Chương 555: CHÍN GIỜ TỐI NAY
“Em cũng sẽ không chịu trách nhiệm với anh! !” Đường Khả Hinh lại kêu to!
Trang Hạo Nhiên nghe vậy, thật sự bất đắc dĩ mỉm cười, nhìn cô nói: “Em biết em đang nói gì không?”
“Em biết rõ anh muốn nói gì!” Đường Khả Hinh căng thẳng ngẩng đầu lên nhìn anh nói: “Anh muốn nói với em, cùng em lên giường, muốn chịu trách nhiệm với em đúng không?”
“Anh . . . . .” Trang Hạo Nhiên mới vừa muốn nói chuyện.
“Anh nghĩ quá nhiều! !” Đường Khả Hinh đột nhiên căng thẳng, lúng túng đến đỏ mặt nói: “Lên một lần giường sẽ để cho anh chịu trách nhiệm? Vậy không phải em rất thua thiệt?”
“. . . . . . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên thật rất khó tin nhìn cô.
Đường Khả Hinh rất nóng nảy cuồng loạn, ôm khăn trải bàn, ánh mắt lóe lên căng thẳng nói: “Anh đừng hiểu lầm! Em tuyệt đối không phải bởi vì thích anh mà lên giường với anh! Đó là bởi vì em uống say, cho nên. . . . . . Cho nên. . . . . . Cho nên mới xảy ra chuyện như vậy! ! Đây vốn chính là chuyện rất khoa trương! Anh cũng không cần phóng đại! ! Nếu như nói đến lỗi, chúng ta đều có lỗi! Chủ yếu lỗi ở em..em không nên nhớ tới Tưởng Thiên Lỗi!”
“Chuyện giữa chúng ta đừng nói anh ấy!” Trang Hạo Nhiên nói nhanh.
“Đó là lỗi của Từ Chí Ma!” Đường Khả Hinh kêu to.
“Liên quan gì đến Từ Chí Ma?” Trang Hạo Nhiên thật sự gấp chết người, gọi.
“Nếu như không phải bởi vì bài thơ đó, chúng ta sẽ không xảy ra chuyện như vậy! Đều là lỗi của ông ấy! !” Đường Khả Hinh kêu to.
“Thân ái! ! Có thể để cho anh nói một câu không?” Trang Hạo Nhiên thật không chịu nổi, gọi! !
“Đó chính là lỗi của Margaux! lỗi của Conti! ! Tóm lại tất cả mọi chuyện tối hôm qua đều là sai! !” Đường Khả Hinh lại kêu.
Trang Hạo Nhiên thật sắp điên, cũng kêu lên: “Tất cả đều là lỗi của anh! ! Là anh không tốt! ! Để cho em bị thương! ! Anh làm cho em khổ sở như vậy, lúng túng như vậy, anh xin lỗi! Nhưng mặc kệ xảy ra chuyện gì, tối hôm qua chúng ta lên giường là sự thật!”
“A . . . . . . ” Đường Khả Hinh nghe xong lời này, đột nhiên điên cuồng ôm khăn trải bàn, kêu to: “Niky. . . . . . . .”
Niky đang cầm đĩa đi ra, nghe tiếng gọi như thế, đĩa trong tay soảng một tiếng rơi trên mặt đất, kích động kêu to: “No. . . . . . . ”
Trang Hạo Nhiên đang mất hồn, nghe được phía sau phòng ăn truyền đến tiếng kêu, anh đột nhiên trợn mắt, thấy phía trước vọt ra năm con chó lông vàng cực to nhe răng phóng tới bên này, anh hít vào một ngụm khí lạnh, trợn to hai mắt lui về phía sau mấy bước, cuối cùng hoảng sợ đến ngã trên mặt cỏ.
Năm con chó lông vàng cực to rống một tiếng, nghe mệnh lệnh của chủ nhân, mới vừa muốn nhào tới Trang Hạo Nhiên!
Trang Hạo Nhiên hoảng sợ muốn kêu lên. . . . . .
“Ngừng! !” Đường Khả Hinh thở hổn hển ngẩng đầu, cách giữa con chó bự lông vàng, nhìn Trang Hạo Nhiên kêu to: “Đi đi! Em đã nói rồi, chuyện này coi như chưa từng xảy ra qua! ! Đi đi!”
Trang Hạo Nhiên thật sự bất đắc dĩ đứng lên, nhìn Đường Khả Hinh gấp gáp nói: “Khả Hinh! ! Cho anh một cơ hội ngồi xuống nói chuyện với em một chút được không? Anh muốn biết, tối hôm qua. . . . Rốt cuộc anh có làm đau em hay không, anh muốn biết . . . .”
“A . . . . . ” Đường Khả Hinh lại khàn giọng hô to, lại muốn gọi cẩu cẩu. . . . . .
“No! !” Niky chợt nhào qua, một phát kéo lấy dây xích chó con chó lông vàng cực to cầm đầu, nhìn Trang Hạo Nhiên kêu to: “Go! Now!”
“Đường Khả Hinh! ! Ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không cho anh sao?” Trang Hạo Nhiên nhìn cô kêu to! !
“Đi đi! !” Đường Khả Hinh dậm chân quát to một tiếng, liền ôm lấy khăn trải bàn của mình, chợt xoay người bước đi, đúng lúc này, thấy Ellen đang đứng ở hành lang phòng ăn nhìn mình, trong lòng của cô căng thẳng, không nói chuyện nữa, đi qua bên cạnh anh thật nhanh đi về phía trước.
Ellen nhìn cô một cái, mới có chút tức giận và phẫn uất nhìn Trang Hạo Nhiên.
“Khả Hinh! !” Trang Hạo Nhiên lại muốn tiến lên!
“Grừ..! ! !” Con chó lông vàng cầm đầu muốn cắn chết Trang Hạo Nhiên!
Trang Hạo Nhiên chợt lui về phía sau một bước, cố kỵ nhìn mấy con chó chết tiệt này, thở gấp, vẫn nghĩ tới Đường Khả Hinh, không chịu lui về phía sau. . . . . .
“Go! ! No!” (Đi mau, tôi không giữ nổi.) Niky thật sự đầu đầy mồ hôi kéo con chó lông vàng, nhìn Trang Hạo Nhiên gấp gáp gọi.
Ellen cũng thuận thế đi xuống, nhìn anh nói: “Let her calm down. . . . . .” (để cho cô ấy yên tĩnh một chút).
Trang Hạo Nhiên nóng mắt nhìn cánh cửa phòng ăn, do dự thật lâu, mới bất đắc dĩ xoay người đi khỏi.
Bên trong gian phòng.
Đường Khả Hinh ôm khăn trải bàn, tựa vào cạnh cửa, hai mắt nổi lệ nghe bên ngoài tiếng chó sủa ít dần, biết người kia đi khỏi, cô thở dốc một hơi, đầu tựa vào trên cửa, trong đầu cảm giác hỗn loạn, không muốn nói chuyện.
Qua một lúc lâu.
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.
Thân thể Đường Khả Hinh cứng rắn, lập tức căng thẳng gọi: “What?”
Tiếng của Niky truyền đến: “Is me!” (là tôi)
Đường Khả Hinh nghe ậy, mới chậm rãi đứng lên, mở cửa, thấy Niky có chút bất đắc dĩ cười nhìn mình, vẻ mặt cô cũng mờ mịt và mệt mỏi nhìn Niky. . . . . .
“He asked me to give you. . . . . .” (vừa rồi anh ấy lại quay lại, anh ấy bảo tôi đưa cho cô. . . . . . ) Niky đột nhiên nâng một cái túi, đưa cho Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh sững sờ, cúi đầu nhận lấy cái túi, từ bên trong lấy ra một cái hộp nhỏ màu hồng, mở ra, là đôi giày múa chuồn chuồn đêm qua mình để lại hồ bơi, trong lòng của cô đau nhói, nhìn đôi giày này, nhớ tới đêm qua hai người ngồi ở bên bể bơi nói chuyện phiếm, thật ra đây là ngày thứ nhất nghe Trang Hạo Nhiên nói lời xuất phát từ đáy lòng, hai mắt của cô chợt đỏ bừng, mới vừa muốn đậy nắp, lại nhìn thấy bên cạnh có tờ giấy nho nhỏ. . . . . .
Cô ngạc nhiên cầm tờ giấy nhỏ lên, mở ra, trước mặt là chữ viết của Trang Hạo Nhiên: tỉnh dậy nhất định không có ăn cái gì chứ? Mua cho em bánh mì và sữa tươi em thích ăn.
Đường Khả Hinh nhất thời sững sờ, nhắc túi, từ bên trong lấy ra một cái hộp tiện lợi, mở ra, thấy bên trong là bánh ngọt chocolate và một chai sữa tươi dâu tây mình thích ăn, trong lòng không khỏi ấm áp, có chút xúc động, phát hiện bên cạnh bánh ngọt đút tờ giấy nho nhỏ màu xanh dương, cũng là chữ viết phóng khoáng của Trang Hạo Nhiên: “Tối nay chín giờ anh tới đón em.”
Không có lời thừa thải, một câu nói đơn giản: tối nay chín giờ anh tới đón em.
Trong lòng của Đường Khả Hinh khẽ ấm áp, nhìn bánh ngọt và sữa tươi, nước mắt chảy xuống.
Một chiếc Rolls-Royce phiên bản dài hướng về phía Cambridge chạy nhanh tới.
Trang Ngải Lâm mặc T-shirt màu trắng, cổ sâu tay ngắn, quần jean màu xanh dương đậm, tựa bên cửa xe, thật sự hết sức hết sức nhàm chán cắn một viên ô mai trước khi đi ra ngoài, bất đắc dĩ thở dài, nhìn phong cảnh Cambridge, đang suy nghĩ rốt cuộc có chuyện gì?
“Cô gái này tên gọi là gì?” Vẻ mặt Ân Nguyệt Dung kích động hưng phấn dựa vào con gái, hỏi! !
Trang Ngải Lâm thở dài, mới trả lời mẹ: “Gọi Khả Hinh. . . . . .”
“Khả Hinh?” Ân Nguyệt Dung vừa nghe cái tên này, mắt sáng lên, lại kích động nói: “Cái tên này thật dễ nghe! !”
Trang Ngải Lâm ngáp mạnh một cái, quay mặt đi không muốn nhìn mẹ.
“Cô ấy biết bơi lội hay không?” Ân Nguyệt Dung lại căng thẳng nhìn con gái, hỏi!
Trang Ngải Lâm thật sự vẫn còn rất giấc buồn ngủ, nhìn mẹ thở dài, nói: “Không biết. . . . . .”
Ân Nguyệt Dung sững sờ, lập tức rất nghiêm túc vươn tay che lồng ngực của mình nói: “Không biết bơi lội không có quan hệ! ! Mẹ đi học! !”
Trang Ngải Lâm cảm thấy buồn cười quay mặt sang, nhìn mình mẹ, nói: “Mẹ đi học?”
“Đúng! ! Mẹ đi học! !” Ân Nguyệt Dung nói rất chắc chắn.
Trang Ngải Lâm thật sự hết sức khoa trương nhìn mình mẹ rất căng thẳng, cô không nhịn được nữa cười nói: “Mẹ! ! Mẹ căng thẳng như vậy, chẳng may người con dâu này cô ấy thật không phải là bạn gái của Trang Hạo Nhiên thì mẹ làm sao?”
Ân Nguyệt Dung lập tức nghiêm trang nói: “Nam chưa cưới, nữ chưa gả, cái gì cũng có thể, vô cùng có thể! Đây là cha của con nói đấy!”
Trang Ngải Lâm im lặng, bất đắc dĩ nhìn mẹ, ah một tiếng, cười nói: “Mẹ lợi hại!”
“Tại sao xe này chạy chậm như vậy? Chẳng may con dâu của mẹ biến mất thì sao?” Ân Nguyệt Dung lại căng thẳng nhìn tài xế, gọi: “Lái nhanh một chút! !”
“Vâng! Bà chủ! !” Tài xế lập tức tăng tốc lao đi.
“Mẹ, bình thường không phải mẹ say xe sao? Mẹ luôn ngồi máy bay trực thăng đấy?” Trang Ngải Lâm trêu chọc mẹ của mình, cười nói.
Vẻ mặt Ân Nguyệt Dung căng thẳng nhìn tới trước xe, gấp gáp nói: “Mẹ không muốn lúc mẹ nhìn thấy con dâu, xảy ra sự cố rơi máy bay!”
“. . . . . . . . . .” Trang Ngải Lâm nhìn bà, không phản đối.
“Em trai con đâu?” Lúc này Ân Nguyệt Dung mới nhớ tới con trai của mình.
Trang Ngải Lâm suy nghĩ một chút, liền gãi tóc dài nói: “Giống như ở Cambridge chứ?”
“Con gọi điện thoại cho nó, nói mẹ tới, nó có thể cút!” Mặt mũi Ân Nguyệt Dung tràn đầy hưng phấn cười nói.
***
Trang Hạo Nhiên bâng quơ mở mui xe thể thao của mình, dọc theo đường lớn thật dài trong rừng chạy nhanh tới phía trước, gió thật mãnh liệt đập vào mặt, nhớ tới ở trong phòng ôm hôn Đường Khả Hinh, ôm thân thể mềm mại của cô, mút đầu lưỡi của cô, bị bắt được một chút trí nhớ, đôi bàn tay nhỏ bé của cô nhẹ ôm cổ mình, hai mắt anh thoáng qua nụ cười cảm động, cùi chỏ khẽ tựa vào bên cửa xe, ngón tay chạm nhẹ vào môi mỏng khoêu gợi của mình. . . . . .
“Đau quá. . . . . .”
Lúc cô gái bị tiến vào, giống như vẫn còn nghe tiếng khóc nhỏ trong đêm qua.
Trang Hạo Nhiên cầm vô lăng một tay, hai mắt lại hiện lên vài tia kịch liệt, nuốt cổ họng, thở dốc một hơi, tập trung tinh thần lái xe, nhìn biệt thự đang ở phía trước, liền lái chậm lại, cho xe từ từ dừng ở dưới một gốc cây anh đào trước biệt thự. . . . . .
Một bóng đen, từ trong rừng cây hiện ra, vẻ mặt nghiêm túc và âm trầm nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên ngồi ở trên xe thể thao, yên tĩnh suy nghĩ kỹ một lúc, mới cởi bỏ dây nịt an toàn đi ra.
Trong bóng tối, cô gái từ trong rừng cây xuất hiện, chậm rãi giơ súng lục lên, nhắm ngay vị trí trái tim Trang Hạo Nhiên, hai mắt lộ ra ánh sáng thần chết.
Trong lòng Trang Hạo Nhiên còn nhớ tới Đường Khả Hinh, không có lưu ý tình huống xung quanh, chỉ cất bước đi tới biệt thự.
Phụt . . . . . . .
Một tiếng súng vang, thức tỉnh con chim nhỏ trong lồng, thức tỉnh đám mây bay trên bầu trời, thức tỉnh vận mệnh ngủ mê.
Trang Hạo Nhiên im lặng ở trước cửa biệt thự, nhìn tới trước cửa, cảm giác trái tim bốc cháy, anh chớp nhẹ hai mắt, giống như muốn nói rất nhiều lời, nhưng vào lúc này, chậm rãi ngã xuống đất. . . . . .
Ánh mặt trời chiếu xuống, rơi vào trên thân thể của anh, chiếu rọi nghiêng mặt của anh, hai mắt nhắm nghiền, lông mi thật dài, giống như chỉ ngủ thiếp đi.