Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 908: VŨ KHÍ SẮC NHỌN

Từng trận sấm sét vang dội, mặt biển cuộn trào mãnh liệt, không ngừng lao tới tảng đá trên mặt biển, bắn lên bọt sóng dữ dội! !

Vô số xe hơi màu đen nhanh chóng chạy trong mưa gió cuồng loạn, cuối cùng thắng gấp ở cuối cây cầu Tân Hải, xe cảnh sát hú vang, vô số đèn báo hiệu đang xoay tròn nhấp nháy, Tưởng Thiên Lỗi không đợi Đông Anh mở cửa xe, cũng đã một mình đi xuống xe, mặc cho mưa to vỗ vào trên người của mình, cũng không để ý chút nào, chỉ hỏi nhanh: “Tổng Giám đốc Trang và Khả Hinh như thế nào?”

Đông Anh vội vàng chống cây dù màu đen, đi tới trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi, che mưa gió cho anh, mới vội vàng nói: “Nghe nói đã được nhân viên cứu hộ cứu lên, đang cấp cứu ở bên trong, nhưng không biết tình huống cụ thể như thế nào! !”

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng lóe lên, khẽ cắn răng, vội vàng dọc theo cầu thang xoắn ốc thật dài, đi xuống, vừa nói: “Đi qua xem một chút!”

Trần Tuấn Nam, Thẩm Quân Dụ, bốn Phó tổng cũng lập tức đi theo anh! !

Lúc này, một chiếc Land Rover màu đen cũng thắng gấp ở trên cầu, Tô Thụy Kỳ nhanh chóng đội mưa gió đi xuống xe, nhìn bầu trời một mảnh tối tăm, sóng biển xô từng hồi mông lung mãnh liệt, anh lo lắng cho an nguy của Đường Khả Hinh, để vệ sĩ xác nhận thân thế của mình với cảnh sát, cũng nhanh chóng đi xuống dưới cầu! !
***
Du thuyền không ngừng trôi trên sóng biển, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ bị gió to sóng lớn vật ngã, vô số cảnh sát biển đang đón gió khổng lồ, bàn tay nắm chặt tay lái muốn nghênh sóng chạy vào bờ. . . . . .

Trang Hạo Nhiên đội mưa gió khổng lồ, vẫn nửa quỳ ở mặt thuyền, đôi tay bưng chặt khuôn mặt tái nhợt ướt đẫm của cô gái trước mặt, nhìn hai mắt cô tràn lệ thâm tình, nhớ tới lá thư để lại sáng nay, hai mắt anh cũng không khỏi tràn lệ, vội vàng nhìn cô, thở dốc nói: “Đứa ngốc! Trên thế giới này, mỗi một ngày đều có vô số âm mưu và hãm hại đếm không hết, có lúc nhiều đến nổi ngay cả Thượng Đế cũng muốn giả vờ như không nghe được, không nhìn thấy được! Cuộc đời cuối cùng rồi sẽ chết, nhưng chúng ta không thể chết không rõ ràng như vậy! ! Bí mật của Hoàn Cầu, rốt cuộc khổng lồ đến cỡ nào, đáng sợ đến cỡ nào, những thế lực tội ác trong bóng, rốt cuộc kéo dài đến đâu? Tất cả, chúng ta đều không rõ! ! Đừng để trước khi chiến đấu, đã phải hy sinh trước, như vậy cũng quá hổ thẹn với chúng ta cố gắng sống ! !”

Hai mắt Đường Khả Hinh tràn lệ, sâu kín nhìn Trang Hạo Nhiên, thật lòng nghẹn ngào nói: “Chẳng phải trước kia vì điều bí mật này, anh cũng từng thiếu chút nữa hy sinh sao? Em không muốn anh xảy ra bất kỳ chuyện gì? Hoàn Cầu cần anh . . . . .”

Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, trong lòng không khỏi đau đớn, đôi tay bưng chặt khuôn mặt cô gái trước mặt, kịch liệt hỏi: “Vậy em biết anh cần nhất là ai không ?”

“. . . . . . . .” Đường Khả Hinh im lặng tràn lệ nhìn anh.

“Anh cần nhất là em! !” Trang Hạo Nhiên đối mặt với sóng biển mãnh liệt và nước mưa điên cuồng trút xuống, lại rất vội vàng nhìn cô gái trước mặt, nói: “Từ lần đầu tiên anh nhìn thấy em thì em đã quấy nhiễu thế giới của anh, thế giới của anh không dễ dàng bị quấy nhiễu, giống như em đã nói, từng thân cây ngọn cỏ rất chú trọng cam kết, mỗi khi đến ngày hè, hoa nho nở, rượu đỏ sẽ ở trong hầm đất cũng sôi trào và tuôn tràn khó hiểu, đó là không thể giải thích được từ ngàn xưa, tình yêu của anh dành cho em cũng như vậy! ! Mãnh liệt không thể giải thích, không khỏi theo lời hứa của em mà sôi trào, ở trong bóng tối, em nhận lấy chai rượu đỏ trong tay anh, vì thực hiện lời hứa, chịu đựng rất nhiều khổ nạn, đây là mối quan liên hạnh phúc nhất trong cuộc đời anh và em, em chấp nhận chịu đựng tất cả vì anh! Anh cũng chấp nhận chịu đựng tất cả vì em. . . . . . Bởi vì chịu đựng chính là niềm hạnh phúc. . . . . .”

Trong lòng Đường Khả Hinh nóng lên, hai mắt chợt đỏ thắm.

Trang Hạo Nhiên lại bưng mặt của cô, rất vội vàng nói: “Khả Hinh! ! Anh biết rõ em lựa chọn con đường này, là bởi vì em biết, nếu như em gặp chuyện không may, anh sẽ không bỏ qua cho bất cứ ai! Nhưng em không biết, người mà anh không thể bỏ qua chính là bản thân mình! !”

Nước mắt Đường Khả Hinh nhanh chóng chảy xuống.

Trang Hạo Nhiên thở dốc, lại mạnh mẽ nâng chặt mặt của cô, hai mắt tràn nước mắt, thoáng qua một chút buồn bã và tức giận nói: “Cám ơn Thượng Đế, em còn sống, nếu không, anh nhất định lấy máu tươi đám ma quỷ kia! Anh đường đường là Tổng Giám đốc Hoàn Cầu, ngay cả người bên cạnh anh cũng không bảo vệ được, anh làm thế nào gánh vác cuộc sống của hơn 3 triệu nhân viên của mình? Em đã nói mạng sống con người, có lúc nhẹ tựa lông hồng, có lúc nặng như núi Thái Sơn, Trang Hạo Nhiên anh làm người chưa bao giờ lựa chọn cúi gập, càng không thỏa hiệp với bất kỳ thế lực tội ác nào! Anh muốn dựa vào bản thân từng bước từng bước lên núi, đã chuẩn bị xong nghênh đón gió mưa ! ! Thế giới ngàn vạn núi non, không vững vàng vẫn là hai chân của chúng ta, nếu như em muốn lấy được thế giới, trước tiên nhất định phải làm cho đến nơi đến chốn! Nếu em đi trên đường, một tấc cũng sẽ không thiếu! Nếu em gánh vác tất cả, một phần cũng sẽ không thiếu! Anh là Tổng Giám đốc Hoàn Cầu, anh phải gánh vác, một chút cũng không thiếu! ! Lý tưởng cuộc đời anh, không phải vung tay hô hào, đáp lại tiếng dời núi lấp biển, mà sau khi bỏ ra tất cả, có thể có một chiếc thuyền lá làm bạn với anh trong cuộc sống mênh mông hay không!”

Trong lòng Đường Khả Hinh đau xót, hai mắt chảy xuống nước mắt, nhìn người đàn ông trước mặt.

“Khả Hinh. . . . . .” Hai tay Trang Hạo Nhiên lại nâng mặt của Đường Khả Hinh, cúi xuống, cụng nhẹ vào trán cô, nặng nề thở gấp, hai mắt khẽ ứa lệ, lại sâu kín nói: “Anh hứa với em, anh nhất định, nhất định sẽ chính tay đâm lũ ma quỷ đáng chết kia, còn có lẽ phải của hơn ba trăm người! Cũng nhất định phải tận mắt nhìn, rốt cuộc Hoàn Cầu của anh còn có bí mật gì, nếu điều bí mật này, đáng giá để Trang Hạo Nhiên anh bỏ ra tất cả, bao gồm tánh mạng, khi đó em phải sống thật tốt, để không uổng phí thâm tình của anh !”

Thân thể Đường Khả Hinh run rẩy thật mạnh, lại kích động khóc thút thít, khóc nói: “Anh đừng xảy ra chuyện gì ! Sẽ không xảy ra chuyện gì, sẽ không. . . . . .”

“Em yên tâm!” Khuôn mặt kiên nghị của Trang Hạo Nhiên lập tức nghiêm túc lạnh lẽo, hai mắt nhanh chóng thoáng qua sắc bén như ưng, khẽ cắn răng nói: “Ngược lại anh muốn nhìn xem, có ai có thể ở trong thế giới của Trang Hạo Nhiên anh, động đến một phân một tất người anh yêu, động đến từng thân cây ngọn cỏ của Hoàn Cầu anh! !”

“Trang Hạo Nhiên. . . . . .” Trong lòng Đường Khả Hinh trở nên kích động, mênh mông nhìn anh. . . . . .

“Đúng vậy! !” Đám người Lãnh Mặc Hàn và Tô Lạc Hoành cũng chậm rãi đứng lên, nhìn cô chân thành nói: “Hoàn Cầu là của mỗi người chúng ta! ! Mỗi người chúng ta đều có trách nhiệm bỏ ra tất cả! Cô phải tin tưởng tôi, tất cả mọi chuyện nhất định sẽ được giải quyết! !”

Hai mắt Đường Khả Hinh cũng rưng rưng, kích động nhìn bọn họ.

Trang Hạo Nhiên chậm rãi đưa hai tay ra, khẽ vuốt tóc cô, đau lòng kích động đội mưa gió càng lúc càng lớn, thật lòng nói: “Khả Hinh. . . . . . Em có cuộc sống đặc sắc của riêng mình, muôn ngàn lần phải giữ lấy mình. . . . . . Chỉ có như vậy, anh mới có thể tránh lo âu sau này, đi về phía trước, em chỉ cần làm bạn với anh là đủ rồi. . . . . . muôn ngàn lần không được làm chuyện dại dột ! Không nên tùy tiện vứt bỏ anh! ! Cả đời anh sẽ không lựa chọn bất cứ ai nữa !”

Anh nói xong, nhất thời cảm giác ý chí kiên cường, theo an toàn của Đường Khả Hinh mà hơi lộ ra buông lỏng, nhưng lập tức mặt nhíu chặt thành một nắm, khóe miệng lại co quắp một trận, chợt tràn ra máu đỏ tươi, đôi tay nắm chặt bả vai của cô, mới vừa khổ sở muốn nói chuyện, nhưng không thể chống đỡ nổi nữa, hai mắt nhắm lại, cứ như vậy ngã xuống trên sàn thuyền, thân thể cứng rắn, lập tức nằm xuống, trong mưa gió thê lương, trời đất quay cuồng . . . . . .

“Trang Hạo Nhiên . . . . . . ” Đường Khả Hinh đau lòng rơi lệ, quỳ gối trước mặt của anh, nhìn hai mắt anh nhắm nghiền, khuôn mặt tái nhợt, khóc rống lên! !

“Lão đại! !” Đám người Lãnh Mặc Hàn cùng đưa tay đỡ bả vai Trang Hạo Nhiên, nhìn thuyền đã cặp bờ, lập tức kêu to: “Bác sĩ . . . . . . “.

Tưởng Thiên Lỗi cùng Tô Thụy Kỳ đứng ở trên cầu, nghe tiếng kêu như thế, lập tức ngẩng đầu lên, nhìn Trang Hạo Nhiên ngã ở trên mặt thuyền, lập tức nghênh đón con thuyền chạy nhanh tới, Tô Thụy Kỳ nhanh chóng đi tới trước mặt Trang Hạo Nhiên, đứng ở bên cạnh anh, lập tức nắm cổ tay của anh, bắt mạch cho anh trước, sau khi bắt mạch xong, lại quỳ tại trên người của anh, đôi tay chấp lại nhấn mạnh từng nơi trên lồng ngực, hai mắt nhanh chóng lóe lên, lập tức nói: “Có thể bị xuất huyết bên trong! ! Mau! ! Đưa đến bệnh viện! ! Thời gian này cũng kéo dài quá lâu!”

“Hạo Nhiên! !” Tưởng Thiên Lỗi cũng lập tức ngồi xổm người xuống, hai mắt vội vàng, tay nắm chặt cổ tay của anh, cũng đau lòng kêu to! !

“Mau! !” Bác sĩ cấp cứu lập tức cùng mọi người nhanh chóng mang Trang Hạo Nhiên hôn mê đặt lên băng ca! !

Lãnh Mặc Hàn cũng đi theo sau mọi người, lúc đang bước trên mặt thuyền, quay đầu liếc mắt nhìn mặt biển mênh mông, hai mắt mãnh liệt chớp lóe, mới tiếp tục bước đi khỏi. . . . . .

Mặt biển sôi trào mãnh liệt, Uyển Thanh và Mỹ Linh đang ở trên một du thuyền khác, theo sóng biển bấp bênh, không ngừng nhìn phía dưới, căng thẳng gọi: “Tìm được chưa ? Tìm được chưa ? Không nên xảy ra chuyện đấy?”

“Gấp chết người! !” Mỹ Linh cũng đội to mưa lớn nói.

Đáy biển cũng từng cơn mãnh liệt! !

Thanh Bình dẫn đám thuộc hạ, mặc đồ lặn, lại bơi xuống đáy biển, mở đèn biển, không ngừng bơi tới bơi lui, rốt cuộc tìm được chiếc Mercedes chìm xuống đáy nước, cô lập tức dựa theo chỉ thị của Lãnh Mặc Hàn, lại muốn tìm trước chai rượu đỏ trong buồng xe, cả người cô giống như nàng tiên cá vừa muốn bơi qua thì lại phát hiện phía trước bơi tới một bóng màu đen, cô im lặng không lên tiếng, để cho thân thể dừng ở trong nước, bình tĩnh nhìn thấy một con cá kình khổng lồ chậm rãi bơi tới. . . . . .

12 người lặn dưới nước, rối rít dừng ở trong nước, không một chút cử động. . . .

Con cá kình khổng lồ mở cái miệng rộng, lộ ra hàm răng sắc bén, nháy đôi mắt đen thui, tàn nhẫn, đầu tiên lượn quanh chiếc Mercedes màu đen, sau khi bơi một vòng, lại chậm rãi bơi đi.

Thanh Bình dừng ở trong nước, chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, lại nhẹ nhàng mở hai chân, bơi thẳng tới phía trước, lúc mới vừa mở cửa xe, muốn lấy chai rượu đỏ. . . . .

“Bùm . . . . . .” Một vũ khí sắc nhọn giống như phi tiêu nước, lập tức trợt rách đồ lặn của Thanh Bình, cắm thẳng vào mặt chiếc Mercedes! !

Thanh Bình lập tức quay đầu, đã thấy phía trước bơi tới mười mấy người mặc đồ lặn màu đen, trong tay nắm súng bắn dưới nước, lại muốn bắn vũ khí sắc nhọn về phía mình . . . . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK