Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 508: PHƯƠNG HƯỚNG NGƯỢC LẠI

Đường phố ướt róc rách, đèn đường màu đỏ phủ ở trên vách tường, rất mê ly, mập mờ.

Trang Hạo Nhiên lái xe thể thao, nghe tiếng mưa rơi róc rách, hai mắt lóe lên, vẻ mặt bình tĩnh lái xe, mặc dù thỉnh thoảng chớp mắt, biểu hiện vẫn có chút không thể tin.

Đường Khả Hinh ôm chặt balo của mình, ngồi ở trong không gian rất ấm áp, cúi đầu, không lên tiếng, mới vừa rồi bởi vì tỉnh ngủ gào thét, lại làm kéo rách khóe miệng mới khép lại, rịn ra vài giọt huyết, cô vội vã vươn tay, lau khô.

Trang Hạo Nhiên chú ý tới động tác nhỏ này, cầm tay lái, quay mặt sang, có chút quan tâm và dịu dàng nhìn gò má của cô, nhẹ nhàng hỏi: “Làm sao vậy?”

Đường Khả Hinh vội vàng lắc đầu một cái.

Anh nhìn cô một cái, mới quay đầu, chăm chú lái xe.

Chiếc Lamborghini ở trên đường phố uốn lượn, chạy một thời gian thật lâu. . . . . .

“Luân Đôn đã tồn tại vào thời La Mã cổ đại, cho nên chiều rộng đường phố cũng giống như thời kì xe ngựa trước đây. . . . . .” Hai mắt Trang Hạo Nhiên lóe lên, lạnh nhạt nói.

Đường Khả Hinh khẽ chớp hai mắt, cúi đầu, không lên tiếng.

Bởi vì trải qua cuộc hành trình ở đất nước xa lạ, trong một đất nước lớn mạnh, cô phát hiện mình rất nhỏ bé, không khỏi sinh ra một loại cảm giác xa lạ với anh.

Trang Hạo Nhiên không lên tiếng nữa, lái xe, ở trên con đường uốn lượn chạy thêm một lúc, rốt cuộc chạy ra đường phố, dọc theo sườn núi đi tới, lái về phía biệt thự nhỏ độc lập cuối con đường này, tường rào cửa màu đen, vây quanh một tòa nhà màu trắng, ánh đèn vàng xung quanh vách tường sáng lên, trước cửa từng thân cây nhỏ màu xanh lá, phát ra ánh sang xanh mơn mởn.

Chiếc Lamborghini dừng ở trước sân nhỏ, hai người vệ sĩ mặc đồng phục màu đen, lập tức đứng nghiêm chào.

Trang Hạo Nhiên bước ra xe thể thao trước, chống cây dù trong suốt, nhanh chóng bước tới ghế lái phụ, mở cửa xe, nhìn Đường Khả Hinh ở bên trong. . . . . .

Đường Khả Hinh ngồi tại chỗ, ôm chặt túi đeo lưng, sợ hãi rụt rè ngẩng đầu, nhìn nóc biệt thự nhỏ tao nhã cổ điển, còn có hai vệ sĩ trước cửa, đã trải qua một loạt biến hóa và sợ hãi, cô sợ hãi tất cả mọi thứ trước mắt, bao gồm tất cả tầng lớp nơi đây.

Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn Đường Khả Hinh ở bên trong không dám nhúc nhích, liền nhẹ nhàng khom người xuống, đỡ cô xuống.

Đường Khả Hinh không có cách nào, chỉ đành phải đi xuống xe, Trang Hạo Nhiên đưa cây dù cho cô, sau đó mình im lặng đi về phía buồng sau xe, lấy một cái rương nhỏ màu hồng và cái rương màu xanh dương, cái rương này, anh khẳng định là mình mua.

“Đi thôi. . . . . .” Anh kéo hai cái rương, một tay nhẹ kéo bả vai của cô, hơi cúi thấp phía dưới, vừa độ cao cô chống cây dù, đi vào sân nhỏ.

Vệ sĩ lại chào lần nữa, không khỏi nhìn Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh vội vàng cúi đầu, ôm chặt túi đeo lưng, tựa vào trong ngực Trang Hạo Nhiên, cùng đi vào sân nhỏ, trải qua một con đường đá trắng nhỏ, bước lên hai bậc thang, đi tới trước cửa biệt thự. . . . . .

Trang Hạo Nhiên im lặng vươn tay, đặt nhẹ mật mã khóa cạnh cửa, đinh đinh đinh mấy tiếng, cửa mở ra, bên trong lập tức lùa ra không khí ấm áp.

“Vào thôi.” Trang Hạo Nhiên đỡ nhẹ Đường Khả Hinh đi vào trong nhà, đây chỉ là một căn hộ nhỏ theo kiểu biệt thự, phong cách thiết kế, lấy nhỏ gọn làm chủ, phòng khách nho nhỏ, thảm theo phong cách Châu Âu, đặt ghế sa lon vòng tròn màu trắng sữa, phía trước là LCD, bên trái là một ngọn nến, phía dưới là lò sưởi trong tường, bên cạnh lò sưởi trong tường đặt ghế nằm, xem ra vô cùng thoải mái.

Đường Khả Hinh quay mặt sang nhìn bên trái phòng khách, bước lên hai bậc thang là một phòng ăn cổ điển nho nhỏ, lấy màu nâu làm chủ, bên cạnh là một phòng bếp nho nhỏ  kiểu mở, cũng có lò sưởi trong tường nho nhỏ, ở bên cạnh bàn ăn, vị trí chính giữa là một cầu thang xoắn ốc màu trắng, trên tường treo mấy bức tranh.

Không gian rất truyền thống.

Trang Hạo Nhiên vừa nhìn Đường Khả Hinh, vừa cởi áo khoác xuống, ném ở bên ghế sa lon, từ lúc đó đến hiện tại, anh vẫn không thể tin được cô có thể một mình đến nước Anh, nhìn bộ dáng cô có chút lo lắng và sợ hãi, khóe miệng cô bị thương, liền nghi ngờ, nhàn nhạt nói: “Vào đi . . . .”

Đường Khả Hinh không dám nhúc nhích.

Trang Hạo Nhiên nhìn bộ dáng cô, liền bất đắc dĩ đi lên trước, nắm nhẹ cánh tay của cô, nhẹ nhàng kéo cô đi về phía phòng khách, ngồi xuống trên ghế sa lon bên cạnh, mình cởi áo khoác tây trang xuống, tháo cà vạt ra, mở cổ áo, nhìn cô ngồi ở trên ghế sa lon cúi đầu, bộ dáng đáng thương, nhớ tới ở buổi tiệc ở trong nước, liền im lặng không lên tiếng xoay người, đứng ở bên cạnh lò sưởi trong tường, ném vào một chút củi, đốt lửa, mới chậm rãi hỏi: “tại sao tới nước Anh?”

Đường Khả Hinh ngồi ở trên ghế sa lon, vẫn không thể tin mình đã ở trong chỗ an toàn, cúi đầu, yếu ớt nói: “Em phục vụ phòng ăn ở nước Anh. . . . . .”

Hai mắt Trang Hạo Nhiên lóe lên một cái, nhìn bên trong lò sưởi đang hừng hực, liền nhàn nhạt hỏi: “Ở nơi nào?”

“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh cúi đầu, không nói lời nào.

Trang Hạo Nhiên hiểu rõ, liền đứng lên, xoay người, nhìn bộ dáng mất hồn mất vía, ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ treo trên tường, đã mười hai giờ, liền hỏi: “Ăn cơm rồi sao?”

Đường Khả Hinh không lên tiếng, chỉ ôm chặt túi đeo lưng, cúi đầu, bên trong còn có hai củ khoai tây.

Trang Hạo Nhiên nhìn bộ dáng Đường Khả Hinh thật sâu, bất đắc dĩ hỏi khẽ: “Ăn cơm rồi sao?”

Đường Khả Hinh hơi chớp hai mắt dịu dàng, mới nhẹ nhàng nói: “Ăn. . . . . Ăn rồi. . . . .”

Trang Hạo Nhiên cau mày nghi ngờ nhìn cô, hỏi: “Ăn cái gì?”

Đường Khả Hinh nuốt cổ họng một cái, mới sâu kín nói: “Một. . .  Một củ khoai tây. . . .”

Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nhìn cô, thở dài một cái, mới nói: “Một củ khoai tây chống đỡ một ngày?”

Đường Khả Hinh không muốn nói tất cả mọi chuyện hôm nay mình gặp phải ở Luân Đôn, sắc mặt tái nhợt cúi đầu.

“Chờ một chút. . . . . . Anh làm một chút món ăn cho em . . . . . .” Trang Hạo Nhiên nói xong, liền cuộn hai ống tay áo, muốn đi vào phòng bếp.

“À. . . . . .” Đường Khả Hinh lập tức đứng lên, có chút cố kỵ, ôm túi đeo lưng, cũng không có ngẩng đầu lên, có chút căng thẳng nói: “Cố. . . . . . Cố Di tiểu thư có ở nhà hay không? Như vậy không tốt?”

Trang Hạo Nhiên dừng bước lại, nhìn cô, bất đắc dĩ cười nói: “Nếu như cô ấy ở nhà, em muốn anh làm thế nào với em?”

“Anh. . . . . . Đưa em đi khách sạn là được rồi, em ở một buổi tối, em đi ngay. . . . . .” Đường Khả Hinh lập tức rất nghiêm túc cúi đầu nói.

Hai mắt Trang Hạo Nhiên xẹt qua một chút bất đắc dĩ và đau đớn nhìn cô, thở dài, mới đi vào phòng bếp nói: “Ở đó đi, anh thường không mang theo phụ nữ về nhà.”

Đường Khả Hinh chớp mắt, không biết nên nói gì.

Trang Hạo Nhiên đi về phía phòng bếp, mở tủ lạnh ra, bên trong chỉ có một đùi Gà tây nho nhỏ, cùng một chút tôm tươi, cá mực. . . . . . Anh liền từ bên trong, nhanh chóng lấy tôm tươi ra, đặt ở trên đĩa, rửa sạch, lột vỏ, sau đó đem đùi Gà tây, dùng dao mỏng cắt mấy lần, cắt thịt xong bỏ vào trong chén, bỏ vào nước sốt đặc biệt, ướp gia vị, bật lửa, đặt chảo lên, rót dầu ô liu, chiên thịt Gà tây. . . . . .

Sau đó trở chảo, Trang Hạo Nhiên chiên cá mực cắt gọn và tôm tươi, cùng nhau bỏ vào trong đĩa thủy tinh, cho vào một chút tỏi sáng nay mới cắt xong, trộn đều một lát, anh mới nói: “Gần đây anh rất ít nấu cơm ở nhà, cho nên không nhiều đồ ăn lắm, lại khác với trong nước, anh làm mỳ Ý cho em thôi.”

Đường Khả Hinh ôm túi đeo lưng, không dám lên tiếng.

Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn bóng dáng nho nhỏ kia, tiếp tục chăm chú chiên thịt Gà tây.

Có lẽ là có chút vội vàng.

Mỳ Ý và thịt Gà tây chiên mang lên bàn rất nhanh, Trang Hạo Nhiên đặt một ly nước hoa quả tươi lên bàn, mới nhìn hướng Đường Khả Hinh nói: “Tới đây ăn đi. . . . . .”

Đường Khả Hinh suy nghĩ một chút, ngay lập tức để túi đeo lưng xuống, đứng lên, đi về phía phòng ăn ở đầu kia, nhìn món mì ý thơm ngon, cô nuốt nước miếng một cái, sau đó đi về phía vị trí kia, ngồi xuống, nhìn chằm chằm đĩa mì ý.

Trang Hạo Nhiên vừa nhìn cô, vừa kéo ghế ra, ngồi xuống, nói: “Ăn đi.”

Đường Khả Hinh chớp mắt, thật sự quá đói, liền nói: “Cám ơn. . . . . .”

Không nói hai lời, cô đang khát khô miệng lưỡi, cầm nước cam lên, uống ừng ực ừng ực vài ngụm lớn, thở ra một hơi, liền cầm nĩa, ghim một miếng thịt gà, nhét vào trong miệng, nhai thật gấp, rất thơm. . . . . .

Trang Hạo Nhiên nhìn bộ dáng cô giống như đói bụng mấy chục năm, khẽ nhíu mày.

Đường Khả Hinh nuốt chân giò hun khói thơm nồng, lại cúi xuống cầm nĩa lên, quấn hang chục vòng mỳ ý, toàn bộ nhét vào trong miệng, ăn không để miệng trống !

“Chậm một chút. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nhìn cô ăn vội vã như vậy, có chút đau lòng  nhắc nhở cô.

Đường Khả Hinh không có nghe khuyên, tiếp tục ăn thật nhanh, ăn một bàn lớn, giống như biết có bửa cơm này, không còn bữa sau, ăn gấp gáp, hai mắt tràn đầy nước mắt, lại cố gắng không để rơi, vừa nhai mì, vừa nâng nước trái cây lên uống. . . . . .

“Em chậm một chút. . . . . .” Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nhắc cô, dịu dàng nói: “Ăn xong rồi, còn có nữa. Sẽ không chết đói. . . . . .”

Đường Khả Hinh vừa ăn mỳ ý, vừa ngẩng đầu lên, nhìn anh một cái.

Trang Hạo Nhiên đang nhàn nhạt nhìn Đường Khả Hinh, có lẽ bởi vì chuyện trong bữa tiệc lúc trước, có hơi thất vọng. . .

Đường Khả Hinh không nói gì, trong lòng đau xót, mặc dù muốn giải thích, nhưng vẫn cố nén khổ sở trong lòng, tiếp tục ăn mì, nuốt từng ngụm từng ngụm.

Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nhìn bộ dáng cô, lại nhắc nhở một lần nữa: “Em ăn từ từ, thật sẽ không chết đói. . . . . .”

Đường Khả Hinh vừa nuốt mì, vừa suy nghĩ trong chốc lát, mới nâng lên đầu, nhìn Trang Hạo Nhiên, có chút áy náy nói: “Lúc em tới, quên mang khăn lông tắm, bàn chãi đánh răng và áo ngủ, nơi này anh có dư không?”

Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh, trên mặt hiện lên nụ cười nhàn nhạt, lắc đầu một cái.

Đường Khả Hinh nghe vậy, có chút bối rối cúi đầu.

Trang Hạo Nhiên nhìn bộ dáng cô cúi đầu, đáng thương, rốt cuộc không nhịn được cười nói: “Anh đi mua cho em. . . . . .”

Đường Khả Hinh chậm rãi ngẩng đầu lên, hai mắt hiện lên một chút dịu dàng và biết ơn nhìn anh, dịu dàng nói: “Có thật không?”.

“Ừ. . . . . .” Trang Hạo Nhiên khẽ mỉm cười, liền đứng lên, nắm nhẹ bả vai của cô, nói: “Từ từ ăn, chờ anh trở lại, trong tủ lạnh có nước hoa quả, nếu như lạnh, ngồi ở trên ghế dựa bên lò sưởi trong tường, hong lửa một lúc. . . . . .”

Đường Khả Hinh cúi đầu, khuôn mặt yên tĩnh, hai tròng mắt ngập nước, khẽ gật đầu.

Trang Hạo Nhiên kéo tây trang, vừa mặc lên, vừa nhanh chóng mở cửa, đi ra biệt thự nhỏ, căn dặn hai vệ sĩ hôm nay có thể tan việc, mình cũng bước nhanh về phía xe, ngồi vào bên trong xe, nhanh chóng khởi động, lái xe đi khỏi! !

Xe chạy nhanh trên con đường yên tĩnh!

Hai mắt Trang Hạo Nhiên sáng ngời, trên mặt rốt cuộc lộ ra gấp rút và vui mừng, tay cầm tay lái, cũng bởi vì hơi kích động mà mềm yếu, anh nhanh chóng lái xe, chạy qua con đường yên tĩnh, thấy cửa hàng tiện lợi 24h, lập tức dừng xe, đi xuống xe, đi vào trong cửa hàng, nhìn một mỹ nữ người Anh mới mười tám tuổi, giơ tay nói một câu: “Hi . . . .”

“Hi. . . . . .” Nhân viên làm việc mỉm cười nói.

Trang Hạo Nhiên nhanh chóng đi vào trong cửa hàng, nhìn trên kệ có từng loại khăn lông màu hồng, màu xanh dương, màu trắng, màu đỏ, anh nghĩ nghĩ, liền chọn khăn lông màu hồng còn có bàn chãi đánh răng cùng màu, bước nhanh đi ra ngoài, đoán chừng hiện tại cửa hàng đã đóng cửa, không dễ mua áo ngủ, tối nay sẽ để cho cô mặc áo của mình trước. . . . . . Nghĩ tới đây, anh đột nhiên mỉm cười, xách theo cái túi nhỏ, ngồi trở lại xe, lần nữa lái xe chạy nhanh về nhà! !

Mưa phùn vẫn rơi xuống mông lung.

Mới mười phút đồng hồ, Trang Hạo Nhiên lái xe chạy nhanh trở về nhà của mình, trên mặt của anh rốt cuộc lộ ra nụ cười, xách theo cái túi nhỏ, đi vào cửa nhà, đẩy ra, lập tức phát hiện bên trong lạnh lẽo, cả phòng khách trống rỗng, phòng ăn cũng không có ai, chỉ còn lại cái đĩa trống không, thật yên tĩnh nằm ở trên bàn ăn. . . . . .

Anh sững sờ, hai mắt xẹt qua một tia nghi ngờ, xách theo túi, từng bước từng bước đi vào, đầu tiên trầm trầm nhìn thoáng qua phòng ăn, trong lòng đột nhiên run lên, quay đầu lại, kinh ngạc nhìn phòng khách nhỏ, chỉ còn lại củi đốt ấm áp đang cháy hừng hực, mà hai rương hành lý và túi đeo lưng nho nhỏ cũng đã không thấy, giống như cô chưa từng tới bao giờ. . . . . .

Hai mắt Trang Hạo Nhiên vội vàng lóe lên qua một tia kích động, lập tức nghĩ đến mới vừa rồi cô để mình đi, là vì muốn rời khỏi, trong lòng đau nhói, chợt chạy như bay đi ra ngoài, đi ra sân nhỏ, đứng ở trong mưa, nhìn quang cảnh trống rỗng xung quanh, khổ sở gọi to: “Khả Hinh . . . . . . Đường Khả Hinh . . . . . .. . . . . . ”

Quang cảnh xung quanh rất yên tĩnh, không có tiếng đáp lại, chỉ còn lại tiếng mưa rơi tí tách.

Trang Hạo Nhiên hối hận chạy như bay về phía trước, lại gấp gáp kêu to: “Đứa ngốc này! ! Em biết rõ anh sẽ không giận em! Em luôn tin vào lời nói không nên tin! ! Anh đã nói rồi, mặc kệ xảy ra chuyện gì, cũng sẽ không bỏ lại em! Tại sao em không tin anh? ! Đứa ngốc, lúc này em đi khỏi, em còn có thể trông cậy vào ai? Đường Khả Hinh . . . . . . anh sai rồi được không? Lúc đầu anh không nên nói sau này không liên lạc! ! Anh sai rồi được không? Em mau ra đây! ! Khả Hinh . . . . . . . . . . ”

Trang Hạo Nhiên đau lòng chạy đi như bay.

Phương hướng ngược lại.

Có một cô gái, kéo rương hành lý nặng nề, hai mắt ngân ngấn nước mắt, trong tay nắm chặt tiền mới vừa lấy ra từ trong ví tiền của người đàn ông kia, từng bước từng bước dọc theo đường phố ướt đẫm đi về phía trước, sắc mặt của cô bình tĩnh, hai mắt tràn đầy nước mắt, đi qua ánh đèn nhỏ Xanh da trời, rơi xuống một câu thật dịu dàng: Anh nói em không xứng đàm luận rượu đỏ với anh, đúng vậy, ngay cả lộ trình ngắn ngủn em cũng đi rất mệt, rất khổ sở, tương lai gian khổ làm sao chống đỡ? Cho nên, em không muốn quấy rầy cuộc sống của anh nữa . . . . . . em đi con đường của em, em đi một mình. . . . . .

Mưa phùn rơi rơi, rơi đầy bầu trời lãng mạn trong thành phố.

Hai bóng dáng nhàn nhạt, dọc theo phương hướng ngược lại, càng chạy càng xa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK