ông già này nhớ tới con gái khổ sở, không nhịn được cúi đầu, khổ sở co quắp rơi lệ.

Trang Hạo Nhiên càng chảy nước mắt, kích động nhìn ông già ở trước mặt.

“Hạo Nhiên. . . . . .” Đường Chí Long lại nắm chặt tay Trang Hạo Nhiên, kích động run rẩy, áy náy nghẹn ngào nói: “Trước kia chú không có hối hận đã bỏ ra với đối với Hoàn Cầu, hôm nay người đang ở trong tù, cũng không oán trách hối hận, nhưng chỉ áy náy là Khả Hinh. . . . . . Nó có thể đi đến hôm nay, chú hiểu rõ, đều được con giúp đỡ rất nhiều, chú cám ơn con. . . . . . Cám ơn con làm bạn và che chở, càng cám ơn con đã từng vì nó, hy sinh không để ý đến sinh mạng, nhưng xin tha thứ cho chú ích kỷ. . . . . . Chú có chuyện muốn cầu xin con. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên lập tức kích động nói: “Chú, chú có căn dặn, cứ nói. . . . . .”

Đường Chí Long sâu kín rơi lệ ngẩng đầu, đau lòng nhìn Trang Hạo Nhiên, trong lòng vô cùng do dự, nhưng vẫn run rẩy nói: “Chú hi vọng con. . . . . . Đi khỏi Khả Hinh!”

Trái tim Trang Hạo Nhiên lập tức bị đấm mạnh, trong đầu lập tức nhớ tới mấy lần Đường Khả Hinh không cách nào đối mặt với tình yêu của mình, ẩn nhẫn rơi lệ, cảm giác đau đớn xông tới, sửng sốt  đến sắp hít thở không thông, nhìn Đường Chí Long, không thể tin nổi hỏi: “Tại sao? Chú. . . . . . tại sao chú muốn phản đối chúng con? Con . . . . . Con . . . . . Con có chỗ nào không tốt sao?”

Đường Chí Long nặng nề, khổ sở lắc đầu một cái, rơi lệ nói: “Không có, con rất tốt. . . . . .”

Hai mắt Trang Hạo Nhiên lóe lên nước mắt, nhìn người đáng giá cho mình kính trọng cả đời, lại tự nói với mình, không thể ở bên cạnh Đường Khả Hinh, đầu óc của anh cảm thấy hôn mê, lập tức không còn hơi sức, nói không ra lời. . . . . .

Đường Chí Long đau lòng ngẩng đầu lên, nhìn Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nói: “Hạo Nhiên. . . . . Xin con tin tưởng chú, chú làm như vậy, có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ. . . . . . Con tha thứ cho chú, đời người ích kỷ lần này. . . . . . Đi khỏi Khả Hinh đi. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên khẽ cắn răng, hai mắt lóe lên mất mát và buồn bã, cúi xuống, nuốt vào khổ sở, hơi lộ ra mấy phần không còn hơi sức, run rẩy nói: “Chú. . . . . . Chú có thể cũng không biết, ban đầu Khả Hinh lựa chọn. . . . . . Cũng không phải là con . . . . .”

Đường Chí Long ngẩng đầu lên, rơi lệ nhìn đứa bé này.

Trang Hạo Nhiên lại đè nén nước mắt đau lòng, ngón tay hơi bấu trên mặt bàn, sâu kín nói: “Lúc cô ấy mới vừa vào Hoàn Cầu, yêu một người khác. . . . . . vì người kia, thiếu chút nữa mất đi sinh mạng. . . . . . Con ở bên cạnh cô ấy, vô cùng mệt mỏi mới có thể nắm được cô ấy. . . . . . Bởi vì cô ấy không ngoan, cũng không nghe lời, biết rất rõ đó là một hố sâu, cô ấy cũng nhất định muốn nhảy xuống, rơi bể đầu chảy máu, quật cường giống như đứa bé. . . . . . Con làm một người anh, rất nóng ruột nhưng không có cách nào với cô ấy. . . . . Chú cũng không biết có một lần, cô ấy bởi vì tình cảm mất mát, một mình cả buổi tối không trở về nhà, trời mưa xuống, đứng ở trong phố xá sầm uất gắp búp bê. . . . . Con nhìn bóng lưng cô ấy cô đơn, hiền lành, con đau lòng. . . . . .”

Trong lòng Đường Chí Long đau nhói, nhìn Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên cười khổ cúi xuống, khuôn mặt run rẩy rơi nước mắt, nói: “Khi đó, con đứng phía sau của cô ấy, đã gắp từng con từng con búp bê trong tủ kính cho cô ấy, lúc con ôm cô ấy, phát hiện cô ấy mềm nhũn đáng thương khiến người ta đau lòng. . . . . . Nhưng bởi vì đau lòng, mới nghiêm khắc rèn luyện cho cô ấy, chú có biết ở trên con đường phía trước, má trái cô ấy không trọn vẹn đã làm cho cô ấy sợ hãi và khổ sở, nếu con không thể cho cô ấy lòng tin trên sự nghiệp, cô ấy có cái gì để yêu người có thân phận hiển hách đó. . . . . . Nhưng hôm sau là lần đầu tiên trong đời con muốn vứt bỏ cô ấy. . . . . .”

Đường Chí Long căng thẳng nhìn Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên đau lòng ngẩng đầu, nhìn Đường Chí Long, xin lỗi nghẹn ngào nói: “Con xin lỗi, chú. . . . . . Lúc ban đầu con cũng không có che chở cô ấy như vậy, thương yêu cô ấy như vậy, thậm chí càng về sau không muốn cầu xin cô ấy, mà muốn buông tha cô ấy. . . . . . Bởi vì người làm việc mạnh mẽ vang dội giống như con, không thể tha thứ cho nhân viên như vậy.”

Đường Chí Long hiểu rõ gật đầu một cái.

Trang Hạo Nhiên lại nhớ tới hành động của Đường Khả Hinh sau đó, anh chậm rãi nở nụ cười, sâu kín nói: “Nhưng chú sẽ phát hiện, nhìn một người có phẩm chất tốt đẹp chính là lúc cô ấy bị toàn thế giới vứt bỏ, cô ấy có vứt bỏ mình hay không. . . . . . Kết quả cô ấy cũng không có, rất ngoan ngoãn vô cùng thành khẩn nói xin lỗi con, mỗi sáng sớm theo con chạy bộ, vừa chạy vừa khóc, vừa cười, cầu xin tha thứ. . . . . . Khi đó, con đứng ở đỉnh núi, nghĩ tới chú đã từng nói, làm người đứng ở trên đỉnh cao thế giới, phải vội vàng xuống núi, nhưng lúc đó con dừng lại ở đó, cũng không có vội vả xuống núi, bởi vì có một cô gái đang chật vật theo sau. . . . . .”

Hai mắt Đường Chí Long lại tràn lệ.

Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Chí Long chậm rãi mỉm cười, nước mắt lại kích động chảy xuống, nói: “Chú, thân là Tổng Giám đốc của Hoàn Cầu, đối mặt với nổi khổ của nhân viên, lẽ ra cấp nên dẫn dắt cô ấy một chút, bởi vì đối với vài người, lý tưởng là thế giới đầy hoa thơm, liên quan đến việc xây dựng hạnh phúc hoàn chỉnh . . . . . . Nhưng khi đó, con nhìn tay cô ấy chống gậy trúc, thở hổn hển lên núi thì con hiểu. . . . . . lúc đó thế giới cô ấy muốn chinh phục . . . . . Là con. . . . . . .”

Đường Chí Long đau lòng nhìn Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên lại đè nén tình cảm, thở dốc một hơi, nước mắt lóe lên nói: “Con mệt mỏi  đứng ở đỉnh núi, nhìn cô ấy ngẩng đầu lên nhìn con, nở nụ cười cảm động vui mừng, con hiểu. . . . . . Cô gái này dùng chân thành, kiên cường, dũng cảm, khắc khổ chinh phục con, một lần nữa con đổi lại cho cô ấy một phần lý tưởng. . . . . . bắt đầu từ lúc đó con đã hiểu, con ở địa vị cao nhất của cuộc sống, lẽ ra phải chìa tay giúp đỡ cô gái trước mặt,. . . . . . mang tư tưởng và tinh thần truyền thừa mà chú để lại cho con, hỗ trợ cho cô ấy đi được cao hơn, xa hơn. . . . . . Nhưng. . . . . . Con cũng không có vươn tay. . . . . .”

Đường Chí Long ngẩng đầu lên, nhìn Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên cười khổ cúi đầu, sâu kín nói: “Con hi vọng. . . . Cô ấy đi tới trước mặt của con . . . .”

“. . . . . . . . . . . .” Đường Chí Long im lặng nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Đường Chí Long, nuốt khổ sở vào cổ họng, sâu kín nói: “Con hi vọng giúp cô ấy đón lấy ánh mặt trời, đi tới trước mặt của con, con sẽ ở sau lưng chịu đựng một chút bóng tối và gió mưa cho cô ấy, nếu có một ngày, cô ấy gặp phải khổ sở xoay người, thì con mãi mãi đều ở phía trước của cô ấy. . . . . . Sẽ không đi khỏi. . . . . .

Người đàn ông này chậm rãi run rẩy rơi lệ nóng.

Đường Chí Long chấn động ngẩng đầu lên, nhìn Trang Hạo Nhiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK