Chương 165: Nộp đơn thôi việc (Chưa beta)
Tưởng Thiên Lỗi dừng bước chân, nhìn về phía Trần Mạn Hồng bởi vì quá gấp, hoàn toàn không nhìn thấy người ở trước mặt, lê giày cao gót, sải bước đi về trước!
“Quản lý Trần!” Đông Anh lập tức gọi Trần Mạn Hồng.
Trần Mạn Hồng không nghe được có người gọi mình, chỉ cầm điện thoại di động đi về phía bên kia, gấp gáp nói: “Cô tỉnh táo một chút! Đi bộ phận nhân sự nộp đơn từ chức, đến lúc đó lại phục chức, toàn bộ tuổi nghề của cô sẽ trở thành số không! Còn có tất cả phúc lợi của cô. . . . . .”
“Trần Mạn Hồng!”
“Người nào chỉ mặt gọi tên người như vậy! ?” Trần Mạn Hồng hết sức chán ghét tức giận xoay người, đột nhiên nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi dẫn Giám đốc cùng thư ký đứng ở cửa thang máy lạnh lùng nhìn mình, sắc mặt của cô chợt thay đổi, cũng quên cắt đứt trò chuyện, lập tức dừng một bên, gọi nhỏ: “Tổng Giám đốc. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi nhàn nhạt nhìn Trần Mạn Hồng một mình đứng ở trong hành lang, vẻ mặt có chút hốt hoảng, liền di chuyển bước chân sâu kín đi về phía cô. . . . . .
Trần Mạn Hồng cảm thấy bước chân kia càng lúc càng gần, sắc mặt của cô có chút vặn vẹo, âm thanh trong điện thoại di động, vẫn không ngừng vang lên.
Tưởng Thiên Lỗi đứng ở trước mặt Trần Mạn Hồng, nhìn bộ dáng cô cúi đầu, cung kính, anh im lặng không lên tiếng duỗi ngón tay, chạm đến điện thoại di động trong tay cô.
Trần Mạn Hồng khẽ cau mày, nắm chặt điện thoại di động, không biết làm sao.
Tưởng Thiên Lỗi không để ý đến bộ dáng của cô, ngón tay nhẹ nhàng siết chặt một đầu điện thoại di động, trực tiếp kéo ra nắm ở trong tay, lạnh lùng thả vào bên tai, nghe được âm thanh của Nhã Tuệ giống như đang đi đường, nói: cô nghe được lời nói của tôi không? Tôi nói cô đừng khuyên tôi nữa, chút nữa tôi sẽ trở về nhà khách đại dương, nếu quản lý không phê chuẩn, tôi sẽ trực tiếp đến bộ phận nhân sự kết toán, cũng không muốn cái gì hết, tôi chỉ muốn lấy lại thẻ bảo hiểm của tôi là được rồi. Tôi sẽ không ở lại nơi này, Khả Hinh cũng sẽ không ở lại nơi này! !
Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi nghe lời này. . . . . .
“Được rồi. Tôi còn chưa ăn điểm tâm ! Chúng ta cùng đến chỗ nhân viên ăn sáng lần cuối cùng ! Chú Hà làm đậu hũ nước gừng, ăn thật ngon.” Nhã Tuệ trực tiếp cúp điện thoại.
Tưởng Thiên Lỗi cầm điện thoại di động, hai mắt khẽ xoay tròn, nghĩ tới Nhã Tuệ mới nói: chúng ta cùng đi ăn điểm tâm. . . . . .
Trần Mạn Hồng có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đông lạnh của Tưởng Thiên Lỗi, trong lòng chợt lạnh, đang suy nghĩ có phải con bé Nhã Tuệ chết tiệt nói lời gì không khéo léo hay không ?
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi lóe lên một cái, chậm rãi trả lại điện thoại di động cho Trần Mạn Hồng.
Trần Mạn Hồng có chút mất hồn ngẩng đầu lên nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi.
Tưởng Thiên Lỗi trầm ngâm suy nghĩ một chút, vừa muốn mở miệng nói chuyện, ngoài đại sảnh truyền đến một loạt tiếng động dồn dập, anh khẽ chuyển ánh mắt, thấy một chiếc xe hơi màu đen, nhanh chóng đi xuống mấy nam thư ký mặc đồng phục màu đen, vạt áo trước đeo bảng hiệu Tập đoàn Á Châu, chỉ thấy bọn họ bước nhanh đi đến trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi, cung kính khom người gọi: “Tổng Giám đốc Tưởng!”
Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nhìn bọn họ, không lên tiếng.
Ngay sau đó Đông Anh đi lên trước hỏi: “Mọi người từ Tổng Công ty đến tìm Tổng Giám đốc có chuyện gì?”
Một nam thư ký đưa một phần tài liệu tới trong tay Tưởng Thiên Lỗi, nói: “Tài liệu mật này là do phòng thư kí chủ tịch gửi ra tới, mời Tổng Giám đốc xem qua.”
Tưởng Thiên Lỗi hơi nhíu mày, nhìn nam thư ký kia một cái, mới kéo tài liệu mật, rút ra một phần giấy A4 bên trong, thấy cha mình là Tưởng Vĩ Quốc đích thân kí tài liệu, yêu cầu loại bỏ Đường Khả Hinh đi khỏi Khách sạn Á Châu! Anh lạnh lùng nhìn tài liệu, im lặng không lên tiếng. . . . . .
“Chủ tịch hi vọng Tổng Giám đốc mau sớm tiến hành việc này!” Mấy nam thư ký cùng hướng về phía Tưởng Thiên Lỗi khom người chào tạm biệt!
Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng, rút tiếp một phần tài liệu khác, phơi bày thân phận của Khả Hinh, anh nhàn nhạt nhìn tấm hình của Đường Khả Hinh có lẽ là ba năm trước đây, tóc thật dài, chải hai bím tóc, mặc đồng phục quán bar màu đỏ, tay nâng chiếc khay màu đen, quay đầu lại, hai mặt dịu dàng, mỉm cười hết sức ngọt ngào, ánh mắt anh hơi xoay tròn, từ hình của cô chậm rãi nhìn xuống, xem thông tin điều tra gia đình của Đường Khả Hinh, cha từng phóng hỏa bị xử tù chung thân, mẹ gả cho dân cờ bạc, anh trai mở nhà hàng Trung quốc, bị cục vệ sinh thực phẩm tố cáo. . . . . .
Anh xem từng chữ từng chữ trong tư liệu, trong đầu đều là hình ảnh Đường Khả Hinh quỳ gối trước mặt của mình, rơi lệ kêu khóc: “Tôi chỉ cầu một chỗ an thân, chỉ cầu một chút ánh mặt trời. . . . . .”
“Tổng Giám đốc. . . . . .” Có lẽ Đông Anh biết xảy ra chuyện gì, liền tiến lên đối diện với Tưởng Thiên Lỗi có chút lo lắng nói: “Sáng nay, Hội Đồng Quản Trị và các cổ đông bàn tán xôn xao về việc Khách sạn Á Châu liên tiếp xảy ra biến cố, tiếng nói hết sức không vui, cũng vì như vậy, sáng nay cổ phiếu của Tập đoàn Á Châu chúng ta lao dốc.”
Tưởng Thiên Lỗi vẫn nhàn nhạt nhìn phía trên tư liệu, nhìn thật lâu thật lâu, liền nắm nó, xoay người đi khỏi.
Đông Anh đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng cao lớn, liền khẽ thở dài, cũng vội vàng đi theo.
Trần Mạn Hồng nhìn đám người Tưởng Thiên Lỗi, mọi người đều ra vẻ thần bí, đoán chừng có liên quan đến chuyện Thị Trưởng phu nhân rơi xuống biển ngày hôm qua, cô nghĩ đến chuyện thôi việc Đường Khả Hinh, cô cũng thở dài nặng nề, nghĩ đến Nhã Tuệ có thể sẽ đi từ chức, cô ôi chao một tiếng, ngay lập tức bước nhanh về phía trước.
Tòa nhà nhân viên.
Rất đông nhân viên ra ra vào vào, đều bàn tán hoàn cảnh gia đình của Khả Hinh, không nghĩ tới thì ra cô có một người cha bị tù chung thân, càng không nghĩ đến cô có liên quan đến chuyện Thị Trưởng phu nhân rơi biển, nghe nói ngày hôm qua tức giận bắt lấy cô ấy, trực tiếp nghi ngờ do cô ấy làm. . . . . .
“Nghe nói ngày hôm qua cô ấy bị còng tay?”
“Đúng vậy, rồi bị cảnh sát mang đi!”
“Nhưng. . . . . . không phải cô ấy được thả ra ngay sau đó rồi sao?”
“Chuyện này ai biết được? Không chừng Tổng Giám đốc chúng ta vì ngăn chặn tin đồn thất thiệt, cho nên mới tính kế nói không liên quan đến cô ấy, thả cô ấy ra, cô không xem tin tức hôm nay sao? Bởi vì cô ấy danh tiếng của Khách sạn chúng ta cũng bị hao tổn!”
“Không thể nào?”
“Nghe nói mặt của cô ấy còn bị phá hủy!”
“Tại sao không phát hiện?”
“Được che giấu rồi! Dù sao cũng là một con bé hoang dã không rõ lai lịch! Sau này chúng ta nhìn thấy cô ấy cũng phải tránh xa một chút.”
“Ai biết được cô ấy có thể giết người phóng hỏa thì sao? Quản lý Tào của chúng ta nói, phòng ăn ngự tôn ra đều là người man rợ!”
Họ lén lút nói xong, cười nói đi xa.
Khả Hinh đứng ở bên cạnh cây vạn tuế, chớp đôi mắt đẫm lệ nghe đồng nghiệp bàn tán về mình, từng chữ từng câu giống như kim châm đâm vào tim của mình, cô đau đến che ngực, không thở nổi. . . . . .
Từ phòng đồng phục, Nhã Tuệ thay quần áo đi ra ngoài, thấy hai nhân viên của Tào Ngọc Tinh vừa nói vừa cười đi xa, cũng đã thấy Khả Hinh núp ở dưới một gốc cây lặng lẽ rơi lệ, cô lo lắng đi lên trước, căng thẳng hỏi: “Có phải hai con bé chết tiệt kia lại nói lời điên khùng gì hay không?”
Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên nhìn về phía Nhã Tuệ gấp gáp nói: “Nhã Tuệ! Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi không muốn đi ăn cơm ở phòng ăn, tôi . . . . . Tôi muốn. . . . . . Tôi muốn sớm trở về! ! Tôi không muốn ở lại chỗ này!”
Nhã Tuệ đau lòng nhìn bộ dáng của cô, thầm hiểu nói: “Tốt. . . . . . Vậy tôi cùng cô đến phòng ăn ngự tôn từ chức thôi. . . . . . Dù sao Mạn Hồng và các đồng nghiệp cũng đối xử với cô không tệ. . . . . .” .
Khả Hinh rưng rưng gật đầu
Nhã Tuệ vươn tay, kéo mạnh bả vai mảnh mai của Khả Hinh, từng bước từng bước đi về phía trước, cô tức giận nhưng cũng thật lòng nói: “Mặc kệ người ta nghĩ như thế nào, trong lòng của chúng ta đều biết đúng hay sai!”
Đường Khả Hinh nghe vậy cũng cố đè nén trái tim sắp vỡ ra, tôn nghiêm bị giẫm đạp đau đớn, đi theo Nhã Tuệ, lúc các cô đi qua bên cạnh đồng nghiệp, mọi người cũng rối rít tò mò và khinh bỉ nhìn Khả Hinh, thậm chí có một số người lo sợ tránh ra, chỉ sợ dính bẩn, Khả Hinh không lên tiếng, nhớ tới hình tượng chói lọi của cha đã từng đứng ở khách sạn, cô cắn chặt môi dưới, ép buộc mình ngẩng đầu lên, sải bước đi về phía trước!
Rất nhiều đồng nghiệp đứng ở sau lưng hai người bọn họ, chỉ chỉ chõ chõ về phía Khả Hinh, thuận tiện cũng nghi ngờ cả Nhã Tuệ.
Khả Hinh rất đau lòng quay đầu nhìn về phía Nhã Tuệ, dùng ánh mắt nói tiếng xin lỗi.
Nhã Tuệ không lên tiếng, chỉ rưng rưng ôm chặt bả vai bạn thân, đi về phía trước nói: “Con bé ngốc, đừng động tới tôi, tôi phải thừa nhận, so với cô, tôi có đáng gì đâu! !”
Trong lòng Khả Hinh chua xót, áy náy vội vàng cúi thấp đầu, lau nhẹ nước mắt, không muốn để cho người khác nhìn thấy nước mắt của mình.
Phòng ăn ngự tôn!
Trần Mạn Hồng dẫn các nhân viên và mấy người đầu bếp trẻ đứng ở một bên, nhìn Nhã Tuệ đỡ Khả Hinh đi ra thang máy, Trần Mạn Hồng thấy bộ dáng Khả Hinh như vậy, cũng không nhịn được hai mắt đỏ bừng.
Tiểu Nhu đã sớm đứng ở nơi đó, mím môi, nước mắt từng giọt rơi xuống.
Đường Khả Hinh đi vào phòng ăn ngự tôn, giống như về nhà, đột nhiên nước mắt cô như thiếu đê lăn xuống, đứng ở ngoài cửa, không dám ngẩng đầu lên nhìn về phía đồng nghiệp.
Tất cả đồng nghiệp im lặng nhìn cô, rất đau lòng.
Trần Mạn Hồng thở dài, tức giận nhìn về phía Đường Khả Hinh nói: “Lúc đầu tôi nghe Nhã Tuệ nói, cô rất thông minh, rất kiên cường, tuyệt đối sẽ không bởi vì một chút việc mà bị đánh ngã, còn phấn đấu vươn lên, tôi mới nhận cô vào! ! Nhưng còn cô, liên lụy bạn bè, bản thân muốn làm con rùa đen rút đầu?”
“Mạn Hồng. . . . . .” Nhã Tuệ đau lòng gọi bạn thân.
Trần Mạn Hồng tức giận nói: “Cô im miệng cho tôi! Cô ấy như vậy, còn không phải do cô tạo thành sao? Ở xã hội này, không phải hiền lành là được! Ít nhất phải linh hoạt một chút! Thấy tâm trạng của Thị Trưởng phu nhân không tốt, cô đi tới làm gì? Cô nên cút xa một chút! ! Thân phận của cô là gì, tại sao nói chuyện với cô ấy? Nếu cô ấy chết một mạng, Đường Khả Hinh cô bồi thường 100 cái mạng! ! Cô vẫn không rõ mối quan hệ này sao! Cô ấy cũng đã chứng minh sự kiện kia không liên quan gì đến cô! Tại sao cô muốn đi khỏi? Tại sao? Nếu cô từ chức, tất cả mọi người cảm thấy cô là người mang tội giết người! Cô gánh chịu nổi tội danh này sao?”
Đường Khả Hinh ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn Trần Mạn Hồng. . . . . .
Sắc mặt của Trần Mạn Hồng lạnh lẽo nói: “Hiện tại bộ phận nhân sự, phòng thư kí Tổng Giám đốc còn chưa có ra thông báo, cô khóc cái gì? Cô làm chuyện gì sai sao?”
Khả Hinh rơi lệ nhìn quản lý, lắc đầu một cái.
“Nếu cô không có làm việc gì sai! Tại sao cô muốn từ chức? Tại sao cô vì chuyện Thị Trưởng phu nhân rơi vào biển mà nộp đơn thôi việc ? Tại sao?” Trần Mạn Hồng nhìn Đường Khả Hinh tức giận hỏi!