Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 726: CHỜ ANH TRỞ LẠI

Tưởng Triệu Tường đứng ở trước một kệ sách cổ kính, ánh mắt thâm thúy, ngưng mặt nhìn tới trước, tràn đầy khí thế nói: “Chết rồi!”

“Tại sao đột nhiên chết rồi! ? Vốn là lần này Khách sạn Á Châu thu mua rất nhiều đất đai, Giám đốc Lưu bỏ ra rất nhiều công lao, nếu như không có ông ấy, chúng ta không thể lấy được văn bản phê duyệt, làm sao có thể chết được?” Đường Chí Long ngạc nhiên nhìn Tưởng Triệu Tường, trong lòng run lên không hiểu hỏi: “Chuyện này là thế nào?”

“Cậu ta muốn nhiều lắm rồi !” Tưởng Triệu Tường đứng ở một bên, lạnh lùng nói.

Đường Chí Long chợt ngẩng đầu lên, nhìn Tưởng Triệu Tường, chuyện này nuốt ở trong cổ, không dám nói ra ngoài.

Tưởng Triệu Tường chậm rãi xoay người, nhìn Đường Chí Long, người đàn ông này cơ trí ung dung, vẻ mặt mới vừa âm trầm, lại chậm rãi nâng lên nụ cười, nói: “Tôi thật sự vô cùng thích bé Hinh, cậu giấu khắp nơi, nhưng không giấu được.”

Đường Chí Long nghe nói như thế, cuối cùng không nhịn được nở nụ cười khổ nói: “Chủ tịch, ngài đừng đùa tôi nữa.”

“Tôi không có đùa với cậu. . . . . .” Tưởng Triệu Tường nhìn Đường Chí Long, nhàn nhạt nói: “Gần đây cậu và Tĩnh Vũ rất thân thiết, tôi biết rõ, nhưng cậu phải hiểu, trong tay cậu cầm cổ phần Hoàn Cầu, nếu như cậu hơi có thiên lệch, sẽ làm cho bên ngoài bàn tán, đã sớm có người không ngừng tố cáo nói, Hoàn Cầu sắp phân chia cổ phần, mỗi người đi một ngã, gần đây thị trường chứng khoán biến động khá nhiều. Một là vua, một là tôi. Nhưng Đường Chí Long cậu được xem như là một nửa vua của Hoàn Cầu chúng ta.”

Đường Chí Long im lặng không lên tiếng.

“Vĩ Quốc là người lạnh lùng cố chấp, không dễ ở chung, tôi biết rõ. Nhưng lúc nó xử lý công việc, cho tới bây giờ cũng không có bạc bẽo với cậu một phần nửa phần.” Tưởng Triệu Tường lại chậm rãi nhìn về phía Đường Chí Long.

Đường Chí Long mỉm cười nói: “Chủ tịch, ngài biết, tôi luôn luôn công và tư rõ ràng. Công tức là công, tư tức là tư. Mặc dù Tổng Giám đốc Tưởng là người lạnh lùng, nhưng đối xử công bằng, tôi có thể ra sức cho anh ấy, đây là vinh hạnh của tôi. Mà tôi và Tổng Giám đốc Trang, thật ra chỉ là rượu gặp tri kỹ ngàn chén vẫn thiếu. . . . . . Không có ý gì khác.”

“Tôi cũng biết rõ, bên ngoài đều suy đoán chuyện cậu và Tĩnh Vũ bắt tay nhau, không có lửa làm sao có khói, nhưng hiện tại cậu đặt mình ở chức vị cao, không có một chút hy sinh, thì không được . . . . .” Tưởng Triệu Tường có ẩn ý nhìn Đường Chí Long.

“. . . . . . . . . . . .” Đường Chí Long ngẩng đầu nhìn ông.

Tưởng Triệu Tường từng bước từng bước đến gần Đường Chí Long, bởi vì ngoài cửa sổ bóng lá trúc phóng xuống, khuôn mặt ông có chút âm trầm, hai tròng mắt thâm thúy lộ ra sáng loáng, vươn tay nắm mạnh bả vai Đường Chí Long nói: “Chí Long, một tay tôi khám phá ra cậu đi tới ngày hôm nay, đối với cậu tin tưởng 100%, đôi khi có một số chuyện không thể quá tùy tính.”

“Vâng, chủ tịch.” Đường Chí Long không thể làm gì khác hơn là nói như vậy.

Tưởng Triệu Tường nhìn ông, khuôn mặt âm trầm dịu lại mấy phần, mỉm cười nói: “Chuyện bé Hinh, cậu muốn suy tính như thế nào?”

“Chủ tịch!” Đường Chí Long lại gọi ông.

“Nhà họ Tần biết quá nhiều bí mật của nhà họ Tưởng tôi, phái một con bé vào nhà họ Tưởng tôi, tôi tự nhiên biết bọn họ có mưu đồ, mà Thiên Lỗi của tôi là rồng trong loài người, làm sao để cho nó dính vào người không rõ ràng như vậy ? Tôi cũng không chú ý đến chuyện môn đăng hộ đối, tôi đả nhắm vào bé Hinh! !” Tưởng Triệu Tường lại nói rất chắc chắn: “Tôi muốn bé Hinh làm con dâu của họ Tưởng chúng tôi!”

“Chủ tịch. . . . . .” Đường Chí Long mới vừa muốn nói. . . . . .

Một tiếng gõ cửa mãnh liệt vang lên.

“Ông chủ! ! Ông chủ! !”

Đường Chí Long nghe được tiếng gọi, là tiếng người giúp việc của mình, ông lập tức đi ra ngoài, nhanh chóng mở cửa, hỏi: “Chuyện gì?”

“Không thấy tiểu thư !” Người giúp việc bật khóc nói: “Lúc nảy chúng tôi còn dẫn cô ấy đi thật tốt, nhưng quay người lại trong rừng trúc không thấy nữa ! !”

Thiếu niên nhàn nhạt đứng ở một bên, không lên tiếng.

Tưởng Triệu Tường nhanh chóng đi ra, đầu tiên là lạnh lùng nhìn cháu trai một cái, mới nhanh chóng căn dặn quản gia nói: “Nhanh đi tìm! Đây chính là cháu dâu của nhà họ Tưởng tôi !”

“Chủ tịch . . . . ngài . . . . Chuyện này. . . . . .” Đường Chí Long lập tức lúng túng nhìn Thiên Lỗi.

Thiếu niên không lên tiếng, đi ra ngoài.

“Cha! !” Một tiếng gọi trong trẻo ngọt ngào truyền đến.

Đường Chí Long vừa căng thẳng đi ra ngoài tìm con gái, nghe được tiếng gọi này, đột nhiên sững sờ, ngẩng đầu lên, cũng đã thấy con gái của mình, một mình chân một cà nhắc cà nhắc tươi cười đi tới, ông thở phào ra một hơi, lập tức bước nhanh tới, đứng ở trước mặt của con gái, ôm lấy cô nhóc này vào trong ngực, nói: “Bảo bối, con đi đâu vậy? Làm cha sợ !”

“Con chơi ở bên ngoài !” Bé Hinh ôm cổ của cha, khéo léo hiểu chuyện cười nói: “Không cần lo lắng, con không sao.”

“Nhìn xem, bảo bối rất hiểu chuyện!” Tưởng Triệu Tường nở nụ cười đi lên trước, lập tức ôm Đường Khả Hinh vào trong ngực, vẻ mặt Tưởng Triệu Tường thương yêu nói: “Bảo bối! ! Hiện tại ông nội làm chủ cho cháu một chuyện, nhưng muốn hỏi ý kiến của cháu !”

Đường Khả Hinh đưa hai tay ra, ôm ông lão uy nghiêm, mỉm cười hỏi: “Ông nội, chuyện gì?”

“Ông nội muốn bé Hinh tương lai gả cho anh trai lớn! Cháu chấp nhận không?” Tưởng Triệu Tường mỉm cười nhìn Bé Hinh trong ngực, hết sức thương yêu nói.

“Anh trai lớn. . . .” Bé Hinh mở to mắt, nhớ tới anh trai lớn mới vừa cõng mình về nhà, đặt mình ở trên xích đu Hoa Bách Hợp, mới cười cười đi khỏi, cô bé lập tức vui vẻ đỏ mặt nói: “Cháu chấp nhận! !”

Đường Chí Long đột nhiên sững sờ nhìn con gái.

“Ha ha ha. . . . . .” Tưởng Triệu Tường nghe nói như vậy, hả hê cười lớn, ôm thân thể nho nhỏ này, nhìn Đường Chí Long nói: “Xem đi! ! Bé Hinh cũng đồng ý! Xem ra con bé rất ưa thích anh trai lớn!”

“Dạ dạ dạ! Cháu thích!” Bé Hinh thật vui vẻ cười ngọt ngào, hàm răng nhỏ sáng bóng, khả ái nghiêng đầu qua, nói: “Cháu muốn gả cho anh trai lớn! Cháu muốn gả cho anh trai lớn!”

“Ha ha ha. . . . . . Tốt!” Tưởng Triệu Tường càng nhìn bé Hinh càng thích, cười nói: “Nếu như Bé Hinh đồng ý chuyện hôn sự này, vậy ông sẽ làm chủ ngay, lại đưa nhà họ Đường các người 5% cổ phần, tặng nửa bên vùng đất phong thủy của nhà họ Tưởng tôi cho bé Hinh!”.

“. . . . .” Đường Chí Long nghe nói như vậy, vẻ mặt nhất thời bất đắc dĩ nở nụ cười.

“Cháu không muốn cái này! Cháu muốn khăn che mặt màu trắng !” Bé Hinh lập tức ở trong ngực của ông nội, không ngừng cọ cọ, càng không ngừng làm nũng!

“Người đâu! Mang khăn che mặt màu trắng cho bé Hinh của tôi!” Tưởng Triệu Tường lập tức sai bảo người giúp việc, cười nói.

“Vâng!” Người giúp việc lập tức xoay người, không đến bao lâu, liền cầm một cái khăn che mặt màu trắng, đi tới. . . . . .

Ánh mắt bé Hinh sáng lên, nhìn khăn che mặt màu trắng này, kêu oa một tiếng, lập tức cầm khăn che mặt màu trắng, lập tức giống như con bướm, cũng không để ý bước chân, liền bay tăng đi ra ngoài.

“Bé Hinh!” Đường Chí Long căng thẳng muốn đuổi theo.

“Để cho người giúp việc đi theo! ! Ở nhà họ Tưởng tô, con bé không có việc gì!” Tưởng Triệu Tường cười nói.

Đường Chí Long chỉ đành phải bất đắc dĩ mỉm cười.

Bé Hinh thật vui vẻ quơ quơ đầu sa trắng tinh trong tay, thật vui vẻ chạy ra bên ngoài, muốn đi tìm anh trai lớn, nhưng không ngờ đụng vào trong ngực một người, cô bé kêu một tiếng ôi chao, ngã trên mặt đất, ngẩng đầu lên.

Một thiếu niên lạnh lùng nhìn cô, vẻ mặt hết sức chán ghét.

Bé Hinh có chút hoảng sợ ngồi dưới đất, mắt to lóe sáng, nhìn anh trai lớn này, lo lắng cắn môi dưới.

Thiếu niên không lên tiếng, lạnh lùng đi qua bên cạnh cô bé, đi khỏi.

“Tiểu thư!” Người giúp việc nhanh chóng đỡ tiểu thư dậy, phủi lá trúc trên người cô bé, căng thẳng nói: “Tiểu thư, đừng chạy loạn khắp nơi nữa, chúng tôi thật sự không chịu nổi, chạy với cô quá mệt mỏi.”

Bé Hinh không nói gì, nhưng nhanh chóng vui vẻ chạy như bay về phía trước, dọc theo phương hướng lúc tới, chạy đến trước cửa sổ sát đất, quả nhiên nhìn thấy anh trai lớn đang ngồi ở bên trong đánh đàn dương cầm, ánh mắt của cô bé sáng lên, lập tức vui vẻ đẩy cửa ra, chạy như bay vào, nhìn anh trai lớn, có chút ngượng ngùng cười nói: “Ông nội nói em gả cho anh. . . . . .”

“À?” Đứa bé trai nhìn em gái nhỏ trước mặt, đột nhiên mỉm cười.

Gió ngọt ngào bồng bềnh, bóng trúc lao xao.

Những người giúp việc tay cầm giỏ hoa, tay cầm cánh hoa màu đỏ, hồng, trắng rối rít ném lên không trung,

Hai bóng dáng nho nhỏ đi về phía trước.

Đứa bé trai mặc áo sơ mi màu trắng, quần tây màu trắng, vẻ mặt lộ ra nụ cười tên nhóc đẹp trai.

Bé Hinh xõa tóc dài chạm vai, đầu đội vòng hoa anh trai lớn buộc cho mình,

“Nếu như kết hôn, cho dù tật bệnh, hay khổ sở, cũng phải ở chung một chỗ hả?” Đứa bé trai vừa dắt tay bé Hinh, nhìn cô bé cười nói.

“Em chấp nhận!” Bé Hinh trong trẻo, lộ ra nụ cười ngọt ngào, khoác khăn che mặt màu trắng mông lung, nhìn đứa bé trai cười nói.

“Hạnh phúc và ngọt ngào cũng phải đi chung với nhau.” Đứa bé trai an ủi cô bé, cười nói.

“Em chấp nhận!” Bé Hinh lại ngọt ngào nói.

“Vậy nếu có một ngày, anh phải tạm thời đi khỏi thì sao?”

“Vậy em ở chỗ này chờ anh trở lại!” Bé Hinh khéo léo nói.

Đứa bé trai nhìn bé Hinh, nở nụ cười.

Hai đứa bé đi tới cuối rừng trúc, mỉm cười nhìn nhau.

Hoa hồng từng cánh rơi xuống.

Đứa bé trai mỉm cười nhìn Bé Hinh bên trong đầu sa trắng tinh, bộ dáng ngọt ngào đáng yêu, cặp mắt to nhấp nháy, nó đột nhiên vươn tay nhẹ nhàng kéo khăn che mặt của cô bé, vén lên cho cô. . .

Bé Hinh rất thẹn thùng nhìn nó, nở nụ cười.

Hai bóng dáng nho nhỏ, dán chung một chỗ, anh trai lớn đem một chiếc vòng cỏ nho nhỏ, nâng bàn tay nhỏ bé của Bé Hinh, nhẹ nhàng đeo vào ngón áp út cô bé, bé Hinh cũng lấy một cái vòng cỏ nhỏ nhỏ, đeo lên cho anh trai lớn. . . . . .

Hai đứa bé nhìn nhau, cất tiếng cười vui vẻ.

“Em tên là gì?” Rốt cuộc đứa bé trai hỏi.

“Em tên là Hinh. . . . . .” Bé Hinh rốt cuộc vui vẻ thừa nhận tên của mình, ngọt ngào nói: “Anh trai lớn, anh tên gì?”

Đứa bé trai mới vừa muốn nói chuyện. . . . . .

“Cậu chủ! !” Người giúp việc gấp gáp đi tới, nhìn đứa bé trai gấp gáp nói: “Bà chủ đã xảy ra chuyện, giống như em gái nhỏ mất rồi, ông chủ gọi cậu!”

Đứa bé trai vừa nghe, lập tức gấp gáp nhìn Bé Hinh nói: “Ở chỗ này chờ anh trở lại!”

Nó nói xong, liền nhanh chóng đi khỏi, chạy đi phía trước.

Bé Hinh một mình cầm bó hoa hồng, đứng ở trong rừng trúc, quay đầu nhìn anh trai lớn chạy đi như bay, cô bé ngây ngốc chờ ở đó, từ sáng sớm chờ đến mặt trời lặn. . . . . . Mặc cho cha gọi thế nào cũng không muốn đi khỏi. . . . . .

***

Đường Khả Hinh chậm rãi mở mắt, nhìn trần nhà màu hồng, nhớ lại giấc mộng mới vừa rồi, đột nhiên cười ngọt ngào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK