Chương 903: CHỈ VÌ ANH, VÌ EM
Tí tách, tí tách! !
Lộp độp, lộp độp.
Mưa mãi không ngừng, không ngừng! !
Vô số dạ hành nhân nhìn thấy cuối ngõ hẻm đang ở phía trước, liền muốn tung người tiến lên, nhưng lập tức bị từng trận tiếng súng, đồng thời tránh thoát làn đạn bay tới, lập tức rút súng lục giảm thanh, cùng bọn họ đấu súng với nhau! !
Đôi song sinh cầm súng nhanh chóng xuất hiện, hai chân dậm mặt tường ngõ hẻm, nhún người lên, quát to một tiếng, đồng thời bắn ra không dứt giết hai dạ hành nhân, Lãnh Mặc Hàn cũng đón rừng mưa đạn dạ hành nhân bắn tới, lập tức nâng súng lục, liều mạng bắn nhau kịch liệt cùng bọn họ, Uyển Thanh nhanh chóng dẫn cùng mọi người nhào vào con hẻm nhỏ, kêu to: “Mau! ! Bảo vệ an toàn cho Đường tiểu thư và bà Đường! !”
“Vâng! !” Mười mấy người áo đen lập tức nhảy xung quanh hai phía, quan sát tình hình!
Uyển Thanh khẩn cấp đi đến trước sân, dùng sức vỗ cửa, kêu to: “Đường tiểu thư! ! bà Đường! !”
Cô vừa vỗ cửa thật mạnh, vừa thở gấp, nhìn cánh cửa cũ kỹ dễ phá, cô vỗ mạnh hơn kêu to: “Đường tiểu thư! ! bà Đường! ! Mở cửa mau ! !”
Không đến bao lâu. . . . . .
Lý Tú Lan mặc quần áo đơn giản, đội mưa phùn đi ra, lập tức hốt hoảng mở cửa, thấy một cô gái trong trẻo dịu dàng động lòng người, bà lập tức ngạc nhiên hỏi: “Cô. . . . . . Cô là ai?”
Uyển Thanh thở gấp, nhìn Lý Tú Lan căng thẳng nói: “Bà Đường, chào bà! ! Chúng tôi là vệ sĩ Hoàn Cầu phái ra, bởi vì Đường tiểu thư mất tích, chúng tôi vô cùng lo lắng an toàn của cô ấy, xin hỏi bà biết tình huống của cô ấy không?”
Trong lòng Lý Tú Lan nhất thời lạnh lẽo, lập tức nói: “Nó đã tới đây! ! Đã đi hơn 10 phút rồi! Khả Hinh xảy ra chuyện gì?”
“Nó đã tới! !” Uyển Thanh thầm lẩm bẩm ba chữ này, mặc dù vẫn lo lắng, ít ra vẫn biết rõ cô tạm thời an toàn, liền phào một hơi, lập tức sai người nói: “Lập tức bảo vệ bà Đường đến chỗ an toàn!”
Lý Tú Lan nghe nói như vậy, biết đã xảy ra chuyện, sắc mặt lập tức tái nhợt nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Con gái của tôi như thế nào?”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ai gõ cửa, làm cho ông đây không ngủ được!” Một giọng nói khác truyền đến, một người đàn ông cường tráng, ánh mắt buồn ngủ lim dim tức giận đi ra, mắt còn chưa thấy rõ ràng, liền theo thói quen vung tay lên, lập tức muốn đánh trên mặt Lý Tú Lan.
“A . . . . . . . . . . ” Một tiếng kêu bi thảm vang lên! !
Uyển Thanh lập tức đỡ được bàn tay thô lỗ của người đàn ông đánh tới, ngón tay lập tức bấm vào giữa cổ tay của ông ta, lườm mắt nhấn mạnh một cái, chỉ nghe tiếng gân tay đứt lìa, rắc một tiếng.
“A! !” Người đàn ông này ngã trên mặt đất, ôm tay của mình, không ngừng khổ sở kêu to! !
“Ôi! !” Lý Tú Lan nhìn người đã cùng mình trải qua một chút năm tháng, nhất thời có chút kêu to.
“Đi thôi! ! Chuyện khẩn cấp! !” Uyển Thanh lập tức nắm chặt cổ tay của bà, sau đó căn dặn Thanh Bình cùng mấy vệ sĩ chỉ thu dọn quần áo đơn giản cho bà, lập tức đi khỏi! !
Cơn mưa này kéo dài lê thê, mưa mờ mịt ! !
Một dạ hành nhân cổ tay xăm hình nhánh trúc, anh ta lập tức tung người lên, thừa dịp thủ hạ đánh với đối thủ, chợt vung quyền muốn đánh mạnh vào lồng ngực của Lãnh Mặc Hàn, ánh mắt của Lãnh Mặc Hàn như dã thú lóe lên một cái, đưa hai cánh tay tạo thành chữ thập, đang lúc lui về phía sau, kẹp chặt quả đấm người đàn ông này vung tới, giận dữ gầm lên, đôi cánh tay như sắt, kẹp chặt cánh tay người đàn ông này, lập tức muốn đập mạnh anh ta xuống đất! !
Đàn ông kia lại lập tức theo thế ngã xuống, bốn ngón tay đưa ra, chưởng pháp giống như rắn, mạnh mẽ đến gần trước ngực Lãnh Mặc Hàn, đầu tiên bốn ngón đâm thẳng vào lồng ngực của anh, lại buộc chặt ngón tay nắm quyền, muốn đấm mạnh lồng ngực của anh! !
Lãnh Mặc Hàn nhíu chặt mày, cảm thấy trước ngực đau đớn như dời sông lấp biển, đôi tay lập tức nắm chặt tay quyền của anh ta, kéo mạnh thân thể của anh ta đập mạnh xuống đất, cùi chỏ thọc mạnh ngang lưng anh ta, vang một tiếng “Rắc”, chỉ nghe âm thanh xương sống đứt gãy, miệng dạ hành nhân phun máu tươi, muốn ẩn thân đã không còn kịp nữa, Thanh Bình quát một tiếng, tay cầm dao nhọn, đâm mạnh vào bờ vai của anh ta một dao, nói: “Muốn chết? Còn sớm lắm! !”
Lãnh Mặc Hàn nắm chặt quả đấm, đứng ở trong mưa, thấy Uyển Thanh đã bí mật dẫn người đưa đi trước, anh lập tức muốn bước lên trước, lại cảm giác một phi tiêu thoáng qua mặt của anh, kéo một vết rất nhỏ, hai mắt anh lập tức nóng bỏng ngẩng đầu, nhìn một bóng đen như tia chóp đâm tới, ở trong bóng tối hai tròng mắt lóe lên ánh mắt dã thú, mười ngón tay cắm mũi tên sắc bén, một quyền trí mạng giáng xuống ! !
Lãnh Mặc Hàn lập tức tung người lên, ngăn cản đôi tay cô ta đấm tới, tay cũng vung dao ngắn, sắp đâm thẳng vào hông của cô ta, không ngờ cô ta giống như con rắn trốn mất, lập tức vô số con rắn nhỏ màu vàng kim phóng tới trên người của Lãnh Mặc Hàn, đôi song sinh nhìn thấy thế, lập tức quát to một tiếng, cẩn thận, liền vọt trên người tới trước, nhanh chóng hất dây thép ra, quấn mình con rắn độc, đập xuống mặt đất, con rắn độc cuồng loạn vặn mình rắn, kêu to! !
“Vật đáng ghét!” Thanh Bình không nói hai lời, liền cầm lưu huỳnh Bác Dịch cho mình lập tức đốt lên, ném về phía con vật đáng ghét, cắn răng nghiến lợi nói: “Hôm nay chị không có thời gian ăn mật rắn chúng mày! !”
Lãnh Mặc Hàn nghiêng người đứng ở trong mưa, nghe được người tới báo cáo nói, vẫn không biết Khả Hinh đi về phía nào, anh liền lập siết chặt quyền, đang suy nghĩ: rốt cuộc cô muốn đi đâu? Tối nay rốt cuộc cô xảy ra chuyện gì?
Một chiếc màu đỏ tắc xi, ở trong mưa chạy nhanh đi! !
Đường Khả Hinh ngồi ở chỗ ngồi phía sau tắc xi màu đỏ, nhìn mưa rơi phía ngoài cửa sổ, hai tròng mắt của cô lóe ra nước mắt, rất vội vàng nhớ tới người đàn ông ở bóng tối giao cho mình chai rượu đỏ, trong lòng của cô nghẹn ngào nói: anh dùng tánh mạng đổi lấy rượu đỏ giao cho tôi, trong thế giới của anh có cũng tồn tại kêu gào giống tôi hay không! Kêu gào những oan hồn chết đi, không rõ ràng như thế, kêu gào tâm huyết của mọi người ở Hoàn Cầu, bị những tên ác ma níu chặt? Tôi nghĩ nếu như anh còn sống, tôi tin anh nhất định là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, gánh vác vận rủi, thẳng thắn vô tư với cuộc sống tương lai của Hoàn Cầu! ! Anh ở trên Thiên đường có khỏe không? Nửa đêm tôi thường nằm mộng, cũng cảm thấy anh và tôi tâm ý tương thông, cho tôi dũng khí, cho tôi sức mạnh! Anh dùng tánh mạng mở cho tôi một bí mật kinh người, anh dùng tánh mạng mở cho tôi một con đường dũng cảm. . . . . . Tôi sẽ đi! ! Tôi nhất định sẽ đi! ! Mang theo cam kết anh để lại cho tôi, đi thật vững vàng ! !
Cô gái này đang lúc nói chuyện, biết mình phải đi con đường không quay trở lại sẽ nguy hiểm đến cỡ nào, lại phát hiện linh hồn của mình và người đàn ông trong bóng tối, tâm ý rất tương thông, cô thở gấp, mặc cho nước mắt chảy xuống, nhưng vô cùng kiên quyết, cắn chặt răng. . . . . .
***
Chiếc Audi Pikes Peak màu trắng thắng gấp ở ven đường! !
Trong lòng Trang Hạo Nhiên cảm giác quặn đau, bởi vì không tìm được Đường Khả Hinh, anh vỗ mạnh tay lái, hai mắt tràn đầy nước mắt, đau lòng kêu to: “Khả Hinh! ! Em ở đâu? Rốt cuộc em ở đâu ?”
Anh cảm thấy khổ sở nằm ở trước ghế xe, nhắm mắt lại, mặc cho nước mắt chảy xuống, mùi máu tươi lại muốn vọt lên cổ họng! !
“Khụ khụ. . . . . .” Trang Hạo Nhiên chợt cảm ho khan một tiếng, máu tươi tràn ra, nhiễm đỏ ngực áo, sắc mặt của anh tái nhợt, mồ hôi lạnh tuôn ra, hai tròng mắt kiên trì run rẩy nước mắt, bởi vì nhớ nhung, trên mặt đau đớn lộ ra thâm tình, anh nặng nề thở gấp, hơi thở càng lúc càng suy yếu nhưng vẫn cắn chặt răng, lại muốn vô số xe, đi tìm cô gái mình yêu. . . . . .
Đúng lúc này điện thoại di động vang lên.
Trang Hạo Nhiên nặng nề thở gấp mấy hơi, suy yếu, tay run rẩy nắm lên điện thoại di động, nhận máy, đưa bên tai, suy yếu nghe: “A lô?”
Giọng nói dịu dàng của đối phương truyền tới.
Trang Hạo Nhiên lập tức ngẩn ra, hai mắt lóe lên, nước mắt chậm rãi trợt xuống, trở nên kích động thở gấp, anh lập tức vứt bỏ điện thoại di động, nhanh chóng lái xe, cho xe Audi Pikes Peak chạy mất! ! !
***
Bồng bềnh bóng trúc ảnh lay động, ánh sáng hồ bơi gợn sóng lấp loáng, lộ ra màu xanh ! !
Tô Thụy Kỳ và Tưởng Thiên Lỗi cùng đứng ở trước sân cỏ, nhìn bóng dáng dịu dàng che dù ở trước mặt, hai mắt lộ ra ánh sáng đau lòng và bất đắc dĩ.
Nơi xa truyền đến từng trận tiếng xe thể thao gấp gáp! !
Chiếc Audi Pikes Peak như mũi tên thắng gấp ở trước sân cỏ ! !
Trang Hạo Nhiên run rẩy kéo một cái áo sơ mi trắng, điên cuồng mặc vào, lại gấp gáp kéo khăn giấy, lau máu nơi khóe miệng của mình, đè nén máu tươi muốn trào ra, nhanh chóng đẩy cửa xe ra, mặc mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, đội mưa phùn, rốt cuộc nhìn thấy cô gái mình tìm suốt một đêm ở nơi xa, đang mặc đồng phục phòng kinh doanh rượu, chống cây dù màu đen, đang sâu kín đưa lưng về phía mình, nhìn nóc tòa nhà màu trắng trước mặt, không hiểu sao anh biết rõ cô nhìn tấm hình Cambridge ở bên trong, trái tim lập tức đau đớn, hai mắt tràn đầy nước mắt.
Đường Khả Hinh cũng chống cây dù trong suốt, hai mắt tràn đầy nước mắt, nhìn nóc tòa nhà màu trắng, trong lòng rất thâm tình lẩm bẩm nói: đã từng nói phải làm cái ô che mưa phùn cho anh, nhưng vẫn không có cách thực hiện lời hứa, em biết rõ Hoàn Cầu còn quan trọng hơn tính mạng của anh, em biết rõ anh quý trọng từng gốc cây, ngọn cỏ bên trong, huống chi là các nhân viên dốc hết tâm huyết, đây là chuyện quan trọng nhất cuộc đời, ông trời che chở cho anh và em, để cho em lấy được chai rượu đỏ này, em vừa không cách nào đối mặt với hơn ba trăm oan hồn vì sự nghiệp rượu đỏ mà chết đi, em càng không cách nào nhì Hoàn Cầu gặp nguy cơ, em chỉ có thể làm như vậy. . . . . . Anh tha thứ cho em, anh trai lớn. . . . . . Tha thứ cho em. . . . . em yêu anh, nhưng em cũng giống như anh, đặt mình vào trong tập đoàn cho mọi người ước mơ, em chấp nhận vì anh, vì em, bỏ ra tất cả để bảo vệ nó. . . . . . .
Trang Hạo Nhiên gấp gáp đi qua Tưởng Thiên Lỗi và Tô Thụy Kỳ, bước nhanh đi đến phía sau của cô, rất thâm tình nhìn cô. . . . . .
Đường Khả Hinh cũng chậm rãi chống cây dù trong suốt, hai mắt rưng rưng nhìn Trang Hạo Nhiên, khuôn mặt ửng hồng như hoa đào mùa xuân, nở nụ cười.
Trang Hạo Nhiên nhìn cô, cũng đè nén mùi máu tươi trào ra, sắc mặt tái nhợt, nở nụ cười.