Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 883: CUNG KHAI

Phòng bí mật!!

Tiếng thở dốc nặng nề, khổ sở từ trong phòng bí mật đáng sợ truyền ra!

Toàn thế giới chìm trong mưa bão, chim chóc hoảng sợ lẩn trốn, khắp nơi giống như cuồng ma nhảy múa!

Bác Dịch một mình im lặng đi ở trong bóng đêm, chống cây dù màu đen, nghe tiếng mưa rơi lộp độp, giống như nhớ tới một đêm máu chảy thành sông, cũng là đêm mưa như vậy. . . . . .

“. . . . . . . .” Nữ dạ hành nhân cuộn tròn thân thể, giống như sắp không thở nổi, khuôn mặt phình ra, thân thể co quắp, khổ sở run rẩy đáng sợ!!

“A!!!” Hai người đàn ông cũng ở trong từng trận mãng xà đáng sợ muốn cắn mình, lý trí mê loạn, đôi tay không ngừng vặn vẹo, muốn chạy trốn!!

Mỹ Linh lập tức đâm mạnh xuống cánh tay của anh ta một kim, lạnh lùng quát to: “Nếu như anh nói thật với tôi, tôi sẽ để cho anh chạy khỏi ổ rắn!! Nói!! Ai nào sai các người tới! Tối nay có mục đích gì!!”

Lãnh Mặc Hàn im lặng đứng ở trước một cánh cửa sổ phòng bí mật, chăm chú nhìn đêm mưa bão cuồng loạn ngoài cửa sổ!!

Bác Dịch một mình che dù, tiếp tục đi về phía trước!!

Uyển Thanh tính toán bữa tiệc sắp sửa kết thúc, cô nhanh chóng ngồi ở bên cạnh nữ dạ hành nhân, nhắc tcổ tay, vừa nhìn thời gian, vừa lập tức vung dao sắc bén lấy máu, giống như nanh rắn độc lập tức cắm xuống. . . . . .

“Mãng xà.” Lập tức cắn mạnh cô gái kia một cái !!

“A . . . . . .” Nữ dạ hành nhân kêu to một tiếng, trong ảo giác cảm thấy con mãng xà dùng thân rắn quấn chặt mình, cuối cùng cô run rẩy sợ kêu to, cảm giác huấn luyện vô tình và tàn nhẫn trong thân thể lập tức bị phá vỡ, cô ngẩng mặt hoảng sợ kêu to lên, rơi lệ kêu: “Tôi nói! Tôi nói! Tôi nói!”

Uyển Thanh nhắc mí mắt, sắc bén nhìn cô!!

Lãnh Mặc Hàn cũng lập tức xoay người, trầm mặt nhìn nữ phục vụ kia !!

Cửa ầm một tiếng bị đẩy ra!! Bác Dịch đứng ở cửa phòng, cũng mặt trầm lạnh lung nhìn nữ dạ hành nhân kia, hai mắt phát ra phẫn uất che giấy trong thân thể nhiều năm, anh vừa chậm rãi đi tới, vừa lạnh lùng nhìn nữ dạ hành nhân!!

“Nói!!” Uyển Thanh lại đưa ra dao nhỏ, đâm mạnh một cái ở trên đùi nữ dạ hành nhân, máu tiếp tục tràn ra!!

“Chúng tôi là nhận. . . . . . Nhận. . . . . .  lệnh của ông chủ, tối nay tới lấy rượu vang sủi bọt băng bươm bướm phá hủy khuôn mặt con gái của Tổng Giám đốc Hàn thị. . . . . .” Nữ phục vụ run rẩy, thân thể co quắp, sợi tóc ướt đẫm rũ xuống một bên, vẻ mặt khổ sở dán mặt đất lạnh lẽo, sâu kín lại nói: “Sau. . . . . . Sau. . . . .Sau đó thừa dịp bữa tiệc hỗn loạn, ám sát cậu. . . . . . Cậu chủ Tô!”

Lãnh Mặc Hàn lập tức lạnh lùng nghiêm mặt, nhìn cô nói: “Tại sao muốn ám sát cậu chủ Tô?”

Nữ phục vụ thở dốc, mặt vẫn dính vào mặt đất, mặc cho khóe miệng tràn máu, hai mắt run rẩy ánh sáng hoảng sợ, từng chữ từng chữ không còn hơi sức nặn ra: “Bởi vì. . . . . . Bởi vì. . . . . . Vào mấy chục năm trước, Thủ tướng sai quan chức, đến huyện Bình Huyền điều tra kỹ vụ án rượu đỏ gây chết người, những quan chức kia lại bí mật giết cả nhà của ông chủ tôi !!”

Lãnh Mặc Hàn nhíu chặt mày, chợt cảm thấy có chuyện kỳ hoặc!

Bác Dịch lạnh lùng bước lên trước, đi tới trước mặt của nữ kia nhân viên phục vụ, lúc cô vùng vẫy giãy chết, sâu kín giơ chai thuỷ tinh oxi hóa chì nho nhỏ ở trong tay, chậm rãi nói: “Nói cho tôi biết! Năm đó có phải ông chủ của cô trúng loại độc chất này hay không?”

Nữ phục vụ ở trong từng trận rét lạnh, run rẩy nhắc mí mắt, nhìn chai oxi hóa chì nho nhỏ, chớp mắt một cái, không còn hơi sức gật đầu.

Bác Dịch cắn chặt răng, hai mắt thâm thúy nhìn cô, nghĩ tới quả nhiên Hạo Nhiên suy đoán không sai, năm đó để lại có hai người, một là dạ hành nhân, một. . . . . . Là mình!

Uyển Thanh lại lạnh lùng hỏi: “Tấm hình đứa trẻ trước bàn của ông chủ cô là ai ?”

Sắc mặt nữ phục vụ rét run, vẫn co quắp nói: “Tôi không biết. . . . . . Tôi chỉ biết cô ấy là con gái của ông chủ tôi. . . . . .”

Lãnh Mặc Hàn lập tức ngưng mặt nhìn cô, nghĩ tới chuyện này suy đoán không sai!!

“Con gái?” Uyển Thanh nghi ngờ lời của cô…, nói tiếp: “Từ trước đến giờ Dạ hành nhân không cho kết hôn, đây là chuyện thứ nhất! Năm đó ông chủ của cô thoát chết vì oxi hóa chì, lại nói cả nhà cùng chết, con gái của ông ta từ đâu tới?”

Nữ phục vụ lắc đầu một cái, sắc mặt tái nhợt nói: “Tôi không biết. . . . . .”

Lãnh Mặc Hàn vội hỏi: “Tối nay, người ám sát ở chỗ nào?”

“Tòa nhà chính phủ!” Nữ phục vụ không còn hơi sức nói ra tin tức cuối cùng.

Mỹ Linh bước lên, liền tát cho cô một bạt tai vang dội, gào lớn: “Đồ vô dụng! Mấy con rắn liền bán tổ chức của mình !!”

Cô nói xong, ba người áo đen lập tức vọt thẳng ra ngoài, ở trong đêm mưa, phát ra tín hiệu, toàn bộ người bí mật vọt thẳng về phía tòa nhà chính phủ, đôi song sinh giữa chặt ở bên ngoài sảnh tiệc, nhìn chòng chọc Đường Khả Hinh mới vừa tiếp nhận nụ hôn của Trang Hạo Nhiên xong, vẫn rất ngọt ngào và say mê, còn lộ ra một chút khổ sở và mong đợi, thỉnh thoảng còn cúi đầu, xấu hổ mỉm cười. . . . . .

Tiểu Vi và Tiểu Hà đi theo Đường Khả Hinh đã lâu, hôm nay khó được thấy cô nở nụ cười hạnh phúc, cũng cười theo.

Một bóng người màu tím, lập tức bước nhanh về phía trước!!

Bọn họ đồng thời nhàn nhạt nhìn tới trước, im lặng không lên tiếng.

Điệp Y giống như âm hồn, nắm chặt hai quả đấm, đi trong mưa gió, dẫn mọi người chạy về phía tòa nhà chính phủ!!

Phòng bí mật!!

“Nói!!” Uyển Thanh không tin cô chỉ biết bao nhiêu đó, ai sai cô tới đây, nhất định không đơn giản, lập tức nắm tóc của cô, ngửa lên mặt của cô, lại lạnh lùng hỏi: “Ngoài chuyện này, còn có chuyện gì khác! ?”

Hai mắt nữ nhân viên phục vụ chợt lóe lên sợ hãi, không dám lên tiếng.

“Mẹ nó !!” Mỹ Linh không nói hai lời, lại muốn giơ dao lên, tức giận rít: “Cái chết đã ở trước mắt, lại còn dám giấu giếm! Có phải cô còn muốn vào ổ rắn hay không?”

“Tôi nói, tôi nói!” Nữ phục vụ thấy hai đồng bạn bởi vì bị ảo giác đã hôn mê, cô không nhịn được khổ sở rơi lệ, nuốt cổ họng khô khốc, run rẩy nói: “Ông chủ đã bí mật phái người bắt cóc quản lý và Tổ trưởng quán bar Lệ Hoa, nghe nói tối nay đã tra hỏi được cô gái lấy đi chai rượu đỏ năm đó là ai! Nghe nói chính phủ và xã hội đen, còn có tổ chức của tôi cùng liên hợp tìm cô gái kia!”

Bác Dịch chậm rãi ngồi xổm ở bên cạnh, lạnh lùng nhìn kỹ nữ phục vụ này, hỏi: “Năm đó có phải tổ chức các người, ám sát Tổng Giám đốc Trang Tập đoàn Hoàn Á hay không?”

Nữ phục vụ sâu kín lắc đầu, nói: “Không phải. . . . . . Chúng tôi giết người, sẽ không tha đường sống.”

Hai tròng mắt Bác Dịch lóe lên, nhớ lại cứu Hạo Nhiên ở bên bờ biển, phát hiện sau vai anh trúng đạn, vì che giấu tai mắt người, mình đã xăm ngọn lửa ở trên bả vai của anh, anh sâu kín xoay tròn chai oxi hóa chì, nhớ lại Hạo Nhiên giả chết, thiếu chút nữa bị mất mạng, nhưng hết sức không khéo chính là đêm đó sở dĩ Hạo Nhiên thất bại trúng độc, là vì uống rượu đỏ có oxi hóa chì . . . . .

Lãnh Mặc Hàn lại chậm rãi cúi đầu, nhìn nữ phục vụ hỏi: “Bí mật của chai rượu đỏ kia, cô biết được bao nhiêu?”

“Tôi tuyệt đối không biết!” Cô chảy nước mắt, run rẩy hoảng sợ nói: “Tôi chỉ biết đó là một chai rượu đỏ rất đáng sợ, người nào lấy được nó, người đó sẽ phải chết! Ông chủ của chúng tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bất kỳ người nào !”

Lãnh Mặc Hàn nhất thời âm trầm cau mày không hiểu nói: “Rốt cuộc. . . . . . cô gái lấy đi rượu đỏ là ai ?”

Uyển Thanh lại nhớ tới một chuyện khác, cô lập tức cầm một tấm hình, giơ ở trước mặt của nữ phục vụ, nhìn cô sâu kín nói: “Cô biết cô ấy không ?”

Nữ phục vụ run rẩy ngẩng đầu lên, thấy bên trong một cô gái mặc váy dài lụa mỏng màu trắng, ngồi ở trước xích đu, hai mắt dịu dàng mơ mộng, nở nụ cười nghiêng nước nghiêng thành, cô sâu kín lắc đầu một cái, nói: “Không biết. . . . . .”

Uyển Thanh giơ hình của Như Mạt, nhìn chòng chọc vào hai tròng mắt của cô, muốn dò xét trong lòng của cô, xem cô có nói dối hay không!!

“Tôi thật sự . . . . . . Không biết. . . . . .” Nữ phục vụ nói nhanh.

Uyển Thanh để hình xuống, cau mày suy nghĩ rốt cuộc Như Mạt là người thế nào?

Mỹ Linh lập tức vươn tay đập mạnh xuống đầu của cô một cái, lại tức giận nói: “Đợi chị có thời gian sẽ từ từ chơi với cô !”

Bác Dịch chậm rãi đứng lên, suy nghĩ chờ đợi rất nhiều năm, rốt cuộc vụ án rượu đỏ đã có manh mối rồi !

Mưa to điên cuồng trút xuống !!

Bởi vì bữa tiệc sắp kết thúc, Đường Khả Hinh chậm rãi đứng lên, mang theo nụ hôn ngọt ngào của Trang Hạo Nhiên mới vừa lưu cho mình, khẽ cắn môi dưới cất bước đi ra ngoài, đón gió mưa, sắc mặt ửng hồng, hai mắt vẫn còn lộ ra ánh sáng mê loạn, mơ hồ, lúc cô vừa muốn đi tới kho rượu thì một bàn tay nắm chặt cánh tay trắng như tuyết của cô, mạnh mẽ xoay người cô!

“Ôi!” Đường Khả Hinh kêu khẽ một tiếng, xoay người lại không ngờ nhìn thấy Trang Hạo Nhiên đã đứng ở trước mặt của mình, hai mắt lóe ra ánh sáng nóng bỏng, mập mờ.

Ý hợp tâm đầu, tâm ý tương thông!

Trang Hạo Nhiên chống cây dù trong suốt, nhìn Đường Khả Hinh mỉm cười nói: “Em có thể làm việc thiện nhiều hơn nữa hay không?”

“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh dịu dàng nhìn anh.

Hai mắt Trang Hạo Nhiên thoáng qua ánh sáng nóng bỏng khát vọng, nhớ tới nụ hôn mới vừa rồi vẫn chưa thỏa mãn, sâu kín cười nói: “Có thể tiếp nhận một nụ hôn của anh nữa hay không! ? Anh sẽ quyên ra một trăm triệu !”

“. . . . . . . . .” Đường Khả Hinh chậm rãi cúi đầu, có chút dịu dàng và cảm động mỉm cười.

“Hả?” Trang Hạo Nhiên lại rất nồng nhiệt nhìn cô.

“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh cảm giác trái tim đập thình thịch, lại chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn anh, không nhịn được mỉm cười nói: “Em có điều kiện!”

“Cái gì?” Trang Hạo Nhiên nhìn cô.

Đường Khả Hinh thâm tình nhìn anh, chậm rãi nói: “Có thể. . . . . . không chỉ là một phút hay không?”

Trang Hạo Nhiên chăm chú nhìn cô, không nhịn được phì cười nói: “Anh và nem ở chung một chỗ, sớm muộn gì cũng phá sản!”

Anh nói xong, lập tức ôm Đường Khả Hinh, vứt bỏ cây dù đi tới lầu phụ. . . . . .

Đường Khả Hinh vừa nhanh chóng nhấc đuôi váy đi theo anh đi về phía trước, vừa rất kích động nhìn anh. . . . . .

Đêm mưa điên cuồng gào thét!!

Nhân viên làm việc tại lầu phụ đã thưa thớt!

Trang Hạo Nhiên bước nhanh, thở hổn hển kéo Đường Khả Hinh dọc theo cầu thang xoắn ốc, đi lên lầu hai, nhanh chóng đi tới trước phòng làm việc Tổng Giám đốc, lập tức mở cửa phòng, ở trong bóng đêm đã không kịp chờ đợi, ôm lấy cô gái mềm mại, hôn chặt đôi môi ngọt ngào của cô. . . . . .

“Ưmh. . . . . .” Cả người Đường Khả Hinh lại bắt đầu nhanh chóng nóng ran, cuồng nhiệt vươn tay ôm cổ của anh, rất khát vọng dâng hiến nụ hôn của mình.

Trang Hạo Nhiên vừa cuồng nhiệt  hôn cô, tay vừa đóng chặt cửa lại, bế ngang cả người Đường Khả Hinh lên, đặt ở trên ghế sa lon, mình nặng nề đè ở trên người của cô, giống như muốn đem tất cả nhiệt tình bên trong người, lập tức truyền vào người cô gái này, vừa bưng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, mút đầu lưỡi của cô, vừa trầm trọng rất mập mờ cuồng nhiệt nói: “Anh yêu em. . . . .”

“Em cũng yêu anh!” Ở trong bóng tối Đường Khả Hinh nghe buổi biểu diễn từ thiện sắp bắt đầu, ánh đèn bên kia thoáng qua, âm nhạc lễ hội sống động vang lên, cô rất nhiệt tình và mê loạn đá rơi giày cao gót của mình, vừa đón nhận nụ hôn của anh, vừa co chân dài, đôi tay ôm bên hông kiên cố của anh, phát hiện thân thể của anh rắn chắc, thật sự mê người!

“Nhóc. . . . . .”

Hai người ở bóng tối ôm chặt hôn nhau, mập mờ vuốt ve và xoa nắn, thỉnh thoảng hai người ngã trên mặt đất, đều rất quý trọng cảm giác ngọt ngào hạnh phúc, trời đất quay cuồng như tối nay, có đôi khi Đường Khả Hinh tinh nghịch muốn ở trong bóng tối cởi bỏ từng cúc áo của anh, anh ở trong bóng tối cười trầm thấp hấp dẫn, véo nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, sâu kín nói: “Bướng bỉnh. . . . . .”

Thân thể Đường Khả Hinh nằm ở trên thảm lông cừu, lại tinh nghịch vươn tay ôm cổ của anh, ngẩng mặt lên, ở bên tai của anh thổi hơi, ngọt ngào tỉ tê thì thầm nói: “Em yêu anh. . . . . . Em rất yêu anh, rất yêu anh. . . . . .”

Trái tim giống như bị mèo càu.

Trang Hạo Nhiên cúi xuống, ở trong bóng tối nhìn cô, lại dâng trào kích động nói: “Em như vậy bảo anh làm sao không yêu em?”

Anh nói xong, lập tức chuyển người, đặt Đường Khả Hinh ở trên người, lại tiếp tục hôn cuồng nhiệt, thỉnh thoảng ngón tay lướt qua hông của cô, chọc cho cô cười khanh khách, nghe tiếng cười như vậy, anh càng cuồng nhiệt hôn môi của cô, cằm của cô, cổ của cô, nâng nhẹ cánh tay trắng như tuyết của cô, thật thâm tình mút, hôn. . . . . .

Đường Khả Hinh nằm ở trong thế giới của anh, cô giống như hạnh phúc và vui vẻ, không nhịn được nhắm mắt lại, nuốt cổ họng.

Đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên.

Hai người đang mập mờ nhưng vẫn dừng lại động tác, nghi ngờ nhìn ngoài cửa.

Lãnh Mặc Hàn ngưng mặt đứng ở ngoài cửa, sâu kín nói: “Lão đại, đã đến giờ!”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK