Chương 869: KIM NGỌC MÃN ĐƯỜNG
Vĩnh viễn cũng đừng tin tưởng tin tức khí tượng! !
Một buổi tối vui vẻ tuyệt vời như thế, thì ông trời đổ mưa, Nhã Tuệ kích động gấp gáp đứng ở trong mặt cỏ, nhắc lòng bàn tay, giọt nước nhẹ nhàng rớt xuống, nghĩ đến đồng nghiệp bộ phận tổ chức tiệc đã chuẩn bị xong tất cả mọi thứ, chờ đợi khoảnh khắc này, nhưng ông trời lại đổ mưa?
Cô cảm giác khóc không ra nước mắt, đứng ở trên sân cỏ, căng thẳng nói không ra lời!
Lúc này, Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên cũng cảm thấy sững sờ, đã suy đoán tối nay trời mưa, tại sao lúc ấy còn đề nghị tiệc tối ngoài trời, bình thường bữa tiệc tối ngoài trời, yêu cầu tổ chức còn nghiêm khắc hơn so với bên trong sảnh tiệc, đầu tiên phải xem tình hình hướng gió và trời có nắng hay không, sẽ phải tham khảo ý kiến nhiều lần, mới dám hạ quyết định, tại sao vào lúc này, phạm phải sai lầm lớn như vậy? !
Mặt của Nhã Tuệ thoạt đỏ bừng, lúc đề nghị tổ chức tiệc tối ngoài trời, rõ ràng tham khảo thông tin của đài khí tượng!
Hơn mười cây dù màu đen lập tức chống lên, tất cả vệ sĩ tay cầm dù, che ở trước chủ nhân của mình, Cục Trưởng Cục cảnh sát cầm dù, cung kính che ở bên cạnh Thủ tướng, lo âu nói: “Bữa tiệc từ thiện tối nay của chúng ta là tiệc ngoài trời, tại sao trời đổ mưa rồi ?”
Tưởng Thiên Lỗi nghe nói như vậy, lập tức xin lỗi, áy náy hướng về phía Thủ tướng, hơi lộ ra lúng túng nói: “Thủ tướng, tôi thật sự vô cùng xin lỗi, không ngờ tối nay muốn tổ chức tiệc ngoài trời, lúc này lại gặp phải thời tiết như vậy, tôi lập tức hạ lệnh, hủy bỏ tiệc ngoài trời tối nay, thay đổi địa điểm, dùng cơm ở bên trong sảnh tiệc!”
Trong lòng của Nhã Tuệ run lên, ngẩng đầu, đau lòng và áy náy nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nghĩ tới tối nay, đồng nghiệp đã nổ lực biết bao nhiêu, nếu như thay đổi địa điểm tiệc tối . . . . Vậy. . . . . . mọi thứ không phải lại hỗn loạn một trận nữa sao?
Thủ tướng nghe nói như vậy, cũng hơi lộ ra nụ cười hiền hòa, khoan dung, quan tâm nhìn Tưởng Thiên Lỗi, chậm rãi nói: “Tổng Giám đốc Tưởng chưa từng nghe qua một câu nói? Gọi là gió mưa vẫy gọi người sang quý. Bất cứ lúc nào thời tiết cũng có thể thay đổi, đây là chuyện bình thường. Nhưng lâu nay, tôi đã quen thuộc đối với Khách sạn Á Châu, biết mọi người tổ chức bữa tiệc một ngàn người không dễ dàng, nếu như lúc này hủy bỏ bữa tiệc, như vậy đối với khách sạn tổn thất rất lớn, nhất là tiệc từ thiện nay vốn có chút phô trương và lãng phí, chuyện này có vẻ khó kiểm soát.”
“Chuyện này thật sự do chúng tôi sơ sót! !” Tưởng Thiên Lỗi vẫn kiên trì nói: “Chúng tôi không thể bởi vì sai lầm của mình mà để cho tân khách có chỗ không thoải mái. . . . . .”
“Ôi. . . . . .” Thủ Tướng lập tức nở nụ cười nhìn Tưởng Thiên Lỗi, lại lộ ra một chút thông cảm nói: “Chúng tôi không cảm thấy không thoải mái, cũng biết năng lực xử lý nguy cơ của khách sạn rất mạnh! Quả thật một tập đoàn mạnh là không sợ mưa gió, mau đi đi, tôi tin tưởng mọi người có thể giải quyết tốt chuyện này. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi lập tức ngẩng đầu lên, nhìn Thủ tướng.
Trang Hạo Nhiên lập tức xoay người, trên mặt hơi lộ ra nghiêm túc, gọi: “Quản lý Lưu!”
“Vâng!” Nhã Tuệ lập tức kéo đuôi váy thật dài tiến lên, kích động đáp lời.
Trang Hạo Nhiên nhanh chóng nói với Nhã Tuệ nói: “Bữa tiệc ngoài trời của chúng ta đều có các biện pháp ứng phó kịp thời đối với tình hình khẩn cấp, nếu Thủ tướng cũng khoan dung và quan tâm, cô mau xử lý chuyện này cho tốt! ! Lấy công chuộc tội! !”
“Vâng! !” Hai mắt Nhã Tuệ lập tức đỏ bừng, liền vội vàng gật đầu xoay người rời khỏi! !
Thủ tướng khẽ nở nụ cười, nhìn tất cả mọi thứ, không nhanh không chậm cất bước muốn đi tản bộ, lắng nghe một chút tiếng mưa vi diệu, mới thong thả nói : “Ở thời cổ đại, lửa cháy thì gọi đi lấy nước, trời có mưa gió thất thường cũng sẽ có biện pháp ứng phó kịp thời, người tuổi trẻ bây giờ, luôn cảm thấy lời người xưa nói rất không thật, đối với sự thật có vẻ hơi lãng tránh và nịnh nọt, nhưng không biết, lời dạy bảo của người, bất cứ việc gì đều có chỗ tốt.”
Trang Hạo Nhiên lập tức nở nụ cười, nhìn Thủ tướng nói: “Xem đi? Tôi nói có sai không, Thủ tướng lại bắt đầu dạy dỗ người rồi.”
Mọi người cười khẽ, không khí trở nên khá hơn.
Tối nay Thủ tướng cũng có vẻ thoải mái, cũng cười vui vẻ nói: “Tôi đã già rồi, không theo kịp tinh thần hăng hái của người trẻ tuổi các cậu, nhưng đất nước chúng ta phát triển quá nhanh, tôi phát hiện có một số người tuổi trẻ bước đi quá gấp, không biết thành công chân chính, không phải ở sự nhanh, mà là ở “Chậm”, đầu tiên cá nhân đó phải làm thỏa mãn nhu cầu trong lòng mình, mới có thể phát triển tương lai của mình tốt hơn, nóng vội muốn dùng thành công bù đắp thế giới trống rỗng của mình, đây là chuyện ngây thơ và không thể thực hiện. Phải biết, khoan dung đó mới là người rộng lượng, tất nhiên sẽ coi trọng truyền thống và một chút cảm xúc, phải biết lấy người làm gốc, thông qua suy nghĩ người khác, chia sẻ cộng sinh, như vậy thế giới của mình sẽ vì người khác mà trở nên vô cùng rộng lớn! Tiếc rằng người hiện đại quá mức đề cao đời sống vật chất, ánh mắt thiển cận, có chút hẹp hòi. Tối nay tôi nghe Hạo Nhiên nhắc nhở cấp dưới, nói đến chuyện ứng phó kịp thời, có chút cảm động. Thật lâu cũng không có người coi trọng truyền thống và cổ xưa như vậy.”
Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, lập tức bật cười, nhìn Thủ tướng nói: “Thủ tướng, ngài phải ở trước mặt cha của tôi khen tôi nhiều một chút! Ông ấy luôn nói tôi không dùng được! ! Nói tôi lãng quên tổ tiên, không giống với Thiên Lỗi, là người rất biết lo nghĩ!”
Tưởng Thiên Lỗi liếc về phía anh!
Thủ tướng nghe được ẩn ý của Trang Hạo Nhiên, ngẩng mặt nở nụ cười, nhìn Tưởng Thiên Lỗi nói: “Thiên Lỗi càng không cần phải nói, cậu vẫn là một người lãnh đạo ưu tú biết nhìn xa trông rộng, có trách nhiệm, cậu ấy không nhiệt tình sôi nổi giống như cậu, cậu ấy càng lộ vẻ trầm mặc kín kẽ, nhưng phong cách hành sự hết sức mạnh mẽ vang dội, càng khó hơn chính là, tính tình các người khác xa, nhưng lại phối hợp hết sức ăn ý, tôi nghĩ ông cụ Tưởng và ông cụ Trang năm đó, quyết định tách ra hai tập đoàn Hoàn Cầu, hết sức vĩ đại. Ở trước lợi ích to lớn, có thể giữ vững lý trí và ánh mắt sáng suốt.”
Tưởng Thiên Lỗi nghe nói như vậy, không nhịn mỉm cười nói: “Thủ tướng, ngài có điều không biết, báo chí vẫn đồn đãi tôi cùng với cậu ấy bất hòa.”.
“Có sao?” Trang Hạo Nhiên lập tức bật cười nói: “Báo chí vẫn đồn đãi tôi và anh rất thương yêu nhau! Nói anh không cưới vợ, tôi không lấy chồng, cũng có nguyên nhân.”
“Ha ha ha ha ha. . . . . .” Thủ tướng nghe nói như vậy, không nhịn được chỉ chỉ Hạo Nhiên, phì cười nói: “Từ nhỏ đến lớn, cậu thật sự vẫn chưa từng thay đổi, miệng cứ luôn láo nháo như vậy!”
“Miệng cậu ta rất lợi hại!” Tưởng Thiên Lỗi lại không nhịn được bật cười.
“Nghe đi, có giống lời của ông chồng hay không?” Trang Hạo Nhiên muốn trêu chọc anh, cười rộ lên.
Mọi người cất tiếng cười.
Tô Linh đi ở bên cạnh em trai, cũng không nhịn được bật cười nói: “Cho nên tôi nói, mỗi lần bữa tiệc nào có Tổng Giám đốc Trang, nhất định không buồn tẻ, chỗ nào có Tổng Giám đốc Tưởng nhất định không cần lo lắng, điều này luôn có căn cứ, Khách sạn Á Châu có thể cho người ta cảm giác như ở “Nhà”, không phải là không có quan hệ đến hai người lãnh đạo các cậu, bởi vì hai người đều có trách nhiệm, đang xử lý nguy cơ trước mặt, vẫn có thể hăng hái, trong lúc tán gẫu lại có vẻ hài hước làm cảm động người khác. Cấp trên như vậy làm sao không làm gương tốt cho cấp dưới? Tôi vô cùng mong đợi bữa tiệc Bách Hoa trong mưa tối nay. . . . . .”
“Tô tiểu thư khách sáo rồi! Bởi vì nơi nào có chị, trăm hoa đều muốn phai màu!” Trang Hạo Nhiên cười nói.
“Cậu lại tâng bốc nữa rồi. . . . . .” Tô Linh kéo nhẹ cánh tay em trai, lại mỉm cười nói: “Bên cạnh tôi đã có một thân sĩ, ngày ngày nói tốt cho chị, nói đến tai của tôi cũng muốn đóng kén, có lúc tôi thật sự nghi ngờ tôi và em trai là người tình kiếp trước!”
Tô Thụy Kỳ vẫn yên lặng không lên tiếng, nghe được chị nói như vậy, không khỏi cười nói: “Em nào có tâng bốc chị chứ, em nói sữ thật, nhưng em vẫn không hiểu, tại sao mỗi lần chị tham gia bữa tiệc, gặp phải chị Trang, chị liền sợ.”
“Đi!” Tô Linh lập tức vươn tay vỗ nhẹ cánh tay em trai.
Mọi người cùng nhau nở nụ cười, tiếp tục đi tới phía trước, xung quanh đặc cảnh, ở trong phạm vi của Thủ tướng không xa, bảo vệ chặt chẽ! !
***
Hiện trường bữa tiệc!
Tân khách đã đến hiện trường được nhân viên tiếp tân mời đi đại sảnh lầu phụ, tạm thời đứng ở trước bàn dài trưng bày Cocktail, bưng ly rượu trò chuyện vui vẻ.
Đội biểu diễn đang ngồi ở vị trí giữa, trình diễn khúc nhạc du dương cho khách nghe.
Nhân viên nghiệp vụ cùng với đội ngũ kỹ sư và nhân viên hậu cần, còn có nhân viên phục vụ sảnh tiệc cùng nhau đứng ở trong mưa, phụ đẩy khung sắt dài màu trắng để che chắn, dọc theo chiều dài ghế ngồi, đẩy về phía trước, Nhã Tuệ vừa cầm máy điện đàm chỉ huy nhân viên mang phông màn lụa màu trắng che mưa đưa tới, vừa cùng nhân viên làm việc đứng ở trong mưa cố hết sức đẩy khung sắt đi về phía trước! !
Nhân viên hậu cần khiêng cuộn phông màn lụa màu trắng nặng gần trăm cân, nhìn mọi người đẩy ba hàng khung sắt xong, hợp sức mang màn lụa gác ở trên giá sắt, lăn đi, nhân viên bên này nhanh chóng tiếp nhận, đội lên nóc, đám người Trần Mạn Hồng và Tiểu Nhu rối rít đứng ở trong mưa, cố hết sức phụ giúp buộc màn lụa màu trắng! !
Bên này, nhân viên cố hết sức đẩy 12 lồng đèn hoa bằng sứ thanh hoa cao hai mét, chia làm hai hàng bố trí ở ngay chính giữa mặt thảm màu trắng của bữa tiệc, sau khi cắm điện xong, đèn hoa xoay tròn, nhìn càng ngoạn mục!
Kỹ Sư cả người ướt đẫm đứng ở bên cạnh đèn hoa, cũng không để ý mồ hôi và nước mưa chảy ròng ròng trên trán, nhanh chóng mở công tắc điện ẩn ở dưới đèn hoa.
Sau khi Nhã Tuệ đẩy hết khung sắt, phóng tầm mắt nhìn vị trí đầu của Thủ tướng tại bàn tiệc, hai bên phân thành ba hàng ghế màu trắng dọc xuống cuối bàn tiệc, ở giữa để tất cả các loại hoa tươi mẫu đơn và thược dược, ở giữa không trung rơi xuống hoa cầu, 12 lồng đèn hoa bằng sứ thanh hoa cao hơn một mét, cũng đang chậm rãi xoay tròn, màu sắc hết sức mộng ảo, xinh đẹp chiếu sáng tất cả bàn ăn màu trắng, ở chính giữa đặt ly thủy tinh và bộ dụng cụ ăn bằng bạc, hết sức lãng mạn tuyệt vời! !
Cuối cùng một nhóm nhân viên làm việc, theo chỉ đạo, mang từng giỏ mẫu đơn tập trung dời đến ngay phía trên bữa tiệc, tạo thành biển hoa tuyệt đẹp. . . . . .
“Cẩn thận chậu mẫu đơn kia! ! Toàn bộ đều là chúng ta mượn tới!” Cả người Nhã Tuệ ướt đẫm cầm máy điện đàm, căng thẳng nhìn nhân viên làm việc đi tới đi lui, mang hoa mẫu đơn đi quá nhanh, thiếu chút nữa té ngã, cô thở hổn hển gấp gáp căn dặn! !
“Yên tâm đi! !” Tiểu Nhu đang giúp Mạn Hồng ở bên này, cùng mấy đồng nghiệp phòng ăn gọi đến phụ giúp, cũng mồ hôi đầm đìa ôm chậu hoa, đi tới bữa tiệc! !
“Một! ! Hai! ! Ba! !” Kỹ Sư, kể cả nhân viên hậu cần, ngồi ở trên mui xe tải, cùng nhau cố hết sức kéo bong bóng khổng lồ ở hai bên bàn tiệc, hai tượng băng hoa mẫu đơn cao hai mét lộ ra, từ bên trong khối băng phát ra ánh sáng màu hồng đầy khí phách, đứng ở trong mưa, trông rất sống động.
Mười nhân viên tiếp tân mặc sườn xám màu trắng viền xanh, chải búi tóc xinh đẹp, chia ra hai bên hoa mẫu đơn, mặt nở nụ cười thanh tao lịch sự.
Nhã Tuệ kéo đuôi váy thật dài, nhanh chóng đi tới đầu bàn tiệc, lại thận trọng nhìn một vòng khung cảnh hào hoa một lần nữa, nhất là nhìn thấy 12 đèn lồng bằng sứ thanh hoa đang long trọng xoay tròn, các loại chén đĩa ly tác không có bị dính một chút nước mưa, vẫn phát ra ánh sáng trong suốt, trong lòng của cô nhất thời trở nên kích động, hai mắt lập tức đỏ bừng, nghẹn ngào cầm điện đàm, thật lòng nói với tất cả đồng nghiệp: “Các vị đồng nghiệp! ! Hôm nay liên tiếp xảy ra rất nhiều việc, nhưng thông qua một buổi tối như vậy, để cho tôi thật cảm thấy không có chuyện gì quan trọng hơn tinh thần đoàn kết ! ! Mọi người đã vất vả! ! Xin cám ơn mọi người ! !”
Cô nói xong, tay đè nhẹ trước ngực, hướng về phía các đồng nghiệp bận rộn tối nay, cúi người thật sâu cám ơn!
Mọi người mệt mỏi nhưng vẫn xúc động mỉm cười nhìn cô, Trần Mạn Hồng cùng Đường Khả Hinh từ xa xa đi tới, vẻ mặt cũng kích động nhìn cô.
Nhã Tuệ chỉnh sửa suy nghĩ của mình một chút, rốt cuộc cầm máy điện đàm, kích động nói: “Bữa tiệc bắt đầu! !”
“Tất cả đơn vị chuẩn bị! ! Bữa tiệc bắt đầu! !” Quản lý các bộ phận nhận được chỉ thị của Nhã Tuệ, lập tức cầm máy điện đàm, thông báo: “Bữa tiệc bắt đầu! !”
Rốt cuộc quản lý Bộ phận PR nghe được bữa tiệc bắt đầu, cô lập tức giống như mất sức, nắm chặt máy điện đàm, mệt mỏi kêu lên: “Bữa tiệc bắt đầu! ! Lập tức dẫn tân khách vào sân! !”
“Vâng!” Chúng nhân viên tiếp tân mỉm cười lên tiếng trả lời, sau đó nâng bước chân tao nhã tập trung đứng trong sảnh to lớn, đôi tay đặt nhẹ bụng bên trái, hơi gấp người gật đầu chào, mới dịu dàng nói: “Các vị khách quý, hoan nghênh ghé thăm Khách sạn Á Châu, xin lỗi các vị, bởi vì thời tiết, cho nên bữa tiệc chậm trễ mười phút, hiện tại hiện trường bữa tiệc của chúng ta, tất cả đã chuẩn bị xong, mời quý khách dời bước. . . . . . Chúc các vị buổi tối vui vẻ!”
Chúng tân khách nghe xong, lập tức nở nụ cười xoay người, dưới sự hướng dẫn của nhân viên tiếp tân, đi vào trong biển hoa giống như mùa xuân, nhìn tượng băng trang trí, còn có lồng đèn sứ thanh hoa xoay tròn, đến cuối cùng nhìn thấy hình hoa mẫu đơn ở giữa biển hoa, không khỏi hoảng sợ cảm thán, chợt cảm thấy tiệc tối lần này, vừa ngắm hoa có thể làm cho tâm trạng vui vẻ, vừa thưởng thức món ăn ngon, thật là vui thú lớn của cuộc sống!
Nhân viên tiếp tân vẫn giữ nụ cười dịu dàng trên gương mặt, hơi giơ tay mời khách ngồi vào vị trí.
Phòng bếp cuối cùng cũng nhận được thông báo! !
Trợ lý đầu bếp chạy đến tất cả phòng bếp, nhấn đèn tín hiệu, nói: “Bữa tiệc bắt đầu! !”
Đầu bếp Trưởng nghe nói như thế, lập tức đem một cái phễu nhỏ, đặt trên kệ xoay tròn, nhanh chóng cầm lấy thịt cá Bàng Chài Vân Sóng (còn gọi là cá san hô) được trợ lý cắt mỏng như giấy, nhanh chóng bỏ cá vào cái phễu đang xoay tròn, xoắn thành hình cánh hoa, chưa tới một lúc, một mảng cá màu hồng hình dáng như hoa mẫu đơn, xinh đẹp hiện ra!
<img class=”alignnone size-medium wp-image-5699″ src=”https://www.megau1976.com/wp-content/uploads/2016/07/cá-bàng-chài-300×156.jpg” alt=”cá bàng chài” width=”300″ height=”156″ />
(cá bàng chài vân sóng)
Trợ lý lập tức mở nồi súp nóng hổi, tức khắc ngửi được mùi vị canh cá tươi ngon nhất trên đời, đây là món ăn bí truyền của đầu bếp Trưởng ! !
“Tránh ra! !” Đầu bếp Trưởng nói xong, lập tức nhắc cái phễu, mang cả đóa hoa mẫu đơn cá tươi nhúng vào trong nồi súp, lại nhanh chóng vớt lên, đóa hoa mẫu đơn màu hồng, lập tức biến thành hoa mẫu đơn màu trắng tươi mới trong suốt, bốc hơi nóng, chảy ra nhiều chất ngọt !
Trợ lý nhanh chóng cầm khay ngọc đặt hoa mẫu đơn xuống, đi lên phía trước! !
Đầu bếp Trưởng cầm cái phễu, khẽ cắn răng, cánh tay chậm rãi dùng sức, đóa hoa mẫu đơn mềm mại bay lên trên không trung, tạo thành một đường vòng cung, cuối cùng chính xác rơi vào trong đĩa, một trợ lý khác nhanh chóng cầm cái muỗng lớn, ở trong nồi nước nóng hổi, múc lên nước súp xương cá và trứng gà nóng hổi, dọc theo xung quanh hoa mẫu đơn trắng nõn thanh khiết đổ xuống, một mùi thơm cá hòa lẫn mùi thơm hoa mẫu đơn lập tức bay ra. . . . . .
Tại một phòng bếp khác, trợ lý đầu bếp, nhanh chóng cầm “Cua hoa cam” đặt vào trong đĩa mạ vàng, đi ra phòng bếp, nhân viên truyền món ăn lập tức bước lên trước, bưng đĩa mạ vàng, sau đó xoay người, bước nhanh đi ra ngoài, chuẩn bị sắp xếp mang thức ăn lên!
Bên này bữa tiệc, mọi người đang náo nhiệt, nghe được bên kia truyền đến tiếng hô: Thủ tướng tới, mọi người lập tức đứng lên, tất cả đều kích động vỗ tay! !
Không bao lâu. . . . . .
Rốt cuộc Thủ tướng đi cùng Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên, còn có Cục Trưởng Cục cảnh sát, Thị Trưởng cùng một đám quan chức chính phủ cất bước đi tới, trải qua từng ngọn đèn lồng hoa xoay tròn cao hai mét, nhìn đám tân khách vì đất nước quyên góp cho Viện mồ côi, khuôn mặt tươi cười vỗ tay nghênh đón nhìn mình, ông nở nụ cười có chút an ủi, cùng quan chức chính phủ đi về phía cuối hiện trường buổi tiệc. . . . . .
Giám đốc dựa theo thói quen, lập tức nở nụ cười đứng phục vụ ở phía sau, Tô Linh ngồi xuống theo ông nội, Tô Thụy Kỳ lùi sang bên, tiếp theo phía dưới là quan chức chính phủ, cùng Trang Hạo Nhiên, Tưởng Thiên Lỗi ngồi cùng cấp.
Mười hai cô gái mặc sườn xám giống như tượng trưng tất cả các loài hoa, đầu tiên bưng cái khay màu vàng, giống như người đẹp trong tranh chầm chậm tới, một người dẫn đầu đi tới trước mặt của Thủ tướng, nở nụ cười ngọt ngào, dịu dàng nói: “Mời Thủ tướng thưởng thức bữa tiệc kinh quả tối nay, Kim Ngọc Mãn Đường!”
Giám đốc lập tức đưa đôi tay nhận lấy khay màu vàng, đặt xuống ngay chính giữa bàn ăn, nhẹ nhàng mở nắp! !
Một luồng hơi lạnh xông tới! !
Mọi người nhìn bên trong là mười đóa hoa cùng mười viên đá trong suốt, khí lạnh bay lên, có vẻ đặc biệt và hấp dẫn.
“Đây là. . . . . .” Tô Linh và Trang Hạo Nhiên giống nhau, thích nhất món ngon, liền mỉm cười tò mò hỏi: “Bên trong Kim Ngọc Mãn Đường này có cái gì?”
Giám đốc lập tức mỉm cười giới thiệu nói: “Năm trước, tổ chức bữa tiệc kinh quả, trông thì ngon nhưng không dùng được, cho nên tối nay, đầu bếp trưởng của chúng ta liền đưa ra, bởi vì là bữa tiệc từ thiện, cũng không thể phô trương lãng phí, cho nên đã làm ra món Kim Ngọc Mãn Đường, bên trong lớp đá có thịt táo xay, hạnh xay, việt quất, mâm xôi và thịt quả khác, trộn chung trứng cá và trứng muối hoàng kim chế ra món Kim Ngọc Mãn Đường với hương vị đặc biệt! Mời Thủ tướng cùng các vị thưởng thức!”
“Thật sao? Món ăn này cho tới bây giờ tôi cũng chưa nghe qua, cũng muốn nếm thử một chút xem. . . . . .” Tô Linh mỉm cười nói.
Giám đốc lập tức gật đầu, sau đó tự mình dùng muỗng, múc một phần trái cây ướp lạnh, bỏ vào trong chén của Thủ tướng, ba nhân viên chuyên phục vụ bữa ăn cho Thủ tướng cũng lập tức tiến lên, múc nhẹ từng viên trái cây ướp lạnh bỏ vào trong từng chén ngọc cho đám người Tô Linh.
Tô Linh cảm giác giống như có chút không kịp chờ đợi, liền cầm muỗng múc một viên trái cây ướp lạnh, bỏ vào trong miệng nhai, lớp đá nhẹ nhàng bị cắn vỡ, lập tức từng trận mùi thơm nồng đậm của thịt trái cây trộn lẫn trứng cá và trứng muối hoàng kim, hương vị hết sức đặc biệt đậm đà tràn lên, lập tức cảm thấy tâm trạng vui vẻ, làm cho cô không khỏi nhớ tới đêm trăng tròn, cô có chút kích động nhìn mọi người, mỉm cười nói: “Đây mới thật là một buổi tối đặc biệt, một món ngon đặc biệt! ! Quả nhiên Khách sạn Á Châu là địa phương thành tựu kỳ tích! Cho tới bây giờ tôi cũng không có ăn món kinh quả này, mùi vị có thể lưu lại trong đầu của tôi cả đời, thật tốt đẹp”
Mọi người thoải mái nở nụ cười! !
Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên lập tức thoải mái và yên lòng nở nụ cười.
Một câu nói của Tô Linh mở màn cho tiệc tối từ thiện, nhân viên truyền món ăn nghiêm túc xếp hàng, chậm rãi đưa lên món ngon tinh xảo. . . . . .
Đông đảo quản lý và Nhã Tuệ, còn có vô số Kỹ Sư cùng nhân viên hậu cần đứng ở phía sau bữa tiệc, nhìn thấy khách vui vẻ dùng cơm, tất cả bọn họ đều nặng nề thở phào một hơi, kẻ ngã xuống, người dựa vào nhau, mệt mỏi rã rời. . . . . .
“Quản lý Lưu! !”
Quản lý bộ phận lễ tân khách sạn nhanh chóng thông báo, nói: “Chủ tịch Hàn của Tập đoàn Hàn thị dẫn con gái nhà họ nhà họ Hàn, năm phút sau sẽ tới hiện trường bữa tiệc! !”