Chương 1264: KẾT THÚC (BỐN)
Màn đêm buông xuống.
Khắp thành phố mới vừa lên đèn, những ánh đèn rực rỡ ở trong mưa bụi mơ hồ khoái trá nhấp nháy, rất nhiều xe hơi màu đen hình thành một luồng ánh sáng vọt đi trên con đường giao thông chính của thành phố, cuối cùng chậm rãi chạy về phía khu chung cư nhỏ hoa anh đào, dẫn đầu là chiếc Rolls-Royce mới ra năm 2014, lóe ra ánh sáng quý tộc, ở bên trong ánh mắt kinh ngạc của người đi đường chậm rãi lái vào chung cư, cuối cùng chậm rãi dừng ở trước căn hộ nhỏ màu trắng!
Cửa xe mở ra! !
Một nam tài xế khoảng 30 tuổi, mặc đồng phục màu trắng, giống như quân nhân, cử chỉ hết sức lễ độ bước ra Rolls-Royce, ngẩng đầu lên nhìn căn hộ nhỏ màu trắng trước mặt, ở trong cửa sổ sát đất phòng khách vẫn lóe ra ánh đèn bí ẩn hấp dẫn, anh lập tức im lặng không nói lời nào, đứng ở bên cạnh cửa sau xe, chờ đợi. . . Mười mấy vệ sĩ vẻ mặt lộ ra nghiêm túc, hết sức cẩn thận canh giữ ở mỗi một góc vườn hoa, cũng im lặng chờ đợi. . .
Không đến bao lâu, bên trong căn hộ nhỏ rốt cuộc truyền đến tiếng cười hết sức hưng phấn, thỉnh thoảng còn có thể nghe được Lạp Lạp cùng Tiên Nhi muốn đi tham gia bữa tiệc, rất tò mò cảnh tượng các quan chức cấp cao cùng nguyên thủ tụ họp chung với nhau, vẻ mặt Thơ Ngữ lập tức lộ ra bất đắc dĩ nở nụ cười, muốn vươn tay bóp mặt của Lạp Lạp một cái, nói cô không biết xấu hổ, nhưng lại bị Đường Khả Hinh lập tức kéo hai người các cô đến bên cạnh, ngọt ngào cười nói cùng đi mới náo nhiệt thú vị! !
Nhưng lúc này, nơi xa từ từ lái tới một chiếc SUV hết sức cá tính, ánh đèn mãnh liệt làm cho đám vệ sĩ rối rít ghé mắt, có một số người đã từ từ cẩn thận bước tới trước, ánh mắt thâm trầm muốn vươn tay ngăn chiếc SUV kia, chiếc SUV cũng hết sức hiểu người trong nghề, dừng ở trước vườn hoa, không đợi vệ sĩ tiến lên dò hỏi, đôi song sinh đã nở nụ cười đi xuống xe, nhanh chóng giơ thẻ công tác của mình về phía mấy tên vệ sĩ! !
Vệ sĩ cầm đầu nhìn thấy thẻ công tác của đôi song sinh, quả thực là thân phận kinh người liền nhanh chóng lui xuống, cung kính gật đầu với các cô.
Tiểu Vi và Tiểu Hà liền mỉm cười một cái vừa định đi vào bên trong vườn. . .
Ai ngờ đúng lúc Thơ Ngữ đẩy cánh cửa màu trắng theo phong cách cổ điển, vẻ mặt đang cười muốn xoay người từ chối hai con bé Lạp Lạp và Tiên Nhi đi tham gia bữa tiệc, không ngờ vẫn bị Nhã Tuệ mặc váy dài Tuyết Hồ cúp ngực màu xanh nhạt, cười đẩy cô ra ngoài, nói cùng đi tham gia, như vậy có nhiều người chăm sóc, Thơ Ngữ nghe nói như vậy, cô lập tức mắc cỡ đỏ mặt, chưa bao giờ dám tham gia bữa tiệc cao cấp như vậy. . .
“Chúng ta khó được thoải mái, cùng đi chơi một chút. . . Gần đây tôi chụp ảnh cưới, đã ăn cà rốt ba ngày rồi !” Nhã Tuệ rất ngọt ngào hạnh phúc, không nhịn được tràn đầy vui vẻ và khát vọng, đôi tay dắt Thơ Ngữ cùng đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Tôi cảm thấy tôi có chút bị lừa! Tôi nghe lời bà Trang ăn cà rốt, không những không thể giảm cân, hơn nữa cảm thấy càng lúc càng giống thỏ! ! Tôi không thể được rồi, tôi đói bụng, tôi muốn ăn cái gì đó, quan tâm lúc chụp hình cưới có đẹp hay không. . .”
Thơ Ngữ nghe nói như vậy, không khỏi bật cười.
Bên trong căn hộ nhỏ phản chiếu ra một bóng dáng xinh đẹp. . .
Đường Khả Hinh mặc váy dài đính kim cương trắng cổ chữ V sâu, vấn búi tóc trang nhã kiểu Hàn, đeo dây chuyền ngọc trai, thật xinh đẹp giống như viên ngọc lấp lánh, lóe ra tia sáng chói mắt, trang điểm tỉ mỉ, hai tròng mắt mộng mơ ngập nước, lúc khẽ nở nụ cười ngắm nhìn mọi người giống như có thể vê ra vô hạn tình ý, nhất là đôi môi anh đào khẽ mở hấp dẫn mê người, thẹn thùng quyến rũ không nói hết. . .
Lúc cô vui vẻ cất bước ra căn hộ nhỏ, một cơn gió cuối thu thổi tới, cuốn đi lớp sương mù mông lung, càng cuốn lên váy dài lụa mỏng của cô gái này, lập tức hai chân trắng nõn hấp dẫn che giấu ở trong tầng lụa mỏng cuối cùng như ẩn như hiện. . . Hết sức mê người. . . Đôi giày cao gót kim cương cũng chiếu lấp lánh theo, càng lộ ra khí chất cao quý giống như danh viện. . .
Tài xế trẻ tuổi lái Rolls-Royce, hôm nay lần đầu tiên nhận chức, trong lúc anh có hơi lặng lẽ chờ người chủ, thình lình nghe được tiếng cười ngọt ngào say lòng người, anh lập tức kinh ngạc ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Đường Khả Hinh xinh đẹp động lòng người, hai tròng mắt không khỏi trợn to, nhìn có hơi ngây người. . .
“Đường tiểu thư!” Đôi song sinh nhìn thấy Đường Khả Hinh đi ra, lập tức đi lên trước, mỉm cười gọi.
Đường Khả Hinh cùng đám người Nhã Tuệ đang cười đùa, nghe giọng nói quen thuộc gọi mình, cô lập tức nghi ngờ ngẩng đầu lên, đang suy nghĩ xem ai xuất hiện lúc này, nhưng vừa nhìn thấy đôi song sinh cũng giống như trước kia, mặc quần áo màu đen, buộc tóc đuôi ngựa thật cao, hơi nở nụ cười đứng ở trước mặt của mình, cô lập tức vui mừng cũng đau lòng nở nụ cười, cao giọng gọi: “Tiểu Vi, Tiểu Hà? Sao hai người tới đây? Tiểu Vi, thân thể cô không tốt, làm sao lại xuất viện? Hôm qua lúc tôi đi thăm cô, không phải đã nói cô phải nghỉ ngơi thật tốt sao?”
Tiểu Vi và Tiểu Hà lộ ra nụ cười cảm động nói: “Cám ơn Đường tiểu thư. . . Lúc ấy chúng tôi bảo vệ không chu đáo khiến cho cô xảy ra ngoài ý muốn mấy lần, đều do sơ sót của chúng tôi!”
“Không nên nói như vậy!” Đường Khả Hinh lập tức đi tới trước mặt của đôi song sinh, lập tức vươn tay nắm chặt cổ tay của bọn họ, biết ơn cười nói: “Sau này. . . Mặc kệ xảy ra chuyện gì, tôi hi vọng các cô cũng phải chăm sóc bản mình thật tốt trước. . . Lúc tôi biết Tiểu Vi trúng dao, tôi rất đau lòng áy náy muốn chết rồi. . .”
Tiểu Vi khẽ cười xấu hổ, suy nghĩ một lúc, nhưng vẫn ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh nói: “Tối nay chúng tôi tới đây. . . Là muốn tạm biệt với cô!”
Khuôn mặt Đường Khả Hinh đang nở nụ cười, lại nghe được những lời này, lập tức không khỏi thương cảm, nhìn hai người bọn họ có chút đè nén, lo lắng nói: “Hai người. . . Muốn đi nơi nào?”
Đôi song sinh lập tức ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh, vẻ mặt lộ ra áy náy, nở nụ cười nói: “Chúng tôi vốn ở trong phủ Thủ tướng, trước kia bởi vì cậu chủ Tô phái đi, cho nên mới có thể may mắn quen biết với Đường tiểu thư trong một ít thời gian. Hôm nay mặc dù Thủ tướng đã nghỉ hưu, nhưng chúng tôi vẫn theo nhiệm vụ của đất nước, phụ trách bảo vệ an toàn cho lão Thủ tướng. Cho nên. . . Hôm nay sinh mệnh của Đường tiểu thư đã được bảo đảm an toàn, chúng tôi phải trở về phủ Thủ tướng, có nhiệm vụ mới phải chấp hành. . .”
Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, mặc dù không nở, nhưng vẫn đau lòng khẽ mỉm cười, bày tỏ hiểu được, gật đầu nói: “Tôi hiểu. . . Mặc dù tôi rất không nở xa hai người. . .”
“Tương lai chúng ta sẽ thường xuyên gặp mặt. . . Dù sao phủ Thủ tướng cách nơi này không xa, chúng tôi nghỉ ngơi, liền tới đây thăm cô!” Đôi song sinh lập tức cười nói.
“Ừm! Nhất định phải đến thường xuyên! Thường cách một đoạn thời gian tôi sẽ rất nhớ mọi người!” Đường Khả Hinh nói xong, lập tức xúc động vươn tay ôm nhẹ Tiểu Vi, mang theo một chút đau lòng và áy náy nói: “Tiểu Vi. . . Cám ơn cô đã từng vì tôi trả giá như vậy, cả đời tôi vô cùng biết ơn. . .”
Tiểu Vi nghe nói như vậy, chỉ đành phải nở nụ cười cảm động.
“Đúng rồi! Nếu các cô trở lại nhận nhiệm vụ nơi lão Thủ tướng, tối hôm nay không phải tới khách sạn Á Châu sao?” Nhã Tuệ đứng ở một bên, nhìn cũng rất cảm động, lại nghĩ đến cái gì, lập tức vui vẻ hỏi.
“Vâng! Chúng tôi phải đến khách sạn Á Châu, vừa lúc Thủ tướng cùng cậu chủ Tô và tiểu thư đều ở nơi đó!” Đôi song sinh bật cười nói.
“Vậy thì cùng đi! Ngồi một chiếc xe, ăn cơm cùng một bàn!” Đường Khả Hinh lập tức đưa tay trái, tay phải kéo cánh tay đôi song sinh, bật cười nói.
“À. . . Tối nay tôi không dám ăn cơm cùng cô!” Đôi song sinh nghe nói như vậy, cũng hoảng sợ, bởi vì các cô đều rất sợ Ủy viên Trương!
“Sợ cái gì, cùng nhau ăn cơm!” Đường Khả Hinh hơi cứng rắn lôi kéo bọn họ cùng lên xe, tất cả mọi người cũng hết sức phấn khởi lên xe, Lạp Lạp cùng Tiên Nhi cũng thừa dịp Thơ Ngữ không có chú ý, cũng muốn cứng rắn chui vào trong xe, đi Khách sạn Á Châu ăn ngon đấy! ! !
Khách sạn Á Châu, Thúy Trúc Hiên! !
Du Long Trường Đình xa hoa như lưu ly đứng ở bóng đêm thật sâu, giữa trúc xanh biếc thật giống như con rồng nằm bay lên, nhất là cảnh sắc tươi đẹp, đèn lồng cổ giống như từng viên đá quý cùng với hành lang dài rực rỡ huyền ảo, ánh sáng nhấp nháy say lòng người, sư tử ngọc đứng ở con đường nhỏ thật dài trong ánh đèn vàng làm nền, đang há mồm phun ra luồng nước giống như suối vàng chảy, rất nhiều phòng khách VIP xa hoa, tất cả đều làm nổi bậc xa hoa ở bên trong chói lọi giống như mạ vàng, khách quý đến từ thế giới các nước, bao gồm các danh viện Pháp, Anh, Mỹ, bọn họ cũng rối rít tay nâng rượu sâm banh, đi lướt qua kiến trúc cổ Trung Quốc tuyệt đẹp, trò chuyện vui vẻ. . . Mà sảnh tiệc cung đình ở cuối hành lang bên kia khí thế xa hoa gần giống như líu lưỡi, mặc dù cũng vang lên tiếng cười nói vui vẻ, nhưng vẫn lộ ra một không khí hết sức long trọng mà thâm trầm. . .
Tân khách bình thường không được mời vào bên trong, cũng chỉ mỉm cười tựa ở hành lang Du Long Trường Đình nhìn hành lang uốn lượn chín khúc mười ba cua, cửa chính phòng khách quý khắp nơi cũng mở ra, nghe âm thanh của một số người đang trò chuyện trên trời dưới đất ở bên trong, nhìn như đều hết sức mong đợi bữa tiệc tối sắp đến! !
Trong đó, có một phòng khách quý. . .
Đám người Tô Lạc Hoành cùng Tào Anh Kiệt, còn có Lãnh Mặc Hàn trên tay cầm bài xì phé, tùy tiện một lá cũng có thể thắng, khuôn mặt cùng lộ vẻ rất cổ quái nhìn chằm chằm Lâm Sở Nhai. . .
“Bác trai! !” Lâm Sở Nhai ngồi ở bên cạnh Lưu Chí Đức vừa bệnh nặng mới khỏi hẳn, khuôn mặt lộ ra nở nụ cười khoa trương giống như chú hề MacDonald, nhìn về phía cha vợ tương lai của anh, rất kinh ngạc nói: “Trời ơi! Hôm nay bác cầm bài xì phé thật sự quá tốt rồi! Cho nên nói, bác ở hiền gặp lành, đời trước của bác nhất định là Thần bài chuyển kiếp rồi!”
Lời nói này. . . Tô Lạc Hoành cảm thấy buồn nôn, cúi đầu muốn ói! !
Lãnh Mặc Hàn là người mặt lạnh mắt lạnh, nhìn tên vô dụng Lâm Sở Nhai dụ dỗ mọi người chơi bài cùng cha vợ của anh, không ngờ cũng không cho bọn họ ra bài, cả buổi tối, ai cũng thua mất mấy trăm ngàn, vấn đề không phải tiền, đáng tiếc trong tay cầm bài tốt. . . Nếu như thật hiếu thuận như vậy đưa tiền là được, còn đánh bài xì phé cái gì! !
Lưu Chí Đức cũng có cách nhìn như mọi người, ông hơi có chút vui vẻ nhìn Lâm Sở Nhai giơ bài xì phé trên tay mình, một lá K, hai lá tám, một lá chín, một lá bảy, hai lá năm, hai lá sáu. . . Vẻ mặt lộ ra kinh ngạc vẫn có chút già nua, hai mắt mở to, có vẻ rất thật thà chất phác hỏi: “Thế này cũng tốt sao?”
“A. . . Đúng vậy! ! Tay bài này thật sự quá tốt rồi! Không tin, bác xuất ra thử xem! !” Lâm Sở Nhai lập tức cười ha ha một trận! !
Tô Lạc Hoành nghe nói như vậy, ánh mắt của anh nhất thời trợn to, nhìn trong tay mình ba lá K, ba lá J, ba lá xì, một đôi hai. . . Mẹ nó, không biết đời này còn có bài tốt như tối nay hay không, nếu anh bỏ lỡ dịp này, anh có thể mãi mãi cũng không có cách nào ngẩng đầu lên ở trước mặt anh em, nghĩ tới đây, hai tròng mắt của anh lộ vẻ hung tợn muốn bất chấp!
Tào Anh Kiệt cảm thấy nét mặt này quá đúng, liền cố ý tiến tới, tính toán nói một câu thức tỉnh người trong mộng: “Người anh em! ! Nhìn vẻ mặt của anh, xem ra là cầm bài tốt rồi! Ra đi! Bất chấp tất cả, chỉ cần anh ra, tôi bảo kê anh! Gặp chuyện không may, tôi tự động hiến thân!”
Tô Lạc Hoành nhất thời cảm thấy tâm trạng xúc động, tức giận quay mặt sang nhìn Tào Anh Kiệt hung hăng nói: “Con mẹ nó, cậu hiến thân cái rắm! Lần trước tôi một bàn 13 lá cơ, thắng vợ của cậu 30 ngàn đồng, cô ấy khóc cả buổi tối, con mẹ nó, cậu đánh tôi cả buổi tối! Hiện tại ông đây tính toán rõ ràng rồi, đàn ông chỉ cần kết hôn, con mẹ nó đều không đáng tin cậy, ông đây muốn dựa vào chính mình!”
“Đừng nói lời vô nghĩa như vậy! Hôm nay không phải là vợ của tôi mà. . .” Tào Anh Kiệt nhịn cười nói ngay.
“Cậu cảm thấy ông đây sẽ là người bán đứng anh em sao? Ông đây mãi mãi cũng sẽ không bán đứng anh em, cũng mãi mãi sẽ không bán đứng cha vợ của anh em!” Tô Lạc Hoành nói xong, anh chỉ muốn giả vờ đặt xuống, vượt lên trước Lưu Chí Đức một bước, lập tức hung tợn nện hai mươi ba lá bài xì phé ở trên bàn, Lưu Chí Đức còn chưa xuống bài, lập tức nhìn thấy Tô Lạc Hoành nện một cây bài tốt trên bàn, ông lập tức trợn to hai mắt, thật thà bật cười nói: “Ôi, Tô Phó tổng thật sự có cây bài tốt! Tiền tối nay đều là của cậu rồi !”
Tô Lạc Hoành nhất thời trợn to hai mắt, hoảng sợ đến sống lưng lạnh ngắt, anh lập tức lộ ra dáng vẻ thật vô tội nhìn Lâm Sở Nhai muốn lắc đầu một cái. . .
Lâm Sở Nhai lại tức giận nện bài xì phé xuống, nhất thời trợn to hai mắt, vẻ mặt hung tợn, môi không nhúc nhích nhưng hàm răng đánh canh cách nói: “Mẹ kiếp! ! Công sức cả buổi tối của ông đây đều bị anh phá! Lấy thằng em nhỏ ra đây cho tôi.”
“Tôi không phải cố ý!” Tô Lạc Hoành nói xong lời này, tiền cũng không cần, cả người vội vàng giống như con chó leo ra. . .
Lâm Sở Nhai lập tức hung tợn đuổi chạy ra, lúc Tô Lạc Hoành muốn tìm chỗ chạy trốn thì anh nhanh chóng nhào qua, lập tức nắm chặt hai chân người trước mặt, để cho anh cũng ngã sấp theo, không để ý đến ánh mắt của tân khách, lôi tên khốn kiếp đáng chết này vào một phòng khách quý, chuẩn bị muốn nới lỏng dây lưng của anh. . .
“Cứu mạng! Cưỡng bức . . . Anh Kiệt . . . Cậu nói không giữ lời! ! !” Tô Lạc Hoành ở trong phòng nức nức nở nở kêu lên! !
Một bóng đen từ từ đi tới. . .
Bác Dịch mặc tây trang màu đen, mới vừa từ sảnh tiệc đi ra, chuẩn bị đi ra ngoài hít thở không khí, nghe được Tô Lạc Hoành một mình ở bên trong kêu la, anh cảm thấy nhàm chán bật cười, nghĩ tới Trang Hạo Nhiên làm sao nuôi mấy người như thế này. . . Anh vừa lắc đầu vừa chuẩn bị bước đi, không ngờ mới vừa di chuyển bước chân, liền nhìn thấy có một bóng dáng xinh đẹp đi tới trước mặt, anh hơi giật mình. . .
Trang Ngải Lâm mặc váy dài đuôi cá vảy vàng, khó được vấn búi tóc trang nhã, tay cầm túi xách GUICC, đeo đồ trang sức gần mười triệu, một tay khác cất vào trong khuỷu tay của bạn trai người Pháp, từ sau khi em trai ra tù, khuôn mặt cô lại lộ ra lạnh lùng và cứng rắn, nhìn Bác Dịch. . .
Hai người im lặng nhìn nhau.