Chương 739: CÓ BẢN LÃNH THÌ THEO GIÓ MÀ TÌM
Sau một hồi biểu diễn vũ điệu lãng mạn, ở trong ngày sinh nhật quan trọng như vậy, Trang Hạo Nhiên săn sóc ôm mẹ ngồi ở trên ghế sa lon, nở nụ cười xem tiết mục tiếp theo.
Tưởng Vĩ Quốc im lặng nhìn bộ dáng Trang Hạo Nhiên, nở nụ cười nhiệt tình vui vẻ.
“Con hát thật sự không dễ nghe. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi nhàn nhạt ngồi tại chỗ, nói một câu như vậy.
Vẻ mặt Tưởng Vĩ Quốc có chút quái dị nhìn con trai.
Diệp Mạn Nghi lại không nhịn được cười, vươn tay kéo nhẹ cánh tay của con trai nói: “Con không cần hát, mẹ cũng biết con hiếu thuận.”
Tưởng Thiên Lỗi nở nụ cười.
Phía trước tiếng nhạc jazz vang lên, mang theo vài phần âm điệu rock and roll.
Mọi người lập tức ngẩng đầu lên, nhìn thấy một ban nhạc đến từ Mỹ, đang trình diễn bài nhạc nửa rock and roll nửa jazz “Yêu em mãi không phai”, một nữ ca sĩ rock and roll nổi tiếng, mặc váy ngắn lộ vai màu xanh dương đậm, cầm microphone, vô cùng quyến rũ đi ra ngoài, hướng về phía đông đảo tân khách, cầm microphone rất thâm tình bắt đầu biểu diễn: “Gió thổi mạnh trên con đường vắng, trái tim anh khẽ lay động, Ước gì có ai đó cùng anh đi dạo, đến khi mệt rồi lại ngủ quên nơi ven đường. . . . . .”
Mấy người đàn ông Lâm Sở Nhai nghe bài hát này, cùng nhau hát lên, cùng theo bài hát phong cách jazz, bắt đầu xoay người, cuồng nhiệt khiêu vũ.
Nhà ảo thuật đẹp trai mặc áo choàng dài, lập tức từ phía sau sân khấu theo tiếng nhạc jazz thong thả thần bí đi ra, lập tức, ngón tay giơ lên, cả hồ bơi nhất thời nổi lên vô số quả cầu lửa màu xanh dương, ở bay lượn giữa không trung.
“Ồ!” Chúng tân khách rối rít vỗ tay bật cười.
Đường Khả Hinh cũng kì lạ ngẩng đầu lên, nhìn từng ngọn lửa màu xanh lam, trong đầu nhất thời tê dại, có một hình ảnh nhanh chóng lướt qua, nhưng lại nắm bắt không được.
Nhà ảo thuật lập tức đi tới cạnh bể bơi, hướng về phía đốm lửa trên bầu trời, lại xúc động giơ ngón tay lên xuống, từng quả cầu lửa trên bầu trời, lập tức hóa thành từng mãng cánh hoa hồng trắng như tuyết, rối rít rơi ở trên mặt hồ bơi, ở trong đêm khiêu vũ xinh đẹp, giống như mặt hồ ngọc! !
“Trời ạ!” Có một số nữ tân khách nhìn cảnh tượng này, cũng khiếp sợ che miệng cười.
Đường Khả Hinh cũng nhìn, vẻ mặt hưng phấn.
Nhà ảo thuật ở trong tràng vỗ tay, lại chợt tung người nhảy xuống nước, mọi người xôn xao, rối rít đứng dậy, muốn nhìn nhà ảo thuật trong bể bơi, anh đi đâu? Phía trước có tiếng cười, mọi người cảm thấy kinh ngạc ngẩng đầu lên. . . . . .
Sau một phút đồng hồ, nhà ảo thuật cũng ngồi ở trước chiếc piano ba chân, hướng về phía mọi người hôn gió! !
“Ồ. . . . . . . . . . . .” Tất cả mọi người xôn xao nở nụ cười, rối rít vỗ tay.
“Không thể nào!” Đường Khả Hinh có chút kinh ngạc nhìn nhà ảo thuật, cô nhìn tận mắt anh nhảy xuống, làm sao đột nhiên xuất hiện ở Piano bên kia, cô quá khiếp sợ rồi.
“Ảo thuật thôi.” Thị Trưởng Tống cũng chưa bao giờ bị mê hoặc vì những diễn xiếc này.
“Nhưng. . . . . .” Đường Khả Hinh vẫn hết sức khiếp sợ, nghĩ tới một màn mới vừa rồi, rốt cuộc nhà ảo thuật từ nơi đó xông tới, một bóng đen lướt qua trước mặt cô, cô lập tức giật mình, thân thể nghiêng về phía sau, cô trợn to hai mắt, ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt nhà ảo thuật nở nụ cười thần bí, nhìn mình. . . . . . cô chớp mắt, có chút căng thẳng nhìn anh.
Nhưng nhà ảo thuật chỉ nhẹ nhàng nhìn thoáng qua Đường Khả Hinh, khẽ mỉm cười, lại hơi khom lưng hướng về phía Tống Vĩ Thần.
Tống Vĩ Thần sửng sốt.
Trang Hạo Nhiên hơi ngạc nhiên quay đầu, nhìn Tống Vĩ Thần, nở nụ cười.
Bọn Lâm Sở Nhai vẫn theo điệu nhạc jazz, đang lắc người, hoàn toàn đắm chìm!
“À. . . . . . Đây là. . . . . .” Tống Vĩ Thần ngạc nhiên nhìn nhà ảo thuật, có chút từ chối, cười hỏi: “Có chuyện gì?”
“Ảo thuật. . . . . .” Nhà ảo thuật đột nhiên đứng ở trước mặt mọi người, mở hai tay của mình, xúc động nói: “Chính là dẫn dắt người, đi vào một thế giới hư ảo, trong thế giới đó, bạn sẽ phát hiện, không gian cuộc sống thật ra rất nhỏ hẹp!”
Trang Ngải Lâm ngồi bên ghế sa lon, nhìn anh.
Người nhà họ Tưởng cũng có chút tò mò quay đầu, nhìn nhà ảo thuật này.
“. . . . .” Tống Vĩ Thần là người truyền thống bảo thủ, nghe nói như vậy, nhếch miệng mỉm cười.
“Tiên sinh thân ái! ! Thế giới ảo thuật sắp mở ra vì ngài! ! Ngài có dũng khí, dọ thám để biết sự thật không?” Nhà ảo thuật nhìn Tống Vĩ Thần, mỉm cười nói.
“. . . . . .” Tống Vĩ Thần lại không nói nên lời, quay đầu nhìn Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh cũng có chút mong đợi nhìn anh.
Tống Vĩ Thần nhìn ánh mắt cô, liền không thể làm gì khác hơn là cười, đứng lên. . . . . .
“Tôi muốn chơi. . . . . . Ưmh. . . . . .” Tiểu Nhu đứng ở một bên, vừa muốn nhảy dựng lên, giơ tay chơi ảo thuật, Trần Mạn Hồng liền một tay bịt miệng của cô, cắn răng nghiến lợi liều mạng nói: “Cô muốn chơi? Cô là thứ gì? Cô không câm miệng cho tôi, xem tôi chơi đùa chết cô không! !”
Tiểu Nhu kêu ưmh, ủy khuất, trợn to hai mắt nhìn đầu kia, cô vẫn muốn chơi.
“Anh yêu em yêu mãi không phai.. . . . . . Nguyện yêu em đến răng long đầu bạc. . . . . .” Nữ ca sĩ hướng về phía Tống Vĩ Thần, lại mở rộng một tay, xoay một vòng, giống như đang hát gọi anh: “WE LOVE LOVE LOVE TONIGHT!”
Tống Vĩ Thần không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là cài cúc áo tây trang xong, hết sức thân sĩ đứng lên.
“Mặc kệ đi tới nơi nào. . . . . . Tối nay đối với ngài sẽ là một buổi tối kỳ diệu! ! Đối với tất cả mọi người là một buổi tối kỳ diệu! !” Nhà ảo thuật lập tức dẫn Tống Vĩ Thần chậm rãi đi đến cạnh bể bơi, dưới con mắt của mọi tân khách, anh lập tức nâng áo choàng màu đen, bao quanh Tống Vĩ Thần xoay mạnh một cái, đang lúc xoay tròn, anh có chút sững sờ, nhà ảo thuật bật ngón tay, trong bể bơi nhanh chóng dâng lên vô số quả cầu lửa xoay quanh Tống Vĩ Thần! ! !
Trang Hạo Nhiên cười như không cười, ôm mẹ nhìn cảnh tượng này.
Tròng mắt Tưởng Thiên Lỗi cũng hơi híp, nhìn cảnh tượng này.
Chúng tân khách lại nhìn tò mò, đang mong đợi sau đó sẽ xảy ra chuyện gì! !
Nhà ảo thuật lập tức đi tới trước mặt mọi người, xúc động thần bí nói: “Mỗi người chúng ta đều muốn tiếp cận với thế giới chưa biết, bởi vì nó là nơi sáng lập ước mơ và tương lai ! ! Thế nhưng nơi đó cũng không phải bất cứ ai cũng có thể đạt tới! ! Đến đây đi! ! Chứng kiến khoảnh khắc kỳ tích, cánh cửa không gian đang sắp mở ra! !”
Anh hô to một tiếng, quay đầu, vung cây gậy đen trong tay, một số quả cầu lửa xoay tròn, quả cầu lửa lập tức biến thành từng cánh hoa hồng, xoay tròn ở trên người của Tống Vĩ Thần . . . . . .
Mọi người nhìn thấy chuyện kì lạ, cũng trợn to hai mắt nhìn một màn cánh hoa xoay tròn.
Đường Khả Hinh nghiêng người tới trước, cố hết sức nhìn này cánh hoa càng lúc càng nhiều, càng lúc càng nhiều, sau đó theo gió bồng bềnh, càng lúc càng ít, sau đó cô trơ mắt nhìn Tống Vĩ Thần biến mất theo cánh hoa, cô lập tức khiếp sợ đứng lên, nhìn đống cánh hoa rơi bên cạnh bể bơi, kinh ngạc kêu to: “Người đâu ?”
Chúng tân khách cũng hết sức khiếp sợ nhìn cảnh tượng này, cũng rối rít tìm người.
“Oh my god!” Ân Nguyệt Dung cũng giống như bị cực độ hoảng sợ, lập tức nằm trong ngực con trai , đôi tay cũng che miệng, sắc mặt như tái nhợt nói: “Người đâu rồi?”
“Đừng sợ, đừng sợ!” Khóe miệng Trang Hạo Nhiên không nhịn được giơ lên, nở nụ cười ôm mẹ, giống như cho dỗ dành.
Trang Tĩnh Vũ cũng lập tức đoán được là quỷ kế của hai người này, nghiêng người, cau mày, nhìn bọn họ.
“Quá thần kỳ!” Trang Hạo Nhiên tiếp tục ôm mẹ, cảm thán lắc đầu, nói.
Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi quay mặt sang, nhìn người này nhiều năm qua không đổi tính xấu, chắt lưỡi một tiếng.
“Thị Trưởng đâu? Anh ấy đi đâu rồi?” Tất cả tân khách vẫn còn đang tìm kiếm Thị Trưởng khắp nơi, anh đi đâu, thậm chí có người liếc về phía bên kia Piano, suy nghĩ xem anh sẽ xuất hiện ở nơi nào?
Đường Khả Hinh cũng không nhịn được tìm kiếm, tìm kiếm. . . . . .
“Không nên tìm nữa. . . . . .” Nhà ảo thuật đang biểu diễn sắp sửa chào cảm ơn, vung cây gậy trong tay, nhìn chúng tân khách, diễn thuyết xúc động một lần cuối cùng: “Ngài ấy đã. . . . . . Theo hoa. . . . . . Bay tới một thế giới khác.”
Đường Khả Hinh trợn to hai mắt, nhìn anh, không khỏi nở nụ cười.
Trang Hạo Nhiên quay đầu, nhìn cô một cái, không nhịn được cúi đầu cười.
Bọn người Lâm Sở Nhai cũng không nhịn được cười.
Đúng lúc này Tưởng Vĩ Quốc nhìn ra được manh mối, nhìn Ân Nguyệt Dung và Trang Hạo Nhiên hai người, khẽ cắn răng nói: “Lá gan cũng quá lớn! Dám đùa Thị Trưởng Tống? Mau thả cậu ấy ra!”
“Đã nói bay theo gió rồi! Có bản lãnh, ông cũng theo gió thổi mà tìm!” Ân Nguyệt Dung giống như tức giận đứng lên, lập tức đi vào trong nhà ! !
Trang Tĩnh Vũ cảm thấy chuyện này không phải chuyện đùa, lập tức đi theo vợ vào nhà, muốn hỏi Thị Trưởng đi đâu! !
Tưởng Vĩ Quốc cũng vội vã cùng vợ đứng lên, đi vào trong nhà, cũng muốn ép hỏi Ân Nguyệt Dung! !
“Có nên như vậy hay không ?” Tưởng Thiên Lỗi nhìn chúng tân khách và mọi người đang tìm Tống Vĩ Thần, quay đầu nhìn Trang Hạo Nhiên, mang theo vài phần khi dễ và lắng nói: “Nếu ngày mai chính phủ nói Hoàn Cầu tôi xúc phạm, xem tôi có xử lý cậu không!”
“Chuyện liên quan gì tới tôi?” Trang Hạo Nhiên quay mặt sang! !
Tưởng Thiên Lỗi không muốn nhìn anh nữa, lại thấy vẻ mặt Đường Khả Hinh vẫn sững sờ nhìn trái phải xung quanh, còn đang suy nghĩ Thị Trưởng Tống đi đâu, anh bất đắc dĩ thở dốc một hơi, nhưng vẫn đứng dậy đi vào trong nhà ! ! !
Đường Khả Hinh vẫn còn hết sức kinh ngạc, đứng tại chỗ, nghĩ xem Tống Vĩ Thần đi đâu.
Đúng lúc này Trang Hạo Nhiên chậm rãi đi đến trước mặt của Đường Khả Hinh, cố ý nhắc cổ tay, nhìn thời gian đã gần chín giờ, nói: “Nếu như trí nhớ của anh không kém, thầy giáo của em quy định 10 giờ em phải về nhà. . . . . .”
“À?” Vẻ mặt Đường Khả Hinh sững sờ nhìn Trang Hạo Nhiên, còn chưa phản ứng kịp.
“Hôm nay anh khiêu vũ cả buổi tối, nóng chết rồi! Về phòng anh trước, anh tắm xong, sẽ cùng em về nhà!” Trang Hạo Nhiên nói xong, liền nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, kéo cô đi vào trong nhà. . . . . .
“Trang Hạo Nhiên. . . . . .” Đường Khả Hinh không khỏi kêu lên cái tên này.
Trang Hạo Nhiên lập tức dừng lạii, sửng sốt xoay người, nhìn cô.
Đường Khả Hinh không khỏi chớp mắt, cúi xuống, suy nghĩ tại sao mình lại đột nhiên kêu lên tên của người này?