Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 515: MỘT CHÚT YÊN LẶNG

Đường Khả Hinh vui vẻ cởi xe đạp trở lại phòng ăn, nhoài người về phía trước, dựa xe vào vách, liền cảm thấy vui vẻ lấy từ điển tiếng Trung-Anh, đưa trước mặt của Bruce, hưng phấn gõ hai chữ tuyển dụng cho ông ta nhìn. . . . . .

“Recruit?” Bruce cúi đầu, liếc mắt nhìn từ đơn trong tự điển, kinh ngạc hỏi: “You crazy?”

Đường Khả Hinh lại ngẩng đầu lên, trợn to hai mắt nhìn Bruce dùng tiếng anh kêu to: “Why? I must do it, just do it” (Tôi nhất định phải làm như vậy)

Bruce nhìn về phía đường Khả Hinh nhanh chóng nói: “It costs us lot to adveltise for wattles, are you pable of helding verything, including buying food, and managing the wattles? (Tuyển dụng nhân viên phục vụ, cần rất nhiều tiền, mua thức ăn, quản lý nhân viên phục vụ, tất cả mọi thứ, cô có thể gánh vác sao?)”

Đường Khả Hinh sửng sốt nhìn Bruce, không hiểu ông ta đang nói gì.

Bruce ngồi tại chỗ, nhìn Đường Khả Hinh, cô gái nhỏ này, đứng ở trước mặt của mình, mắt bập bùng, tóc trên trán rũ xuống trên khuôn mặt nhỏ nhắn, giống như một đứa bé không trải qua chuyện đời, vốn tưởng rằng cô chỉ vui đùa một chút, quét dọn nơi này sạch sẽ, chờ hết nhiệt tình, cô sẽ thôi, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt vội vàng của cô, liền không có cách nào, tiến lên một bước, giơ tay dùng tiếng anh đơn giản nhất, nhắc nhở cô nói: “I tell you, no no no. That’s impossible!”

Ánh mắt của Đường Khả Hinh sáng lên, nghe hiểu những lời này, tức giận đến run rẩy dùng tiếng anh, lại dùng từ lung tung, vung tay lên, chỉ bả vai Bruce, kêu lên: Do you know? I come from china! !”

Bruce dừng lại nhìn cô.

Niky cũng nghi ngờ mà tò mò nhìn cô.

Đường Khả Hinh thở hổn hển nhìn sắc mặt Bruce bình tĩnh, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô sung huyết đỏ bừng, trên trán đổ mồ hôi nóng, tức giận lại nói: Seven thousand five hundred kilometers do you know? Distance i’m not sleep, I don’t drike wine, I do everything for this restaurant. I must do it” (7500 cây số! Ông biết không? Tôi không uống rượu, tôi cũng không có ngủ! ! Tôi làm tất cả cũng là vì phòng ăn này! Tôi phải làm như vậy! !)

Bruce im lặng nhìn Đường Khả Hinh!

Hai mắt Đường Khả Hinh thoáng qua ánh sáng sắc bén, ngẩng mặt lên, lại dùng tiếng trung mạnh mẽ nói: “Không người nào có thể ngăn cản, tôi từ 7500 cây số bay tới, quyết định chuyện cần làm! Tôi không thể trở về như vậy! Cuộc đời của tôi vẫn luôn đang lùi lại! Tôi muốn đi về phía trước! !”

Hai mắt Niky nhấp nháy, nhìn thái độ của Đường Khả Hinh, liền có chút thỏa hiệp nhìn Bruce, nói: “I don’t think its difficelt we can be the wattles, little Mike can serve us some tea” (Thật ra tôi cảm thấy chuyện này không có khó, chúng ta làm nhân viên phục vụ, Mick còn có thể châm trà cho khách …! )”

“No! ! ! !” Bruce nghe đến đó, nhìn Niky giận dữ! !

Niky giật mình, lui về phía sau một bước.

Đường Khả Hinh nghe được chữ No này, liền lại tức giận nhìn Bruce, kêu to: “Get out! !”

Niky kinh ngạc nhìn Đường Khả Hinh.

Bruce càng tức giận nhìn về phía đường Khả Hinh, chỉa về phía nàng ngửa mặt đến đây mắng: “You are a rude chinese” (Cô thật sự là một người Trung Quốc thật thô lỗ!)

“You too! !” Đường Khả Hinh nhìn ông ta, càng thêm tức giận kêu to! !

Bruce không nói gì, chỉ tức giận đi vào phòng ăn, sau đó đi về phía gian phòng nhỏ, muốn xuống hầm lấy rượu uống…, tuy nhiên ông ta phát hiện cửa gian phòng nhỏ khóa lại, ông ta tức giận đi ra, nhìn Đường Khả Hinh đứng ở dưới ánh mặt trời, vẻ mặt vẫn tức giận cứng ngắc, ông ta đứng ở hành lang kêu to: “Where’s the key?”

Đường Khả Hinh lạnh lùng quay đầu, nhìn về phía Bruce, nghiến răng nghiến lợi hét: “The wine belong to restaurant not you. You can’t drike wine.” (cái chìa khóa này thuộc về phòng ăn, không phải của ông. Ông không được uống rượu! !)

Bruce nóng mắt nhìn cô thật lâu, mới nhìn Niky ngẩn người tại chỗ, kêu to: “Let’s go. I don’t belive she can handle it” (Chúng ta đi, tôi xem một mình cô ấy có thể làm ra chuyện gì).

Đường Khả Hinh giống như nghe hiểu lời của ông ta, trong lòng run lên.

Niky quay đầu nhìn Đường Khả Hinh một cái, ngay lập tức kéo Mick ngây ngô đứng ở một bên, đi vào phòng ăn, chui vào phòng nghỉ ngơi phía sau phòng ăn.

Đường Khả Hinh tái mặt, đứng ở trên sân cỏ, hai mắt nhấp nháy nước mắt, đón gió Cambridge ngọt ngào, đột nhiên cảm thấy bản thân mình bị cô lập vô dụng, không biết nên làm sao, trong lòng càng ngày càng chua chua xót, nắm chặt quả đấm, suy nghĩ tới chuyện này nên làm thế nào? Cô im lặng không lên tiếng, đứng ở trên cỏ, nghĩ nghĩ, cây liễu trước mặt còn chưa nảy mầm, theo gió bay bay, thấy có một người ăn xin trong tay cầm một cái chén, dọc theo con đường ngô đồng đi tới. . . . . .

Đường Khả Hinh một mình lặng yên nhìn người ăn xin, mặc quần áo cũ rách không chịu nổi, bất quá khoảng 50 tuổi, sắc mặt tro tàn, đi ngang qua gốc cây quế vẻ mặt lộ ra một chút mờ mịt, cô cứ nhìn chằm chằm người ăn xin kia, cô đơn, cô không khỏi hồi tưởng lại lúc ấy mình ôm lấy cái rương, tựa vào bên cạnh xe điện ngầm ngủ, có một người đi đường đi qua bên cạnh mình, ném một bảng Anh trên người của mình. . . . . .

Hai mắt Đường Khả Hinh lóe lên thước, nhớ tới ngày hôm trước, mình một mình cô đơn bất lực kéo hành lý, như kẻ ăn xin, hai bàn tay trắng đi về phía trước, bên cạnh ngay cả một người quen cũng không có, nhớ tới sáng nay, Bruce bị mình kéo rời giường, vẫn cùng với mình tới chợ mua đồ, mặc dù vẻ mặt không thể làm gì, thế nhưng ông ấy vẫn giúp mình. . . . . .

Nghĩ tới đây, Đường Khả Hinh đột nhiên chợt xoay người lại, đi vào phòng ăn, thấy cửa nhỏ đối diện mở ra, biết bọn họ ở bên ngoài, cô im lặng xoay người đi vào phòng bếp, thấy phòng bếp sạch bóng, sau khi mình ra chợ mua bột mì và một chút thức ăn khác, hai mắt của cô chợt lóe, lập tức đi tới cầm một cái tô, đựng không ít bột mì, sau khi nhanh chóng hòa nước lạnh, mặt ngó bên ngoài cửa sổ nhỏ phòng bếp, một hàng cây hoa hồng thẳng tắp, hai mắt của cô kiên định đem khối bột đặt lên tấm thớt, dựa theo phương pháp cha dạy mình, không ngừng cán, không ngừng cán ! !

Bruce và Niky cùng Mick, ba người vẫn im lặng sống ở trong phòng, mặt băng bó, không nói lời nào.

“Thùng thùng thùng thùng. . . . . .” Trong phòng bếp truyền đến âm thanh băm thịt.

Đường Khả Hinh cầm dao nhỏ mới vừa mài trong phòng ăn, băm hết thật nhuyễn thịt bò mua về, vừa băm vừa quay đầu, nhìn da sủi cảo bên cạnh mình đã làm xong, hết sức xinh đẹp, cô nhìn thấy thịt đã băm tốt, lập tức cho vào một chút gừng băm, củ tỏi, dầu ô liu, muối, trộn vào một chút tôm xay và hành lá. . . . . . Các loại gia vị vào nhân bánh, cô lập tức cầm da sủi cảo, dùng cái muỗng múc nhân bỏ vào da sủi cảo, bàn tay nhỏ bé thon dài trắng nõn  nhanh chóng gói kỹ tất cả sủi cảo, hết sức xinh đẹp, lập tức mở nắp nồi, nhìn nước sôi, cô lập tức bỏ sủi cảo vào!

Hai mắt cô dịu dàng nhìn sủi cảo màu vàng nổi lên ở trong nước sôi, hết sức xinh đẹp, cô khẽ mỉm cười, nhưng vẫn không ngừng gói sủi cảo, hết sức nhanh chóng, kiên định.

Không đến bao lâu, cả phòng ăn thật lâu rất lâu không có bay ra mùi hương, còn có mùi thơm thịt bò đặc biệt.

Trong phòng ba người Bruce theo bản năng ngửi mùi vị hết sức nồng đậm mà đặc biệt, cũng không nhịn được tinh thần hơi hưng phấn, nhìn ra ngoài gian phòng. . . . . .

Đường Khả Hinh thật cẩn thận nấu sủi cảo xong, vớt lên từng cái từng cái đặt vào trong đĩa màu trắng, lại ở trên sủi cảo mềm mại trơn bóng, nhỏ vài giọt giấm đỏ chua ngọt mình điều chế, bưng lên ngửi mùi vị hết sức thơm, khẽ mỉm cười, cầm ba cái nĩa bên cạnh bếp lò, đặt xuống ở bên cạnh đĩa, đi ra phòng bếp.

Niky muốn đi ra khỏi phòng xem một chút, lại nghe được một loạt tiếng bước chân, ngay lập tức cô xoay người bước nhanh trở về, ngồi trở lại vị trí.

Đường Khả Hinh thật cẩn thận bưng sủi cảo, đi vào phòng của Bruce, nhìn ba người này đều ngồi im lặng ở trong căn phòng nhỏ, nhất là Bruce, đang ngồi tê đít trên giường, khuôn mặt băng bó, không lên tiếng, cô ngẩng đầu lên, nhìn ông ta một cái, im lặng đi vào, ngồi ở bên giường. . . . . .

Niky quay mặt sang, trợn mắt to, nhìn đĩa sủi cảo Đường Khả Hinh đang bưng trong tay, không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.

Đường Khả Hinh đang cầm sủi cảo, lấy lòng, lại gần Bruce gần như cố chấp, cầm cái nĩa, ghim một viên sủi cảo thơm nồng đưa tới bên mồm của ông ta, nhẹ nhàng nói: “Eat. . . . . .”

Bruce im lặng không lên tiếng, nhưng vẫn quay mặt sang, không biểu lộ gì nhìn Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh nhìn ông ta, hai mắt lập tức đỏ lên, hết sức thật lòng xúc động, dùng tiếng trung nói: “Tôi một mình tới nước Anh, mấy ngày nay gặp rất nhiều việc, tôi bị trộm mất tiền, còn bị đánh, gặp phải người tôi thương yêu nhất trong đời, tôi không mặt mũi ở lại, tôi đi tới nơi này, tôi vốn cho rằng tôi bất hạnh nhất, nhưng tôi phát hiện, ở nơi này ba ngày, vào lúc này, tôi hạnh phúc nhất, bởi vì tôi có các người. . . . . .”

Cô không biết dùng tiếng anh diễn tả thế nào, rất gấp gáp, trong lòng đau xót, cầm sủi cảo, cúi đầu, lặng lẽ nức nở, lặng lẽ rơi lệ.

Bruce giống như nghe hiểu lời của cô…, lặng lẽ nhìn cô.

Niky cũng không nhịn, vươn tay, nhẹ nhàng vỗ bả vai của cô, đồng tình an ủi cô.

Đường Khả Hinh lau nước mắt trên mặt, ngẩng đầu lên nhìn Bruce, nghẹn ngào nói: “Please, help me. . . . . . please, I need you. . . . . . please. . . . . . i’m so lone¬ly (Xin các người giúp tôi một chút, tôi cũng cần các người, tôi rất cô đơn. . . . . . )

Cô cúi đầu, khổ sở rơi lệ, tay bưng đĩa sủi cảo, run rẩy.

Bruce nhìn cô một cái, liền liếc về phía đĩa sủi cảo trong tay cô.

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, mổ đôi mắt đẫm lệ, nhìn vẻ mặt ông ta, lập tức cầm nĩa, ghim sủi cảo, đưa đến trên môi ông ta, nghẹn ngào nói: “Eat. . . . . .”

Bruce dừng lại nhìn cô.

Đường Khả Hinh cũng rơi lệ nhìn ông ta.

Bruce không có cách nào, nhận lấy nĩa trong tay cô, ăn viên sủi cảo, nhất thời phát hiện rất thơm nồng, trên mặt vốn muốn sĩ diện nhưng vẫn nhún nhún vai, vừa ăn vừa sờ sờ chòm râu của mình, gật đầu một cái, cười nói: “Delicious. . . . . .”

“Realy?” Niky vừa nghe, lập tức thật vui vẻ nghiêng người tới trước, cầm nĩa, ghim một viên sủi cảo, bỏ vào trong miệng, lập tức cười rất hưởng thụ vậy, Mick cũng vui vẻ đi tới, cầm nĩa, cũng ghim một viên sủi cảo, bỏ vào trong miệng nhai từng ngụm từng ngụm, nhất thời cũng cảm thấy rất thơm nồng, cười vui vẻ. Mọi người trong phòng, tất cả đều cười, Đường Khả Hinh càng cảm thán nhìn bọn họ thật vui vẻ ăn sủi cảo, trong lòng của mình cũng ấm áp, tràn lệ nở nụ cười.

Trong lòng lặng lẽ nghĩ: cám ơn mọi người, lúc tôi cô đơn nhất trong đời, ở bên tôi . . . . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK