Chương 738: ÁNH TRĂNG MÔNG LUNG, CHIM MÔNG LUNG
Ân Nguyệt Dung lập tức ngồi ở trước bàn ăn bên trong nhà, ngẩng đầu lên nhìn tứ đại cầm thú! !
Tứ đại cầm thú cũng lập tức nhìn bà ! !
“Này Thị Trưởng Tống. . . . . .” Ân Nguyệt Dung ngồi hơi nhấc chân vén lên, nhìn tứ đại cầm thú, nói: “Người của ai?”
“Người của Ủy viên Trương !” Lâm Sở Nhai nói nhanh.
“Ủy viên Trương. . . . . .” Ân Nguyệt Dung gảy nhẹ khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của bà, hai mắt nhanh chóng chuyển một cái.
“Mẹ! !” Trang Ngải Lâm ngẩng đầu lên nhìn mẹ, bất đắc dĩ thở dài, nói: “Khả Hinh người ta có người theo đuổi là tốt rồi, mẹ không thể như ruồi bọ đuổi theo người ta !”
“Bác Dịch đâu?” Ân Nguyệt Dung nhanh chóng nhìn con gái, hỏi.
Trang Ngải Lâm lập tức cau mày, vươn tay, chống nhẹ huyệt Thái Dương, làm bộ như không có việc gì xảy ra.
“Con đừng xoa huyệt Thái Dương cho mẹ!” Ân Nguyệt Dung tức giận nhìn con gái, nói: “Cả ngày lẫn đêm con khi dễ cậu ấy hiền lành! ! Lần trước cùng cái tên đàn ông người Anh dán sát người khiêu vũ, bị cậu ấy chộp được, cậu ấy đã tức giận trở về vườn nho! ! Con muốn mẹ bảo Điệp Y đánh cho con tàn phế đúng không?”
“Mẹ! Đây là xã giao bình thường !” Bây giờ Trang Ngải Lâm không có biện pháp, nhìn Ân Nguyệt Dung, nghiêng người tới trước nói: “Mẹ nhìn em trai một chút ! ! Không phải mới vừa rồi dán người khiêu vũ người ta sao?”
“Con và em trai ngươi giống nhau sao? Nó là đàn ông, lúc sinh nhật khiêu vũ một chút không có quan hệ gì! Nhưng con là một người đã có bạn trai, cũng không biết quy củ một chút, làm cho Bác Dịch tức giận như vậy! ! Ngày mai ngày mốt ngày kia không cho phép lên bàn ăn cơm!” Ân Nguyệt Dung lại tức giận nói.
“Không ăn thì không ăn!” Trang Ngải Lâm mới không sợ! !
“Nếu như trong vòng ba ngày, con không có mang Bác Dịch tới trước mặt của mẹ! ! Cả đời con cũng không được phép ăn cơm cho mẹ, nhai một hạt cơm, mẹ cũng bảo Điệp Y treo con lên phơi nắng!” Ân Nguyệt Dung lại tức giận nhìn con gái, nói.
“Mẹ! !” Trang Ngải Lâm cũng không sợ bất cứ ai, chỉ sợ Điệp Y!
“Đừng có gọi mẹ là mẹ! Mẹ cũng nghi ngờ con có phải là con ruột của mẹ hay không!” Ân Nguyệt Dung nói nhanh.
“Con cũng rất hi vọng con không phải là con ruột của mẹ!” Trang Ngải Lâm cũng muốn mạnh miệng! !
“Con . . . . .” Ân Nguyệt Dung lập tức muốn cầm cái muỗng, gõ đầu con gái ! !
“Dì Trang, không nên tức giận!” Tiêu Đồng lập tức đỡ Ân Nguyệt Dung, không để cho bà tức giận.
“Tôi có thể không tức giận sao? Mắt nhìn thấy con dâu của tôi sắp bay mất! Tôi cũng vội chết rồi! Bác Dịch cũng vậy! ! Lúc ấy cứu Hạo Nhiên nhà tôi, chữa xong, mất trí nhớ, hiện tại chữa lành cho con dâu của tôi, cũng mất trí nhớ! ! Y thuật này thật sự quá tốt rồi ! !” Ân Nguyệt Dung tức giận dùng tay quạt quạt, nói tiếp: “Mọi người nói, bọn họ làm sao không phải là trời đất tạo nên? Ngay cả chuyện mất trí nhớ cũng giống nhau ! Thật sự là quá xứng đôi rồi !”
Phốc!
Bọn Lâm Sở Nhai không nhịn được bật cười.
“Nhanh chóng giải quyết Lâm Vĩ Thần cho tôi !” Ân Nguyệt Dung nói xong lại dùng tay quạt gió, cảm thấy quá nóng.
“Tống Vĩ Thần. . . . . .”
“Quản cậu ta là họ Lâm hay họ Tống khỉ gió gì, dù sao nóng nhà chúng ta Khả Hinh chính là họ Trang đấy! !” Ân Nguyệt Dung vỗ lên mặt bàn, nói rất ngây thơ vô tội.
“Tán gẫu chuyện gì vậy?” Trang Tĩnh Vũ nghe vợ kích động như thế, liền chậm rãi đi tới, nhìn một đám người tụ chung một chỗ, liền ngạc nhiên hỏi.
“Không có gì! ! Tán gẫu khi nào Obama tới nhà chúng ta ăn cơm.” Ân Nguyệt Dung lập tức xoay người, nhìn Trang Tĩnh Vũ khẽ mỉm cười nói: “Các ngài tán gẫu xong rồi sao.”
“Không có. . . . . . Ghé thăm em một chút. . . . . .” Trang Tĩnh Vũ nhẹ nhàng đặt tay ở trên bả vai của vợ, mỉm cười nói: “Không nên quá mệt mỏi. . . . . .” .
Ông nói xong, liền xoay người đi khỏi.
Trang Ngải Lâm nhìn cha đi khỏi, cô chắt lưỡi một tiếng, xem thường nhìn mẹ, nói: “Thế nào? Mẹ cũng sợ cha biết à?”
Ân Nguyệt Dung nhìn Trang Ngải Lâm, híp mắt mỉm cười, nói: “Cha của con là một người rất chính trực, để cho ông ấy phụ giúp theo đuổi con dâu, mẹ dắp vào quan tài cũng không chờ được! ! Mẹ không để cho con dâu của mẹ trốn thoát! Nếu như cô ấy chạy mất, mẹ tìm ở đâu được một cô gái giơ cây kéo tay đáng yêu như vậy? Cô ấy giống hệt mẹ lúc còn trẻ !”
“. . . . . . . . . . . .” Tất cả mọi người không lên tiếng, nhìn bà.
Ân Nguyệt Dung phát tiết xong một phen, đột nhiên hai mắt chợt lóe, ngẩng đầu lên nhìn tứ đại cầm thú, cười thật vui vẻ, híp híp mắt, nói: “Có rồi?”
“Cái gì?” Mấy người cùng nhau nhanh chóng nhìn bà! !
Ân Nguyệt Dung nói xong, xoay người chăm chú nhìn phía trước, đột nhiên mỉm cười! !
***
Bữa tiệc tiếp tục, Trang Hạo Nhiên mới vừa cùng với Đường Khả Hinh bước trên mặt cỏ xanh mềm mại, đi tới phía sàn nhảy bên kia, thỉnh thoảng anh nhắc cổ tay, nhìn mặt đồng hồ kim cương trắng đen tạo thành hoa văn rất thời trang, phát ra ánh sáng đẹp mắt, anh chậm rãi nở nụ cười.
Đường Khả Hinh cũng xoay người, dịu dàng nhìn anh.
“Khụ khụ. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nhanh chóng đưa tay cắm vào trong túi quần, làm bộ như lơ đãng nhìn tới trước.
Đường Khả Hinh khẽ cúi đầu nở nụ cười.
“Khả Hinh?” Lúc này Tống Vĩ Thần nhìn thấy Đường Khả Hinh đi tới, anh lập tức mỉm cười đi tới, xin lỗi nói: “Thật xin lỗi, mới vừa tán gẫu với hai vị chủ tịch hơi lâu.”
“Không có việc gì.” Đường Khả Hinh lễ phép mỉm cười.
Trang Hạo Nhiên đứng ở một bên, liếc mắt nhìn Tống Vĩ Thần.
“Đi qua bên kia ngồi thôi. . . . . Lúc đến đây cũng không có ăn cơm. . . . . .” Tống Vĩ Thần lễ phép liếc mắt nhìn Trang Hạo Nhiên, mỉm cười gật đầu một cái, liền vươn tay hết sức thân sĩ phong độ nhẹ đỡ Đường Khả Hinh đi tới tiệc đứng phía trước. . . . . .
Trang Hạo Nhiên dừng ở tại chỗ, nhìn bọn họ cất bước đi về phía trước, thân mật như vậy, ánh mắt của anh nhíu lại.
***
Một ánh lửa mãnh liệt, mở màn cho bữa tiệc sinh nhật tối nay.
Tất cả tân khách rối rít ngồi ở chỗ ngồi thiết kế dọc theo bên bể bơi, mỉm cười nhìn bên kia tạm thời dựng lên bức màn màu trắng, có chiếc Piano 3 chân màu trắng, ở trong màn đêm trông rất đẹp mắt, Trang Hạo Nhiên vẫn mặc áo sơ mi màu đen, quần tây màu đen, tay đeo chiếc đồng hồ nhãn hiệu TOM chói mắt, không biết từ lúc nào, đã đứng ở bên cạnh Piano, tay chống Piano, nhìn tân khách trước mặt, nở nụ cười đẹp trai. . . . . .
Tiếng vỗ tay cuồng nhiệt vang lên.
Đường Khả Hinh và Tống Vĩ Thần ngồi chung một chỗ, cũng rối rít mỉm cười vỗ tay.
Lúc này Tưởng Thiên Lỗi mới nhìn thấy Đường Khả Hinh và Tống Vĩ Thần tối nay kết bạn cùng đến, trái tim của anh căng thẳng.
Lúc này Đường Khả Hinh chỉ dịu dàng ngẩng đầu lên, nhìn Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên hơi ngượng ngùng dựa vào chiếc Piano, có chút xúc động nhìn chúng tân khách, cười nói: “Cám ơn mọi người tới tham gia sinh nhật của tôi, thật ra cuộc sống bước đến ba mươi tuổi, đối với một người đàn ông mà nói, là thời gian rất quan trọng, bởi vì phía trước còn có rất nhiều thời gian, cho nên vào lúc này, chúng ta cũng vẫn không muốn quay đầu nhìn lại, dù sao, con đường phía trước, vẫn còn rất xa xôi. . . . . .”
Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, càng chăm chú nhìn Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên lại bật cười, nhìn cô gái yêu mến ở trước mặt, nói: “Nhưng tối hôm nay, tôi nhận được món quà tặng quý giá nhất cuộc đời, cô ấy nhắc nhở tôi, cuộc sống quý giá chính là lúc nó từng bước biến mất. Trong lúc chúng ta từng bước tiến về phía trước, không nên quay đầu lại nhìn một chút chuyện không thể làm lại. Ví dụ như. . . . . . Hôm nay là sinh nhật quan trọng của tôi, nhưng tôi lại muốn cám ơn người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời của tôi! Người đó chính là. . . . . .”
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
Trang Hạo Nhiên chăm chú nhìn tới trước, giơ tay lên, cười nói: “Mẹ của tôi!”
Mọi người lập tức cười vui xoay người, nhìn về phía Ân Nguyệt Dung.
Ân Nguyệt Dung ngồi bên cạnh chồng, nhìn con trai bên kia hồ bơi, vừa đẹp trai vừa hiểu chuyện, đã được ba mươi tuổi, bà không nhịn được hai mắt đỏ bừng, xúc động nhìn con trai.
Trang Tĩnh Vũ cũng hơi lộ ra nụ cười ôn hòa hiếm thấy, nhìn con trai.
Trang Hạo Nhiên biết ơn nhìn mẹ, thật lòng cám ơn, mang theo vài phần nghẹn ngào, nở nụ cười nói: “Mẹ, ngày mẹ sinh con ra, cũng là ngày mẹ chịu đau đớn nhất cuộc đời, nếu như không có mẹ, sẽ không có con . . . . . Cho nên trong ngày sinh nhật quan trong đời con, con cám ơn mẹ. . . . . Cám ơn mẹ đã làm bạn với con kể từ lúc sinh con ra đến nay. . . . . . Mẹ vẫn luôn dùng phương thức đặc biệt thương yêu con, nhưng mặc dù như vậy, con vẫn cực kỳ không nở. . . . . . Bởi vì con biết, mẹ rất thương yêu con.”
Nước mắt Ân Nguyệt Dung nhanh chóng trượt xuống.
Hai mắt Đường Khả Hinh cũng lóe lên kích động nhìn người đàn ông phía trước, bởi vì bản thân mình cũng thật là người hiếu thuận, nghe nói như thế, đặc biệt xúc động.
Trang Hạo Nhiên có chút tinh nghịch nhìn mẹ ở bên kia, hơi không che giấu được bí mật, cười nói: “Thật ra. . . . . . Mỗi buổi tối, lúc mẹ luôn cho rằng con ngủ thiếp đi, len lén tới hát ru cho con, con biết rõ. . . . . . Cho nên mỗi buổi tối, con đi ngủ rất sớm, muốn chờ mẹ tới hát cho con nghe. . . . . .”
Ân Nguyệt Dung có chút giật mình nhìn con trai, nước mắt không nhịn được chảy xuống.
“Tối nay con trai ba mươi tuổi, trưởng thành rồi. . . . . . Nên hát một bài ru vì mẹ, quà đáp lễ mẹ đã cưng chiều con ba mươi năm trong đời. . . . . .” Tối nay Trang Hạo Nhiên đột nhiên trở nên đặc biệt xúc động, vừa cười đi về phía chiếc piano 3 chân, màu trắng, hít sâu một hơi, mới chậm rãi đưa hai tay ra, ánh mắt chợt chăm chú cúi đầu, nhìn bàn phím Piano trắng đen đan xen nhau, nhớ lại khi còn bé, lúc ánh nắng ban mai rơi vẫy trước vườn hoa trong tòa biệt thự ở nước Anh, mẹ thường thường dắt bàn tay nhỏ bé của mình, trong bươm bướm bay múa chập chờn, trêu chọc cho mình cười. . . . . . Trên mặt của anh chậm rãi hiện lên nụ cười biết ơn, ngón tay như nước chảy trên phím đàn, nhẹ nhàng khảy bài hát ru con lúc nhỏ mẹ hát ru mình “Ánh trăng mông lung, chim mông lung”, lúc này giai điệu ngọt ngào, nhẹ nhàng thong thả vang lên ở trong bầu trời đêm. . . . .
Trang Hạo Nhiên đột nhiên hướng về phía microphone đã chuẩn bị xong, anh dùng chất giọng hết sức cảm tính êm tai, mỉm cười hát: “Ánh trăng mông lung, chim mông lung. . . . . . Lửa lấp lánh chiếu sáng bầu trời đêm. Núi mông lung, nước mông lung, mùa côn trùng đang thì thầm. . . . . . Hoa mông lung, đêm mông lung, gió đêm gõ mành đong đưa, đèn mông lung, người mông lung, chỉ mong cùng đi vào giấc mơ. . . . . .”
Ân Nguyệt Dung kích động, xúc động nhìn con trai, có lẽ trên thế giới này, không có ai hiểu ý nghĩa bài hát này hơn mình, bà ẩn nhẫn đè nén tâm trạng kích động, trong lòng chua xót, đau tiếc nhìn con trai.
Một tiếng đàn piano khác chợt vang lên.
Màn lụa màu trắng, nhẹ nhàng nhấc lên, một cô gái, người mặc váy lụa dài trắng, ngồi ở trước một chiếc piano 3 chân khác, màu đen, vừa dịu dàng khảy bài “Ánh trăng mông lung, chim mông lung”, vừa dịu dàng hát: “Ánh trăng mông lung, chim mông lung. . . . . . Lửa lấp lánh chiếu sáng bầu trời đêm. Núi mông lung, nước mông lung, mùa côn trùng đang thì thầm. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên lại hơi có vẻ ngượng ngùng đi qua cạnh bể bơi, đi tới trước mặt của mẹ, hết sức thân sĩ, phong độ nở nụ cười, nhẹ nhàng dìu mẹ lên, chậm rãi kéo bà đi đến giữa sàn nhảy cạnh bể bơi, trước mặt của tân khách, vừa cầm tay của mẹ, vừa kéo bên hông của mẹ, rất cưng chiều ôm mẹ vào trong ngực, nở nụ cười ôn nhu, di chuyển bước nhảy, trong sàn nhảy xoay tròn. . . . . .
Ân Nguyệt Dung cũng tựa vào trong ngực con trai, ngẩng đầu lên dịu dàng mỉm cười nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên cúi đầu, chăm chú nhìn khuôn mặt của mẹ, mấy chục năm vẫn vậy, giống như từ xưa tới nay cũng sẽ không theo thời gian trôi đi mà vẻ đẹp không suy giảm nửa phần, vẫn khuôn mặt trái xoan hoàn mỹ, mắt to hồn nhiên mộng ảo, bộ dáng tinh nghịch, trong lòng của anh sinh cảm động cúi xuống, hôn nhẹ trên trán mẹ, giương mặt nở nụ cười, tiếp tục điệu nhảy xoay tròn. . . . . .
Lúc này Đường Khả Hinh nhìn Trang Hạo Nhiên, trong lòng nhộn nhạo xúc động, dịu dàng nhìn người đàn ông ở đầu kia.