Chương 714: HỢP TÁC
Hai bóng đen chợt lóe lên! !
Đôi song sinh lập tức từ trên cây quýt vọt xuống, trong tay đang cầm một túi lưới đựng ổ ong mật, quỳ gối trước mặt của Đường Khả Hinh, tay của Tiểu Vi nắm chặt cổ tay Đường Khả Hinh, nghe mạch cho cô, khuôn mặt cẩn thận, lạnh lùng kêu lên: “Đại Chuy, Thiên Đột, Thiên Trung, Liệt Khuyết, Trung Phủ! ! !”
Tiểu Hà vừa nghe, liền nhanh như tia chớp, đưa hai tay ra cất vào trong túi, từ bên trong một đám ong mật bay loạn, ngón tay kẹp chặt bụng một con ong mật trong đó, lại lưu loát nhắm vào huyệt vị Đại Chuy trên thân thể Đường Khả Hinh chậm rãi đâm xuống, để cho con ong mật trong tay bắn ra một cây kim, đâm thẳng huyệt vị Đại Chuy của Đường Khả Hinh, hai mắt nóng lên, lại vươn tay lấy bụng con ong mật, đâm thẳng vào huyệt Thiên Đột của cô . . . . . .
Sắc mặt của Tiểu Vi cứng đờ nghe mạch! !
Tiểu Vi lại nhanh chóng lấy ong mật ra, lại đâm vào những huyệt vị khác của Đường Khả Hinh, áp dụng phương pháp lấy độc trị độc, tạm thời làm giảm đi cơn suy phổi của cô! ! !
Tiểu Hà lại vội đọc huyệt vị! !
Tiểu Vi không nói hai lời, lại nhanh chóng lấy ra con ong mật tức giận bay loạn vọt, tiếp tục kích thích huyệt vị cho cô, vào lúc này tay của Tiểu Hà đè chặt mạch môn của Đường Khả Hinh, cau mày nghe: “Tốt! !”
Tiểu Hà lại nhanh chóng cầm bàn tay nhỏ bé, nhắm ngay vị trí tím đen tren cánh tay Đường Khả Hinh chậm rãi đâm xuống, nhất thời máu đen trong cánh tay phun ra, từ cánh tay trắng như tuyết lăn xuống! !
Tiểu Vi quan sát màu máu, vội nói: “Chất độc đã lan ra, lập tức liên lạc với cậu chủ! !”
Tiểu Hà nhanh chóng băng bó cho Đường Khả Hinh, quan sát mặc dù cô ngủ mê nhưng sắc mặt đã dịu lại, lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Tô Thụy Kỳ . . . . . .
Một bàn tay chậm rãi không còn hơi sức nắm tay của cô.
Tiểu Hà lập tức cúi đầu, căng thẳng nhìn Đường Khả Hinh…
Sắc mặt của Đường Khả Hinh tái nhợt, đã tỉnh lại, hai mắt rưng rưng sâu kín nhìn Tiểu Hà, nặng nề thở dốc, lắc đầu một cái nói: “Đừng gọi. . . . . .”
“Thì ra thân thể của cô đã trúng độc, cô mới vừa từ trong hầm rượu đi ra ngoài, đã hôn mê bất tỉnh! ! Lập tức đi bác sĩ khám, nếu không sẽ gặp nguy hiểm!” Tiểu Hà đau lòng nói; “Đều do chúng tôi bảo vệ không chu đáo! Thậm chí cô trúng độc lúc nào cũng không biết! Sau này chúng tôi không thể chọn lựa ẩn núp bảo vệ, bên cạnh cô có người nguy hiểm !”
Đường Khả Hinh nuốt cổ họng khô khốc, gật đầu một cái, nhìn bọn họ, suy yếu không còn hơi sức nói: “Tôi hiểu rõ. . . . . . Tôi nghe theo các cô. . . . . . Nhưng lúc này, các cô phải nghe tôi, tôi tốn rất nhiều tâm tư mới chuẩn bị xong tiệc thưởng thức rượu, hơn nữa hôm nay có rất nhiều thao tác, cũng chỉ có một mình biết, tôi nhất định phải tham gia tiệc thử rượu, tôi cầu xin các cô. . . . . .”
Cô nói xong, sắc mặt tái nhợt nhìn bọn họ, hai mắt nóng lên, nước mắt lướt qua khuôn mặt tái nhợt.
Đôi song sinh nhìn cô, im lặng không lên tiếng, đang do dự.
“Cầu xin các cô. . . . . . Tôi biết rõ các cô có biện pháp cứu tôi . . . . . Đừng nói cho Tô Thụy Kỳ. . . . . .” Đường Khả Hinh nghẹn ngào rơi lệ nhìn họ nói: “Nếu như nói cho anh ấy biết, anh ấy nhất định sẽ mang tôi đi ngay. . . . . . Nhưng không ai có thể hiểu cảm nhận của tôi vào lúc này, tôi nhất định phải xuất hiện ở tiệc thử rượu, có rất nhiều rất nhiều người đang chờ tôi..tôi không thể chịu nổi sự thất vọng của bọn họ, tôi cũng không thể chịu nổi những gì bọn họ bỏ ra, thất bại trong gang tấc! ! Tôi nhất định phải tham dự! ! Cầu xin các cô. . . . . . Giúp tôi một chút. . . . . .”
Tiểu Hà im lặng nhìn Đường Khả Hinh, bên cạnh mấy con ong mật bị nhốt trong túi vẫn còn đang kêu ong ong, muốn phá vỡ túi, bay ra ngoài.
Tiểu Vi cũng nhìn vẻ mặt Đường Khả Hinh khổ sở kiên trì như vậy, cô đột nhiên sâu kín nói: “Chúng tôi sẽ bảo vệ tốt cho cô! Nhưng chúng tôi không thể kéo dài thời gian lâu!”
Đường Khả Hinh nhất thời rơi lệ mỉm cười gật đầu.
Tiểu Hà tiếp thụ theo ý của chị gái, lập tức duỗi ngón tay ra, nhanh chóng kẹp con ong mật nào đó, đâm vào tất cả huyệt vị của Đường Khả Hinh châm độc cho cô, đây là phương pháp bí truyền dân gian Trung Quốc cổ xưa, từng chữa khỏi cho vô số người! !
Đường Khả Hinh cũng nặng nề thở dốc, mặc cho bọn họ dùng kim độc, đâm thẳng xuống một số huyệt vị nào đó trên thân thể của mình, nhắm mắt lại, hơi thở nặng nề đau đớn, nước mắt và mồ hôi thi nhau rơi xuống.
***
Đại sảnh khách sạn Á Châu ! !
Tân khách đã náo nhiệt, vô số nhân viên làm việc đang chỉ đạo của Hoắc Minh, nhanh chóng bưng đĩa trái cây, hoặc thức uống xuyên qua mọi người như thoi đưa, phóng viên đài truyền hình, còn có biên tập tạp chí thế giới, ngồi ở phòng phê ngồi, đã uống hết 3 ly cà phê vẫn không thấy động tĩnh, cũng đã 30 phút, đây là một chuyện từ trước tới nay chưa bao giờ có ! !
Nhã Tuệ cùng Vitas còn có Hoắc Minh đang lo lắng đứng ở trước cửa chính sảnh tiệc lầu hai, chờ đợi! !
“Thật là buồn cười! !” Hoắc Minh đứng ở một bên, không cho Vitas mặt mũi, tức giận nói: “Tôi làm việc tại Khách sạn Á Châu rất nhiều năm, cho tới bây giờ cũng không có gặp qua chuyện như vậy! ! Có thể phái một con bé hơn 20 tuổi chủ trì một bữa tiệc quan trọng mang đẳng cấp quốc tế như vậy, lúc ấy tôi cũng biết sẽ xảy ra chuyện! ! Nếu như lần này xảy ra chuyện, thật là mất mặt Khách sạn Á Châu chúng ta!”
Nhã Tuệ không nói gì ngẩng đầu nhìn Giám đốc.
Khuôn mặt Vitas chỉ ngưng chặt, vẫn kiên định nhìn lối vào đại sảnh dưới lầu.
Thang máy nhanh chóng mở ra.
Tưởng Thiên Lỗi dẫn thư ký Đông Anh, nhanh chóng đi ra, nhìn đại sảnh khách sạn Á Châu náo nhiệt chưa từng có, hơn nữa một số tân khách cũng đã có lời ra tiếng vào, nghe nói mấy trăm nhân viên phục vụ được điều tới bộ phận tổ chức tiệc ở trên lầu, đều đang gấp gáp chờ đợi, anh cũng hơi lộ ra kinh ngạc hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Dưới lầu bọn Hoắc Minh nghe được tiếng của Tưởng Thiên Lỗi, ngay lập tức nhanh chóng xuống lầu, nhìn anh xin lỗi nói: “Tổng Giám đốc, người phụ trách Khả Hinh còn chưa tới. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi nghe vậy, sắc mặt lập tức cứng ngắc, nhanh chóng nhìn Nhã Tuệ, hỏi: “Người không tới? Có chuyện gì sao! ?”
Nhã Tuệ cũng đứng ở một bên, gấp đến độ muốn khóc nói: “Tôi cũng không rõ lắm, nhưng tối hôm qua liên lạc còn rất tốt, nhưng sáng nay đột nhiên không thấy cô ấy . . . . . .”
“Không thấy! ?” Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng lấy thân phận Tổng Giám đốc, tức giận nói: “Không thấy đây không phải là lý do! ! Không thấy nên lập tức chọn lựa hành động, mà không phải bởi vì một mình cô ấy để cho nhiều tân khách ở chỗ này chờ đợi, thì giống cái gì? Lập tức thông báo cho Quản lý Phòng kinh doanh rượu tới đây chủ trì tiệc thử rượu! ! Lập tức!”
Thang máy lần nữa nhanh chóng mở ra.
Trang Hạo Nhiên gấp gáp đi ra, cũng bị đại sảnh náo nhiệt làm cho kinh ngạc không thôi, vừa lúc nghe được Tưởng Thiên Lỗi và Nhã Tuệ nói chuyện, anh cũng bước nhanh tới, nhìn Lưu Nhã Tuệ nói: “Sao không thấy Khả Hinh đâu?”
“Tối hôm qua không phải cô ấy cùng Tổng Giám đốc ở chung một chỗ sao? Cô ấy nói trò chuyện một chút sẽ trở về. . . . . .” Nhã Tuệ nhìn Trang Hạo Nhiên lại căng thẳng hỏi.
Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng nhìn Trang Hạo Nhiên, nóng mắt hỏi: “Cậu đã làm gì?”
“À. . . . . .” Lúc này Trang Hạo Nhiên cũng không có chủ ý, nhưng vẫn nhìn Vitas, mới vừa muốn căn dặn nhân viên ông sai qua trước tới để giải quyết sự cố bữa tiệc, lại nghe có người ở sau lưng kêu lên: “Đường Khả Hinh đến rồi!”
Mọi người lập tức xoay người, nhìn lối ra vào đại sảnh khách sạn.
Đường Khả Hinh lập tức mặc đồng phục của màu đen Phòng kinh doanh rượu, vạt áo trước đeo bảng tên màu vàng, buộc búi tóc trang nhã, dáng vẻ mỏng manh, Tiểu Vi và Tiểu Hà đi theo phía sau, vẻ mặt lộ ra nụ cười sải bước đi vào. . . . . .
Trang Hạo Nhiên lập tức thở gáp nhìn cô, hai mắt xoay tròn cực nhanh, tâm trạng phức tạp.
Tưởng Thiên Lỗi và mọi người cũng nhanh chóng nhìn cô, Vitas cảm thấy an ủi nở nụ cười nhìn học trò, nhưng nhìn thấy cô đến gần, lại lộ vẻ mặt tức giận hỏi: “Cô đi đâu hả?”
“Xin lỗi Thầy, tối hôm qua hơi lười biếng, sáng nay đến hầm rượu mang rượu vang trắng sẽ giới thiệu vào sáng nay đến sân khấu diễn tập lần cuối cùng.” Đường Khả Hinh nói xong, liền hướng về phía hai Tổng Giám đốc khẽ gật đầu, dịu dàng nói: “Thật xin lỗi, để hai vị Tổng Giám đốc lo lắng, em xử lý xong chuyện này sẽ xin lỗi với hai người.”
Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn cô.
Ánh mắt Đường Khả Hinh nhìn thoáng qua Trang Hạo Nhiên, nhưng lập tức cầm máy điện đàm, xoay người, mặt nhìn về phía đại sảnh căn dặn: “Mở cửa sảnh tiệc số một, thử rượu sẽ chính thức bắt đầu! !”
Tổ trưởng Bộ phận tiếp tân ở lầu hai vừa nghe nói thế, lập tức đè máy điện đàm, căn dặn: “Mở cửa sảnh tiệc số một! !”
“Ầm! !” Hai cánh cửa mạ vàng cao ba mét lập tức bị sáu người mở ra, thảm đỏ vẫn như nhân viên làm việc diễn tập vô số lần vào đêm khuya, dọc theo cửa chính sảnh tiệc, thảm đỏ dọc theo bậc thang trượt xuống dưới, cho đến đại sảnh khách sạn dừng lại, 30 nhân viên làm việc Phòng kinh doanh rượu, mặc đồng phục màu đen của Phòng kinh doanh rượu Hoàn Cầu, từ bên trong sảnh tiệc chậm rãi đi ra, dọc theo cầu thang, mỗi hai bậc thang đứng lại! !
Đường Khả Hinh nhanh chóng cầm máy điện đàm, lại ra lệnh: “Tấu nhạc!”
Nhã Tuệ nhìn Đường Khả Hinh một cái, căng thẳng, thấy an ủi mỉm cười, cũng không nói gì, tay cầm máy điện đàm, xoay người vừa đi lên lầu, vừa căn dặn: “Tấu nhạc!”
Trưởng Bộ phận lễ tân nhận lệnh, lại xoay người nhìn dàn nhạc phía trước sảnh tiệc, nói: “Tấu nhạc!”
Chỉ huy ở giữa vừa nghe, lập tức vung cây thước bạc trong tay, chậm rãi rơi xuống, để cho trước người đàn vi-ô-lông chậm rãi kéo dây cung trước, bắt đầu bài hát Pháp đầu tiên, «Romance», mấy tay đàn Violin cũng bắt đầu kéo dây cung, cô gái mặc váy lễ màu trắng duy nhất của ban nhạc ngồi ở trước chiếc piano thủy tinh, theo tiết tấu, đôi tay thon thon đặt trên phím đàn, ngón tay di chuyển như nước chảy, trình diễn bài hát lãng mạn . . . . . .
Cha đã từng nói, khách sạn là một nơi con đặt mình vào trong càng lâu càng sẽ dâng lên lòng trách nhiệm, bởi vì khi chúng ta tiến hành hợp tác với nhiều người thì toàn bộ trí tuệ và mồ hôi của bọn họ thăng hoa ở trong thế giới của bản thân con, tư tưởng và trí tuệ của mọi người cũng sẽ tự nhiên nâng cao, cuối cùng hợp làm một thể, cùng tiến cùng lùi, cùng được khen tặng! Đây chính là . . . . . . hợp tác! !
Đường Khả Hinh lập tức đứng ở trước mặt gần 300 nhân viên mặc đồng phục màu đen, đứng xếp hàng thành 30 hàng, tay cầm máy điện đàm, nhìn họ mỉm cười kích động nói: “Hoan nghênh bữa tiệc thưởng thức rượu bắt đầu! Nghe nói mọi người là nhân viên ưu tú từ các bộ phận được phái tới, tôi tin tưởng năng lực của từng người. Lần này là lần thứ hai Khách sạn Á Châu chúng ta tổ chức tiệc thưởng thức rượu đẳng cấp thế giới lớn như vậy, trong lòng tôi dâng trào kích động, là đồng nghiệp cùng một nhóm, có chung lý tưởng với tôi, cùng nhau hợp tác hoàn thành một chuyện. Trong quá trình này, tôi sẽ chứng kiến năng lực của mọi người, trí tuệ của mọi người, sự vất vả của mọi người ! Hôm nay sự cố gắng của mọi người sẽ được ghi vào lịch sử ! Điều này, tôi nhờ cậy mọi người! Cám ơn mọi người ! ! Tiệc thưởng thức rượu lần này, mọi người vất vả !”
Cô nói xong, dẫn ba đồng nghiệp Phòng kinh doanh rượu, cùng hướng về 300 nhân viên khom lưng cám ơn.
300 nhân viên chia ra đứng cùng nhau, toàn bộ đều mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh, Tiểu Nhu càng vui vẻ cùng trưởng kíp Văn Chi đứng ở trong đó, cũng nhiệt liệt nở nụ cười.