Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1266: TÌM KIẾM

Bữa tiệc sắp bắt đầu! !

Lãnh Mặc Hàn bình tĩnh ngồi ở một bàn ăn nào đó trên sảnh tiệc, thấy đám người Lâm Sở Nhai, Tô Lạc Hoành chưa tới, chỉ có tân khách lần lượt từ từ mỉm cười đi tới, chuẩn bị ngồi xuống. . . Mà hôm nay tâm trạng Trương Thục Dao giống như hưng phấn khác thường, khuôn mặt lộ ra nụ cười dịu dàng thần bí, thật vui vẻ bưng một đĩa bánh mây tuyết, rất dịu dàng ngoan hiền, rất có lễ độ đặt xuống tại trước mặt của mình, . . . Anh rũ mí mắt, nhìn đĩa ánh ngọt cao như áng mây, gọn gàng dứt khoát sâu kín nói: “Tôi không thích ăn ngọt đồ. . . Nhất là bánh ngọt!”

“Tôi biết rõ!” Khuôn mặt Trương Thục Dao nở nụ cười, rất thâm tình, rất quan tâm nhìn Lãnh Mặc Hàn!

Vẻ mặt Lãnh Mặc Hàn lộ ra một chút quái dị, nhìn Trương Thục Dao nói: “Vậy cô bưng tới làm gì?”

Khuôn mặt Trương Thục Dao lại lộ ra nụ cười tươi rói, vươn tay cầm một cái bánh mây tuyết, lại rất dịu dàng đưa nó tới bên môi Lãnh Mặc Hàn, hai tròng mắt nhanh chóng lóe lên, thật vui vẻ, thật hả hê nói: “Để cho anh đút tôi mà?”

Phốc!

Lãnh Mặc Hàn nghe nói như vậy, người như núi băng cũng không nhịn được nở nụ cười, bất đắc dĩ nhìn người này nói: “Cô không có tay sao? Tại sao muốn tôi đút cho cô ăn?”

Trương Thục Dao lập tức giơ bánh mây tuyết lên, vẻ mặt khoa trương nói: “Anh không cảm thấy, đàn ông đút cho phụ nữ ăn thứ gì đó rất hấp dẫn sao?”

Vẻ mặt Lãnh Mặc Hàn thâm trầm, hai tròng mắt khẽ xoay chuyển, suy nghĩ vấn đề này một chút, mới nhìn Trương Thục Dao nói: “Mặc kệ việc này có hấp dẫn hay không, nhưng tại sao muốn tôi đút cho cô ăn?”

“Như vậy chúng ta mới có thể tiến thêm một bước chứ! ?” Trương Thục Dao phải thừa dịp Tiểu Nhu đi Pháp, liều chết đào góc tường!

Rốt cuộc vẻ mặt Lãnh Mặc Hàn bất đắc dĩ, giống như nở nụ cười nhìn Trương Thục Dao, theo bản năng rất nghiêm túc nhắc nhở cô, nói: “Thục Dao. . . Trong nhiều người trí nhớ của cô tốt nhất. . . Cô hẳn không có quên sự thật tôi đã có bạn gái rồi chứ?”

“Tôi đương nhiên không có quên! !” Trương Thục Dao trực tiếp thu bánh ngọt lại, lập tức rất nghiêm túc nhìn Lãnh Mặc Hàn, căng thẳng nói ngay: “Anh nghĩ xem! Chỉ một cái bánh ngọt anh đã không chịu được! Bạn gái của anh đi Pháp học làm bánh ngọt! Anh có chịu nổi mỗi ngày ở nhà bày một đống ngọt và điểm tâm ngọt đến phát ngấy hay không? Những mùi vị kia rất có thể hun chết anh! ! Mặc Hàn, giữa các người không thích hợp, biết không?”

Lãnh Mặc Hàn nhàn nhạt yên lặng nghe những lời này, giống như thật suy tư một lúc, lúc này mới chậm rãi quay đầu nhìn Trương Thục Dao nói: “Cô nói. . . Tài sản của Hạo Nhiên không có trăm tỷ cũng có vài tỷ đi. . . Anh ấy có nhiều tiền như vậy, tại sao cũng không để ở trong nhà?”

“À?” Trương Thục Dao lập tức bất đắc dĩ nhìn Lãnh Mặc Hàn.

Lãnh Mặc Hàn không nhịn được bật cười, vươn tay vỗ vỗ nhẹ bả vai Trương Thục Dao nói: “Nếu như tương lai cô ấy thật có thể là thợ làm bánh ngọt, nhiều lắm thì tôi đổi khẩu vị là được. . . Nhưng bây giờ. . . Tôi vẫn không muốn đổi khẩu vị. . . Nhất là cô. . . Không thích hợp với tôi . . . Đi tìm đàn ông tốt gả đi, ngoan! Nghe lời!”

Anh nói xong, người đã nhàn nhạt đi ra ngoài. . .

Trương Thục Dao lập tức cầm bánh mây, tức giận ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng Lãnh Mặc Hàn, kêu to: “Này! ! Đi đâu vậy?”

“Tùy tiện đi hít thở. . . một chút. . .” Lãnh Mặc Hàn nhàn nhạt đi ra sảnh tiệc, vẻ mặt lộ ra thâm trầm thần bí kín kẽ, nhớ tới hơn mười ngày trước điều tra vụ án của Hạo Nhiên, quả thật cám ơn Tiểu Nhu đã cung cấp hình, làm cho anh nảy sinh linh cảm khám phá vụ án, từ đó truy xét triệt để đôi mắt kia, nhưng thật ra. . . Nếu không phải Đường Khải Văn quá sốt ruột lộ mặt, thì cho dù mình và em gái phát hiện ra đôi mắt kia cũng chưa chắc nhất định sẽ tra ra được trên người của anh ta, có lẽ thật sự là lưới trời lồng lộng, tất cả mọi thứ đều đã được định trước, thượng đế sắp đặt khiến cho sự thật sớm phơi bày ở trước mặt mọi người. . . Về phần tương lai của Đường Khải Văn, Trang Hạo Nhiên vì bảo vệ cả nhà Đường Chí Long và Khả Hinh, sau khi mở phiên toà xử vụ án Đường Khải Văn, đã ra lệnh cho những người xung quanh không được nhắc tới chuyện này, khát vọng mang đến một cuộc sống yên bình cho người cha và con gái đã vất vả đi tới hiện tại, mặc dù biết. . . Có một số việc nhất định không có cách nào quá yên ổn.

Lãnh Mặc Hàn đứng yên ở trước một cửa sổ hình vòm trang nhã của Du Long Trường Đình, hai tròng mắt thâm thúy sâu kín nhìn mưa bụi tí tách rơi trong vườn hoa, khắp tòa nhà đình nghỉ mát, bạch hạc bay múa, rất nhiều sư tử ngọc rào rào phun ra suối nước giống như vàng, đèn lồng kiểu cung đình chìm ở mưa bụi lóe ra ánh sáng mông lung rực rỡ. . . Thật ra trong khoảng thời gian Hạo Nhiên ngồi tù, nghênh đón vô tận nước mưa, nhưng lúc đó tâm trạng mọi người giống như nước mưa, ướt đẫm gần như tuyệt vọng. . . Hôm nay nhìn thấy một chút mưa bụi này, không ngờ nó có thể xoa dịu tâm hồn của người ta . . .

Tâm trạng Lãnh Mặc Hàn dần dần thoải mái, khuôn mặt không khỏi nở nụ cười hiếm thấy, tất cả cảm xúc cũng đã qua đi. . . Anh đang muốn chuyển bước chân, đi tới phía trước Du Long Trường Đình thưởng thức một chút cảnh sắc cuối thu, nhưng không khỏi phát hiện trước rừng trúc vây quanh một cửa động nào đó, có một bóng dáng khẽ di động, lộ ra một chút bí ẩn và quỷ dị. . . Hai tròng mắt anh lóe lên, lập ngưng hơi thở, vừa nhìn bóng dáng nhẹ nhàng di động, vừa đi về phía bậc thang đi thông ra phía ngoài Trường Đình. . .

Mưa vẫn tí tách rơi xuống đất. . .

Lãnh Mặc Hàn căn dặn nhân viên phục vụ đưa cho mình một cây dù màu đen, nhàn nhạt mở ra, liền chậm rãi đi dọc theo con đường đá cuội đi thông rừng trúc. . .

Bóng dáng phía dưới bóng cây tiếp tục dần dần nhẹ nhàng di động. . .

Lãnh Mặc Hàn ở trong gió càng lúc càng lớn, vẻ mặt vẫn nặng nề nguội lạnh một mình chống cây dù, cuối cùng đi tới cuối đường nhỏ đá cuội, đi tới trước một gốc cây đại thụ trăm năm, nhàn nhạt, đau lòng cúi xuống, nhìn trong huyệt động ẩm ướt, Điệp Y mặc váy dài màu tím, đang im lặng ngồi xổm ở trong huyệt động, mái tóc, khuôn mặt toàn bộ ướt đẫm, váy dài màu tím cũng dính ướt rũ xuống mặt đất, cô lại xem như không phiền, mặc cho giọt nước từ trên trán rũ xuống, mình vẫn giống như bình thường, thật yên lặng cầm một bình thuốc sát trùng, nhẹ nhàng đổ lên vết thương ở trên bả vai bị thương chưa lành, trực tiếp không sợ đau, cứ như vậy tưới xuống. . .

Lúc ấy, Đường Khải Văn đẩy Lưu Chí Đức rơi xuống đường cao tốc, Điệp Y đã tung người bay vọt ra, giữ chặt thân thể của ông, nhưng thân thể của cô cuối cùng giống như đèn cặn dầu, lúc đang rơi xuống đường cao tốc, bả vai bị đâm vào một cây cột sắt rỉ sắt, rốt cuộc đau đến đội mưa đầy trời, ngẩng mặt chậm rãi nhắm mắt lại. . . Khi đó, rốt cuộc nhìn thấy cô là người cực độ lạnh lẽo giống như ngoài thế giới, lặng lẽ rơi xuống một giọt nước mắt. . .

Trong thế giới của cô, chỉ có một loại ý thức, chính là bảo vệ tốt mọi thứ cho Trang Hạo Nhiên. . . Bao gồm canh giữ thật chặt sự thật cho anh.

Trong lòng Lãnh Mặc Hàn chợt đau đớn, chống cây dù màu đen, chậm rãi ngồi xổm người xuống, nhìn chăm chú cô gái trong huyệt động tĩnh mịch ướt đẫm, giọng nặng nề đau lòng khàn khàn gọi: “Điệp Y. . .”

Điệp Y tay cầm nước sát trùng, mặc cho vết thương truyền đến âm thanh sôi xì xì của thuốc sát trùng, cô khó được lộ ra dáng vẻ lạnh nhạt quỷ mị, hai tròng mắt mang theo một chút tình cảm nhìn Lãnh Mặc Hàn. . .

Lãnh Mặc Hàn che dù, chăm chú nhìn cô gái này, có lẽ xung quanh rất nhiều, rất nhiều người chưa từng để ý qua sự tồn tại của cô, chính cô cũng giống như không thèm để ý sự tồn tại của mình, anh thở dài một hơi, lúc này mới sâu kín hỏi: “Cô ở nơi này làm gì?”

Điệp Y nhàn nhạt nhìn Lãnh Mặc Hàn, dừng lại một lát, mới chậm rãi im lặng cất thuốc sát trùng, nói: “Một lát nữa ông chủ sắp đi qua tham dự bữa tiệc. . .”

Lãnh Mặc Hàn lại đau lòng nhìn Điệp Y, nhớ tới lúc ban đầu thu nhận cô, cô đang ở một vùng sa mạc không người nơi biên giới nước Mĩ, dùng đôi tay cố sức đào cát khô, rốt cuộc lúc phát hiện hạt cát có chút ươn ướt, cô lập tức cúi mặt hút một chút ẩm ướt. . . Từ trước đến nay, chưa từng có người nào biết cô từ nơi nào tới, cũng từ trước đến nay chưa từng có ai biết cô có quốc tịch nào, chỉ biết cha mẹ của cô bị bắn chết, bởi vì cô có hai tròng mắt màu tím, bị mọi người vung gậy gộc đánh, trôi dạt đến nước Mĩ. . .

Cô gặp được Lãnh Mặc Hàn, ngay cả nói cũng không nói được, là anh dạy cô loại ngôn ngữ đầu tiên, là anh huấn luyện cô thành một cao thủ tuyệt đỉnh, cô vĩnh viễn đều nhớ Lãnh Mặc Hàn mua cho mình bộ váy dài màu tím, cô vẫn mặc bộ váy đó. . . Mặc dù cô lạnh băng không biết cái gì gọi là cảm tình con người, cái gì gọi là tình yêu. . . Cuộc đời của cô chỉ có một việc, chính là tiếp nhận mệnh lệnh, phục tùng mệnh lệnh!

Nhưng. . . Cho đến khi gặp được Trang Hạo Nhiên. . .

Điệp Y giống như đã biết mình bị Lãnh Mặc Hàn nhìn thấu, cô nhàn nhạt cúi đầu, từ trong túi váy rút ra băng gạc trắng như tuyết, mặc cho tóc nhỏ nước mưa, cô im lặng băng bó kỹ vết thương rỉ máu ở trong lòng bàn tay của mình. . .

Hai tròng mắt Lãnh Mặc Hàn không khỏi tràn nước mắt, không ai có thể hiểu được vì sao cô đi theo Trang Hạo Nhiên như thế, cũng không ai có thể hiểu được giữa cô cùng ông chủ, ngoại trừ một chút ăn ý và tình nghĩa siêu việt ngoài giới hạn con người, bạn còn cảm thấy, cô sinh ra vì anh, chết vì anh. . . Lúc rơi xuống đường cao tốc, đó là giọt nước mắt đầu tiên trong cuộc đời cô. . .

Thật ra. . . Quá khứ. . . Lúc Lãnh Mặc Hàn từng là thủ lĩnh sát thủ, cũng không khỏi xem cô như một con cờ.

Lãnh Mặc Hàn nghĩ tới đây, không khỏi xấu hổ cúi xuống, cố nén nước mắt tràn ra hai tròng mắt, nhớ lại lúc ban đầu mình tàn nhẫn và vô tình, lúc này hận không thể bị dao cắt, bị quất roi. . . Thật ra hiểu rõ lúc cô đi tới bên cạnh Trang Hạo Nhiên mới có thể cảm nhận được một chút ấm áp vượt qua sinh mạng, vượt qua linh hồn. . . Anh chính thức cảm thấy trong quá khứ mình thật là người quá lạnh lùng không hiểu biểu lộ. . .

Điệp Y giống như cảm nhận được người trước mặt bi thương, chậm rãi dừng động tác trong tay, trong mưa ướt đẫm, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn anh. . .

Hai tròng mắt Lãnh Mặc Hàn nhấp nháy nước mắt đau lòng, theo bản năng đè nén áy náy và đau đớn trong lòng mình, chậm rãi vươn tay, rất dịu dàng cầm bàn tay bị thương của cô, vừa thật cẩn thận quấn băng gạc cho cô, vừa muốn sâu kín nói gì đó, nhưng vẫn đè nén ở trong cổ họng, đối mặt với cô gái mình đã từng xem như con cờ, biết cô vẫn luôn chờ đợi một câu nói của Trang Hạo Nhiên. . .

Vẻ mặt anh co quắp khổ sở áy náy, hai tròng mắt không khỏi đau lòng rơi nước mắt, vừa quấn xong băng gạc bàn tay cô, vừa sâu kín nghẹn ngào nói: “Điệp Y. . . Xin lỗi. . .”

Điệp Y nhàn nhạt nhìn anh, giống như linh hồn chưa từng trải việc đời, nhưng có lẽ bởi vì giọt nước mắt kia? Thế giới của cô có thêm một chút tuyến lệ khó hiểu, hai tròng mắt giống như đang tràn lệ. . .

Lãnh Mặc Hàn cũng không hiểu rõ vì sao, nhưng anh chỉ im lặng ngồi xổm ở trước mặt của cô gái này, cúi xuống, thân thể co quắp một trận, rơi lệ. . . Có lẽ Trang Hạo Nhiên đã từng nói với cô câu nói kia, chắc hẳn cũng là câu nói mình muốn nói với cô. . . Có lẽ đây là lời hứa mình vẫn muốn thực hiện. . . Những lời anh muốn nói, toàn bộ nuốt ở trong cổ họng, chỉ mặc cho nước mắt đau lòng từng giọt rơi xuống. . .

Rất nhiều đạn xuyên thủng qua thân thể gầy yếu của cô gái này, rất đau đớn, từng làm cho cô sống không bằng chết, nhưng cô vẫn luôn chờ lời hứa đó. . .

Anh vẫn run rẩy đau đớn rơi lệ. . .

Điệp Y cũng giống như trở lại ngày đầu học nói chuyện với học anh. . . Cũng chậm rãi co quắp rơi lệ. . .

Một đêm mông lung ngày đó, cô ngủ rất không yên ổn, rất không chân thật. . . Nhưng khi cô mở mắt ra trong thoáng chốc, cô giống như nhìn thấy bầu trời xanh thẳm ở trước mặt, còn có rất nhiều voi đang kêu la vui vẻ, rất nhiều rất nhiều chim bay qua rừng cây xanh biếc, nước sông chảy róc rách, chảy tới một ngôi nhà nhỏ dưới thấp không biết tên. . . Nơi đó có một cô bé bị nhốt chặt trong lồng sắt, còn có một con sói trắng làm bạn cùng cô. . .

Cô muốn cố sức kêu gào, nhưng lại nói không ra lời. . . Không đến bao lâu, một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, rất dịu dàng ngồi xổm ở bên giường mình, trên mặt nở nụ cười sáng lạn còn hơn cả ánh mặt trời, nhất là đôi mắt sáng có thể thiêu đốt tính mạng con người, anh chăm chú nhìn cô gái trên giường, thật ấm áp nói: “Điệp Y. . . Cuối cùng có một ngày. . . Tôi dẫn cô về nhà. . . Chúng ta cùng nhau tìm kiếm con sói trắng kia. . .”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK