Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 830: TỨ ĐỨC

Tầng 18, Phòng kinh doanh rượu!

Đường Khả Hinh mới vừa kéo cánh tay thầy giáo, mỉm cười đi ra thang máy, lại chợt nhìn thấy Tiểu Thanh dẫn ba nữ trợ lý cùng hai nam trợ lý đẹp trai, mặc đồng phục màu đen, hướng mình khom lưng chào hỏi, mỉm cười gọi: “Vitas tiên sinh, Đường tiểu thư!”

Vitas luôn không thích người khác gọi ông bằng chức vị trong lúc nhậm chức ở Hoàn Cầu, cho nên Đường Khả Hinh cũng theo thói quen của thầy giáo, cũng căn dặn cấp dưới chỉ gọi cô là Đường tiểu thư.

Đường Khả Hinh sững sờ tại chỗ, ngẩng đầu lên, có chút kinh ngạc nhìn bốn nhân viên từ trước đến giờ vẫn đi theo mình ở trước mặt, còn có hai nam trợ lý mới, trong lòng của cô dâng lên một chút ấm áp.

Ngược lại vẻ mặt Vitas bình tĩnh nhìn bọn họ một cái, nhàn nhạt buông lỏng tay học trò, một mình đi về phòng làm việc của mình.

Đường Khả Hinh nhìn bóng lưng thầy giáo, bởi vì hiểu cá tính của ông, cũng không miễn cưỡng, chỉ mỉm cười một cái.

“Đường tiểu thư!” Tiểu Thanh nở nụ cười tiến lên, nhìn Đường Khả Hinh nói: “Phòng làm việc của chị chúng tôi đã chuẩn bị xong rồi, mời tới bên này!”

Đường Khả Hinh nghe xong, cũng có chút kích động nhìn Tiểu Thanh một cái, liền nhắc túi xách, cất bước đi về phía trước.

Năm nhân viên trợ lý chủ yếu của quản lý, lập tức mỉm cười đi theo phía sau.

Văn Phòng làm việc của quản lý Phòng kinh doanh rượu nằm ở hướng bên trái bộ phận kinh doanh rượu, mặt nhìn ra phong cảnh phồn hoa đẹp nhất thành phố, phía trước còn có dòng sông bạc nối liền phong cảnh xanh biếc của công viên chủ đề.

Tiểu Thanh lập tức vui vẻ cùng đi với Đường Khả Hinh, đi qua lối đi thật dài, sau đó đi tới trước một cửa kính, bên trong là vài cái bàn dài màu xanh dương trang nhã, phía trên đặt một cái máy vi tính màu trắng khổng lồ, còn có các loại tài liệu. . . . . . Bọn họ trực tiếp đi tới, rốt cuộc nhìn thấy được cánh cửa màu trắng hai chiều, đi bộ đến, chậm rãi mở ra, bên trong lập tức truyền đến một luồng ánh sáng màu trắng  . . . . . .

Trong lòng Đường Khả Hinh lập tức kích động khác thường, cô thở ra một hơi, xách theo túi xách, cất bước vào phòng làm việc này, nhất thời nhìn thấy phía trước cửa sổ sát đất xuyên vào ánh sáng trắng, rèm cửa sổ ren màu trắng, theo gió bay bay, bên trái là bàn làm việc hình bắn nguyệt to lớn màu trắng, cùng ghế da mới màu trắng, một Laptop Apple kiểu nối mạng, đồng hồ điện tử để bàn, mô hình địa cầu, hộp bút điện tử màu trắng, bên trong để bốn cây bút máy quý giá của Tưởng Vĩ Quốc và Trang Tĩnh Vũ, cùng Laurence, Vitas đưa cho cô, bốn giỏ hoa bách hợp màu trắng, tao nhã tôn quý toả hương thơm, bên phải là ghế sa lon màu trắng hình tròn, ngay chính giữa để một bộ dụng cụ pha trà bằng Ngọc Hòa Điền, cùng đài sen ướp trà. . . .

Tiểu Thanh mỉm cười đi về phía cửa sổ sát đất ở đối diện, đẩy nhẹ một cánh cửa kim loại màu trắng, bên trong là tầng tầng giá tài liệu, để nhiều tài liệu đã phê duyệt, cô dịu dàng giải thích: “Đường tiểu thư, nơi này để nhiều tài liệu Tổng Giám đốc đã phê duyệt xong, sau này nếu như có công việc nào chị không hiểu, cũng có thể tìm tài liệu chị muốn ở bên trong. . . .”

Đường Khả Hinh kích động nhìn tài liệu bên trong phòng, lại không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn một cầu thang màu trắng cập vách tường, một quầy bar màu trắng trang nhã hiện đại, phía trên treo ngược các loại ly rượu trong suốt, còn có giá đỡ rượu đỏ chống tia UV, bên trái còn có các loại dụng cụ mở chai và dụng cụ giải rượu, thậm chí còn có dụng cụ pha rượu số lượng có hạn từ hầm rượu đưa tới. . . . . . Cô hết sức kinh ngạc nhìn mọi thứ. . . . . .

Tiểu Thanh mỉm cười đứng ở trước mặt của Đường Khả Hinh, nói: “Đường tiểu thư, chị có hài lòng với phòng làm việc không?”

Đường Khả Hinh chỉ kích động mỉm cười, từ trước đến giờ cô đối với vật chất thật ra không có yêu cầu gì, hiện tại có được môi trường như vậy, cũng đã rất hạnh phúc rồi, còn có thể đưa ra yêu cầu gì?

Từ ánh mắt cô, Tiểu Thanh có thể nhìn ra cô hài lòng, liền mỉm cười nói: “Đường tiểu thư, nếu như chị hài lòng với phòng làm việc, như vậy bây giờ đến phòng làm việc của hai vị chủ tịch để báo cáo công việc lần đầu tiên nhận chức! Thật ra chính là thăm hỏi một chút !”

Đường Khả Hinh nhìn Tiểu Thanh, liền gật đầu thật mạnh.

Hai nữ trợ lý cùng cầm đồng phục quản lý Phòng kinh doanh rượu và bảng tên bạch kim tinh khiết, mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh không nói gì, liền cầm đồng phục lên, đi vào phòng nghỉ ngơi, bởi vì ngày hè thời tiết nóng bức, cô ở trong phòng nghỉ ngơi tắm một chút, thay lại bộ đồng phục đen tuyền vừa vặn, cổ áo viền bạc bâu lại, bên trong phối áo yếm màu trắng tinh, cả người nhìn ra tinh thần phấn chấn, thần thái rạng rỡ, khí chất cao quý. . . . . . Cô gái này vẫn chải tóc đuôi ngựa thật cao như tuổi của mình, mang giày cao gót màu đen hơn một tất, mỉm cười đi ra phòng nghỉ ngơi. . . . . .

“Ôi. . . . . .” Tiểu Thanh kinh ngạc nhìn Đường Khả Hinh, nở nụ cười nói: “Thật đẹp. . . . . .”

Đường Khả Hinh có chút xấu hổ nở nụ cười.

Tiểu Thanh lập tức nhận lấy bảng tên bạch kim, cài lên vạt áo trước của Đường Khả Hinh, mới ngẩng đầu lên nhìn cô cười nói: “Chúc mừng chị, Đường tiểu thư! Chúng ta có thể lên đường!”

Đường Khả Hinh nhìn cô, mỉm cười gật đầu.

Lầu 38.

Văn phòng Chủ tịch.

Đại sảnh hình bán nguyệt sang trọng, trang nhã, lộ ra khí thế huy hoàng của Hoàn Cầu, văn phòng làm việc của hai vị Chủ tịch, phân ra cả tầng lầu lớn, phía bên trái Tưởng Vĩ Quốc, phía bên phải Trang Tĩnh Vũ, hai thư kí trưởng dẫn Đường Khả Hinh cùng đi về phía bên trái, bởi vì hai vị chủ tịch mới vừa kết thúc một cuộc họp nhỏ, đang nghỉ ngơi ở phòng làm việc của Chủ tịch Tưởng.

Đường Khả Hinh hơi lộ ra một chút căng thẳng dẫn Tiểu Thanh đi về phía trước.

Bộ phận hành chính rất lớn, khoảng 186 người, toàn bộ chỗ ngồi trong suốt, tất cả nhân viên đang nghiêm túc làm việc, bàn phím máy tính vang lên tiếng lách cách, ngành công nghiệp khách sạn của Hoàn Cầu đứng đầu thế giới không chỉ có ở nơi đây, những năm gần đây còn đầu tư vào bất động sản, ngành công nghiệp ăn uống ở các quốc gia, còn có chuỗi siêu thị lớn, ngân hàng, thậm chí kể cả rừng cây ăn trái ở California, cùng với ngành nông nghiệp cơ giới tương lai ở trong nước, nhất là ông ngoại và bà ngoại của Trang Hạo Nhiên có công ty dầu hỏa nổi tiếng, trước mắt triển khai hợp tác với Hoàn Cầu, trên toàn thế giới tổng cộng có khoảng hơn 3 triệu nhân viên, cho nên mỗi nhân viên của Tổng Công ty Hoàn Cầu chuyển tin tức cho hơn ba triệu nhân viên trên thế giới, công việc của từng người bọn họ cũng rất quan trọng.

Đường Khả Hinh liếc những nhân viên kia một cái, mới nuốt cổ họng khô cạn một cái, đi về phía trước.

Phòng làm việc Chủ tịch, hai cánh cửa gỗ tử đàn chạm trổ tràn đầy khí thế mạnh mẽ, hoa văn chạm trổ càng lộ ra khí thế vương giả.

Thư kí trưởng mỉm cười đứng trước cửa, nhẹ nhàng gõ cửa, dịu dàng nói: “Hai vị chủ tịch, Đường tiểu thư tới.”

“Mời vào. . . . . .” Có một giọng nói nghiêm túc truyền đến.

Hai thư kí trưởng nghe xong, liền mỉm cười đẩy hai cánh cửa ra, bên trong bày trí sang trọng, cùng không gian trang nhã, khí thế, cô nói với Đường Khả Hinh: “Đường tiểu thư, mời vào. . . . .”

Đường Khả Hinh nhìn cô gật đầu một cái, liền thở nhẹ một hơi, mỉm cười đi vào phòng làm việc chủ tịch, lập tức nhìn thấy trong không gian xa hoa, Tưởng Vĩ Quốc và Trang Tĩnh Vũ cùng mặc tây trang màu đen, nhàn nhã ngồi ở trên ghế sa lon màu nâu sậm, đang trò chuyện thời sự quốc tế, ngay chính giữa lò xông, khói đàn hương lượn lờ, hai người thư ký thân cận đang yên lặng châm nước trà cho chủ tịch. . . . . .

“Hai vị Chủ tịch!” Đường Khả Hinh cung kính đứng ở trước mặt của hai người Tưởng Vĩ Quốc, căng thẳng cúi đầu gọi nhỏ.

Tưởng Vĩ Quốc và Trang Tĩnh Vũ đồng thời ngẩng đầu lên, nhìn Đường Khả Hinh sau khi mặc đồng phục quản lý màu đen liền giống như biến thành người khác, thần thái rạng rỡ, khí chất cao quý, duyên dáng yêu kiều, càng xinh đẹp động lòng người.

Đường Khả Hinh ở trong không gian tĩnh lặng, có chút căng thẳng khác thường, hai mắt nhấp nháy, không lên tiếng.

Ánh mắt của Trang Tĩnh Vũ như đang quan sát con dâu, mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh.

Tưởng Vĩ Quốc lại trầm trầm nhìn cô, hai mắt thâm thúy quan sát cô gái bất quá mới hai mươi bốn tuổi, không có thay đổi tư thế ngồi, chỉ chăm chú, chậm rãi hỏi: “Có biết tại sao tôi và Chủ tịch Trang, còn có Laurence cùng Vitas tiên sinh, đưa cho cô bốn cây bút không ?”

Đường Khả Hinh hơi giật mình, không hiểu, lập tức cung kính nói: “Tôi . . . . . Không rõ lắm, mời Chủ tịch Tưởng chỉ rõ. . . . . .”

Tưởng Vĩ Quốc lạnh lùng nói: “Bút có Tứ Đức, Tiêm (ngòi nhọn), Tề (trải đều), Viên (tròn, đầy đặn), Kiện (khóa, đàn hồi)!”

Đường Khả Hinh sửng sốt ngẩng đầu, nhìn Tưởng Vĩ Quốc.

Trang Tĩnh Vũ lại mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh, hỏi: “Không hiểu?”

Ánh mắt Đường Khả Hinh xoay tròn, nhìn Trang Tĩnh Vũ, lộ ra ánh sáng xin giải đáp.

Trang Tĩnh Vũ mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh nói: “Thời xưa, chúng ta chọn bút lông, bình thường tuân theo phương pháp, Tiêm, Tề, Viên, Kiện, phải biết một cây bút tốt có thể lập tức dời sông phá núi, làm kinh sợ bốn phía. Một vài nét bút là có thể vẽ ra ý cảnh rộng trời cao biển rộng. Phàm là bút lông phải có Tứ Đức: Tiêm, Tề, Viên, Kiện, là báu vật của thế gian. Chú cùng với Chủ tịch Tưởng đưa cho con bốn cây bút, là hy vọng con có thể nhớ kĩ, bút ở trong lòng con, nếu con để quyền lực của mình biến thành một ngọn bút tốt, hay là muốn để quyền lực của mình chỉ là thứ mực èo uột yếu đuối, phải xem bản thân con. Dĩ nhiên chúng tôi hi vọng con có thể dùng quyền lực, phát huy trí thông minh thiên phú của con, dẫn dắt Phòng kinh doanh rượu xóa bỏ cái cũ, sáng tạo cái mới, dũng cảm tiến tới. Nhưng phía trước có trở ngại, phía sau có truy đuổi, con có thể để cho cuộc sống của con, vẽ ra một bức tranh sơn thủy tuyệt mỹ hay không, có thể nhìn về phía tương lai là trời cao biển rộng, hay phải dựa vào sự cố gắng của mình. Nếu như con lựa chọn một con đường gian nan, thì kiên trì đi hết. . . . . .”

Trong lòng Đường Khả Hinh nhất thời tràn đầy ấm áp nhìn Trang Tĩnh Vũ.

Trang Tĩnh Vũ cũng mỉm cười nhìn cô gái này, nói: “Phàm là một người thành công, cũng không thể rời bỏ từng người ở bên cạnh có ảnh hưởng và giúp đỡ cho con, cho nên con cũng không cô độc. Tương lai mặc kệ xảy ra bất cứ chuyện gì, phía trước có ban lãnh đạo chúng tôi, phía sau có người trợ giúp cho con, cùng con đi về phía trước, chỉ cần trong lòng con dũng cảm, không sợ, có tinh thần gánh vác sự nghiệp của con, tiền đồ nhất định mở rộng vô hạn. Con còn nhỏ tuổi, sau này còn có rất nhiều thứ cần phải học tập, bước chân không ngừng theo đuổi, cũng không sợ không biết, bởi vì khi con ý thức được không biết, chứng tỏ con đang tiến bộ. . . . . .”

Tưởng Vĩ Quốc cũng nhàn nhạt nhìn Đường Khả Hinh, nói: “Cô còn trẻ tuổi, nhận chức Giám đốc, người xung quanh vây quanh cô sẽ càng ngày càng cao, có thể vén được mây mù hay không, phải xem bản lãnh của cô ! !”

Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, trong lòng lập tức cảm thấy rõ ràng, dịu dàng gật đầu nói: “Tôi biết rồi, chủ tịch! Xin ngài yên tâm! Tôi nhất định sẽ vì Hoàn Cầu. . . . . .”

“Hết lòng hết sức!” Tưởng Vĩ Quốc giúp cô nói ra những lời này.

Đường Khả Hinh sửng sốt ngẩng đầu nhìn Tưởng Vĩ Quốc. . . . . .

“Ha ha ha. . . . . .” Trang Tĩnh Vũ ngẩng mặt cười thoải mái, nhìn Tưởng Vĩ Quốc một cái, mới nhìn Đường Khả Hinh, bất đắc dĩ, đôi tay chống ghế sa lon một người nói: “Những người lãnh đạo chúng tôi đây, trải qua hơn phân nửa cuộc đời, tự nhiên biết nhiệt tình và tín ngưỡng của cấp dưới sẽ theo sự thay đổi của vật chất và thời gian mà có sự chuyển đổi, cho nên con cũng không cần hướng Hoàn Cầu công khai biểu hiện cố gắng của mình, chúng ta cùng phối hợp, có một số người có thể tiếp nhận hay không, đây cũng là duyên phận và vận khí. . . . . .”

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, kích động nhìn Trang Tĩnh Vũ, mỉm cười nói: “Tôi biết rồi, Chủ tịch Trang, tôi hiểu ý của ngài. . . . . .”

“Thật hiểu mới phải. . . . .” Tưởng Vĩ Quốc nhàn nhạt nghiêng người tới trước, tay cầm một ly Thiết Quan Âm thượng đẳng, khẽ hớp một ngụm, mới nói: “Lại đây ngồi uống trà một chút. . . . .”

“À. . . . . .” Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, vẫn có chút căng thẳng. . . . . .

“Ngồi đi. . . . . .” Trang Tĩnh Vũ mỉm cười gọi cô.

“Vâng . . . . .” Đường Khả Hinh không thể làm gì khác hơn, im lặng, căng thẳng đi tới, ngồi ở trên ghế sa lon đối diện Tưởng Vĩ Quốc, hết sức dịu dàng và cung kính nhận lấy ly Thiết Quan Âm thư ký đưa cho mình, cũng bởi vì đứng hơi khát, mới vừa hơi hé miệng uống ngụm trà Thiết Quan Âm. . . . . .

Trang Tĩnh Vũ tràn đầy hiền hòa nhìn Đường Khả Hinh, bật cười nói: “Con không cần căng thẳng, cũng không cần sợ Chủ tịch Tưởng, thật ra ông ấy hết sức thích con, thậm chí hi vọng con có thể làm con dâu của ông ấy. . . . . .”

Phụt! !

Đường Khả Hinh nghe những lời này, lập tức bị sặc, cả miệng đầy Thiết Quan Âm phun thẳng phía trước ! !

Tưởng Vĩ Quốc chớp chớp mắt, cảm giác trên mặt ươn ướt, bất đắc dĩ ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh. . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK