Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 847:  ÂM MƯU

Vườn hoa phía sau Khách sạn.

Lãnh Mặc Hàn nhàn nhạt đi ra đại sảnh khách sạn, nhìn xung quanh vườn hoa, thấy phía trước dưới một gốc cây tương tư, một bóng dáng màu trắng đang ngồi, hai mắt anh chậm rãi lóe lên, vẫn cất bước đi qua bụi hoa đi tới. . . . . .

Tiểu Nhu mím môi, ngồi ở trên ghế thiết kế, rất mất mát.

Lãnh Mặc Hàn cất bước đi đến trước mặt cô, cười như không cười nhìn dáng vẻ mất mát của cô, chậm rãi ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn cô.

Tiểu Nhu hơi ngẩng đầu, nhìn thấy Lãnh Mặc Hàn đến, thì càng cảm thấy mất mặt, cúi đầu, không lên tiếng.

Lãnh Mặc Hàn nhìn dáng vẻ cô, chỉ đành phải cười một cái nói: “Đứa ngốc. . . . . . Sau này nhìn người cẩn thận một chút. . . . . .”

“Tôi thật ngốc mà, căn bản cũng sẽ không biết nhìn người. . . . . . Quản lý thường nói tôi đi đường cũng không có mắt, nhìn người lại càng không có cách nhìn, tương lai làm thế nào chứ. . . . . .” Tiểu Nhu nói tới chỗ này, lại mím môi, mắt có chút đỏ bừng.

Lãnh Mặc Hàn nghe nói như vậy, không thể làm gì khác hơn, đứng lên, ngồi ở bên cạnh cô, nhìn phong cảnh phía trước, mới nói: “Có đôi khi, chuyện nhìn người cũng không phải một sớm một chiều có thể học được, cũng không cần thiết có lòng đề phòng nặng như vậy, chỉ cần cẩn thận một chút, thời gian quan sát người khác nhiều một chút là được rồi.”

“Tôi chính là không có thông minh như Khả Hinh!” Tiểu Nhu lập tức cắn môi dưới, lầu bầu nói: “Tôi cũng không lợi hại giống chị của tôi, cầm gậy đánh anh rễ về nhà.”

Lãnh Mặc Hàn không nhịn được bật cười.

Tiểu Nhu nhất thời giống như nghĩ tới điều gì, quay đầu nhìn Lãnh Mặc Hàn, mở to đôi mắt nói: “Lãnh Phó tổng, tương lai nếu như có đàn ông theo đuổi tôi, anh giúp tôi nhìn xem có được hay không? Ngay cả heo anh cũng biết là heo rừng lai giống, nhìn người cũng nhất định rất lợi hại.”

“. . . . . . . . . . . .” Vẻ mặt Lãnh Mặc Hàn hơi lộ một chút ngạc nhiên, chuyển mắt nhìn tới trước, muốn gật đầu lại không gật đầu, đến cuối cùng. . . . . . Không thể làm gì khác hơn lại gật đầu một cái đáp: “Ừ, được. . . . . .”

Tiểu Nhu nhất thời có chút vui vẻ đưa bàn tay nhỏ bé, đếm: “Ở khách sạn đàn ông theo đuổi tôi, có Tiểu Lý Tử phòng ăn chúng tôi, Tổ trưởng Kha Dĩ Tường, còn có phụ tá cho lão đầu bếp, Lưu Uy, Lý Minh. . . . . . Và anh Chu phụ trách cắt cỏ ở bộ phận cây cảnh. . . . . .”

“À. . . . . .” Lãnh Mặc Hàn quay mặt sang nhìn Tiểu Nhu bật cười nói: “Chẳng lẽ cũng chưa có đàn ông đáng tin nào theo đuổi cô sao? Hoặc đàn ông có tiền đồ một chút, để cho cô có một cuộc sống không lo buồn. . . . . .”

“Cho nên. . . . . .” Tiểu Nhu lập tức có chút khó khăn, cúi đầu, rất mất mát lầu bầu nói: “Người thanh niên mới vừa rồi là người tốt nhất, tôi mới gặp được.”

“. . . . . . . .” Lãnh Mặc Hàn nghe nói như vậy, trên mặt lại lộ ra một chút kỳ lạ, nhìn cô nói: “. . . . . . Là . . . . . Là người tốt nhất cô mới gặp được?”

“Ừm! !” Tiểu Nhu rất ngây thơ đơn thuần gật đầu.

Một con quạ đen bay qua đầu ! !

Từ trước đến giờ Lãnh Mặc Hàn là người đàn ông lạnh lùng kín đáo, không thể làm gì khác hơn, cười cười.

Tiểu Nhu cũng cúi xuống, khẽ cắn môi dưới, chỉ ngây ngốc không lên tiếng.

Lãnh Mặc Hàn quay mặt sang, nhìn nửa khuôn cô gái này trầm tĩnh đáng yêu, hỏi: “Gần đây. . . . . Rất bận sao? Cũng không có nhìn thấy cô. . . . . .”

“À. . . . . .” Tiểu Nhu nghe nói như vậy, mặt liền hơi đỏ mặt cúi đầu, có chút ngượng ngùng nói: “Phải . . . . . Gần đây phòng ăn rất nhiều khách, lão đầu bếp nghiên cứu ra mấy món ăn mới, ăn rất ngon đấy.”

Lãnh Mặc Hàn nghe nói như vậy, mới hơi ngưng mặt nhìn cô, chậm rãi sâu kín nói: “Bận rộn đến ngay cả thời gian làm bánh trà xanh cũng không có?”

“. . . . . . . . .” Tiểu Nhu nhất thời giật mình nhìn anh.

Lãnh Mặc Hàn cũng yên lặng nhìn cô.

“A!” Tiểu Nhu giống như nhớ ra cái gì đó, mắt to lập tức sáng lên, căng thẳng và gấp gáp nói: “Ôi chao, tôi nhớ ra rồi, mới vừa tan việc, quên ăn bánh bí đỏ sáng nay mẹ nướng cho tôi, lại bỏ vào trong tủ chứa đồ, đến lúc đó quản lý kiểm tra, tôi lại muốn bị mắng. Cám ơn anh, Lãnh Phó tổng! ! Cám ơn anh hôm nay nói chuyện phiếm với tôi, tôi đi trước!”

Cô nói xong, lập tức nhìn Lãnh Mặc Hàn khom lưng gật đầu, nói hẹn gặp lại, ngay lập tức xoay người đi! !

Lãnh Mặc Hàn mới vừa muốn vươn tay nắm cổ tay của cô. . . . . .

Tiểu Nhu giống như một con ruồi không có đầu, xoay người liền chạy tới trước, không ngờ con mắt không mọc trên người, lúc chạy về phía trước phịch một tiếng, đụng vào một gốc cây Đa già cỗi, cái trán đụng phải khối u, vẻ mặt cô đau khổ ah một tiếng kêu lên: “Đau quá!”

Lãnh Mặc Hàn lập tức đứng lên, có chút vội vàng nhìn cô.

Tiểu Nhu lại quá mất mặt, tay che trán, vừa đỏ mặt nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn gật gật đầu, nói hẹn gặp lại, vừa bước nhanh đi tới phía trước. . . . . .

Lãnh Mặc Hàn dừng tại chỗ, nhìn dáng vẻ Tiểu Nhu ngây ngốc nhanh chóng đi về phía trước, anh đột nhiên bật cười.

Lúc này điện thoại di động vang lên.

Lãnh Mặc Hàn chỉ đành phải bất đắc dĩ ngồi xuống, lấy điện thoại di động ra, nhấn nghe máy đáp: “Ừm!”

“Đã tra ra nơi phát điện thoại của Tần Vĩ Nghiệp! !” Uyển Thanh nói nhanh.

“Chỗ nào?” Lãnh Mặc Hàn lập tức hỏi.

Uyển Thanh ngồi trước máy vi tính, nhìn địa điểm trong màn hình máy vi tính, cau mày nói: “Tòa nhà Chính phủ !”

“Tòa nhà Chính phủ?” Lãnh Mặc Hàn lặng lẽ suy nghĩ đến địa điểm này, hai mắt anh chợt lóe lên,  một lúc lâu, nhanh chóng đứng dậy, đi tới tòa nhà Hoàn Á, nói: “Danh sách tham gia tiệc từ thiện, cô chuẩn bị xong chưa! ?”

“Chuẩn bị xong! !” Uyển Thanh biết Lãnh Mặc Hàn muốn cái gì! !

“Lập tức gửi cho tôi,” Lãnh Mặc Hàn không nói hai lời, liền cầm điện thoại di động bước nhanh  vào cao ốc Hoàn Á, cùng ba nữ nhân viên tiếp tân chào hỏi, căn dặn: “Sau khi Tiêu Đồng trở về, nói cô ấy tới tìm tôi ngay.”

“Vâng!” Ba cô gái đồng thời đứng dậy gật đầu.

Lãnh Mặc Hàn đi vào thang máy, nhanh chóng đè xuống nút đóng cửa, lúc thang máy nhanh chóng vọt lên, hai mắt anh mãnh liệt lóe ra ánh sáng tìm tòi nghiên cứu, nghĩ tới hiện tại Tần Vĩ Nghiệp đã bị miễn chức, anh ta làm sao có thể đi vào tòa nhà Chính phủ, trừ khi anh ta cấu kết với người trong chính phủ, nhưng lúc anh ta bị bãi chức, vẫn do Thủ tướng tự mình ra lệnh, nếu như người nào tiếp nhận anh ta, người đó chính là kẻ địch của Thủ tướng, ai dám làm như vậy? Anh ta làm như vậy có mục đích gì?

Cửa thang máy mở ra!

Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng đi ra thang máy, sau đó quẹo trái, đi qua phòng làm việc của Tô Lạc Hoành, cũng không có gõ cửa liền xông vào, nhìn anh đang bận rộn cũng không quan tâm tới, nói nhanh: “Cậu qua đây một chút !”

Tô Lạc Hoành ngẩng đầu lên, nhìn dáng vẻ anh gấp gáp như vậy, liền không cần nghĩ, vẫn bỏ bút máy, đứng lên đi ra ngoài.

Lãnh Mặc Hàn phịch một tiếng, mở cửa văn phòng Phó tổng của mình, nhanh chóng đi về phía trước bàn làm việc ngồi xuống, mở máy vi tính ra, nhìn danh sách tham gia tiệc từ thiện Uyển Thanh gửi cho mình, anh cũng không lên tiếng, chăm chú di động ánh mắt . . . . . .

“Chuyện gì ?” Tô Lạc Hoành nghi ngờ đi vào phòng làm việc, thuận tiện đóng cửa lại, mới đi đến trước bàn anh, ngồi xuống hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Lãnh Mặc Hàn không lên tiếng, hai mắt di chuyển ở trước màn hình máy tính, xem hết toàn bộ danh sách nhân viên tham gia biểu diễn, bao gồm hàng loạt thân phận. . . . . . Anh nhìn xuống từng người từng người, ánh mắt lướt qua người múa vũ điệu hồ thiên nga, trước là Tình Tình, hiện tại là Hàn Hi Văn. . . . . Anh lập tức dừng lại, nhìn ba chữ Hàn Hi Văn, lại lập tức nhìn xuống là con gái của Tổng Giám đốc Hàn tập đoàn Hàn thị và ảnh hậu Hạ Tuyết, anh lập tức có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn Tô Lạc Hoành cau mày nói: “Con gái của Tổng Giám đốc, . . . . . .  Hàn Hàn Hi Văn chuẩn bị biểu diễn tiệc từ thiện tối mai?”

“Đúng vậy!” Tô Lạc Hoành cười nói: “Hai ngày nay anh bận rộn nên không biết, chuyện mới xác định vào sáng sớm hôm nay.”

Lãnh Mặc Hàn lập tức cảm thấy não tê dại một trận, nhìn Tô Lạc Hoành, có chút căng thẳng nói: “Bộ phận nào tham gia lo liệu tiệc từ thiện của chúng ta?”

“Bộ phận PR! !” Tô Lạc Hoành đáp ! !

Lãnh Mặc Hàn nhất thời tựa lưng vào ghế ngồi, hai mắt nhanh chóng xoay tròn.

“Thế nào?” Tô Lạc Hoành nhìn vẻ mặt nặng nề của anh, không hiểu hỏi.

Lãnh Mặc Hàn nhìn Tô Lạc Hoành nặng thở gấp nói: “Lần trước chuyện lão đại của chúng ta đến sòng bạc trộm rượu, cậu còn nhớ chứ?”

“A. . . . . . Nhớ. . . . . .” Tô Lạc Hoành đáp.

“Sau khi tôi biết chuyện này, vẫn không yên lòng! Bởi vì tôi biết rõ cách làm người của Tổng Giám đốc Hàn hết sức sắc bén, năm gần đây chưa từng có người nào dám động chạm, xâm nhập bất kỳ hệ thống nào ở trên địa bàn của anh ta! Huống chi, anh ta vẫn đứng phía sau màn điều khiển thế lực ngầm trong nước, mặc dù năm gần đây, dần dần giải tán một số người, nhưng bộ phận nồng cốt hùng mạnh vẫn giữ lại bên người! Tôi phái người đi điều tra, tất cả tinh anh về hệ thống máy tính vẫn luôn giám sát chúng ta từ xa!” Lãnh Mặc Hàn nói nhanh.

Tô Lạc Hoành nhất thời ngồi thẳng người, nhìn Lãnh Mặc Hàn căng thẳng nói: “Ý của anh là, anh ta vẫn không có buông bỏ phòng bị đối với chúng ta?”

“Buông bỏ mới là kì lạ! ! Ngày buông bỏ chính là bắt đầu chiến tranh!” Lãnh Mặc Hàn quay mặt sang, vẻ mặt hơi lộ ra mấy phần nặng nề, nhìn phong cảnh phía ngoài cửa sổ, lo âu nói: “Anh ta không theo dõi, chúng ta mới càng cẩn thận hơn! Cậu nói. . . . . . Lần này con gái của anh ta biểu diễn ở khách sạn chúng, nếu như xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cậu nghĩ Hàn Văn Hạo có thể bỏ qua cho chúng ta hay không?”

“Ý của anh là. . . . . .” Tô Lạc Hoành cũng có chút căng thẳng nhìn Lãnh Mặc Hàn, nói nhanh: “Có người muốn mượn cơ hội lần này con gái của Tổng Giám đốc Hàn đến khách sạn chúng ta biểu diễn, nếu như đã xảy ra chuyện gì, Hàn Văn Hạo nhất định sẽ truy cứu chúng ta?”

Đôi tay Lãnh Mặc Hàn chống mạnh trên trán, cau mày suy nghĩ, nói: “Tôi chỉ là có nghi ngờ như vậy. . . . . .”

Tô Lạc Hoành lập tức lại nói: “Chúng ta chọc ai cũng được, nhưng Tổng Giám đốc Hàn không chọc được! Nghe nói con gái của anh ta, là hòn ngọc quý trên tay của anh ta! Thất lạc nhiều năm mới về bên cạnh anh ta, yêu quý như báu vật! Huống chi, còn có quan hệ đến Tổng Thống Pháp, cô bé rớt một sợi tóc cũng không được rồi !”.

Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng suy nghĩ chuyện này một chút, liền cầm điện thoại di động lên, bấm điện thoại di động Trang Hạo Nhiên.

Nhà hát kịch !

Trang Hạo Nhiên đang đứng ở dưới sân khấu, mỉm cười nhìn Hi Văn mặc đồ múa ba lê, rất xinh đẹp  bồng bềnh nhón chân lên, mở rộng đôi tay hướng về phía trước, nâng lên, anh cảm nhận túi điện thoại rung trong tây trang, liền móc ra mỉm cười đáp: “Ừm!”

Tiếng nói khe khẽ của Lãnh Mặc Hàn truyền đến.

Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên đang mỉm cười, dần dần thu lại, hai mắt lộ ra ánh sáng sắc bén.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK