Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 564: ĐÃ TỚI CHẬM

Ngày thứ hai sau cuộc thi đấu !

Đường Khả Hinh lên cấp cùng với 20 tuyển thủ, vào sáng ngày ba mươi, tham gia cuộc họp báo của Hoàn Cầu, đồng thời công bố danh tính của tất cả mọi người với bên ngoài, cùng với thành tích kinh người của bọn họ tại phòng ăn trên toàn thế giới, trong lúc đó, Tổng Công ty Hoàn Cầu cũng tuyên bố chuyên gia hầu rượu thi đấu vòng thứ hai. Vòng thứ nhất thi lịch sử phát triển rượu đỏ, vòng thứ hai thi quy định uống rượu cồn, phương thức sản xuất, nhân tố địa lý, nguồn gốc phân bố, ngoài ra tăng thêm kiến thức như xì gà, trà. . . . . . kèm theo thức uống khác, vòng thứ ba, còn lại là thử thành phẩm!

Tất cả chuyên gia hầu rượu đều đưa mắt đặt vào vòng thi đấu thứ ba, bởi vì đó mới là vòng thi đấu nhìn thấy bản lãnh thật sự!

Ánh đèn flash lóe lên từng hồi! !

Tất cả 20 tuyển thủ mặc đồng phục chuyên gia hầu rượu màu đen của Tổng Công ty Hoàn Cầu, áo sơ mi trắng, trong cùng một lúc, đeo bao tay trắng lên, nhận lấy cái hộp nhung màu xanh do nhân viên làm việc của Ban Tổ chức đưa tới, nhẹ nhàng mở ra, đột nhiên thấy bên trong là một cây kim cài áo bằng bạch kim hình quả nho hai lá, phía dưới lá khéo léo nhẹ nhàng rũ xuống một quả nho giống như giọt sương, giống như sắp trưởng thành. . . . . .

Đường Khả Hinh nhìn thấy quả nho, lập tức thích đến không nhịn được nở nụ cười.

“Chúc mừng các vị đạt được chứng nhận trung cấp chuyên gia hầu rượu do Trường học rượu đỏ West và Ban Tổ chức cuộc thi của Hoàn Cầu ban hành, kim cài áo quả nho bạch kim này là quà tặng cho thân phận của mọi người, còn có giấy chứng nhận tư cách!” Laurence mỉm cười trong ánh đèn nhấp nháy, giơ tay để cho nhân viên làm việc phát giấy chứng nhận cho mọi người!

Vitas lạnh lùng chậm rãi đứng lên, là Hiệu trưởng Trường West, cài nhẹ cúc áo tây trang, đi tới trước mặt tuyển thủ thứ nhất, nhận lấy giấy chứng nhận trong tay nhân viên làm việc, đưa đến trong tay chuyên gia hầu rượu hạng nhất, nói một câu: “Congraturations! !” (Chúc mừng bạn).

“Thank you!” Nam tuyển thủ Italy mỉm cười nhận lấy chứng nhận!

Vitas lại phát từng chứng nhận cho tất cả tuyển thủ, cuối cùng đến phiên Giang Dĩ Thần, nhìn ông   anh ta một cái, mới đưa giấy chứng nhận. “Congraturations! !”

“Thank you!” Giang Dĩ Thần đưa đôi tay nhận lấy giấy chứng nhận, khẽ gật đầu, cung kính cám ơn.

Vitas lại cầm giấy chứng nhận của Thiên Thiên, đi tới trước mặt cô gái luôn nở nụ cười sáng ngời động lòng, nhàn nhạt nói: “Congraturations! !”

“Thank you!” Thiên Thiên mỉm cười vui vẻ đưa hai tay ra nhận lấy giấy chứng nhận, mới vui vẻ nói: “Có thể nhận lấy giấy chứng nhận ở trong tay ngài, đây là mơ ước của tôi! Hôm nay rốt cuộc mơ ước của tôi thành sự thật!”.

Vitas lộ ra nụ cười lạnh nhạt, nói: “Cuộc sống là lúc khiêu chiến với chính mình mà không phải vượt qua người khác, cố gắng lên.”

“Cám ơn!” Thiên Thiên lại kích động gật đầu, cám ơn.

Vitas cầm lấy một quyển chứng nhận cuối cùng, lạnh lùng đi tới trước mặt của Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh đã vui vẻ kích động đến nói không ra lời, giương mặt nở nụ cười rạng rỡ, nhìn Thầy giáo! !

Vitas giống như nhìn cô cũng không thuận mắt, nắm quyển chứng nhận màu bạc, nhìn học trò, có chút tức giận nói: “Về sau cô tới phòng làm việc của tôi, có thể gõ cửa trước hay không! ?”

Phốc! ! Ở đầu kia có người cúi đầu nở nụ cười.

Đường Khả Hinh lập tức lộ ra nụ cười lúng túng, nhìn Thầy giáo, nói: “Sẽ! Nhất định sẽ!”

Vitas có một chút không tin, hai tròng mắt lạnh lùng nhìn người này trong chốc lát, mới đưa giấy chứng nhận đến trước mặt của cô, nhàn nhạt nói: “Congraturations.”

“Thank you!” Đường Khả Hinh nhận lấy chứng nhận, lớn tiếng đáp! !

Vitas bất đắc dĩ nhìn cô một cái, lúc này mới chậm rãi lộ ra nụ cười ấm áo, đi trở về vị trí ngồi xuống.

Lúc này Tưởng Thiên Lỗi mới từ vị trí chủ tọa, dẫn Laurence cùng thành viên Ban Tổ chức cuộc thi rượu đỏ, bắt tay với từng chuyên gia hầu rượu, nói: “Chúc mừng. . . . . .”

“Cám ơn. . . . . .” Mọi người rối rít bắt tay với anh, cung kính gật đầu tỏ vẻ kính ý.

Sau khi Tưởng Thiên Lỗi bắt tay với Thiên Thiên và Giang Dĩ Thần, rốt cuộc người cuối cùng đi tới trước mặt của Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh khẽ ngẩng đầu nhìn anh, suy nghĩ ngày hôm qua anh đi khỏi quán cháo lúc nào?

Tưởng Thiên Lỗi giống như hiểu ý ánh mắt của cô, khẽ vươn tay, nhàn nhạt nói: “Tối hôm qua anh ăn xong cháo thì về nhà.”

“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh sững sờ nhìn anh.

Thiên Thiên đứng ở một bên, hai mắt lóe lên một cái, liếc bọn họ.

“Chúc mừng em.” Tưởng Thiên Lỗi lại khẽ giơ tay về phía cô, mỉm cười nói.

Lúc này Đường Khả Hinh mới có chút bừng tỉnh, cũng chậm rãi vươn tay, cười nhạt nói: “Cám ơn. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô chăm chăm một cái, mới chậm rãi xoay người, ngồi trở lại vị trí chủ tọa.

Dưới sự yêu cầu của Ban Tổ chức, 20 chuyên gia hầu rượu cầm chứng nhận chia làm hai hàng, đứng ở ống kính trước mỉm cười chụp hình chung lưu niệm, khi ánh đèn flash nhoáng lên, danh tiếng của 20 chuyên gia hầu rượu lập tức tăng lên rất nhiều, thậm chí có truyền thuyết về Đường Khả Hinh luôn một mực vì rượu đỏ được người trong giới rối rít bàn tán.

Giữa trưa hôm nay tổ chức xong cuộc họp báo, liền giữ lại một chút thời gian cho các chuyên gia hầu rượu trao đổi với phóng viên, sau đó buổi tối Hoàn Cầu tổ chức tiệc ăn mừng 20 chuyên gia hầu rượu thuận lợi lên cấp, nghe nói bửa tiệc rượu đỏ lần này, mời tất cả chuyên gia rượu đỏ đẳng cấp nhất Thế Giới tham gia bữa tiệc, thậm chí còn có nhân vật chính trị nổi tiếng, cùng Chủ tịch, còn có các ông chủ vườn nho và các minh tinh nổi tiếng. . . . . . Cho nên, sau khi họp báo xong lúc giữa trưa, phóng viên lập tức chạy tới sảnh tiệc Khách sạn Á Châu, chuẩn bị tư liệu đầu tay, mà bọn Đường Khả Hinh cũng tạm thời buông lỏng tâm trạng thi đấu căng thẳng một chút, chuẩn bị tham gia bữa tiệc tối nay.

Tiêu Đồng và Đường Khả Hinh vừa nói vừa cười đi ra thang máy, đi về phía phòng thư kí bàn tán đến bữa tiệc tối nay, nhất định phải mặc trang phục lộng lẫy . . . . . .

“Trang phục lộng lẫy?” Đường Khả Hinh vùa đi về phía trước, vừa cười nói: “Tôi là người bình thường, dù ăn mặc thế nào cũng không có gì nổi bật.”

“Tôi cho cô biết nha!” Tiêu Đồng hết sức đứng đắn nhìn Đường Khả Hinh, nghiêm nghị nói: “Cô nên biết mấy ông già ở bên nước ngoài rất chú trọng tiệc tối này, nếu như cô có một chút không khéo léo, rất dễ dàng lưu lại ấn tượng không tốt trong lòng bọn họ, dù sao ở nước ngoài, hình tượng là thứ rất quan trọng!”

“Ở trong nước, hình tượng cũng rất quan trọng!” Đường Khả Hinh nở nụ cười nói.

“Cho nên ! ! Tối nay cô nhất định phải thật xinh đẹp! Johnson đó cũng tới!” Tiêu Đồng vẫn nhớ lúc tranh tài thì lão già thối tha này thiếu chút nữa chặt đứt tiền đồ của Đường Khả Hinh.

“Johnson tiên sinh?” Đường Khả Hinh kinh ngạc nói.

“Đúng vậy! Hơn nữa ông ta là một trong giám khảo chủ yếu vòng thứ hai ! Cô cũng phải cẩn thận một chút! Không được cám ơn, cũng ngàn vạn lần không được chọc giận ông ta, biết không?” Tiêu Đồng nhìn Đường Khả Hinh có chút căng thẳng nói.

“À. . . . . .” Đường Khả Hinh khẽ gật đầu đáp nhẹ.

“Cho nên nhanh đi chuẩn bị đi! Nếu như có lão đại ở đây, còn có thể cho cô một chút ý kiến! Rốt cuộc anh ấy đi đâu vậy? Thư ký bên Anh cũng không có tin tức của anh ấy!” Tiêu Đồng đứng ở trước cửa phòng làm việc của Trang Hạo Nhiên, cảm thán nói.

Đường Khả Hinh cũng nhìn cánh cửa kia, không lên tiếng.

“Tiêu Đồng, điện thoại!” Phòng thư kí có người gọi.

“Tốt!” Tiêu Đồng lập tức buông Đường Khả Hinh ra, đi ra ngoài.

Đường Khả Hinh chậm rãi đi đến trước cánh cửa kia, nhớ tới đêm hôm đó sau khi xảy ra chuyện, tên đàn ông xấu xa này giống như ăn sạch sành sanh sợ chịu trách nhiệm chạy mất, chẳng lẽ anh thật cho rằng một chai sữa tươi, một ổ bánh mì, mình sẽ muốn anh chịu trách nhiệm? Hừ! ! Cực kỳ đáng ghét! ! Cô không nói hai lời, ôm chứng nhận, liều mạng đạp cánh cửa kia một cái! !

“A. . . . . .” Vẻ mặt Đường Khả Hinh lập tức đau khổ nằm bên tường, cúi đầu nhìn giày cao gót màu đen của mình, khóc ô ô gọi: “Chân của tôi . . . . .”

Phốc! Đồng nghiệp Bộ phận hành chính bên kia rối rít cúi đầu, che miệng cười.

Đường Khả Hinh đỏ mặt nhìn mọi người một cái, lại hung hăng nhìn chằm chằm cánh cửa kia, nói: “Đừng để cho em nhìn thấy anh, em nhất định đâm hai mắt anh! ! Đâm chết anh! !”

Cô nói xong, liền oán hận đi, mới đi chưa được mấy bước, mặt nhăn nhúm kêu nhỏ: “Chân của tôi, Trang Hạo Nhiên đáng chết!”

Ban đêm, quả nhiên những ngôi sao tỏa sáng lấp lánh.

Trước đại sảnh huy hoàng Khách sạn Á Châu, đèn thủy tinh màu vàng chiếu sáng, vô số xe hơi sang trọng nổi tiếng xe dần dần dừng ở trước thảm đỏ, dưới sự hướng dẫn của nhân viên tiếp tân, rối rít mời khách đi tới sảnh tiệc lầu hai.

Tháng sau, Nhã Tuệ hoàn toàn được thăng lên Quản lý Bộ phận sảnh tiệc, người mặc đồng phục quản lý, đứng ở bên dưới đại sảnh, tay cầm máy điện đàm, rối rít chào hỏi mỗi vị khách phía trước, vừa phải trông chừng Đường Khả Hinh đến lúc nào? Phần lớn khách khứa đều đến, bao gồm những bậc thầy giới rượu đỏ, Vitas tiên sinh, Laurence tiên sinh, Johnson tiên sinh . . . . . Còn có chuyên gia hầu rượu hàng đầu đến từ các nước trên thế giới, cùng các ông chủ vườn nho, bao gồm Bác Dịch tiên sinh, người đã từng giành được huy chương vàng trên thế giới về rượu Sherry, chủ tịch Tưởng, Tưởng Tuyết Nhi, thậm chí Tưởng Thiên Lỗi đều đã đến. . . . . .

“Tại sao Khả Hinh còn chưa tới?” Nhã Tuệ không nhịn được đón gió biển mãnh liệt, có chút gấp gáp đi ra đại sảnh, che tay nhìn tới đoạn đường tối phía trước, rốt cuộc thấy được một chiếc tắc xi màu đỏ thẫm chậm rãi dừng ở trước thảm đỏ, cô sửng sốt.

Đường Khả Hinh mặc váy ren dạ hội màu trắng cao cổ không có tay, vén búi tóc trang nhã cổ điển, rũ xuống bên trái, dùng vô số hoa ngọc trai nho nhỏ cố định búi tóc, trang điểm nhẹ nhàng thanh nhã, khẽ mỉm cười kéo nhẹ đuôi váy thật dài, tay cầm túi xách ngọc trai, đi xuống tắc xi. . . .

Nhã Tuệ thấy Đường Khả Hinh tối nay giống như đóa sen, ăn mặc vừa vặn kín đáo, không chút chói mắt, cũng làm cho người chú ý để ở trong lòng, cô cảm thán mỉm cười, nói: “Phải mua xe rồi, ăn mặc như vậy, ngồi tắc xi.”

Váy lễ này là Trang Ngải Lâm chọn trước khi cô ra khỏi nước.

Trên đuôi váy ren đều thêu Tiên Hạc màu trắng, đuôi váy thật dài rũ xuống thảm đỏ, một làn gió bay tới, như hương hoa sen buổi sớm phả vào mặt.

Rất nhiều tân khách tại quầy tiếp tân rối rít tò mò nhìn ra đại sảnh, ngay cả nhân viên tiếp tân biết Đường Khả Hinh cũng nhìn cô ngây người.

“Tại sao muộn như vậy?” Nhã Tuệ nhìn Đường Khả Hinh, có chút lo lắng hỏi.

Đường Khả Hinh hơi cười khổ nhìn cô, làm sao dám nói với cô, hôm nay mình đá cánh cửa phòng của Trang Hạo Nhiên đau chân, chậm một chút.

“Mau đi lên! Rất nhiều tân khách đều tới. . . . . .” Nhã Tuệ nhìn Đường Khả Hinh tối nay xinh đẹp như vậy, cũng có chút mất hồn.

“Ừm!” Đường Khả Hinh nở nụ cười nhẹ nhàng đáp lời, sau đó nắm nhẹ đuôi váy màu trắng thật dài, bước chân tao nhã đi lên lầu.

Nhã Tuệ đứng ở trước đại sảnh, nhìn Đường Khả Hinh mặc váy dài trắng, nắm túi xách ngọc trai đi lên lầu, Tiên Hạc trên đuôi váy thật dài thật xinh đẹp, nếu như tối nay cô có thể gặp được chân mạng thiên tử, từ nay về sau được hạnh phúc là tốt rồi, sau đó tổ chức hôn lễ. . . . . . Nhã Tuệ tự nói với mình xong cũng không nhịn được nở nụ cười.

Đại sảnh bữa tiệc đang một mảnh náo nhiệt, các loại rượu đỏ, giống như thế giới rực rỡ, trình hiện tại trước mặt mọi người, mọi người rối rít nâng ly cười nói.

Laurence và Vitas, còn có Johnson đang cầm Conti 2000 đang ngồi nói chuyện phiếm, Tưởng Vĩ Quốc cùng với con gái mặc váy lễ màu hồng đang nhẹ nhàng trò chuyện với Cục trưởng và một số nhân vật chính trị, chuyên gia hầu rượu trúng tuyển làm quen với chuyên gia hầu rượu hàng đầu thế giới, tối nay Tưởng Thiên Lỗi mặc tây trang màu đen, áo sơ mi trắng, cổ áo mở ra, đeo bông hoa tơ tằm màu trắng, đang cùng một ông chủ vườn nho nói chuyện phiếm, đột nhiên nghe nói Đường tiểu thư tới, anh liền chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Đường Khả Hinh mặc váy dạ hội màu trắng, chải búi tóc trang nhã, đứng ở lối vào sảnh tiệc, xinh đẹp giống như đóa sen, xinh đẹp mộng ảo nhìn mọi người, hai mắt anh lóe lên, hơi rung động nở nụ cười. . . . . .

Trong sảnh tiệc, mấy người đàn ông trẻ tuổi, rối rít tò mò nhìn cô.

Tất cả thiên kim và tiểu thư cũng rối rít nhìn cô.

Đường Khả Hinh chỉ khiêm tốn bưng sâm banh, nói tiếng cám ơn, theo bản năng tiến vào hội trường, sau đó lẫn trốn. . . . . .

“Khả Hinh?” Trong ánh nhìn của mọi người, Vitas nhìn học trò, gọi nhỏ: “Tới đây. . . . . .”

Đường Khả Hinh nghe đến thầy giáo gọi cô, đoán chừng muốn giới thiệu mình cho người trong nghiệp giới biết, liền khẽ gật đầu, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, kéo nhẹ đuôi váy đi về phía thầy giáo. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi đứng ở trong đám người, lộ ra nụ cười, nhìn Đường Khả Hinh, tối nay cô thật đẹp. . . . . .

“Thầy. . . . . .” Đường Khả Hinh có chút ngượng ngùng tới trước mặt của Vitas, khẽ gật đầu.

Vitas liền lạnh lùng đỡ nhẹ hông của cô, tới trước mặt một Trang chủ người Pháp, nhẹ nhàng giới thiệu: “Vị này là Billy tiên sinh, đã từng giành giải thưởng Cabernet Sauvignon năm 1999.”

“Chào ngài.” Đường Khả Hinh khẽ mỉm cười, cung kính gật đầu chào hỏi.

Billy tiên sinh giơ ly rượu lên, biết cô không hiểu tiếng Pháp, mỉm cười chào hỏi.

Đường Khả Hinh nhẹ nhàng cụng ly với ông ta, uống một hớp nhỏ, Vitas lại dẫn cô đi giữa mọi người.

Nhiều chuyên gia hầu rượu nhìn Vitas yêu mến cô gái Trung Quốc như thế, không khỏi hết sức hâm mộ.

Vitas dẫn Đường Khả Hinh làm quen từng người, đi tới trước mặt mấy ông già trong giới rượu đỏ, Laurence mới mỉm cười nói: “Khả Hinh, tối nay là ngày vui mừng, vốn phải do Tổng Giám đốc Trang của cô dẫn cô đi gặp khách, tại sao không thấy cậu ấy?”

Bọn Lâm Sở Nhai đứng ở một bên cũng không dám lên tiếng, cảm thấy Trang Hạo Nhiên không xuất hiện, thật sự rất mất mặt, tối nay thật nhiều người đều xôn xao bàn tán.

Đường Khả Hinh nhìn Laurence cũng bất đắc dĩ  mỉm cười, nói: “Đúng vậy, không biết anh ấy đi đâu?”

Chết rồi sao! !

Vitas nhàn nhạt nâng ly rượu, uống một hớp nhỏ, mới nói: “Muốn cậu ta xuất hiện làm gì, cũng chỉ thêm một người vào phòng làm việc không gõ cửa.”

Phốc! Đường Khả Hinh buồn cười . . . . . .

“Ha ha ha. . . . . .” Một tiếng cười sang sãng bên ngoài sảnh tiệc truyền đến, nói: “Xin lỗi các vị, tôi tới đã muộn! !”

Tất cả người trong sảnh tiệc đều rối rít tò mò ngẩng đầu lên, nhìn bên ngoài sảnh tiệc, bao gồm Tưởng Vĩ Quốc lạnh lùng và Tưởng Thiên Lỗi. . . . . .

Đường Khả Hinh lập tức sững sờ, căng thẳng nhìn bên ngoài sảnh tiệc, vặn chặt túi xách trong tay! !

Rốt cuộc ở trong sự chờ mong của mọi người, Trang Hạo Nhiên mặc tây trang màu trắng, bên trong áo sơ mi màu xanh dương, cổ áo mở ra, vạt áo trước cài corsages màu xanh dương đậm, tác phong nhanh nhẹn, khí phách hiên ngang đi vào hội trường, nhất thời chúng phóng viên rối rít giơ cameras, bấm máy chụp hình, trong ánh đèn lóe sáng, ánh mắt anh lóe lên, nở nụ cười nhiệt tình nhìn mọi người. . . . . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK