Chương 705: MỘT MÌNH
“Đợi một chút, sắp xếp lại tình huống xong rồi nói với tôi,” Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng ngồi ở trên ghế sa lon đối diện, bình tĩnh nhìn anh nói.
Hai mắt Trang Hạo Nhiên lập tức lộ ra nặng nề nhìn Lãnh Mặc Hàn nói: “Hôm nay Tiêu Hào Oánh hẹn tôi nói chuyện, tôi còn đang ngạc nhiên, tại sao cô ấy lại tới tìm tôi.”
“Cô ấy thích anh.” Vào lúc này Lãnh Mặc Hàn còn nói đùa hiếm thấy.
Trang Hạo Nhiên nhìn anh một cái.
“Nói tiếp.” Lãnh Mặc Hàn không muốn nói nhảm.
Trang Hạo Nhiên tựa vào trên ghế sa lon, thật sự nghi ngờ nói: “Cô ấy có thể ở trong khoảng thời gian ngắn lập tức vén lên bí mật phủ đầy bụi mấy chục năm của Hoàn Cầu chúng ta.”
“Bí mật gì?” Lãnh Mặc Hàn cau mày hỏi.
Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn anh nói: “Rượu đỏ!”
Sắc mặt Lãnh Mặc Hàn cũng hơi thay đổi, nhưng vẫn không thể tin nói: “Rượu đỏ?”
“Đúng vậy!” Trang Hạo Nhiên lại trầm trọng nói: “Rượu đỏ này là chứng cớ liên quan đến sống còn Hoàn Cầu của chúng ta, bây giờ tôi không có biện pháp suy nghĩ, tại sao nhà họ Tưởng phải đưa ra quyết định này, muốn che giấu bí mật ở trong chai rượu đỏ.”
“Rất đơn giản!” Lãnh Mặc Hàn nói: “Hoặc là, theo thời gian, chứng cớ bên trong chai rượu sẽ bị mềm hoá và mơ hồ, hoặc là có thể sẽ rõ ràng hơn. Đây là hai loại khả năng lớn nhất, nhưng đều có chung một thứ, chính là cần phải quy định thời gian! Mà khoảng thời gian này vô cùng quan trọng.”
Trang Hạo Nhiên nặng nề gật đầu, tiếp tục nói: “Lúc tôi nghe Tiêu Hào Oánh nói đến chuyện này, trong đầu đột nhiên hiện lên một chuyện nhiều năm trước, tôi mất trí nhớ đã quên đi! !”
Lãnh Mặc Hàn lập tức chăm chú lắng nghe.
Sắc mặt Trang Hạo Nhiên nặng nề nhìn anh nói: “Thì ra. . . . . . Chai rượu đỏ kia. . . . . . Là ở trên tay tôi ! !”
“Cái gì?” Lúc này Lãnh Mặc Hàn cũng hơi kinh ngạc nhìn anh nói: “Ở trên tay anh?”
Trang Hạo Nhiên lại cố gắng tìm kiếm trí nhớ, nhưng vẫn có một chút khó khăn nói: “Tôi quên rồi, tôi lấy được chai rượu đỏ này ở trong tay người nào, tôi chỉ nhớ tôi cầm nó trên tay, đi vào một con hẻm nhỏ, bởi vì bị đuổi giết, người trúng đạn, tôi thấy phía trước có một cô gái, tôi lập tức kéo cô ấy, bởi vì tôi biết, tôi thật sự không trốn thoát, trên người máu vẫn không ngừng chảy, tôi liền đánh cuộc một lần, giao chai rượu đỏ cho cô ấy !”
“Tại sao anh muốn giao một thứ quý giá như thế cho một cô gái xa lạ?” Lãnh Mặc Hàn lại nghi ngờ hỏi, bởi vì cách làm này không giống Trang Hạo Nhiên!
Trang Hạo Nhiên quay đầu, hơi thở nặng nề nói: “Lúc tôi nghe cô ấy đọc tên rượu đỏ, từ trong lời nói, tôi có thể cảm nhận được cô ấy có một chút cảm xúc đối với rượu đỏ, tôi liền đánh cuộc một lần, muốn nhờ cô ấy mang đến khách sạn Á Châu giao cho ông cụ Tưởng! Nhất định phải tự mình giao đến tay ông ấy! ! Tôi trịnh trọng nhờ cô ấy, còn hôn cô ấy! ! Lấy máu thề!”
Lãnh Mặc Hàn lập tức cúi xuống, suy nghĩ tới chuyện này.
“Tôi còn nhớ tới, lúc ấy tôi giao chai rượu đỏ cho cô ấy, đi ra phía sau không đến bao lâu, tôi liền bị đạn bắn, khi đó tôi dùng hết một chút ý thức cuối cùng, ngã vào trong vũng máu, để cho bọn họ cho rằng tôi đã chết, quả nhiên khi đó, tôi bị ném vào trong biển. . . . . . Mới có tình huống Bác Dịch cứu tôi lên! !” Trang Hạo Nhiên lại nhanh chóng nhìn Lãnh Mặc Hàn nói.
“Đợi một chút, anh bỏ quên một chuyện” Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng phân tích cho anh: “Khi đó, trong tay của anh không có rượu đỏ, chuyện thứ nhất bọn họ nhất định sẽ giết anh để bịt miệng, chuyện thứ hai chính là tìm cô gái kia! ! Chuyện thứ ba, bọn họ không biết anh là Trang Hạo Nhiên! Nếu như biết rõ, hiện tại đối thủ sẽ không bình tĩnh ẩn núp ở trong bóng tối!”
Trang Hạo Nhiên gật đầu, cũng nghi ngờ nói: “Chuyện ở trong con hẻm nhỏ nhiều năm trước Tiêu Hào Oánh cũng có thể tra được, muốn điều tra một cô gái nhỏ, không khó lắm chứ?”.
Lãnh Mặc Hàn nhìn anh nói: “Bởi vì một số người đuổi giết cô gái kia, do hành động thất bại bị giết để bịt miệng.”
“Anh làm sao khẳng định?” Trang Hạo Nhiên cau mày nhìn anh, hỏi.
“Nếu như không phải, dựa vào sự nhạy bén và mối quan hệ của Tiêu Hào Oánh, làm sao có thể không điều tra được? Chỉ có một nguyên nhân, chính là những người này đã chết! ! Vì bí mật nhiều người biết, sẽ thêm một phần nguy hiểm!” Lãnh Mặc Hàn lạnh nhạt nói.
“Nhưng giết những người đó, không phải càng không tìm ra cô gái này rồi sao ?” Trang Hạo Nhiên lại nghi ngờ chuyện này.
Lãnh Mặc Hàn suy nghĩ một chút, đưa ra suy luận nói: “Nếu như vậy, chỉ có hai khả năng.”
“Cái gì?”
“Một là cô gái này thật sự đã trốn thoát không còn tăm hơi, bọn họ thật sự không tìm được. . . . . . Còn có nguyên nhân thứ hai. . . . . .” Lãnh Mặc Hàn im lặng.
Trang Hạo Nhiên lập tức ngẩng đầu lên, nhìn anh.
Lãnh Mặc Hàn chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Trang Hạo Nhiên nói: “Thứ hai khả năng lớn nhất, chính là lúc ấy cô gái này gặp được người của Hoàn Cầu chúng ta! ! Mà thân phận của người này nhất định không đơn giản!”
Ánh mắt Trang Hạo Nhiên sáng lên.
“Nếu sự thật là như vậy . . . . . . tình huống bây giờ của Hoàn Cầu. . . . . .” Trang Hạo Nhiên chậm rãi nói đến đây.
Lãnh Mặc Hàn tiếp tục phân tích: “Nếu như là người của tập đoàn Á Châu, hiện tại Tổng Giám đốc Tưởng cũng đã có hành động, không cần thiết tranh nhau như vậy. Nếu như là người bên chúng ta, chuyện càng dễ xử lý. Tuy nhiên lại không có tung tích. Suy đoán này không dùng được, bây giờ chuyện thứ nhất chúng ta phải làm chính là tìm được cô gái kia, hỏi cô ấy tung tích chai rượu đỏ!”
Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, cũng gật đầu.
Lãnh Mặc Hàn lại cau mày nhìn Trang Hạo Nhiên, nói: “Anh nói, rốt cuộc còn giữ lại bao nhiêu ấn tượng? Gặp cô ấy ở nơi đâu? Hôn ở nơi đâu? Giao rượu ở nơi đâu, có nhớ không?”
“Không nhớ rõ!” Trang Hạo Nhiên lập tức phiền não nói: “Lúc nảy tôi cố gắng suy nghĩ, có thể nhớ được nhiều như vậy, tôi đã rất khá rồi. Tôi còn nói cô gái ở trong lòng, cô gái ở trong đầu tôi, rốt cuộc là ai? Thì ra là cô gái tôi giao chai rượu đỏ. . . . . .”
Lúc này Lãnh Mặc Hàn vẫn không nhịn được nhạo báng anh một cái, mỉm cười nói: “Trong lòng anh có thật nhiều cô gái, em gái khi còn bé, cô gái trong bóng tối, còn có Khả Hinh. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên lập tức ngẩng đầu nhìn anh.
“Nếu như ba người này là một người thì dễ làm rồi !” Lãnh Mặc Hàn thở một hơi, lập tức đứng lên, nói: “Tôi trở về thử sắp xếp chuyện mạch lạc một chút, sau đó phái người điều tra chuyện ba năm trước đây của anh một lần nữa. . . . . . Làm một mô phỏng. . . . . . Gần đây tôi bận điều tra chuyện Tổng Giám đốc Tưởng bị đụng xe, cùng chuyện của công ty đã mệt mỏi. Bây giờ còn phải bận rộn chuyện nữ thần trong lòng anh! ! Kiếp trước tôi thiếu nợ anh !”
“Mặc Hàn!” Trang Hạo Nhiên lập tức nhịn cười, gọi anh.
“Nói cho cùng, vẫn Tổng Giám đốc Trang có bản lãnh, hiểu được người dưới!” Lãnh Mặc Hàn nói xong, mới vừa muốn xoay người đi ra ngoài, lại dừng ở cạnh cửa, xoay người nhìn Trang Hạo Nhiên hỏi: “Anh và Tiểu Đường có chuyện gì? Cãi nhau?”
Trang Hạo Nhiên nhàn nhạt nhìn Lãnh Mặc Hàn, mỉm cười nói: “Chuyện của chúng tôi, anh cũng đừng quan tâm. Đều đã qua.”
Lãnh Mặc Hàn im lặng nhìn anh thật lâu.
“Thật! !” Trang Hạo Nhiên nhìn anh, bật cười.
Lãnh Mặc Hàn nghe nói như vậy, không lên tiếng nữa, liền xoay người mở cửa đi ra ngoài, lại dừng lại, nhìn Trang Hạo Nhiên nói: “Hôm nay anh mới vừa nấu cháo tổ yến, ngửi rất thơm, còn nữa không?”
Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn anh một lúc lâu, cười nói: “Thật xin lỗi, không có.”
Lãnh Mặc Hàn suy nghĩ một chút, liền gật gật đầu nói: “Tốt. . . . . . Anh từ từ ăn đi. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên cười, nhìn anh đi ra ngoài, đóng cửa lại, nhớ tới Đường Khả Hinh, hai mắt hơi xoay tròn, nhưng vẫn nặng nề thở dài một cái, lại đè xuống điện thoại, hỏi Tô Lạc Hoành: “Phái người theo sát cô ấy chưa?”
“Theo sát!” Ngón tay Tô Lạc Hoành vừa lưu loát gõ chữ ở trên bàn phím, vừa dùng Software theo dõi người mà mình mới sáng tạo ra!
“Chuyện lần trước làm tốt lắm! !” Trang Hạo Nhiên không có nói rõ.
“Chút chuyện nhỏ! Đi bệnh viện đi một chuyến, một bữa ăn sáng! Tôi còn không có mang súc cốt công của tôi ra chơi đùa đây này!” Tô Lạc Hoành nở nụ cười.
Trang Hạo Nhiên để điện thoại xuống, thở dài một hơi, ngón tay nhẹ nhàng chống cằm, lại hết sức cố nhớ chuyện nhiều năm trước, sâu kín nói: “Rốt cuộc cô ở nơi nào? Nếu như cô thật sự cất giữ bảo vệ chai rượu đỏ là tốt rồi, tôi nên cám ơn cô như thế nào. . . . . . Cô là người có ơn lớn đối với Trang Hạo Nhiên tôi và Hoàn Cầu . . . . . . Nếu như để cho tôi gặp cô, tôi nhất định sẽ đền đáp cô thật tốt. . . . . .”
***
“Ôi chao!” Đường Khả Hinh mới vừa kiên trì xuất viện, đi tới bụi hoa, đột nhiên tay đè chặt cái ót, một trận tê dại và đau đớn!
“Làm sao vậy?” Nhã Tuệ đỡ Đường Khả Hinh, nói: “Chỗ nào không thoải mái? Có phải lại nhức đầu hay không?”
Đường Khả Hinh đứng tại chỗ, cảm thấy lỗ tai mình kêu ong ong, trong thân thể của cô đột nhiên dâng lên từng trận dự cảm xấu, nhớ tới Tiểu Nhu đã nói, cô cảm thấy đổ mồ hôi hột, lập tức nâng ngón cái, nhìn vết thương phía trên, cô lại đột nhiên sững sờ, màu tím đen trên ngón cái biến mất, cô ngạc nhiên ủa một tiếng, nói: “Vết thương đâu rồi?”
“Chuyện gì vậy? Tay cô bị thương?” Nhã Tuệ nắm chặt tay của cô, lo lắng hỏi: “Xảy ra lúc nào?”
Đường Khả Hinh im lặng nhìn ngón cái, suy nghĩ một chút, liền lắc đầu một cái nói: “Không có việc gì, có thể em nghĩ nhiều. . . . . .”
“Rốt cuộc có chuyện gì? Tôi nhìn sắc mặt cô không tốt. . . . . .” Nhã Tuệ nhìn Đường Khả Hinh trong lòng lo lắng nói.
“Không có việc gì.” Đường Khả Hinh muốn làm tăng ca, trở về chuẩn bị tiệc thử rượu, liền quên đi chuyện này, bước nhanh đi về phía trước, nhưng không biết, trong nháy mắt bàn tay buông xuống, màu tím đen đã nhảy lên mu bàn tay, trong khuỷu tay. . . . . . càng lúc càng rõ ràng. . .