Chương 77: Cánh cửa trí nhớ (ba 3)
Tiểu Nhu đang cầm cái ly trống không, ngây người nhìn những chuyên gia hầu rượu khác, quả nhiên đem rượu đỏ trong miệng nhổ vào trong cái khay bạc do nhân viên phục vụ mang tới, sau đó cô nhìn thấy có một nam phục vụ đang cầm cái khay bạc đi tới trước mặt của mình, nhìn mình, vẻ mặt cô đau khổ, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, quay đầu nhìn thấy Laurence đang mỉm cười nhìn mình, cô lập tức phồng má, sau đó cúi đầu, đem mặt mình vùi vào trong cái khay bạc nhổ ra không khí!
Nhân viên phục vụ cau mày cúi đầu, nhìn cái khay trống không, có chút ngạc nhiên nhìn Tiểu Nhu.
Tiểu Nhu không dám lên tiếng, liền tranh thủ để xuống ly rượu, thấy Laurence nhìn mọi người, nghe ý kiến của bọn họ, chúng chuyên gia hầu rượu nhất trí gật đầu, cô cũng nghe lời Đường Khả Hinh, cũng gật đầu một cái, không ngờ Laurence nhanh chóng đi tới trước mặt của mình, hỏi: “Tại sao cô cảm thấy rượu đỏ năm 2005, thích hợp cho vòng rượu đỏ đầu tiên trong tối nay?”
Tiểu Nhu hoàn toàn bị dọa sợ, lại nghe được bên tai nhanh chóng truyền đến tiếng của Đường Khả Hinh, cô dựa theo lời Khả Hinh dạy cô, từng câu nói ra: “Bởi vì năm 2005 là năm Bordeaux tốt nhất! Ánh mặt trời rất đầy đủ, thời tiết khô ráo, hơn nữa nhiệt độ rất cao, nhưng không có nóng bức, ban đêm vô cùng mát mẻ, cho nên quả nho phát triển rất đầy đủ, lượng đường vừa đủ, mùi vị nồng đậm, quả nho đỏ chưng cất rất ổn định hợp khẩu vị, vòng thứ nhất rượu đỏ, tất nhiên sẽ chọn đỏ rượu ổn định, để cho khách thưởng thức thứ rượu ngon ngày càng cao!”
Laurence nghe cô gái nhỏ này nói đến rượu đỏ rõ ràng rành mạch, lại đưa ra một vấn đề khác. . . . . .”Vừa rồi tôi cũng không có nhắc tới, đây là rượu đỏ Bordeaux, cô làm sao biết đó là loại rượu đỏ đó?”
“Bởi vì chỉ có rượu nho đỏ Bordeaux năm 2005, 2006 mới có thể sánh ngang Red Bordeaux năm1996, chuyên gia hầu rượu luôn có thể chọn lựa loại rượu có năm thích hợp nhất, rượu đỏ đắt giá, nhưng rượu đỏ thích hợp thực ra không phải là năm, không phải ở đắt giá, mà ý tứ chỉ có một chữ. . . . . .”Khéo” Tiểu Nhu dựa theo lời của Đường Khả Hinh từ từ giải đáp!
Cuối cùng trên mặt Laurence lộ ra nụ cười, nhìn Tiểu Nhu, khẽ gật đầu nói: “Ừ. . . . . .”
Tiểu Nhu cũng miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
“Nghe qua wales chưa?” Laurence đột nhiên nhìn Tiểu Nhu chằm chằm, hỏi.
“À?” Tiểu Nhu kinh ngạc một chút, không biết trả lời thế nào. Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép.
Đường Khả Hinh lại kích động quỳ trên mặt đất, trên mặt lộ ra nụ cười nghẹn ngào, hưng phấn nói: “Nghe qua! ! Học viện đào tạo chuyên gia rượu ở Anh quốc! ! Là học viện đào tạo chuyên gia rượu tốt nhất thế giới! ! Là học viện có uy tín nhất cấp giấy chứng nhận hành nghề chuyên gia rượu đỏ!”
“Nghe qua. . . . . . là . . . . . Học viện đào tạo chuyên gia rượu ở Anh quốc. . . . . .” Tiểu Nhu nhàn nhạt nói nhỏ.
Laurence mỉm cười hỏi: “Muốn đi không?”
Tiểu Nhu sửng sốt một chút, không biết trả lời thế nào.
Đường Khả Hinh nhất thời nản chí, hai mắt đỏ bừng ngồi dưới đất, đây là học viện mình mơ ước, đã từng rất cố gắng, rất cố gắng đi về phía con đường kia, rất vất vả, rất vất vả đi tới. . . . . .
“Ách. . . . . .” Tiểu Nhu không biết trả lời thế nào, mắt trừng thật to, suy nghĩ.
“Cần suy nghĩ lâu như vậy sao? Đây chính là nơi mỗi chuyên gia hầu rượu đều mơ ước được đi.” Laurence mỉm cười nói.
Đường Khả Hinh rơi nước mắt, nghẹn ngào nói: “Tiểu Nhu. . . . . . Cô muốn đi không? Đó là một nơi bất kỳ người nào thích rượu đỏ cũng mơ ước muốn đi vào, nơi đó có rượu ngon nhất, giáo sư tốt nhất, là địa phương mang linh hồn rượu đỏ, sau khi ra ngoài, số mệnh và tương lai của cô sẽ hoàn toàn thay đổi, cô muốn đi không?”.
Tiểu Nhu trừng lớn con ngươi, suy nghĩ vấn đề này, lại nhìn về phía Laurence, ai không yêu tiền đồ vô hạn, lòng của cô có chút dao động, lại nhìn Laurence, yếu ớt hỏi: “Tôi có thể đi không?”
Laurence cười nói: “Bây giờ cô tạm thời không thể đi nhưng trong tương lai cô sẽ có cơ hội có thể đi, tối nay biểu hiện tốt một chút, nếu cô có thể vượt qua kỳ quan sát của tôi, tôi sẽ thay mặt Khách sạn Á Châu đồng ý, đề cử cô đến Học viên đào tạo chuyên gia hầu rượu Anh quốc, học tập rượu đỏ, sau khi về nước, ký hợp đồng cả đời!”
Tiểu Nhu xôn xao nhìn Laurence, nói: “Vậy. . . . . . Tôi . . . . .”
“Cố gắng cho tốt!” Laurence không nói nữa, lập tức tiến lên, ra lệnh cho tất cả nhân viên phục vụ dâng lên rượu đỏ năm 2005 cho tân khách. . . . . .
Tiểu Nhu thấy Laurence đi rồi, cô căng thẳng khẽ hỏi Đường Khả Hinh: “Khả Hinh! Tôi có thể đi không?”
Đường Khả Hinh nức nở gật đầu, nói: “Ừ. . . . . . Tôi giúp cô. . . . . .”
Cô nói xong, đột nhiên trong lòng đau nhói, để xuống tai nghe, cuốn rúc vào trên mặt sàn lạnh lẽo, ôm đầu gối khổ sở nức nở, nước mắt từng viên lăn xuống, không nhịn nổi bi thương và mất mát, mặt vùi vào trong đầu gối, đau lòng khóc rống: “Cha. . . . . . con xin lỗi cha. . . . . . con xin lỗi cha, con xin lỗi cha. . . . . . Nếu không phải con nhất thời yếu lòng, con có thể hoàn thành hy vọng của cha. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . .”
Phòng giám sát Khách sạn Á Châu!
Một cảnh sát phát hiện tia tử ngoại quét ngang về phía sảnh tiệc trong bán kính ba ngàn mét, phát hiện tại một cầu thang có một người phát ra cảm ứng nhiệt năng, hơn nữa thời gian đã hơn 30 phút! Anh ta lập tức cầm bộ đàm, thông báo cho đồng nghiệp lầu dưới sảnh tiệc, nói: “Phát hiện khác thường! ! cửa chính sảnh tiệc, phía bên trái, nơi lối thoát hiểm, có cảm ứng nhiệt năng vượt qua 30 phút!”
Đặc cảnh tại đại sảnh lầu một nghe xong, lập tức lạnh lùng xoay người, cùng hai người đồng nghiệp, đi lên sảnh tiệc lầu hai, nhanh chóng chạy tới cầu thang, lúc cánh cửa thép của Lối thoát hiểm sắp sửa mở ra, bọn họ nhanh chóng rút súng lục ra, một bước mở cửa chính, nhắm ngay bên trong kêu to: “Không được nhúc nhích! !”
Đường Khả Hinh hoảng sợ, đôi mắt đẫm lệ, nhìn chằm chằm mấy người đàn ông trước mặt, vẻ mặt lạnh lùng dữ tợn giơ súng nhắm ngay mình, cô tức khắc nhớ lại hình ảnh đáng sợ trong cái đêm ba năm trước đây, trái tim của cô chợt run lên, bất chấp tất cả, hai tay ôm đầu khàn giọng kêu to: “A ………”
Tiếng thét kinh hoảng bén nhọn thoát ra hành lang thật dài!
Cả sảnh tiệc đột nhiên yên tĩnh, tất cả tân khách kinh ngạc hai mặt nhìn nhau, canh giữ chặt chẽ ở đại sảnh bữa tiệc, đặc cảnh và bảo vệ lập tức đề phòng, tay đè vị trí giấu súng, căng thẳng quan sát xung quanh sảnh tiệc, đặc cảnh cận thân của Thủ tướng lập tức bảo vệ chặt ở bên cạnh Thủ tướng và phu nhân cùng Tô tiểu thư, sẳn sàng tác chiến bất cứ lúc nào! Vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi nghiêm túc, nhìn thấy Giám đốc Hoắc Minh cùng đội đặc cảnh nhanh chóng đi tới, một người đi tới bên cạnh Thủ tướng khe khẽ trấn an, một người tới đến sau lưng Tưởng Thiên Lỗi khe khẽ nói một câu!
Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi mãnh liệt chớp lóe, trực tiếp đặt khăn ăn trên bàn, lạnh lùng đứng lên, nhìn về phía Thủ tướng khẽ khom người, mỉm cười nhìn tân khách toàn trường nói: “Xin lỗi các vị, vừa rồi xảy ra chuyện ngoài ý muốn nho nhỏ, bây giờ đã qua, cũng không có chuyện nguy hiểm xảy ra, thỉnh an tâm dùng cơm. Tôi xin lỗi hiện tại không tiếp được, lát sau sẽ trở lại dùng rượu tạ tội.”
Anh nói xong, sắc mặt cứng rắn, xoay người sải bước đi ra sảnh tiệc trong ánh mắt kinh nghi của mọi người, sau đó nghe được nơi hành lang dài nào đó, truyền đến tiếng khóc rất thê thảm của một cô gái, mày anh nhíu lại, tất cả vệ sĩ, Tào Ngọc Tinh và chúng quản lý cùng đi dọc theo hành lang thật dài, từng bước từng bước đi về phía trước, càng đi càng gần, càng nghe tiếng kêu khóc thất thanh của một cô gái nhỏ: “Đừng giết tôi, Đừng giết tôi, tôi không biết gì cả! ! Bỏ qua cho tôi đi! Tôi cầu xin các người, tôi cầu xin các người! !”
Tưởng Thiên Lỗi nghe tiếng khóc này, sắc mặt càng ngày càng nặng nề, bước nhanh về phía phát ra âm thanh kia, đi cuối hành lang, rốt cuộc nhìn thấy mấy đặc cảnh, tay cầm súng lục, nhắm ngay một góc thang lầu tại lối thoát hiểm, nắm cò súng hết sức đề phòng, giống như một giây kế tiếp sẽ phải giải quyết cô gái khóc la thê lương ở trước mặt, anh hai mắt lạnh lẽo, đi qua mấy viên đặc cảnh, đi vào cầu thang bộ, đột nhiên nhìn thấy có một cô gái mặc đồng phục khách sạn, đang ngồi xỗm trên mặt đất, để tóc ngắn, khóc rống: “Cứu tôi ! Cứu tôi ! Tôi không biết gì cả! Bỏ qua cho tôi đi! ! Bỏ qua cho tôi ————”
Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi đông lại, nhìn cô gái trước mặt, cuối cùng tức giận mở miệng: “Cô là ai?”
Đường Khả Hinh vừa nghe giọng nói này, bỗng nhiên ngẩng đầu đôi mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm người trước mặt! !
Cánh cửa trí nhớ tức khắc mở ra!
Tưởng Thiên Lỗi nhìn thấy Đường Khả Hinh quỳ trên mặt sàn khổ sở khóc, rốt cuộc giật mình, trên mặt lộ ra vẻ nghi ngờ! ! Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép.